Trái Tim Lầm Lối - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
110


Trái Tim Lầm Lối


Chương 7


Lâm Khải nhìn Thu Vân, ánh mắt lạnh như băng làm cô càng khó chịu. Anh cất giọng châm chọc:
“Người ta tận mắt nhìn thấy Thu Hà bị treo cổ, em lại nói cô ấy không phải chết như vậy, lẽ nào người ta thắt dây vào cổ cô ấy rồi treo lên sao?”
Thu Vân nghe mà tức giận, cô gần như hét lên: “Anh….Anh ăn nói tử tế một chút đi”.
Lâm Khải cũng nhận ra mình nói có chút quá đáng. Dù sao cũng đang đứng cạnh mộ Thu Hà, mặc dù người đã chết, nhưng ở nơi tâm linh này vẫn nên cẩn thận thì hơn. Nhìn thấy cô tức giận trừng mắt nhìn mình, anh có chút bất đắc dĩ xoa trán, dịu giọng:
“Xin lỗi, tôi lỡ lời, em đừng giận”.
Thu Vân không thèm để ý tới Lâm Khải, quay người thu dọn chuẩn bị đi về. Lâm Khải muốn tới giúp cô thì bị cô đẩy ra. Anh thở dài, lặng yên nhìn cô, một lúc sau mới cất tiếng:
“Thu Vân, có lẽ số mạng của Thu Hà đã tận, người mất cũng đã mất, em không thể cứ mãi đau buồn như vậy, chị em cũng không muốn nhìn thấy em thế này đâu”.
Thu Vân dừng tay, ngước mắt nhìn lên tấm hình trên mộ, nước mắt cuối cùng vẫn chảy trên gương mặt xinh đẹp. Cô nức nở:
“Nhưng tôi không cách nào quên được, tôi cũng muốn quên lắm nhưng tôi không thể làm gì…”. Cuối cùng cô oà khóc lên, tiếng khóc cô thê lương vang vọng khắp cả nghĩa trang làm người ta nghe thấy mà đau lòng.
Lâm Khải lại gần, bàn tay vỗ nhẹ lên đầu cô, vỗ về cô như một đứa trẻ. Cô muốn khóc, anh sẽ ở bên cạnh cô, cùng cô cảm nhận nỗi buồn này. Anh thấp giọng nói với cô:
“Em còn trẻ, tương lai còn dài, không thể đắm chìm trong bi thương mãi, em cần giúp gì cứ nói tôi biết”.
Thu Vân từ trong tiếng khóc bừng tỉnh, trong đầu cô loé lên một suy nghĩ, chần chừ rồi cũng nói:
“Tôi… Có thể đi học lại không?”
Lâm Khải không trả lời ngay, anh giúp Thu Vân đứng lên, lấy khăn tay lau nước mắt cho cô. Anh nói:
“Tạm thời không được, em mới về làm dâu nhà tôi, liền trở lại đi học thì ba không cho phép đâu. Đợi một thời gian nữa, tôi sẽ nói với ba, cho em tiếp tục đi học”.
Thu Vân nghe thấy liền vui vẻ, cô nở nụ cười: “Thật sao? Tôi có thể tiếp tục đi học sao?”.
“Thật… Tôi sẽ giúp em”. Nhìn thấy cô cuối cùng cũng cười, Lâm Khải cũng dãn môi, anh sủng nịnh nhìn cô “Nhưng tạm thời ngoan ngoãn ở nhà, nếu em buồn chán, có thể ra ngoài dạo chơi, gặp bạn bè đều được”.
Thu Vân có chút cảm động, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi… Anh có thể cho tôi đến công xưởng tham quan được không?”
“Công xưởng? Nơi đó có gì mà tham quan chứ?” Lâm Khải hơi ngạc nhiên khi nghe lời đề nghị của cô.
Thu Vân liếm môi, khẽ nói: “Công xưởng nhà anh lớn nhất và cũng nổi tiếng nhất làng này mà, tôi chỉ muốn đến tham quan học hỏi một chút thôi, có ít cho ngành nghề tôi đang học”.
Lâm Khải biết Thu Vân học thiết kế, nhà cô có xưởng may, điều này cũng hợp lí, nhưng muốn đến công xưởng thì có vẻ hơi là lạ. Nhưng chỉ cần cô thích, anh vui vẻ chấp nhận. Anh cười gật đầu, “Được, ngày mai dẫn em theo”.
“Thật sao? Cảm ơn anh”.
Thu Vân vui mừng bất giác nắm lấy cánh tay anh. Đến lúc nhận ra, cô xấu hổ rút tay về nhưng Lâm Khải lại nắm chặt lấy bàn tay cô, cô ngớ ngẩn nhìn anh nhưng anh vẫn tỏ ra bình thường, một tay nắm tay cô, một tay xách giỏ xách buổi chiều cô mang theo. Thu Vân muốn rút lại mấy lần nhưng không được bèn thôi, lũi thủi bước theo anh. Cả hai nhanh chóng khuất bóng khỏi nghĩa trang.
Tối đó, cô đang lau tóc thì nghe tiếng gõ cửa, cô đi ra mở cửa thì nhìn thấy Thục Quyên đang cười nhìn cô: “Chị dâu, em có thể vào phòng không?”
“Được chứ, mau vào đi”.
Thục Quyên đi vào phòng, ngó nghiêng nhìn xung quanh, lại hỏi: “Chị dâu, anh hai đâu ạ?”
Thu Vân cất khăn lau, vừa đi tới bàn trà vừa ngoắc tay ra hiệu: ” Tới đi ngồi đi, anh hai em tìm ba bàn công việc rồi”.
Thục Quyên đi lại ghế ngồi xuống, lấy ra một bức tranh đưa đến trước mặt Thu Vân, cười rạng rỡ: “Chị dâu, quà cưới muộn, em tặng chị!”
Thu Vân ngạc nhiên nhìn Thục Quyên, cô dường như quên mất cô ấy đã hứa sẽ tặng quà cho cô, cô vui vẻ nhận lấy, là một bức tranh vẽ chính cô, trong tranh cô cười thật rạng rỡ, Thu Vân đưa tay vân vê từng nét vẽ, yêu thích không thôi.
“Thế nào chị dâu, em vẽ có đẹp không?” Thục Quyên thấy nét yêu thích trên gương mặt Thu Vân liền rất vui vẻ, chứng tỏ chị dâu rất thích tranh của mình, điều này làm cô rất tự hào.
“Đẹp lắm, chị rất thích, cảm ơn em”
“Chị thích là tốt rồi, chị dâu, chị thật sự quá xinh đẹp, em vẽ thế nào cũng không thể diễn tả hết vẻ đẹp của chị”
Thu Vân bật cười: “Được rồi, đừng khen chị nữa, cô tư nhà chúng ta cũng rất xinh đẹp!”
“Thật sao, anh hai cũng nói em rất xinh, anh chị đúng là vợ chồng đồng lòng”
Thu Vân hơi mất tự nhiên, nụ cười trở nên gượng gạo, sực nhớ đến điều gì đó, cô đến phía tủ, mở ngăn kéo lấy ra một cái hộp đưa cho Thục Quyên.
“Đây là gì vậy chị?”
“Đây là mứt dâu mẹ chị làm, hôm qua chị về nhà, mẹ đưa hai hộp, chị ăn cũng không hết liền tặng em vậy”
“Cảm ơn chị dâu, em thích lắm, khi buồn chán liền có thể lấy ra ăn” Thục Quyên cong môi cười, ôm lấy hộp mứt như bảo bối, cô nhìn ra cửa sổ rồi quay sang nói: “Chị dâu nghỉ ngơi đi, trễ rồi em về phòng đây”
“Ừm, em cũng nghỉ ngơi sớm” Thu Vân đứng lên tiễn Thục Quyên, hai người vừa đứng lên thì cánh cửa phòng mở ra, Lâm Khải bước vào. Anh ngạc nhiên khi thấy Thục Quyên ở đây.
“Anh hai về rồi” Thục Quyên nhìn thấy Lâm Khải liền cao hứng chạy về phía anh.
Lâm Khải dịu dàng nhìn Thục Quyên, không để ý cô đang cầm thứ gì trên tay, giọng nói mang theo ý trách cứ nhưng đầy cưng chiều: “Sao em ở đây, trễ rồi không biết đi ngủ sớm sao?”
“Bây giờ em về liền đây, chúc anh chị ngủ ngon”.
Dứt lời thì Thục Quyên liền rời khỏi. Trong phòng lúc này bầu không khí bỗng nhiên yên tĩnh, Thu Vân quan sát Lâm Khải nãy giờ, cô không ngờ anh ta còn có một bộ mặt dịu dàng như thế này với em gái mình, khác xa với vẻ mặt lạnh lùng anh ta đối với người ngoài. Mà con người có hai bộ mặt như vậy càng là người nguy hiểm, thâm sâu vô lường.
“Ngẩn người cái gì?” Lâm Khải khoanh tay đứng nhìn cô, vẻ mặt dịu dàng biến mất chỉ còn điệu bộ ung dung, bất cần.
Thu Vân ghét cái thái độ này của Lâm Khải, cứ như anh ta nhìn thấu cô vậy, cô thờ ơ trả lời: “Không có gì”.
“Ngày mai không phải muốn tham quan công xưởng sao, mau ngủ sớm đi” Lâm Khải thản nhiên nói rồi leo lên giường, nằm ngay ngắn một bên nhìn cô.
Thu Vân thấy anh nhìn chằm chằm mình, cô nhíu mày dời mắt đi. Cô cất bức tranh trên bàn vào tủ quần áo của mình, định bụng hôm nào sẽ làm một cái khung hình bỏ tranh vào rồi treo lên, không phụ lòng Thục Quyên. Nghĩ vậy, khoé môi cong lên dịu dàng.
Cô không chú ý đến một đôi mắt luôn nhìn cô, ánh mắt sâu tựa biển thoáng chút trìu mến, anh cảm thấy bản thân mình càng ngày càng lạ, chỉ cần nhìn thấy cô liền không thể rời mắt ngay được, người phụ nữ này dù không làm gì thì trên người cô cũng toát ra một loại mị lực cám dỗ đàn ông. Nghĩ đến nếu cô không gả cho anh thì sau này cô sẽ trở thành vợ người khác, anh liền cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút ghen tức mà có lẽ ngay bây giờ anh không hề nhận ra. Nhưng mà cô đã là vợ anh rồi, tương lai cũng chỉ có thể là người của anh, kẻ nào dám mơ tưởng đến vợ anh, anh liền không để kẻ đó tốt.
Sáng hôm sau, Lâm Khải cùng Thu Vân thong thả từ phòng ngủ bước ra, cả hai ngồi vào bàn ăn sáng. Hôm nay Thu Vân mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, vòng eo thon gọn được thiết kế dây chun ôm sát, cô thắt tóc bím để sang một bên vai, gương mặt ngày thường đã đẹp nay trang điểm lên càng thêm sắc sảo, đôi mắt long lanh có hồn, đôi môi đỏ hồng chúm chím, hai bên má hồng hào tự nhiên. Thường ngày cô đã rất xinh rồi nay trang điểm lại càng thêm đẹp động lòng người. Bà Tuyết đang ăn sáng khi ngước lên trông thấy cô cũng bất động, bà không ưa Lâm Khải nên Thu Vân là vợ anh thì bà lại càng không ưa. Nhìn thấy cô xinh đẹp như vậy, bà rất ngứa mắt, bà liền giả vờ hỏi han:
“Thu Vân hôm nay đi đâu mà trang điểm dữ vậy con?”
Nghe ra mùi vị ghen ghét trong lời nói của bà Tuyết, trang điểm dữ là thế nào, Thu Vân khinh trong lòng, cô bình thản cười nhẹ nhàng đáp: “Con theo anh Khải lên công xưởng chơi đó dì”.
“Ôi trời, đó là chỗ đàn ông làm việc, con theo lên đó làm gì, đàn bà con gái chỉ nên ở nhà chăm sóc nhà cửa, hầu hạ cho chồng, chứ đừng học đòi bon chen ngoài đời, không hay đâu con”.
Nghe những lời đâm chọt này của bà Tuyết, Thu Vân chướng tai vô cùng, cô liếc nhìn Lâm Khải, thấy anh vẫn điềm nhiên ăn uống như không quan tâm gì đến hai người phụ nữ trong nhà đang lời qua tiếng lại. Cô tức giận vô cùng, cũng không thể để bà ta muốn nói là nói, cô thong thả đáp lại, nhưng không còn cười nữa.
“Thưa dì, dì còn ngồi đây thì chuyện chăm sóc nhà cửa chắc không đến lượt con lo đâu, còn hầu hạ chồng ấy à, con nghĩ anh Khải không cần con hầu hạ đâu, phải không?” Nói xong lời cuối, cô liếc nhìn Lâm Khải, ánh mắt không giấu được sự tức giận của mình.
Lâm Khải buông đũa xuống, tao nhã lấy khăn lau miệng, sau đó mới nhìn qua Thu Vân, khoé miệng nâng lên, trong mắt chứa ý cười, chậm rãi gật đầu:
“Phải, cô ấy không cần phải hầu hạ con”. Anh biết mình còn không chịu lên tiếng, cô liền không để yên cho anh.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN