Tổng Tài Công Lược - chương 9: Thích
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
292


Tổng Tài Công Lược


chương 9: Thích


Ngày qua ngày cuối cùng ngày đám cưới của Đường Minh Hạo và Mộng Liên cuối cùng cũng đến. Tống Dạ mãi không thấy Giản Vi đến đành đi trước. Vừa đi anh lại gọi điện cho Giản Vi nhắc cô hôm nay là ngày gì, lúc ấy cô mới biết
Giản Vi vừa lục lọi tủ quẩn áo vừa phàn nàn với Tiểu Trúc:
– Bánh bao, hôm nay là ngày gì mình đã nói rồi sao cậu không gọi mình dậy? cậu đúng là bạn bè tốt quá.
Tiểu Trúc ngồi cầm đĩa phô mai vừa ăn vừa đáp, giọng thản nhiên:
– Biết, nhưng ông ngoại mình sống lại cậu còn chẳng dậy nữa là…nên mình cũng chẳng muốn tốn nước miếng vô ích.
– Cậu dám…
– Nhanh lên không là muộn mất đấy
– Cậu đợi đấy.
Giản Vi vừa đóng cánh cửa tủ vừa nói vậy bước ra ngoài

Cuối cùng cô cũng đến được cửa nhà họ Đường. Bước qua cánh cửa ấy là cả một không gian tráng lệ hiện ra trước mắt cô. Đây là lần đầu tiên cô được thấy đám cưới của người có tiền đúng là khác hẳn. Đang đứng ngẩn ngơ bỗng có người đập vai cô thì thào:
– Thiếu phu nhân cuối cùng cô cũng đến cứu tổng giám đốc rồi.
Cô quay đầu lại thì ra là Tiểu A, bộ dạng anh vừa mừng vừa cầu cứu. Anh không để cho cô nói tiếp liền chỉ về phía Tống Dạ. Cô muốn cười đến đau cả bụng lên vì gương mặt bất lực mà cũng sợ sợ trước một đám mỹ nữ con nhà danh giá quấn lấy anh. Tiểu A nói tiếp:
– Cầu xin cô đấy
Cô làm giá:
– Sao tôi phải giúp anh ta chứ. Ai mượn anh ta lại có bản mặt phong lưu đó, với lại anh ta hay bắt tôi làm nhiều việc như vậy thì giờ là ác giả ác báo.
Cô còn nói khá nhiều chuyện với Tiểu A khiến anh cũng quên mất nhiệm vụ cầu cứu của mình. Tống Dạ đang tìm cách thoát ra khỏi đám phụ nữ này thì bỗng ánh mắt của anh đừng lại trên người Tiểu A và Giản Vi. Máu “ghen” của vị tổng đài lại sôi lên. Anh quát to:
– GIẢN VI.
Cô lạnh sống lưng quay lại thì đã thấy một đống chai giấm bên cạnh Tống Dạ và một đám phụ nữ nhìn cô với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Tống Dạ đi về phía cô, cầm lấy tay cô dắt ra khỏi chỗ Tiểu A rồi vừa đi vừa nói trong sự tức giận:
– Sao em lại vừa nói vừa cười với thẳng đàn ông khác thế hả?
Cô thắc mắc:
– Nhưng đó là cấp dưới thân cận nhất với anh mà?
– Ai cũng không được.
– Nhưng làm gì, nói gì cũng là quyền của em mà, anh quản em từ lúc nào vậy?
– Vì tôi…
Anh định nói” Vì tôi thích em” nhưng họng anh cứ nghẹn lại không nói được hết câu. Giản Vi buột miệng hỏi:
– Anh đang ghen sao?
– Đúng – Anh đỏ mặt trả lời-
Giản Vi lúc đầu không định hỏi gì nữa nhưng vừa nghĩ lại cô đột nhiên túm áo anh:
– Ghen. Lẽ nào anh thích em sao?
Tống Dạ ngập ngừng trả lời, mặt đỏ vô cùng:
– Đ..đúng.
Nói xong anh không nhịn được mà chạy đi bỏ lại cô một mình. Tiểu A thấy vậy chạy lại hốt hoảng:
– Hai người cãi nhau à?
Giản Vi đỏ mặt, ngồi thụp xuống:
– Chẳng lẽ anh ta đang tỏ tình với tôi sao?
Tiểu A vừa nghe hết câu đã gọi điện cho mẹ:
– Mẹ ơi, cuối cùng con cũng được nhìn thấy bình minh rồi.
……
Một lúc sau, Giản Vi đã định thần lại. Cô đang định tìm chút gì ăn thì vị thiếu gia Xương gia đến ngỏ lời với cô, gương mặt hết sức hoa si:
– Vị tiểu thư xinh đẹp, cô có thể nói chuyện với tôi không?
Vì Xương gia là một gia tộc vô cùng lớn, chỉ đứng sau Tống gia về mặt kinh doanh lên mọi người cũng rất chú ý đến người được anh ta mời nhảy.
Lúc này người ta phải thốt lên”Đúng là tuyệt mỹ”. Giản Vi hôm nay mặc một bộ váy trắng giống như công chúa mà cũng giống như cô dâu. Vải voan mỏng mà mềm mại bó sát lấy từng đường nét cuốn hút của cô. Mái tóc được thắt cùng một bông hoa nhỏ trên đầu. Khuôn mặt tuy không kịp trang điểm nhưng vẫn toát lên thần thái khác người.
Cô đang định đồng ý thì khi vừa mở lời thì đã bị Tống Dạ cướp lời:
– Xin lỗi anh. Hôm nay cô ấy đã là của tôi rồi.
Giản Vi đang định hỏi tại sao thì đã bị anh kéo đi. Đi được một đoạn thì cô kéo tay ra khỏi tay anh:
– Anh bị sao vậy?
Cô đang định đi thì anh ngỏ lời với cô, tuy mặt vẫn đỏ :
– Nhảy cùng tôi đi.
– Không.
Cô vô tình từ chối. Anh thì thầm vào tai cô :
– Nhảy cùng tôi đi rồi tôi sẽ có một món quà lớn cho em.
Mắt cô sáng lên:
– Thành giao.
Tiếng nhạc dần dần vang lên. Các cặp đôi cũng bắt đầu khiêu vũ. Nhưng khiến người ta chú ý nhất vẫn là Tống Dạ và Giản Vi . Một đôi kim đồng ngọc nữ, khí chất đều ưu việt như nhau khiến người ta chỉ biết ngưỡng mộ mà thôi. Giống như thần và quỷ cùng hòa hợp nhảy của một điệu, 2 con người ở 2 thế giới như hòa vào một. Như tên gọi của bài hát”Thiên thần và ác quỷ”
Một người ngươi yêu, một người yêu ngươi, ngươi chọn ai?
Ngươi chọn thiên thần thì ác quỷ sẽ hủy diệt cả thế giới
Ngươi có muốn cả thế giới diệt vong không?
Ngươi chọn ác quỷ thì thiên thần sẽ hủy diệt cả ác quỷ lẫn ngươi
Vậy ngươi có muốn chết không?
Cái nào cũng là một loại kết cục vậy ngươi sẽ làm như thế nào?
Ta sẽ:
Chạy khỏi bóng tối tìm lại ánh bình minh thuộc về chính mình
Vô cùng tự do, sinh mệnh không bị trói buộc
Tự do tự tại chạy qua sự tàn khốc của thời gian, của tình yêu
Nắm chặt mạch đập của sinh mệnh cùa bùng cháy mà tỏa sáng
Đốt cháy sự huy hoàng sau cùng, chọc thủng bầu trời vô tận
Tương phùng cùng tương lai và hạnh phúc.
Nhạc vừa dừng thì Giản Vi bỗng thắc mắc:
– Tống Dạ, đây là đám cưới sao lại có khiêu vũ?
Tống Dạ thản nhiên nói:
– Là do anh sắp sếp đó. Em cứ chờ phần quà của mình đi
Khi cô dâu và chú rể đến đoạn trao nhẫn thì bỗng nhiên màn chiếu tối sầm lại. Mọi người đang không hiểu gì thì trên màn chiến có sự xuất hiện của Mộng Liên, ả đang cùng với người đàn ông khác tình tứ. Mọi người sửng sốt, kia không phải là cô dâu sao? hôn lễ trỏ thành một trò cười .
Giản Vi quay đầu nói với Tống Dạ:
– Đây là món quà anh tặng em sao?
– Thích không?
– Thích chứ, bọn họ càng thảm thì em càng vui.

d

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN