Tình Yêu Của Sói
Chương 21: Fiona bị giam cầm
-Fiona! Em gây rối đủ chưa? Dậy ngay! Ăn hết chỗ thức ăn này.
Từ sau lớp chăn bông, cô giận dữ đáp trả
-Muốn ăn thì anh tự ăn!
Geric đặt mạnh mâm thức ăn xuống bàn rồi đi thẳng tới giường, một cách dứt khoát lôi hết chăn ném đi. Mấy cô hầu không làm gì được Fiona nhưng một tay Geric có thể xử lý gọn lớp “áo giáp” mà cô tạo ra. Bị anh tướt hết hai lớp chăn, Fiona như con chuột chũi bị lôi ra khỏi hang, mặt mầy hung hăn giẫy nãy
-Anh thôi đi! Trả lại đây!
-Em mới là người thôi đi. Có ăn không?
-KHÔNG! Chừng nào anh cho em đi học, em sẽ ăn!
Geric đứng bên giường, một tay chóng hong, cúi đầu trừng mắt nhìn cô. Fiona ngồi trên giường ngẩng đầu đón lấy ánh mắt anh khiêu khích. Hai người “nhãn đấu” không biết chán. Cuối cùng Geric bỏ cuộc, chán nản xoay mặt đi. Giọng nói của anh mang theo nổi buồn miên mang
-Em có tuyệt thực cũng không làm anh thay đổi đâu. Em không hiểu tình trạng hiện giờ của chúng ta. Anh đang cố giấu em khuất đi, để em không thành con cờ trong tay kẻ khác. Em phải ở đây, sống chết cũng ở đây. Nếu còn không nghe lời thì đừng nói quanh nhà, ngay cả căn phòng này em cũng không còn quyền bước ra nữa! Ăn đi, nửa tiếng nữa anh sẽ kiểm tra.
Geric liếc cô một cái và lạnh nhạt bỏ đi. Fiona từ trên giường nhảy xuống, níu lấy tay anh
-Chờ đã, anh sao thế? Thực sự nhẫn tân với em như vậy. Nói đi, có phải em làm gì sai? Em không ngoan làm anh giận phải không… Geric, đừng như thế. Em xin lỗi em hứa sẽ không khiến anh lo lắng, em sẽ đi đứng cẩn thận, tránh xa chỗ đông người, về nhà đúng giờ, không la cà, không nói chuyện với người lạ… em không dám nữa, xin anh mà Geric!
Cô nghẹn ngào không cho Geric rời đi. Anh đau đớn nhìn cô gái nhỏ, cô em gái thực bản, giống như một sai số hiển nhiên trong phép toán đời anh. Geric quay lại, lau hàng nước mắt của Fiona và khiên định nói
-Anh xin lỗi. Em chỉ cần biết là anh cũng không muốn. Những gì anh làm là vì em, một ngày nào đó, em sẽ hiểu!
Nói rồi Geric gỡ bàn tay bướng bĩnh của cô ra, không quên nhắc nhở
-Em phải ăn, anh nói rồi, anh sẽ quay lại sau 30 phút. Em mà không nghe thì sẽ không còn được rời khỏi căn phòng này!
Geric đi thẳng ra cửa. Fiona lấy hết sức bình sinh hét lên
-ANH ĐI ĐI. EM HẬN ANH SUỐT ĐỜI!
Geric hơi khựng lại rồi cũng không thèm để ý, nhanh chóng mở cửa đi ra. Fiona khóc nấc lên, ngồi bẹp xuống sàn, mái tóc cô rũ rượi. Làm sao cô ghét được tên vampire đó? Làm sao hắn ta lại khiến cô muốn căm ghét như thế? Fiona như xác không hồn ngồi xuống bàn. Cô đưa thìa cơm vào miệng, nước mắt vẫn chảy ròng. Cảnh vừa ăn vừa khóc này lần đầu diễn ra trong đời cô.
