Tổng hợp các đoản tự sáng tác - Mẩu chuyện 17
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Tổng hợp các đoản tự sáng tác


Mẩu chuyện 17


#Truyện ngắn (P1)
Cô sinh ra vốn bị người ta gọi là nghiệt chủng.

Khi cô mới sinh ra, mẹ cô vì kiệt sức mà mất ngay sau đó.

Bố cô trên đường đến bệnh viện đợi mẹ cô hạ sinh cũng bị tai nạn xe ô tô mà mất.

Người ta nói, cô khi vừa sinh ra, trắng trẻo xinh đẹp, chỉ là không khóc như những đứa trẻ khác. Bác sĩ và y tá phải làm mọi cách để cô khóc. Sau cùng, gia đình bác sĩ đỡ đầu cho cô đều đổ vỡ, con gái lớn bị xe ô tô cán chết ngay tại chỗ.

Cô được chuyển vào cô nhi viện. Các bạn không dám chơi với cô vì trước đây có một bạn chơi với cô liền bị té cầu thang, chấn thương sọ não.

Năm cô 5 tuổi, cô được một cặp vợ chồng nhận nuôi. Tưởng rằng cuộc sống như vậy là sang một trang mới, không ngờ lâu dần bố nuôi bắt đầu lộ bản chất. Ông ta cưỡng hiếp cô, khiến cô sợ hãi, lo lắng. Cuộc sống không khác gì trong ngục tù. Bà mẹ hay sai cô làm việc nhà, chửi mắng, đánh đập cô.

Sau một thời gian 2 người họ nhận nuôi đứa trẻ khác sau khi đã bán cô cho bọn buôn nội tạng.

Tại căn hầm đầy tiếng khóc lóc của trẻ em, hai tên côn đồ túm tóc kéo cô đứng dậy, vì cô “lỡ” phỉ nước bọt vào mặt hắn. Hắn ném cô lên bàn, định dùng dao rạch bụng cô, nhưng thật không may dây thừng trói cô đã sờn cũ. Cô dễ dàng cởi trói, với cánh tay tự do cô cầm khẩu súng trên đầu, nhanh như chớp bắn liền 3 phát vào đầu tên cầm dao.

Khoảnh khắc thứ máu tởm lợm của hắn bắn lên mặt cô, cô biết mình là kẻ giết người đã làm một chuyện không thể dung thứ. Tên còn lại xanh mặt, dùng dao định chém vào đầu cô, liền bị cô tước con dao của tên kia, đâm thẳng một nhát vào yết hầu.

Đành chịu thôi, chỉ cần mình không chết là được.

Cô nghĩ vậy, sau đó báo cảnh sát cứu đám trẻ kia, sau đó bỏ chạy trước khi cảnh sát đến. Cô đi lang thang rất lâu, đến một thành phố xa lạ nào đó, đến lúc ấy, cô tố cáo cha mẹ nuôi đã hãm hiếp mình. Cô nhớ đã nói điều này với một phụ nữ và khi tỉnh dậy, cô đã ở trong căn nhà của bà ta.

Năm ấy cô 10 tuổi.

Bà ta bắt cô làm việc nhà, không cho cô nghỉ ngơi, nếu không vừa ý bà ta đánh cô, bắt cô nhai thức ăn của chó. Chồng bà ta lặp lại nỗi kinh hoàng năm 7 tuổi, nhưng lần này không khiến cô sợ sệt mà chỉ còn căm hận.

Những chuyện này xảy ra liên tiếp, đều đặn như cơm bữa.

Bản thân cô không thể trốn tội giết người, càng không thể bỏ trốn, chỉ có thể yên lặng chịu đựng, nhìn tấm thân cùng tinh thần bị dày vò hằng đêm.

Cho đến một ngày, bà ta đưa cho cô một loại bột màu trắng,..

Khổ ải ư, rồi sẽ qua hết, chỉ cẫn mày uống cái này vào…

Nụ cười thâm hiểm của bà ta, cũng phải run rẩy vì cái nhếch môi lạnh lẽo của đứa trẻ 11 tuổi.
Cô cũng không nhớ đã làm cách nào, hình như cô đã ném thẳng li nước bằng thủy tinh lên chính diện mặt bà ta, sau đó vùng chạy.

Chạy càng xa càng tốt…!

11 tuổi, ấy vậy mà từng giết người, từng bị cưỡng hiếp, từng bị dụ làm con nghiện,… Không! Không còn gì tệ hơn thế!

[…]

” Cô bé, cháu bị lạc à? “

Giọng nói của một người phụ nữ sang trọng vang lên bên tai, cô ngước đầu nhìn. Người phụ nữ này, đang cầm ô che mưa cho cô…

” Về nhà ta đi. Con có thể làm người giúp việc cho gia đình ta.. “

Ha!

Cũng chẳng phải người tốt. Nhưng không sao…

So với kẻ đã từng giết người chưa qua huấn luyện này, thì mọi việc cũng chẳng sá gì… Hơn nữa, còn có chỗ ăn ở, quá tốt…

Và cô gật đầu, đi theo người phụ nữ đó.

Định mệnh bắt đầu sang trang mới…

[…]
Hư cấu ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN