Trái Tim Lầm Lối - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
47


Trái Tim Lầm Lối


Chương 19


Hôm nay sau khi ăn sáng cùng ba mẹ, Thu Vân đã trở lại Lâm gia. Lúc này, vì quá rảnh rỗi nên cô đang ngồi làm bánh cùng vú Hiền. Tay thì nặn bột nhưng tâm trí cô không hề tập trung, cô nhớ đến sáng nay, mẹ cô rưng rưng nước mắt kể với cô rằng tối hôm qua bà nằm mơ thấy chị Thu Hà, lúc đó tâm trạng cả nhà bỗng chùng xuống. Càng nghĩ Thu Vân càng quyết tâm phải đẩy nhanh tiến độ điều tra việc này, cô rất muốn biết ai là người hại chị, cô hận người đó, nghĩ đến một người, ánh mắt cô lạnh đi, Lâm Khải hy vọng anh không phải là người đó, nếu không, tôi càng không tha cho anh.
“Mợ hai, mợ hai!” Vú Hiền kêu lên.
“Hả? Sao vậy vú?” Thu Vân giật mình, ngó sang vú Hiền đang huơ tay trước mặt cô.
Vú Hiền cười hiền, “Mợ làm sao vậy, tôi gọi mợ nãy giờ” nhìn thoáng qua nét mặt Thu Vân, bà đon đả cười trêu: “Mợ đang nhớ cậu hai hả?”
Đám người làm xung quanh nghe thế liền cười ầm lên, trêu chọc Thu Vân.
Thu Vân than khổ, lại nữa, cô tránh anh ta còn không kịp chứ nhung nhớ cái gì, cô chỉ lắc đầu, ” Không phải, tôi chỉ đang suy nghĩ một chút thôi”
“Cậu hai đi được 4 ngày rồi, chắc chỉ trong nay mai là cậu hai về thôi. Mợ không biết đâu, trước lúc đi, cậu hai đã dặn dò tôi rất kĩ rằng phải để ý, chăm sóc mợ cẩn thận đó”
“Mợ hai thật sướng, cậu hai thương mợ quá chừng”
Tiếng vú Hiền và người làm vang lên bên tai, nhưng Thu Vân chỉ cười nhẹ, không đáp, cô không muốn nói thêm về vấn đề này.
Sau giờ cơm trưa, Thu Vân lười biếng nằm ngủ, nhưng cô phải tỉnh giấc vì nghe thấy tiếng ồn. Cô lăn lộn mãi vẫn không thể ngủ tiếp mà âm thanh ồn ào đó vẫn không ngừng vang lên. Cô ngồi hẳn dậy và đi ra ngoài.
Thu Vân men theo tiếng ồn đi đến tới phòng khách thì chấn kinh. Vì cảnh tượng cô nhìn thấy có thể hình dung là ỷ đông hiếp yếu.
Trên sàn là một cô gái đầu tóc rối bời, quần áo xốc xếch, trên gương mặt non nớt là vẻ sợ hãi, nước mắt giàn giụa, thân mình run rẩy và hai tay chấp lại khẩn thiết cầu xin. Trông cô bé đáng thương vô cùng.
Mà ngồi ở ghế chủ vị lúc này là bà Tuyết đang thong dong uống trà, nét mặt cao ngạo đang nhìn cô bé từ trên cao xuống như hổ rình mồi.
Bên cạnh bà ta lúc nào cũng có mặt bà Loan, bà ấy đang cầm cây roi không ngừng quất lên người cô bé, nét mặt hung tợn như quỷ Satan. Bà ta vừa đánh vừa mắng chửi đầy thô tục.
Đám người làm xung quanh thì chỉ đứng khoanh tay không nói lời nào, hoàn toàn là bộ dáng đang xem kịch vui.
Thu Vân bước nhanh tới rồi hét lên: “Dừng lại, các người đang làm cái gì vậy hả?” Giọng cô lạnh lùng ẩn chứa tức giận, cô cảm thấy đám người này điên thật rồi, giữa ban ngày mà cũng dám dùng hình với người khác, khốn nạn thật.
Bà Tuyết ngẩng đầu lên nhìn Thu Vân, sau đó lại ung dung thổi tách trà, cố ý lơ đi cô.
Bà Loan ngừng roi, liếc nhìn Thu Vân, cảm thấy cô đang xen vô việc của mình, bực dọc lên tiếng:
“Đây là chuyện của bà chủ, mợ hai không cần xen vào!”
“Hừ, vậy là bà chủ sai các người đánh người ta như vậy hả?” Vừa nói Thu Vân vừa liếc về phía bà Tuyết.
Bà Tuyết nhíu mày, ngẩng lên nhìn Thu Vân, bà ta đặt ly trà xuống bàn, hai tay khoanh trên gối, cười nói:
“Thu Vân, không biết thì không nên nói bậy, con không hiểu ngọn ngành mà lại ăn nói như thế sao?”
“Vậy dì nói một chút cho tôi biết xem đã có chuyện gì?”
Bà Tuyết không nói nhưng bà Loan hiểu ý liền tiếp lời, giọng điệu vẫn hống hách.
“Con nhỏ này nó ăn cắp cái vòng ngọc trai của bà chủ”
“Có chứng cớ không mà bà đánh người ta”
“Ngày nay chỉ có nó vô phòng bà chủ dọn dẹp, sau đó liền không thấy cái vòng tay đâu nữa, không phải nó thì là ai!”
“Vậy có tìm được cái vòng trên người con bé không?”
Bà Loan câm nín, đúng thật là bà ta không tìm thấy, nhưng đến nước này, bà ta cũng đành phải đâm lao theo lao, bà ta sẵn giọng.
“Ai biết nó giấu đi chỗ nào rồi. Tóm lại chính là nó, mợ không cần bênh nó.”
“Vậy là không có chứng cớ mà các người đánh con bé đến như vậy, đây là cách hành xử của Lâm gia hay sao?”
“Thu Vân, cẩn thận lời nói của con, Lâm gia này đến lượt con nói sao?” Bà Tuyết không hài lòng nhăn mày nhìn Thu Vân.
Thu Vân làm như không nghe thấy, cô đi đến muốn đỡ cô bé đứng lên thì bà Loan đã chặn lại.
“Mợ hai, nó đang bị phạt, mợ muốn dẫn nó đi đâu?” Bà Loan giữ lấy tay Thu Vân, ánh mắt ngoan độc.
“Con đúng là rảnh rỗi thích xen vào việc của người khác đấy!” Bà Tuyết cười châm chọc.
Thu Vân mỉm cười nhưng ánh mắt sắc lạnh “Nếu tôi cứ muốn dẫn cô bé đi thì sao?”
Bà Tuyết gõ gõ lên bàn, thản nhiên nói: “Nếu muốn dẫn nó đi thì để nó chịu đủ 50 roi đi”
Thu Vân chấn kinh trừng mắt nhìn bà Tuyết, khốn kiếp, đều điên rồi. Cô tức giận không thôi, lại nhìn thấy cô bé vừa nghe nói thế liền khóc lớn hơn, liên tục dập đầu xin tha, gương mặt cô khóc đến tội nghiệp, thân thể không ngừng run rẩy. Thu Vân nhìn mà đau lòng.
“Dì không thấy con bé đã yếu ớt đến vậy, làm sao mà chịu nổi 50 roi chứ, dì tha cho nó không được sao?”
” Được, tha cho nó, vậy con chịu roi thay cho nó đi” Bà Tuyết cười nhìn cô đầy thách thức.
Thu Vân trừng mắt, không ngờ bà ta có thể nói như thế.
Bà Loan đi đến đẩy Thu Vân ra, cầm roi giơ lên quất liên tục vào người cô bé.
Con bé co rút người khóc la thảm thiết, nó lấy tay che nhưng càng bị đánh dữ hơn.
Thu Vân muốn đi đến cản bà Loan lại nhưng bị đám người ở đây giữ chặt. Cô trơ mắt nhìn mà không thể làm gì, lòng đau xót. Mắt cô đỏ lên, sự giận dữ không thể che giấu. Bằng một sức lực nào đó, cô đã vùng khỏi đám người, xông đến ôm lấy cô bé, dùng thân mình che cho cô bé.
Từng tiếng đập bình bịch vang lên, Thu Vân đau đớn cong người, thân mình cô run rẩy nhưng hai tay vẫn vững vàng ôm lấy cô bé.
Bà Tuyết kinh ngạc nhìn qua, vẻ mặt không ngờ tới, nhưng sau đó bà lại vờ như không nhìn thấy, thờ ơ xem kịch vui.
Bà Loan thấy thế giống như được bà chủ ngầm cho phép, bà ta đánh càng hăng hơn, vốn dĩ bà đã không ưa Thu Vân nên ra tay không hề nương.
Một hồi lâu sau, Thu Vân không biết mình đã chịu bao nhiêu roi, cả người ướt sũng mồ hôi, hơi thở nặng nhọc, cô biết mình sắp không chịu được.
Mà con bé kia cứ loay hoay ôm lấy Thu Vân, miệng luôn kêu “mợ hai, mợ hai”, ánh mắt hướng về bà Tuyết gào lên xin tha. Cô bé hoảng sợ vô cùng khi thấy Thu Vân đỡ đòn roi cho mình, mợ hai mà có chuyện gì sao cô gánh nổi. Cô bé chỉ biết đỡ lấy Thu Vân, gòng mình chịu đòn cùng cô, cả hai người chật vật vô cùng.
Đám người làm lo lắng nhìn Thu Vân, bọn họ không dám lên tiếng xin bà chủ ngừng đánh, mà cũng lo sợ nếu chuyện này không ngừng lại sẽ có hậu quả gì, dẫu sao đó cũng là mợ hai, thân phận cao quý, bị đánh như vậy, ông chủ với cậu hai mà biết được chắc chắn bọn họ cũng liên lụy. Một trong đám người liền có một người từ từ rón rén chạy đi.
Lát sau, trên sàn vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Dừng lại, các người đang làm gì thế hả?”
Là vú Hiền, Thu Vân nâng mí mắt nặng nhọc lên nhìn, cô biết mình được cứu rồi, cả người cô đau nhức, hô hấp cũng khó khăn. Ấy vậy mà đôi tay vẫn che chở cho cô bé ấy.
Thấy vú Hiền đến, bà Tuyết ra hiệu cho bà Loan ngừng lại.
“Bà chủ, bà có chuyện gì mà đánh mợ hai như vậy, chuyện này đã được sự cho phép của ông chủ chưa?” Vú Hiền nghiêm cẩn hỏi, ánh mắt lo lắng liếc nhìn Thu Vân.
“Tôi chỉ đang phạt một người làm, nhưng Thu Vân một mực muốn xen vào, kết quả….” Nói tới đó bà Tuyết liền không nói nữa nhưng ai cũng đều hiểu.
Ý bà ta nói Thu Vân nhiều chuyện nên tự chịu chứ bà ta không làm gì cả.
Vú Hiền đến đỡ lấy Thu Vân, cô mềm yếu dựa vào ngực bà, thở mệt nhọc, tấm lưng đau buốt, cô cảm giác đây không phải là cơ thể của mình nữa rồi.
“Mợ hai, mợ hai, mợ có sao không?” Vú Hiền lo lắng kêu tên cô, bà không nghĩ tới Thu Vân lại liều mình như vậy, bà nhìn thoáng qua cô bé kia, ánh mắt thay đổi.
Cô bé bị nhìn liền rụt rè cúi đầu, hai tay đỡ lấy Thu Vân thấm mồ hôi trên người cô, dù cho trên người cô cũng chật vật không kém.
“Bà chủ nên suy nghĩ lí do giải thích chuyện này với cậu hai đi và cả ông chủ nữa, cậu hai về mà biết được chuyện này e là bà chủ cũng khó nhọc đấy!” Vú Lan lạnh lùng nói, không siểm nịnh nhưng đủ để bà Tuyết lo lắng.
Vú Lan nhanh chóng dìu Thu Vân về phòng, bà gấp gáp mời thầy Năm đến thăm khám.
Thu Vân nằm sấp trên giường, tấm lưng thấm máu và mồ hôi ướt sũng, nhìn thôi đã biết đau cỡ nào. Vậy mà cô không rên không la, chỉ im lặng nằm chịu đựng cũng không nói tiếng nào. Dù vú Hiền hỏi han thế nào cô cũng chỉ lắc đầu.
Vú Hiền lo lắng nhưng cũng không thể giúp được gì, chỉ biết chờ thầy Năm đến khám cho cô.
Trải qua mấy canh giờ sau, khi thầy đã khám bệnh xong, Thu Vân bị thương ngoài da nặng, may mắn xương cốt không bị tổn hại gì, thầy kê mấy đơn thuốc bảo cô phải tịnh dưỡng cẩn thận.
Vú Hiền cảm ơn rồi muốn tiễn thầy Năm ra về thì bị Thu Vân chặn lại, cô yếu ớt mở miệng.
“Mời thầy khám cho cô bé kia với”
Vú Hiền nhìn cô nhưng không nói gì, không ngờ nãy giờ cô không nói chuyện, nhưng câu đầu tiên cô nói ra lại vì cô bé kia, bà gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó dẫn thầy đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN