Tình Yêu Của Sói
Chương 23: “Chỉ mong là qua khỏi…”
-Chúa tể…
Một nhóm đàn ông đàn bà đứng chụm lại giữa phòng đồng loạt quay nhìn rồi kính cẩn cúi đầu chào. Một bên miệng lười nhát nhếch lên, tạo nụ cười lấy lệ, hắn ta đột ngột vung cái đầu trên tay vào không trung. Bộ mặt kinh dị của nó lộ vẻ kinh ngạc và sợ hãi, hai mắt đứng tròng. Một người trong nhóm may mắn chụp được rồi cái đầu được chuyền tay đưa cho một người khác. Chủ nhân của nó vội vã nhận lấy, đặt vào đúng vị trí là chiếc cổ bê bếch máu. Nhưng để gắn được vào phải trãi qua một quá trình xoay xoay vặn vặn. Đầu tiên là lớp da lành lại rồi gân cốt bên trong bắt đầu kết nối. Bộ mặt dần có sức sống. Hắn ta há mồm, đưa cằm dưới trẹo qua trẹo lại, nghiêng đầu vài cái để đảm bảo không có gì trục trặc. Cuối cùng thì đầu và thân đã hợp nhất, hắn cười tươi tỉnh rồi nhìn về vị cứu tinh đang ngồi chéo chân trên ghế chờ đợi.
-Đa tạ Ngài thưa chúa tể…
Tiếng nói hơi khào, hình như thanh quản vẫn còn tổn thương. Gã nhíu mày đưa tay xoa xoa cổ. Ngồi trên cái ghế lớn, người kia giấu mình trong chiếc mặc nạ màu sáng bạc. Hắn hoàn toàn thản nhiên lấy tay chống cằm. Đôi mắt sáng đẹp nhìn quét qua một lượt, không ai hiểu tâm trạng của hắn là thế nào. Một lúc lâu sau, người ta nghe thấy giọng nói nhàn nhạt như là kể chuyện
-Mười hai tên sát thủ mà không đủ sức hạ gục một con chó và một thằng nhóc. Thật uổng công nuôi một đàn lợn no béo vô tích sự…
Cả phòng im phăng phắt, chỉ nghe tiếng hít vào của nhóm người mà không thấy họ thở ra. Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng tối là 5 cây nến đã cháy hết một nữa, xếp thành hàng trên chân đèn. Chiếc mặt nạ lỡn vỡn giữa tối và sáng, lấp lánh ánh bạc, bí hiểm sâu xa khiến người ta không thể không đề phòng.
-Thưa Ngài, lẽ ra… chúng tôi đã bắt được chúng nếu con thứ 3 không quá khôn ngoan, hơn hữa… còn có… Geric Philippe Bidault-Jacques Cédile d’Argenlieu Chandernagor. Hắn đến nhanh hơn dự định cho nên… cho nên…
Gã tóc dài và cũng là người chỉ huy ấp úng giải thích. Những người khác cúi thấp đầu, không dám động đậy. Căn phòng lại rơi vào tỉnh lặng…
-Vậy ông có xác định được năng lực của hắn chưa?
Giọng nói nhàn nhạt như không hề hứng thú. Người đàn ông lập tức gật đầu
-Vâng, có ạ! Tên đó quả thực như Ngài dự đoán. Hắn có khả năng xâm nhập vào lý trí, điều khiển suy nghĩ và hành động. Tuy nhiên chắc chắn một điều là hắn đang gặp rắc rối với chính năng lực của mình, dường như không thể kiểm soát hoàn toàn.
Người đeo mặt nạ không bình luận gì thêm. Anh ta đột ngột đứng dậy, nhìn thêm một lượt quanh phòng rồi lãnh đạm nói
-Từ giờ các người phải hành động cẩn thận hơn. Tổ chức đang tiếp tục truy lùng. Có bắt người cũng phải làm cho sạch sẽ, tốt nhất là tạo mấy vụ lẻ tẻ đánh lừa phía cảnh sát và Tổ chức. Tuyệt đối cấm đi săn tập thể, hểu rõ chưa?
Cả đảm lập tứ dạ vâng rồi cúi đầu cho tới khi người đi đi khỏi.
Cánh cửa khép lại, người đeo mặt nạ theo lối cũ rời khỏi tòa nhà đổ nát. Anh thong thả tháo dây, gỡ cái mặt nạ xuống. Cặp mắt màu hổ phách vẫn đẹp và sáng rực rỡ trong đêm.
Đúng vậy, anh là Haunt Leclerc de Gaulle
Bước vào trong ôtô, Haunt lập tức hỏi Beckendoft
-Geric thế nào?
Cái người ngồi ở ghế trước không quay đầu đáp
-Bị thương, có vẻ không tệ lắm nhưng biểu hiện thì… tôi cá là hắn cần nhiều máu.
Haunt tức giận đập tay vào cửa kính. Một tiếng xoảng rồi chỉ còn lại trăm nghìn mãnh vỡ. Anh nhìn về phía ngôi nhà rong rêu đang khuất dần sau lưng, nghiến răng nghiến lợi
-Một lũ ăn hại. Nếu không phải còn có việc cần tới ta đã cho cả lũ vào quan tài.
Lúc này Beckendoft mới tò mò quay ra sau nhìn
-Haunt, không phải anh muốn thế sao? Hạ gục Geric?
Haunt ngửa người ra sau ghế, thở dài
-Đương nhiên, nhưng mà là một đòn chết ngay. Bây giờ… hắn chắc chắn đang cần máu để hồi phục… Chỉ mong là qua khỏi…
Beckendoft nhíu mày không hiểu. Haunt im lặng nhắm mắt lại…..
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!