Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu - Chương 33: Sự thay đổi hạnh phúc
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
708


Tình Yêu Hay Sự Chiếm Hữu


Chương 33: Sự thay đổi hạnh phúc


Phần lớn thời gian Lục Minh Nguyệt chỉ quanh quẩn trong nhà. Trung tâm thành phố gì mà không gian xung quanh im lặng đến mức cô tưởng như mình đang ở trêи núi vậy.

Căn biệt thự của anh em Hàn nằm trong khu nhà giàu bậc nhất thành phố, không phải ai cũng vào được, anh em họ còn chi ra số tiền lớn để sở hữu vị trí độc nhất trong con hẻm riêng nên càng ít người tiếp xúc gần.

Vì thế cho dù cô có kêu cứu khản cả tiếng chắc cũng chẳng ai nghe.

Ngoài ra, cô chưa bao giờ thấy họ mời những người xung quanh hay bất cứ ai về nhà. Nếu không có Thiên Lạc ở cùng mỗi ngày, cô thật sự sẽ nghĩ mình là người duy nhất còn tồn tại trêи Trái Đất.

Tình cảm của cô và Thiên Lạc ngày càng có tiến triển tốt. Những khi không có anh em Hàn ở nhà, hai người như một cặp tình nhân chung sống với nhau. Dù không ai nói ra tình cảm của mình, nhưng những hành động, ánh mắt và cả suy nghĩ đều chứng minh rõ tình cảm cả hai dành cho nhau.

“Em muốn ăn gì, anh nấu.”

“Anh chợt thấy em dễ thương thật.”

“Ở ngoài lạnh lắm, em mặc thêm áo vào cho ấm.”

“Hôn một cái nè, em ngủ ngon…”

“Sướиɠ đúng không, không cần lo cho anh, em sướиɠ là được…”

“Của em ngọt quá…”

“…”

Lục Minh Nguyệt cảm thấy như đang sống chung với người hoàn toàn khác vậy! Thiên Lạc ngày xưa ác độc, tàn nhẫn bao nhiêu thì nay lại dịu dàng, ấm áp, thương yêu cô gấp bội!

Con người ta sao có thể thay đổi nhanh như thế chứ!

Thiên Lạc không những chăm lo từng cái ăn cái mặc cho cô, mà còn rất hiểu cơ thể cô nữa, anh luôn biết cách làm cô sung sướиɠ một cách nhẹ nhàng. Cô chưa đồng ý để anh dùng côn thịt cắm vào, anh vẫn có cách khác đưa cô lên đỉnh.

Lục Minh Nguyệt nằm ôm gối suy tư, lâu lâu lại cười tủm tỉm ngại ngùng. Cô cứ xoay người, lăn lộn qua lại trêи chiếc giường lớn, y như một thiếu nữ mới biết yêu.

Cô chợt nghĩ, có lẽ bản thân không cần phải trốn đi nữa. Dù phải hầu hạ anh em Hàn nhưng cùng lắm chỉ vài đêm một tuần mà thôi, còn cả ngày cô đều có thể ở bên Thiên Lạc.

“Đang nghĩ gì mà cười tươi thế kia?” Hàn Dạ vừa lau khô tóc vừa tiến lại gần cô. Anh vừa ra khỏi phòng tắm liền thấy cảnh tượng kì lạ: con bé thường ngày mặt u sầu, không cảm xúc lại cười tươi đến vậy, còn lăn qua lăn lại, ôm gối nữa chứ.

Thật khiến anh tò mò có chuyện gì khiến cô đột ngột vui như thế!

“A…” Cô hoảng hốt thu lại biểu cảm, không dám nhìn anh, tay bối rối huơ loạn khắp nơi. “Kh-Không có gì…” Cô lắp bắp né tránh ánh mắt của anh.

Thấy cô né tránh, anh có vẻ không vui, hàng mày nhíu lại.

“Cô có chuyện gì giấu tôi phải không?”

Cô lắc lắc đầu.

Mười phút sau.

“A, nhẹ! Nhẹ thôi!”

Lục Minh Nguyệt rêи rỉ kiều suyễn khi Hàn Dạ liên tục dùng ngón tay moi đào nơi huyệt nhỏ.

Hai ngón tay anh ướt đẫm vì nước chảy. Cô bị ép dạng hai chân ra để anh dễ ra vào. “Như này có vẻ sung sướиɠ hơn thì phải, chúng ta cứ tiếp tục.” Anh ghé sát tai cô mà nói thầm, hơi thở nóng bỏng của anh ngay cổ khiến cô không khỏi rùng mình.

“Á!”

“Á!”

“Ư ư…”

“Không phải chỗ đó…”

Hôm nay cô mẫn cảm lạ thường, tim nhiều lần muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi anh chạm đến những vùng nhạy cảm.

Nhìn bờ môi đỏ mọng của cô, anh nuốt xuống rồi cúi đầu hôn ngấu nghiến. Không hiểu sao mấy nay anh rất hay bị thu hút bởi việc hôn con bé này, mỗi lần nhìn thấy cô là chỉ muốn kéo vào trong lòng ôm hôn mà thôi. Sau khi cắn ʍút̼ bờ môi ngọt ngào, anh mạnh mẽ tiến vào quấn lấy cái lưỡi thơm tho của cô.

Một tay anh giữ đầu cô, tay còn lại tiếp tục làm nhiệm vụ “đào đường”.

Lục Minh Nguyệt thở dốc, không theo kịp tiết tấu của anh. Hai иɦũ ɦσα lớn nảy liên tục không thể dừng lại.

Nước chảy ra rất nhiều, Hàn Dạ sau khi đâm vài chục cái sẽ rút ra, đem theo chất dịch dính đầy tay, đưa lên miệng nhấm nháp.

Chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, cô đã lên đỉnh. Trước mắt mờ đi. Tiểu huyệt không ngừng co rút dữ dội, phân bố ra cơ man là ɖâʍ thủy.

“Xin anh….”

Cộc cộc cộc!

Có tiếng gõ cửa.

“Anh Nguyên đang chờ anh dưới phòng khách.” Là Thiên Lạc.

Cô bỗng cảm thấy có lỗi với anh.

Hàn Dạ bất mãn “Anh hai lại bàn công việc rồi.” Anh nhíu mày. “Gọi anh ấy lên đây!”

“Em biết rồi.” Thiên Lạc đáp rồi tiếng chân ngày càng nhỏ dần…

Chỉ có Lục Minh Nguyệt trừng to mắt, đừng nói là anh ta định…

LLM.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN