Tổng Tài Công Lược
Chương 7: Giải quyết Mộng Liên và Đường Minh Hạo
Tống Dạ cười nham hiểm:
– Em có kêu rách cổ họng cũng không thoát ra khỏi đây được đâu.
Nói rồi anh từ từ dồn cô vào cánh cửa gỗ. Giản Vi khá run y như một chú cừu non sắp khóc, nhưng miệng vẫn cười nói:
– Tống Dạ, anh muốn làm gì?
– Anh chỉ muốn nói là hôm nay em rất đẹp.
– Ừm, còn gì nữa không? Cô gãi gãi đầu, mắt nhìn ra chỗ khác
– Hôm nay em mặc một bộ vet trắng kiểu nữ bó sát lấy người nhìn rất quyến rũ, mái tóc búi gọn nhìn rất trưởng thành. Anh chỉ muốn…
Anh chưa nói hết câu thì Tiểu A ở bên ngoài chạy vào, vì khi mở cửa Tiểu A đã đẩy cánh của khá mạnh khiến Giản Vi bị đẩy vào lòng Tống Dạ và không may…môi chạm môi(>.<).
-… ngắm em.
Đây không phải lần đầu tiên nhưng cảm giác vẫn như vậy thậm chí còn hơn thế nữa. Tất cả mọi thứ vẫn như vậy nhưng bóng người vẫn biến mất, vẫn như vậy. Giản Vi lúc này trong đầu lại dần dần nhớ về lần ở trên phố so với lần này, cô bỗng vô cùng đỏ mặt.Sau này cô đã nghĩ rất nhiều lần tại sao mình lại đỏ mặt, vì hôn Tống Dạ thì sai vì lần đầu tiên cô hôn anh ta cô còn chẳng đỏ mặt huống chi là lần này,có lẽ là vì lúc ấy cô đã bắt đầu rung động với anh rồi chăng? Còn Tống Dạ bây giờ não bộ chỉ toàn chống rỗng, không chứa đươc thú gì hết ngoài cảnh tượng lúc này.Đôi môi Giản Vi vừa mềm lại vừa ướt khiến người ta muốn bộc phát thú tính.Bàn tay anh như muốn ôm chặt cô vào lòng để giữ chặt lấy không cho ai cướp cô đi khỏi tay mình. Nhưng chưa kịp giơ tay đã bị cô đẩy ra một cách nhanh chóng…….
Mặt cô vẫn rất đỏ, mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tiểu A với ánh mắt căm thù. Tống Dạ đã rất nhanh lấy lại khí chất nghiêm giọng nói.
– Tiểu A anh đến thông báo gì sao?
– Vâng, người cần đến hôm nay đã đến rồi thưa tổng giám đốc
– Vậy cho bọn họ vào.
Giản Vi nghĩ chắc đó là khách hàng quan trọng gì chăng, định đi ra ngoài nhưng bị Tống Dạ cản lại, anh cười nhẹ nói:
– Ở lại đi được không? Việc này có liên quan đến em đấy.
Nụ cười của Tống Dạ cũng quá đẹp đi, khiến Giản Vi không kìm được mà gật gù đồng ý:
– Được. Anh cứ như vậy thì muốn mạng tôi cũng cho. Cô lảo đảo nói
Đôi giày của Giản Vi cũng khá cao nên khi cô đứng lại không may bị vấp, Tống Dạ kịp thời đỡ lấy cô và bảo cô cẩn thận. Nhìn cảnh tượng ấy Tiểu A như muốn chọc mù mắt mình đi vì tổng đài lạnh lùng trên cao lại cùng một cô gái ở dưới đất ngọt như đường.
Trong lúc đó thì con ả Mộng Liên được gọi lên phong tổng giám đốc thì ả lại mơ tưởng viển vông. Ả còn tưởng mình được tổng giám đốc để ý, muốn bay lên làm phượng hoàng( nói thật, chị này đúng là con đĩ vàng trong làng ảo tưởng. Để ý thì để ý thật nhưng mà phượng hoàng thì không chắc)Như vậy thì ả không cần phải dựa vào Đường Minh Hạo nữa rồi. Đang đi bỗng ả gặp ngay Đường Minh Hạo cũng được mời đến HM và đến hẳn phòng tổng giám đốc. Bọn họ vừa bước vào thì đã gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của Tống Dạ cùng với sự ngạc nhiên đến tột độ của Giản Vi. Bọn họ kinh ngạc đồng thanh :
– Sao lại là 2 người?
Rồi con ả Mộng Liên lên tiếng:
– Chẳng lẽ anh với cô ta lại lén chạy vào văn phòng tổng giám đốc?2 người thật quá to gan đi, đợi anh ấy quay về tôi sẽ nói với anh ấy để anh ấy tống cổ 2 người ra khỏi HM.
Đường Minh Hạo cũng tiếp lời:
– Đợi đến lúc đó 2 người chết chắc rồi.
Giản Vi không chịu được mà đáp trả:
– Hai người cũng quá não tàn rồi. Chẳng lẽ…
Cô chưa nói hết câu đã bị Tống Dạ bịt miệng, chen lời:
– Thế cô nghĩ anh ta sẽ tin lời cô nói là thật sao?
– Sao có thể không tin được chứ.
Ả nghĩ tổng giám đốc đã để ý đến mình và vẫn còn chưa tỉnh mộng. Tống Dạ nói chỉ 4 từ:
– Tiểu A, Giản Vi
Lúc Mộng Liên và Đường Minh Hạo đi vào không để ý lên tưởng không có Tiểu A, và thế là bây giờ Giản Vi và Tiểu A cho bọn họ mỗi người một cái tát giáng trần khiến bọn họ không biết nói gì nữa. Lúc này bọn họ mới biết có sự tồn tại của Tiểu A, anh nghiêm giọng nói:
-Tội coi thường tổng giám đốc và tội coi thường trợ lý tổng giám đốc của HM đủ khiến cô bị đuổi việc và không công ty nào dám nhận cô nữa. Còn anh thì…tặng anh đi Ai Cập 7 năm.
– Cái gì?
Lúc này bộ mặt thật của Đường Minh Hạo mới thật sự được phơi bày. Hắn ôm tay Giản Vi và nói:
– Giản Vi anh còn yêu em lắm, cầu xin em nể tình chúng ta từng yêu nhau hãy giúp anh, đừng bắt anh đi Ai Cập nữa.
Giản Vi nhìn anh ta với vẻ mặt vô cùng chán ghét, buông tay ra:
– Sao lúc trước tôi không nhận ra bản chất này của anh nhỉ? Loại công tử bột không có não như anh sớm muộn gì cũng sẽ như vậy, đừng cầu xin tôi nữa, chỉ vô ích thôi.
Cô nói một cách rành mạch không vấn vương, càng không ngoảnh lại. Con người thực của cô. Tống Dạ vươn tay ôm lấy vai cô, cho cô chút hơi ấm. Anh hỏi cô
– Em có mang tấm thiệp bọn họ đưa mà anh dặn không
– Có
Cô cũng không biết tại sao mình lại luôn giữ nó bên người y theo lời anh nói.Cô lấy nó ra đưa cho anh. Anh vẻ khinh bỉ nói với bọn họ:
– Tôi nhớ là các người còn định tổ chức đám cưới nữa mà. Nếu các người đã yêu nhau đến vậy tôi thanh toàn cho các người cưới nhau rồi cùng sang bên đó tình nghĩa vợ chồng.
– Không, tổng giám đốc đừng
Một lúc sau bảo vệ đã đến kéo bọn họ đi Giản Vi cảm thấy mệt mỏi, ngồi xuống ghế thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng cũng kết thúc. Tống Dạ đưa tay ra, giọng nhẹ nhàng hỏi:
– Đám cưới bọn họ em có muốn đi cùng tôi không?
-Đương nhiên rồi, tôi phải đi từ biệt họ lần cuối chứ.
Nói rồi cô cười đưa tay nắm chặt lấy tay anh.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!