Trái Tim Lầm Lối - Chương 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Trái Tim Lầm Lối


Chương 23


“Không… Không cần, tôi tự tắm được” Thu Vân liên tục lắc đầu, cô không thể tin được Lâm Khải muốn tắm cho cô.
“Trên người em có vết thương, em tự tắm thế nào được?”
Thu Vân níu chặt quần áo trên tay, lúng túng trả lời: “Vậy… tôi gọi bé Bơ đến giúp”.
Lâm Khải nhíu mày, dứt khoát đi đến kéo cô đi vào phòng tắm.
“Không cần phiền phức như vậy, để tôi giúp em”.
Thu Vân từ lúc bị anh kéo vào đến lúc nhìn thấy anh thuần thục xả nước, thử độ ấm mà cô vẫn trầm mặc đứng yên đó. Có phải bây giờ cô trốn cũng không được rồi không?
“Có muốn tôi cởi đồ giúp em luôn không?”
Thu Vân nghe thế theo phản xạ càng túm chặt quần áo hơn. Cô lùi về phía sau, cúi mặt lí nhí nói với anh:
“Anh… Anh quay mặt đi… tôi tự cởi đồ”
Nhìn gương mặt nhỏ nhắn vì xấu hổ mà đỏ bừng lên của cô, Lâm Khải cũng không muốn trêu cô thêm nữa, anh thật sự quay mặt đi.
Thu Vân dùng tốc độ nhanh nhất để cởi quần áo rồi bước vô bồn tắm. Cô ngại ngùng dùng tay che đi một số bộ phận nhạy cảm rồi mới cất tiếng kêu anh quay lại.
Dưới ánh đèn, làn da cô mềm mại trắng trẻo như phát sáng, tay anh chạm vào như bị điện giật, cố ý vuốt ve không nỡ rời tay. Cô gần như khỏa thân trước mặt anh. Gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều vì nước nóng mà có chút ửng đỏ. Khe hở trước ngực như ẩn như hiện làm anh phải thở gấp. Đôi chân thon dài dưới làn nước như đang mời gọi anh.
Lâm Khải cố hết sức tỏ ra bình thản để tắm gội cho cô, cũng tránh vết thương trên lưng cô ra. Không ai biết dưới lớp mặt lạnh lùng kia là sự gào thét tận đáy lòng.
Không khí bên trong nóng lên, Thu Vân run lên theo mỗi sự đụng chạm của Lâm Khải. Bàn tay anh thô ráp nhưng lại dịu dàng mơn trớn trên người cô.
Rốt cuộc cũng tắm xong, Lâm Khải quấn Thu Vân trong một chiếc khăn lớn rồi bế cô đi ra ngoài. Anh cũng tự mặc quần áo cho cô luôn. Vậy là từ trong ra ngoài của cô đều bị anh nhìn thấy hết rồi. Thu Vân chỉ muốn úp mặt xuống gối thôi, cô quá xấu hổ.
“Á… Anh làm gì?” Thu Vân đang lau tóc thì Lâm Khải bất thình lình mở nút áo cô ra làm cô giật mình hét lên.
“Thoa thuốc cho em” Lâm Khải thản nhiên đáp, trên tay cầm sẵn lọ thuốc.
“Không cần đâu… tôi nhờ bé Bơ…”
“Cũng đã thấy hết rồi, em còn ngại ngùng gì nữa”
“…”
Kết quả Thu Vân vẫn là ngồi im để Lâm Khải thoa thuốc giúp mình. Cô thấy anh chính là lợi dụng kẻ yếu đang gặp khó khăn để trêu chọc đây mà.
Lâm Khải tỉ mỉ thoa thuốc lên vết thương cho cô. Nhìn những đường chòng chéo nhau trên tấm lưng nhỏ nhắn ấy, ánh mắt anh trầm xuống, hiện ra tia đau lòng.
Cẩn thận gài lại từng chiếc nút áo, anh xoa xoa gương mặt cô, thấp giọng:
“Ngủ đi, tôi đi tắm”
Thu Vân gật đầu, tự động nằm xuống giường.
Nhưng có lẽ do ban ngày cô ngủ nhiều quá rồi nên bây giờ cô chưa buồn ngủ chút nào. Nằm lăn lộn mấy vòng mà cô vẫn chưa thể ngủ. Thu Vân nhìn qua cửa phòng tắm, kì lạ, hôm nay hình như Lâm Khải tắm hơi lâu nhỉ.
Cô nào biết được nguyên nhân là do mình. Lâm Khải đã phải xối nước lạnh mấy lần mà vẫn không thể xua tan đi hình ảnh kiều diễm vừa rồi của Thu Vân. Anh thấy mình đúng là rảnh rỗi tự tìm phiền phức mà.
Qua mấy ngày sau, vết thương trên người Thu Vân đã hoàn toàn bình phục. Cô đã có thể tự ăn uống tắm rửa mà không cần người hầu hạ. Điều quan trọng là cô không cần phải ăn cháo nữa, mấy ngày bị thương cô đã nạp không biết bao nhiêu là cháo vô người, ăn tới phát ngán luôn rồi.
Buổi chiều vừa ngủ trưa dậy, Thu Vân cùng bé Bơ đang đi dạo ở ngoài sân vườn. Được tự do đi lại, cô cảm thấy tinh thần sảng khoái hẳn lên, nụ cười cũng hiện hữu trên môi.
“Mợ hai, uống nước trái cây đi ạ”
Thu Vân đỡ lấy uống một ngụm, dòng nước mát lành thơm ngọt làm cô rất thích.
“Em làm à?”
“Dạ” Bé Bơ cười tủm tỉm gật đầu.
Từ ngày đi theo Thu Vân. Bé Bơ hầu hạ vô cùng tận tâm, ghi nhớ hết mọi sở thích, thói quen sinh hoạt của cô. Cho đến hôm nay, mọi thứ Thu Vân đều cảm thấy rất hài lòng.
“Tay nghề ngày càng giỏi” Thu Vân không tiếc lời khen ngợi.
Hai người đi dạo thêm một lát thì trở về phòng, vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ.
“Hôm nay mợ muốn ăn gà chiên nước mắm”
“Được ạ, nhưng mà không được ăn nhiều, cậu hai biết được là mắng con chết”
Bé Bơ quá sợ với tính nết mê ăn này của mợ hai nhà mình. Từ sau khi khỏi bệnh, mợ hai chỉ hận không thể ăn hết mọi món ngon trên đời vậy. Khổ cho cô mỗi ngày đều phải vắt óc suy nghĩ hôm nay sẽ nấu gì cho mợ hai ăn mà còn phải cẩn thận không để cậu hai biết, vì cậu hai dặn dò không để mợ hai ăn quá nhiều. Phận làm tôi tớ thiệt sự khổ hết biết.
“Em là người của ai hả? Mợ muốn ăn gì còn phải qua ý kiến của cậu hai sao?”
Thu Vân trừng mắt nhìn bé Bơ, vô cùng khó chịu khi bị quản chế việc ăn uống.
“Em đương nhiên là người của mợ nhưng mà em cũng sợ cậu hai lắm mợ ơi. Mợ còn bị cậu quản nghiêm mà!”
“…”
Dưới ánh mắt vô tội của bé Bơ, Thu Vân không biết nói gì hơn, cô dọa đánh cô bé rồi đi thẳng về phòng.
Vừa bước tới cửa phòng, Thu Vân nghe thấy loáng thoáng tiếng nói chuyện bên trong, là giọng của Lâm Khải và một người nữa chắc là anh Lục.
Vốn tính quay đi vì nghĩ họ đang nói chuyện công việc nhưng cô lại vô tình nghe được tên của mình phát ra từ hai người họ.
Thu Vân nhíu mày, cô đứng sát cánh cửa áp tai vào nghe.
“Mợ ơi, mợ…”
“Suỵt, em im lặng đã”
Thu Vân kéo tay bé Bơ sang một bên, bảo cô bé im lặng.
Bé Bơ tò mò không hiểu mợ hai sao phải rình mò bên ngoài phòng như vậy nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn im lặng đứng kế bên Thu Vân.
“Chỉ có bấy nhiêu thôi?”
“Dạ cậu hai, liên quan đến mợ hai tôi chỉ điều tra được nhiêu đó” Anh Lục cung kính đứng một bên báo cáo.
Lâm Khải lật qua lật lại tập hồ sơ, đôi mắt lạnh nhạt nhìn mấy hàng chữ trên giấy, không biểu cảm.
“Được rồi, không cần điều tra chuyện của Thu Vân. Cậu tìm hiểu một chút về… Thu Hà đi”
“Cậu hai… Cậu muốn tìm hiểu cái chết của cô Thu Hà sao?” Anh Lục nghi ngờ nhìn Lâm Khải, không hiểu sao cậu hai đột nhiên nhắc đến cô Thu Hà.
“Ừ, làm cẩn thận một chút, đừng để Thu Vân phát hiện”
“Dạ, tôi hiểu rồi”
Lâm Khải gật đầu, nhắc nhở anh Lục vài điều rồi bảo anh ra ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân, Thu Vân vội kéo bé Bơ tránh đi. Đợi đến lúc anh Lục hoàn toàn đi khỏi, cô mới bước ra. Trong đầu cô là hàng ngàn câu hỏi, tại sao Lâm Khải vẫn luôn điều tra cô, anh ta muốn tra cái gì ở cô chứ. Còn nữa, anh ta muốn tra đến cả chuyện của chị cô. Rốt cuộc anh ta muốn làm gì, anh ta muốn điều tra cái chết của chị cô hay anh ta đang muốn che giấu điều gì. Càng nghĩ Thu Vân càng cảm thấy khó chịu bức bối vô cùng, cô nhập tâm suy nghĩ đến mức bé Bơ kêu mấy lần cô cũng không phản ứng.
“Mợ ơi mợ, mợ làm sao vậy?” Bé Bơ thấy cô không nói không rằng, sợ cô chưa khỏe hẳn nên lo lắng lay lay cánh tay cô.
Thu Vân hoàn hồn, ánh mắt trống rỗng bỗng nhu hòa lại, cô nhìn bé Bơ, vỗ tay cô bé trấn an.
“Không có gì, mợ về phòng tắm đã”
“Em dìu mợ về nhé” Bé Bơ vẫn lo lắng nên muốn đi theo cô.
“Không cần đâu, em đi lo việc của mình đi, mợ tự đi được”
Trong bữa cơm chiều, như thường lệ vẫn là ông Lâm Túc và Lâm Khải nói chuyện công việc với nhau. Thu Vân thì yên lặng ăn cơm của mình.
Bà Tuyết vừa ăn vừa nhìn Thu Vân, ánh mắt bà ta thấp thêm chỉ sợ Thu Vân hoặc Lâm Khải lại lôi chuyện kia ra chọc khóe bà.
Thu Vân biết bà ta nhìn mình nhưng cô chả buồn quan tâm. Trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ mãi về chuyện hồi chiều, cô rất muốn biết Lâm Khải đã điều tra được cái gì ở cô.
Lâm Khải mặc dù nói chuyện cùng ông Lâm Túc nhưng vẫn chú ý Thu Vân, nhìn thấy cô trầm mặc như người mất hồn. Anh gấp miếng gà để vào chén của cô, quan tâm hỏi:
“Làm sao vậy, thức ăn không ngon hả?”
Thu Vân nhìn chén cơm, giả vờ cười nhìn anh, cô lắc đầu.
“Không có, thức ăn rất ngon”
“Thu Vân ăn cháo suốt mấy ngày nay rồi, bây giờ nhìn thấy đồ ăn thế này, có lẽ không quen” Ông Lâm Túc cười hiền nhìn cô.
“Con vừa khỏe lại, thèm gì muốn ăn gì cứ bảo nhà bếp làm cho ăn”
“Dạ, con biết rồi thưa ba” Thu Vân lễ phép vâng dạ.
Kết thúc bữa cơm, cả nhà lại ngồi quây quần ngoài phòng khách. Hiếm khi cả nhà được đông đủ, ông Lâm Túc hưng phấn rủ Lâm Khải đánh cờ.
Anh tất nhiên gật đầu theo hầu cờ ba mình.
Bà Tuyết và Thục Quyên thì vừa trò chuyện vừa xem hai cha con đánh cờ.
Thu Vân cũng biết chơi cờ vua nhưng cô không thích chơi lắm, nhìn hai cha con Lâm Khải đánh cờ, cô chỉ ngồi im nhìn.
Có lẽ cảm nhận được Thu Vân không mấy hứng thú nên Lâm Khải bảo cô cứ về phòng trước. Thu Vân cũng không khách sáo, cô gật đầu chào ông Lâm Túc rồi rời đi.
Trước khi rẽ qua chỗ ngoặt, Thu Vân cẩn thận nhìn về phía phòng khách một lần nữa, xác định hai người kia còn đánh cờ một lúc lâu nữa mới yên tâm đi tiếp.
Bước chân cô mỗi lúc một nhanh hơn vì trong đầu cô đã nảy ra một ý định.
Về tới trước cửa phòng, cô lại dáo dác nhìn xung quanh một lần nữa, cô vội bước vào, đóng cửa rồi rảo bước về phía bàn làm việc của Lâm Khải.
Buổi chiều anh Lục vừa mới đến đây thì chắc chắn tập hồ sơ mà Lâm Khải nhắc đến vẫn còn ở đây. Cô lục tìm từng xấp giấy tờ cho đến khi nhìn thấy một tệp giấy có ghi chú tên Trần Thu Vân.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN