Tình Yêu Của Sói
Chương 22: Cuộc chiến ở con suối
Con sói cái có sự kiên nhẫn tuyệt vời, và điều đó đã cứu sống cả lũ. Xám và Bạc say máu, bắt đầu mụ mẫm đầu óc. Xám không thèm đứng mà nằm cả lên vũng máu, cái lưỡi dài vẫn liếm liên tục. Bạc khụy chân, dáng liêu xiêu. Không ổn, có gì đó không ổn. Hồng Ngọc gầm gừ, gọi hai người bạn nhưng cả hai không phản ứng. Đầu chúng chỉ nghĩ tới máu, ý thức cũng dần mờ nhạt. Rồi phụt 1 cái, rất nhiều người đã vây quanh hai con thú. Họ tàng hình và chờ sẵn lâu rồi. Phản xạ tự nhiên, công tắc nguy hiểm trong đầu nó đã bật, Hồng Ngọc lập tức chạy thục mạng về phía biệt trang. Vừa chạy vừa hú vang. Cánh rừng xinh đẹp bị nó xóe toẹt. Như vũ điệu điên cuồng của bóng đêm, nó lao đi vun vút…
Geric đang yên giấc trên giường thì bị tiếng kêu cứu đánh thức. Anh bật dậy nhanh như chiếc lò xo. Hồng Ngọc chạy lại gần hơn, anh càng nghe rõ hơn ý nghĩ của nó: “Chủ nhân, nguy hiểm, kẻ xấu, Xám và Bạc, cái bẫy!” ý nghĩ của con vật chỉ nói được như thế nhưng anh hiểu cả. Geric tỉnh hẳn ra. Anh chạy ra khỏi phòng, lao xuống tầng dưới và thoát ra ngoài bằng cửa sau.
“Trở lại, cứu hai đứa nó!”
Hồng Ngọc biết anh đã nghe thấy, nó quay đầu 180 độ chạy ngược về con suối. Khi nó tới thì bọn người lạ đã xúm lại quanh bạn nó. Chúng có chừng hơn 10 tên. Chúng đang hì hục vạch lông, cắn và hút lấy máu hai con thú. Xám và Bạc nằm im lìm, phó mặc cho sống chết. Bằng một bước nhảy, Hồng Ngọc nhẹ nhàng phóng ngang con suối, đâm qua màn chắn vô hình như mũi tên tre. Lần này nó biết mình được phép vượt qua. Thân thể to lớn của nó đâm sầm vào 2 tên, làm chúng nhếnh choáng văng ra một khoảng. Cái mõm của nó táp lấp 1 tên khác, lắc đầu ngầy ngoạy rồi ném vào gốc cây cái rầm. Bộ hàm chắc khẻ và động tác uyển chuyển của Hồng Ngọc làm kẻ địch khiếp sợ. Con sói này nhỏ nhất trong đàn vậy mà cũng ghê gớm lắm. Con vật tấn công bất cứ kẻ nào đứng gần nó nhất. Từng người, từng người ngã xuống nhưng rồi họ đứng lên ngay. Hồng Ngọc kinh ngạc nhận ra nó không thể làm kẻ thù bị thương. Những vết cắn sâu hoắm chảy màu rồi liền da ngay. Khi nó còn chưa hết ngạc nhiên thì có ai đó đánh vào cẳng chân của nó. Hồng Ngọc quay đầu lại phía bị tấn công nhưng không thấy gì. Rồi lại thêm mấy vết cắn rất đau bên hong. Những gì con sói cái hiểu ra chính là kẻ thù biết tàng hình và cũng có hàm răng sắt như mình. Sau một lúc chống chọi với đối thủ không rõ mặt, con sói đã yếu thế.
“Bên trái!”
Nó nghe giọng của chủ nhân và quay quắt lại. Mõm nó chạm vào cái gì đó giữa không trung và nó lập tức táp lấp. Tên vampire bất ngờ bị cắn, hiện rõ hình hài. Hắn đấm mạnh vào cái mõm lớn của con vật. Con sói bị đau, hơi lơi là. Thừa lúc đó hắn bung mình thoát ra. Những chiếc nanh đã cắm vào ngực và bụng ba cái lỗ sâu. Tên vampire lắc đầu để tỉnh táo, vết thương cũng đang lành lại.
Geric đã đến kịp. Anh nhảy tới phía trước Hồng Ngọc, che chắn cho con thú cưng.
“Lùi lại, lôi cả Bạc và Xám vào phía trong màng bảo vệ!”
Hồng Ngọc đi cà nhắt vì một chân đã bị gãy. Nó lấy hết sức mình sinh, tha hai con đực to lớn trở lại bờ suối bên kia. Hai kẻ vô dụng nằm đơ ra, để mặc con sói cái lôi đi. Geric vẫn chắn ở phía trước để ba con thú của anh tẩu thoát. Những kẻ thù cũng trong tư thế sẵn sàng, đứng vây quanh thành một vòng cung. Geric đếm, có 12 tên, tất cả đều là vampire.
“Chủ nhân, có răng, vô hình, rất nhanh…” Hồng Ngọc la om sòm trong suy nghĩ của nó. Vô hình ư? Geric nhíu mày. Những khuôn mặt này hoàn toàn chưa gặp qua. Trong giới vampire, chỉ có nhà Botlian là biết tàng hình. Nhưng anh không thấy thành viên nào trong gia đình của Joson có mặt ở đây. Một cách bất ngờ, hai kẻ ở gần anh nhất nhảy xổ tới. Geric tránh nhanh qua một bên nhưng điều này thật không thông minh. Anh đã bị bao vây trong phút chốc. Geric lo lắng nhìn vòng tròn những vampire hung hãn. Geric không biết đánh nhau, anh chưa bao giờ dùng răng của mình để cắn ai ngoài Fiona. Và Geric không biết chiến thuật. Với quân số chênh lệch 12/1 này thật khó sống sót. Những cặp mắt đỏ lờm, những hàm răng nhe ra, trắng bốc nhưng nhuốm máu. Có cả đàn ông lẫn đàn bà, là những vampire ít nhất phải trên 50 tuổi. Trông bộ dạng của họ đều có vẻ nhếch nhát, quần áo cấu bẩn và tóc tai bù xù. Vẻ hoang dã trên khuôn mặt và ánh mắt không khác gì loại vampire tối cổ đã tuyệt chủng trước kia. Geric liên tưởng tới nhưng vampire bị giam giữ trong các trại cải tạo. Tổ chức có một bộ phận chuyên đi lùng bắt và quản lý những vampire phạm luật. Thường là tội “lãng phí thực bản” (làm thực bản chết trước thời gian quy định) hoặc tội “săn người trái phép”, “cướp máu trái phép” (lấy máu từ chính đồng loại). Geric biết anh không thể chiến thắng bằng sức mạnh cơ bắp nhưng càng không dám dùng siêu năng lực. Nhiều người như thế anh sợ không thể kiểm soát được. Rồi trận chiến chính thức bắt đầu, một kẻ nhào tới, nắm lấy cánh tay anh, bẽ ngược ra sau. Rồi tên khác nắm lấy tay còn lại, khống chế. Một gã đàn ông cao lớn thụi nấm đấm sắc vào bụng anh. Geric thấy mình muốn ói ra. Anh nghĩ tới nhà Strelly, những vampire có sức mạnh siêu phàm. Geric gập người lại vì đau, hai tay vẫn bị hai vampire giữ chặt. Có tiếng cười khùng khục xen lẫn nhiều tiếng gầm gừ của lũ vampire khát máu.
-Con trai nhà Cédile d’Argenlieu Chandernagor cũng chỉ có thế!
Kẻ nào đó mỉa mai. Anh ngẩn đầu nhìn. Đó là một gã cao to, có mái tóc dài kì quái, cách ăn mặc như cướp biển. Người này phản phất một cái gì cổ lỗ, giống như đến từ mấy thế kỉ trước. Anh đoán gã phải gần 200 tuổi rồi.
-Các người là ai?
Không tên nào trả lời. Gã tóc dài cười khẩy hất cầm ra hiệu cho vampire đang giữ lấy anh. Ngay lập tức kẻ đỏ dùng sức, bẻ ngược khủy tay của Geric. Một tiếng rắc vang lên. Thì ra cảm giác gãy xương là như vậy. Geric hét một tiếng và vùng dậy khỏi hai con vampire. Mắt anh đỏ rực màu máu. Chúng đã làm anh điên thật! Chưa đợi anh kịp đứng vững, tất cả lại nhào tới. Những cú đấm, những cái táp sắt lẻm… Geric tưởng mình đang bị xâu xé giữa bầy hổ đói. Anh nhiều lần bị vật đo đất như thể một con nộm rơm. Mảu từ vết thương túa ra, thấm đỏ chiếc áo trắng. Trong lúc anh choáng váng nằm bẹp trên đất thì Hồng Ngọc sấn tới, nó không thể đứng yên nhìn chủ mình bị kẻ khác ức hiếp. Con thú trung thành vừa phản kháng vừa lấy thân che cho Geric. Chân nó bị gẫy, người nó đầy vết tích nhưng nó không khuất phục.
“Tránh ra! Trốn đi, mày nghe không?”
“Không đi, phải bảo vệ, những kẻ xấu, bị thương rồi, thà chết, không chạy…”
Ngôn ngữ loạn xạ bật ra trong đầu con vật hiền. Con sói ngoan cường lãnh lấy những đợt tấn công. Rồi đột nhiên khó khựng lại, ngơ ngác nhìn.
“Biến mất, ở đâu…”
Geric nhíu mày. Chúng vẫn đứng sờ sờ đó mà. Tại sao Hồng Ngọc không nhìn thấy? Một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh: Nhà Seenali- những kẻ điều khiển thị giác. Họ không tàng hình mà chỉ là xóa đi hình ảnh trong mắt người khác. Không như Botlian, nhà Seenali chỉ là vô hình chứ không thể đi xuyên qua các vật thế. Lúc này con sói cái càng mất lợi thế. Nó không biết làm sao để chống trả mối nguy hiểm không thể nhìn thấy. Geric không dậy nổi, khắp người anh bị thương, lượng máu vốn có đã ít ỏi mà lại bị mất thêm nên không cách nào lành ngay được. Anh ôm lấy cánh tay đã gãy hít sâu và nhắm mắt lại. Geric không còn lựa chọn nào khác. Một gã trong số chúng không biết bị gì mà đột ngột tấn công người trong phe. Rồi thêm mấy vampire nữa trở nên loạn trí. Chúng nhảy xổ vào, xâu xé lẫn nhau. Có tiếng chửi, tiếng rủa và tiếng đập ầm ầm của những cú vật lộn đầy bạo lực. Thủ lĩnh của chúng-vampire tóc dài nhíu mày ngạc nhiên. Ông hét to bảo hai ả vampire gần nhất dừng tay nhưng cả hai vẫn cứ lao vào nhau. Một ả tóc ngắn ngồi lên vai ả tóc dài vừa cười thất thanh vừa nắm lấy hai lọn tóc của ả tóc dài giật giật như chơi trò sẩy ngựa. Ả vampire kia điên tiếc lắc đầu, nghiêng qua nghiêng miệng không ngừng la hét: “Xuống ngay cho bà… đồ mất dạy! Tao sẽ cắn nát cổ mày!’ Gã thủ lĩnh của nhóm ngơ ngác nhìn một cách bất lực rồi hắn quay đầu về phía Geric vẫn còn nằm trên đất, thở thoi thóp
-Đúng là thứ năng lực này… con trai nhà Cédile d’Argenlieu Chandernagor… bất ngờ chưa kìa!
-Đừng có sang đây!
Geric cảnh cáo khi thấy gã đàn ông từ từ bước tới. Giọng cười của hắn âm âm như vọng lên từ lòng đất
-Mày chưa hoàn thiện. Nếu không mày đã dùng năng lực ngay từ đầu làm sao lại để tới bây giờ? Tao nói có đúng không?
Geric nghiến răng
-Tôi cảnh cáo ông, tiến thêm bước nửa ông sẽ hối hận!
Tên vampire cười khẩy, liều mạng đi tới. Rồi hắn đột nhiên đừng lại. Hắn nhíu mày nhìn xuống chân, lạ thay, hắn không còn cảm giác thấy chân mình nữa.
-Tôi đã bảo ông rồi…
Geric khàn giọng. Tên vampire không biết sợ lại khiêu khích
-Chỉ thế thôi à? Kẻ nằm chịu chết như mày thì cùng lắm là như vậy… một vampire yếu đuối thì không nên sở hữu một loại năng lực tốt như thế… Mày nghĩ sẽ làm được gì? Bảo vệ con bé loải người của mày hả? Nó còn sống tới giờ vì Chúa Tể còn chờ dịp sử dụng nó thôi. Một khi Ngài không cần nữa thì chính tao sẽ rất vui lòng xử lý nó…
Bây giờ thì lão không biết rằng bản thân đã phạm một sai lầm lớn. Lão có thể lấy nhiều thứ ra hâm dọa nhưng gia đình và Fiona là điều cấm kị tuyệt đối. Geric thấy máu mình đang sôi sùng sục. Sự tức giận là không tốt nhưng trong trường hợp này là cần thiết. Anh không cho phép ai động vào cô gái đó vì bản thân anh còn không dám chạm mạnh. Cô ấy là tất cả những gì anh yêu quý và muốn bảo vệ. Geric bỗng bật dậy bằng một thứ sức mạnh kì bí. Anh nhảy lên người gã tóc dài, nhanh tới nổi lão không nhìn kịp và khi lão hiểu ra thì thực sự đã nằm dài trên đất. Geric đè đầu gối lên bụng tên vampire, một tay không bị thương bóp lấy cổ hắn, ngón tay ngập sâu vào da thịt hắn.
-Aaaaaaaaa………
Một tiếng kêu vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Tiếng kêu chỉ được vài giây rồi nghẹn ứ. Geric cảm giác mình vừa làm đứt cái gì đó, có lẽ là dây thanh quản. 11 con vampire còn lại dần tỉnh, chúng thôi đánh nhau mà ngơ ngác nhìn nhau rồi nhìn thủ lĩnh. Chúng khom người muốn cứu lấy gã. Geric ngẩn mặt lên nói như tiếng rít của loài rắn
-Đứng im đó. Chúng bây đã quên nơi này là lãnh địa của ai rồi sao? Thôi để tao nhắc bọn bây nhớ: Tao là Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor, là hậu duệ thứ 23 của Đại gia tộc Cédile d’Argenlieu Chandernagor. Nếu bọn mày dốt lịch sử thì tự về nhà giở sách ra xem, xem dòng họ nhà tao là ai trên đời này. Từ giờ đừng để tao nhìn thấy bất cứ đứa nào trong bọn mày, gặp đứa nào, tao sẽ giết đứa đó!
Dứt lời Geric bốp mạnh bàn tay trái, anh cảm giác được khối chất ấm nóng nhày nhụa trong tay mình. Tên vampire há hốc mồm, mắt trợn ngược… rồi cái đầu ấy lìa ra khỏi cổ, bị anh hất tung đi một đoạn xa. Geric dửng dưng đứng dậy, đá mũi giày vào phần thân xác còn lại. Con vampire không đầu lồm cồm bò dậy, sờ soạt tìm lối đi
-CÚT!
Geric hét lên. Cả bọn lùi mấy bước rồi vội vã bỏ chạy. Hai kẻ trong nhóm cắp lấp tên thủ lĩnh, ẩn nhanh vào rừng. Trên bãi đất trống ven suối chỉ còn lại mình Geric và con Hồng Ngọc đã nằm im từ nãy giờ. Anh đưa mắt nhìn con thú. Con chó vẫy đuôi một cách uể oải.
“Chạy rồi, hết rồi, sống rồi…”
Geric cười nhẹ, ôm chặt lấy nó bằng cánh tay lành lặn
-Cảm ơn, cô bạn to xác… tao nợ mày nhiều lắm!