Mấy ngày nay ở Hellen Green đang có hai chủ đề bàn tán sôi nổi. Một là tin học viên Fiona Brown chính thức rút hồ sơ khỏi trường. Một là ba anh chị em nhà Delliver – Bellissa, Johnny và Linda đã tách khỏi nhóm của Simon, công khai ngồi cùng bàn với Santa Geric. Ngay cả Johnny Delliver thường trốn nhà bỏ học cũng bắt đầu đi học lại. Người tức giận ra mặt hiển hiên là Simon. Anh mắng họ là lũ phản bội nhưng đáp trả là sự thờ ơ. Sự thay đổi lớn này cũng gây ra những thay đổi trong quan niệm của “dân làng” trong trường. Mọi ngưởi bắt đầu cảnh giác hơn và biết điều hơn trước mặt Geric. Không có Fiona, ai cũng thấy hình như mất đi một niềm vui. Linda lại trở thành “cô hầu nhỏ” thay Fiona ở trường. Cô gái luôn tíu tít bên Geric và Joson thì “tíu tít” bên Linda. Cô gái này nhìn chung cũng có vài điểm giống tính cách Fiona chỉ trừ việc cô không lớn lên cùng Geric nên không hiểu anh. Geric thường xuyên không làm bài tập và thế là Linda thay anh đảm đương trọng trách đó. Geric cũng hay vắng mặt vào giờ ăn, Linda lại không than phiền mà đem hộp cơm tìm anh khắp trường. Joson cũng kè kè cạnh cô gái. Hôm nay cũng không có gì khác. Linda ôm hộp thức ăn đi lướt qua giảng đường.
-Không có ở đó đâu!
Joson nhắc nhở
-Làm sao anh biết? Nhỡ Geric ngủ quên ở trong này thì sao?
Nói rồi cô vào kiểm tra, xem kĩ từng dãy bàn, xem cả dưới gầm bàn. Joson bật cười
-Em gái ơi. Geric có phải chó đâu mà ngủ dưới đó!
Lập tức Linda làm mặt nghiêm
-Không được gọi Geric là chó! Ý! Ôi cái miệng của mình!
Cô tự vả vào miệng rồi lắc đầu bỏ đi. Sau 10 phút thì họ tìm ra người cần tìm. Geric quả nhiên đang ngủ, ngủ trên cành cây. Gần đây anh ngủ suốt, ngủ từ lớp học tới thư viện , bờ bụi nào đó hoặc gục trên bàn trước khi mọi người ăn xong. Johnny và Joson là hai người thường xuyên vác Geric ngủ say như chết lên ôtô chở về nhà.
Linda đứng bên dưới hét lên
-Anh Geric! Tới lúc ăn cơm rồi!
Geric không mở mắt. Cô bực mình giao hộp cơm cho Joson và xoắn tay áo, dùng sức lắc lắc thân cây. Cái cây cổ thụ run bần bật dưới sức mạnh của cô nàng vampire.
-Dùng cái này này!
Joson nhặt một viên đá cụi đưa cho Linda.
-Không được, sẽ đau lắm!
Cô đấy tay anh đi lại tiếp tục run cây. Joson thở dài rồi 1,2,3 ném vào đầu Geric. Hậu quả anh ta giật mình ngã nhào xuống đất
-Thằng khốn nào???
Geric gắt gỏng, bò dậy. Linda nhanh tay đỡ anh lên. Joson thì khoanh tay hất cằm
-Thằng khốn này này… ngủ như cậu trời sập không hay.
Geric nhìn bạn, không thèm chấp. Linda đưa hộp cơm trước mặt
-Anh đừng bỏ bữa chứ!
Geric gượng cười
-Cảm ơn em, anh thực sự không muốn ăn, nuốt không nổi!
Linda tròn mắt nhìn. Đầu tóc Geric rối bù, quần áo đầy lá cây và đôi môi khô khốc, róc da…
-Anh bệnh hả?
Linda lo lắng nhìn khuôn mặt nhợt nhạt. Geric mím môi lắc đầu
-Không. Anh buồn ngủ quá, cơm này cảm ơn em, em ăn dùm đi!
Thế rồi Geric quay lại cái cây, bằng một động tác nhanh gọn đã quay trở lại “cái tổ” tiếp tục ngủ. Chắc là anh đã làm mấy trăm lần rồi nên thành thục như thế. Linda ngước nhìn, vẻ chán nản nhưng không dám làm phiền. Cô ôm hộp cơm trở lại phòng ăn. Lần này Joson không bám theo cô gái nữa. Anh đợi Linda đi rồi tiến sát góc cây hỏi nhỏ
-Dạo này cậu ngủ hoài. Giống như ma đói máu có biết không?
Geric không đáp nhưng chắc chắn có nghe thấy.
-Từ ngày cứu Will không uống máu chứ gì…?
Đóan trúng rồi! Joson đứng dựa vào gốc cây độc thoại.
-Tớ biết Fiona đang tức giận ở nhà. Người như cô ấy cậu không giam cầm được đâu. Chi bằng để cô ta đến trường. Mà cậu phải giải quyết ngay cơn đói đi… chắc là trên thế giới không ai có thể phá kỉ lục nhịn đói giỏi hơn cậu…
Cuối cùng Geric cũng mở mắt. Anh im lặng nhìn lên tán lá xanh, lấp lánh những tia tắng chen qua kẻ lá. Nền trời thanh thiên nạm vào mắt Geric một màu xanh nhẹ nhàng. Gía mà có thể nằm mãi ở đầy thì tốt quá. Một tuần rồi, Fiona không thèm nhìn tới anh. Quan hệ giữa họ chưa bao giờ căng thẳng như vậy. Anh rất đói, đúng, là khát đến sắp cuồng nhưng anh không dám động tới cô. Thứ nhất vì cô cũng không khỏe từ sau vụ tai nạn, thứ hai cô đang giận anh hể gặp lại lĩnh đi chỗ khác. Geric rối trí, anh luôn rối bời trước cô ấy. Chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh… Nếu Fiona có thể sống trong thế giới của cô thì tốt quá. Fiona sẽ an toàn hơn khi bên cạnh là đồng loại của mình. Thời gian sắp tới, điều Geric lo lắng nhất là cô ấy. Ước chi Fiona chỉ là một con búp bê nhỏ để anh nhét vào chỗ sâu nhất trong chiếc rương, khóa kĩ lại rồi cất vào cái rương lớn hơn, khóa thêm lớp nữa, sau đó đặt vào một căn phòng nằm trong một căn phòng khác, nơi ấy phải thật bí mật, tốt nhất là sâu dưới lòng đất!!?? Nếu dễ dàng như thế thì anh yên tâm rồi. Geric bật cười, tự gõ vào đầu. Anh không hiểu nổi sao mình càng ngày càng suy nghĩ những thứ nhảm nhí. Joson vẫn đứng dựa gốc cây, nghe tiếng anh cười thì giật mình nhìn lên
-Cậu điên à?
Geric cũng đang cho rằng mình điên. Joson lại cứ nghe tiếng cười, anh thở dài nói một câu vẻ triết lý
-Giống rồi, giống lắm rồi. Càng ngày càng ra dáng một thanh niên bình thường. Tình yêu quả là thứ thuốc nghiện nhưng cũng có tác dụng tích cực đấy chứ!
Tình yêu? À là thứ hay được làm thành phim đó thôi. Một loại tình cảm đặc biệt, xuất phát ngẫu nhiên khiến người ta có thể chết vì nhau. Trong quan niệm của Geric tình yêu là thứ xa xí phẩm. Anh có nhiều thứ để lo nghĩ hơn. Với Fiona, anh cũng không hiểu rõ. Cô giống như một vật gì phát quang lấp lánh, thơm tho, thuần khiết, đẹp đẽ đặt giữa những thứ cũ kỉ, bẩn thỉu trong một thế giới đen tối, âm u… bản năng bảo anh phải gìn giữ món đồ quý giá ấy giống như kho báu không thể để kẻ khác mó tay vào. Chỉ đơn giản thể thôi. Khi cô bị tổn thương, anh xót xa giống như tiếc rẻ món đồ vừa bị sướt. Anh nhẹ nhàng với cô để không làm nó nức vỡ. Anh hạnh phúc khi thấy cô cười cũng như vui khi trông thấy món đồ vừa được đánh bóng. Và anh giam giữ cô lại để không cho ai nhìn thấy, không ai nhận ra giá trị thực sự của nó… đó là sự ích kỉ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!