Con sói kêu ư ử. Nó liếm liếm mặt anh, liếm những vết thương và bàn tay đầy máu của anh. Chủ tớ dìu nhau lội qua dòng suối. Bước vào bên trong màn chắn, Geric mới dám thở hắt ra. Đêm nay thật khủng khiếp. Anh lần đầu trãi qua một trận chiến man rợ theo đúng bản chất vampire. Anh cởi áo rách mướp, lem luốc vệt máu, ném vào một lùm cây khuất. Những khối cơ bắp trên người anh đầy vết bầm và vết răng rỉ máu chưa lành. Có lẽ không nên để ai biết chuyện này, tạm thời cứ giấu đi đã. Anh ngâm tay vào dòng nước mát, vốc nước lên người rữa đi những dấu vết. Quên mất, cánh tay này phải làm sao? Geric nhíu mày cầm lấy cánh tay đã xụi lơ của mình. Nghĩ ngợi một lát rồi anh nín thở bẻ một cái rắc. Đau không chịu được nhưng khớp đã về đúng chỗ, chỉ cần như thế nó sẽ tự lành. Xương gẫy cũng liền lại nhanh thôi. Anh ngồi bịch xuống đất hớp lấy từng ngụm không khí để bình tĩnh lại
-Hồng Ngọc… giờ mày tạm lánh vào hang. Bạc và Xám có lẽ sẽ tỉnh lại nhanh thôi, chúng chỉ bị đánh thuốc mê… Chân mày cứ để yên, sáng mai tao sẽ quay lại xem sao… hy vọng không nghiêm trọng lắm… bây giờ tao phải quay về. Đêm nay mày là chiến binh dũng cảm nhất!
Anh mỉm cười vuốt ve bộ lông hun hun của con chó. Trong bóng tối mịt mùn, Geric lảo đảo theo lối mòn quay về biệt trang. Gío đêm táp vào thân người trần trụi từng cơn lạnh thấu. Geric tưởng như gió thấm vào qua những vết thương hở miệng, thổi thành luồng trong ruột gan của anh. Nhưng cái đau thể xác đó không thấm vào đâu so với cơn đau nơi cổ họng. Rát bỏng… khô khốc… như có lửa… như sắp cháy… Anh chưa bao giờ trãi qua cơn khát nào đáng sợ như vậy. Geric vốn đã rất đói và lại mất quá nhiều máu, cho Will, con trận chiến khi nãy. Geric không ngờ mình có thể bước nổi về nhà mà không ngất đi lần nào.
Anh như cái xác vừa chui ra khỏi quan tài sau mấy nghìn năm mục rữa. Anh cố sức bám vào tay vịn cầy thang, nhấc chân không nổi… Đói, khát, mệt mỏi, man dại,… Geric đẩy cửa, bước vào phòng. Không phải phòng anh, là phòng của Fiona. Cô gái mặc bộ váy xanh nhạt, cuộn mình trong chăn. Tóc cô xõa trên gối, ánh lên sắc màu đồng thật đẹp. Khứu giác của Geric bị cơn đói làm cho nhạy cảm tuyệt đối. Anh ngửi được từng phân tử mang mùi hương. Mùi hoa từ chiếc lọ trên bàn, mùi giấy của sách vở, mùa nhựa, mùi gỗ, mùi vải các loại, mùi xà phòng, mùi dầu gội đầu, mùi thơm rất riêng của Fiona… Geric lảo đảo như người say. Anh ngã vài lần trước khi đi tới bên giường. Geric khó nhọc kiềm hàm răng lại, những chiếc nanh dài ra còn nhanh hơn lúc anh muốn cắn kẻ thù. Có được không? Bây giờ thật loạn trí, không an toàn. Nhỡ quên mất dừng lại thì phải làm sao? Anh cố suy nghĩ bằng một chút lý trí còn sót lại. Fiona mơ màng trở mình. Cánh tay cô đưa ra khỏi chăn, lật ngửa trên tấm đệm. Dưới con mắt vampire , cổ tay trắng trẻo chi chít những mạch máu lớn nhỏ, như là dây đèn noen sáng giữa đêm. Cổ họng Geric càng gào thét… Và anh không còn sức chống lại bản năng……
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!