Tráo Dâu - Phần 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Tráo Dâu


Phần 20


Ngay khi tôi nhìn thấy Phong đang trong phòng cùng người yêu trong đầu tôi tưởng tượng đủ thứ chuyện.Nhất là tưởng tượng tôi cãi nhau với Đàm Tuyết,thế nhưng đó chỉ là tưởng tượng ,đối diện với sự thật này tôi thầm nghĩ anh ta nói “ vốn dĩ đây là hôn nhân sắp đặt” và tôi là kẻ đến sau cô gái ấy,tôi k có quyền đánh ghen mặc dù tôi là vợ nhưng thực chất chỉ là vợ trên danh nghĩa…
Phong mở cánh cửa thấy Phương anh ta thay đổi sắc mặt
-Cô tới đây làm gì?
-Anh thông minh lắm mà ,anh nghĩ tại sao tôi lại đứng ở đây?
Phương quay đi Phong đóng sầm cửa lại,Phương nghe rõ thái độ đóng cửa nhưng cô cố kiềm chế cảm xúc và bước đi thẳng…
Phong quay vào trong phòng anh ta ném chiếc khăn tắm vẻ mặt tức giận…Đàm Tuyết khẽ chạm vào vai
-Đừng chạm vào anh
-Anh sao vậy,thấy cô ta là anh thay đổi hẳn thái độ với em vậy là sao?
-Anh hỏi em tại sao em lại ở đây đúng căn phòng này,nói…
-Em…em chỉ muốn tạo bất ngờ cho anh…
Phong đứng dậy mặc chiếc áo len cổ cao màu đen ,anh ta choàng áo măng tô dài đen và mặc quần tây lịch lãm,đeo chiếc găng tay da lên tay anh ta chỉ tay vào Đàm Tuyết…
-Em k cần nói nữa,anh nói rồi hiện tại anh vs cô ta là vợ chồng,em có mục đích của em và mục đích của anh cũng có…
-Anh rốt cuộc cần gì ở cô ta ,em cũng có thể làm được…
-Em hiện tại vs anh k hề có danh phận …em hiểu không?
Phong nói xong rồi châm thuốc đưa lên miệng hút và rời khỏi phòng vội vã…
Tôi cứ thế bước đi trên phố mà quên béng là mình đang ở xứ người,cứ đi rồi nhìn xung quanh lạ lẫm,tiếng Pháp thì không biết còn tiếng anh thì cũng bập bẹ…tôi mệt mỏi ngồi xuống quảng trường nhìn dòng người đi qua lại…
Phong ra khỏi cửa khách sạn hỏi nhân viên…
-Có thấy một cô gái mặc áo khoác trắng dáng người lùn lùn bé bé đeo chiếc balo màu đen…
-À có thưa ngài cô ấy đi về hướng kia
Phong rút tiền đặt vào túi áo ngực người nhân viên…
-Cám ơn…
Anh ta đi vào dòng người đông đúc trên con phố mua sắm sầm uất,Phong thấy một cô gái mặc áo khoác trắng đeo balo đen liền vỗ vai…
-Này …
Cô gái đó quay lại là người Châu Phi,Phong liền xin lỗi
-Anh là?
-Tôi xin lỗi,tôi nhầm người…
Cô gái đó cứ nhìn Phong và cười tủm tỉm rồi nói với bạn
-Anh ta người châu Á đó
-Vậy mà cao to thật…
Phong chạy trong dòng người tìm Phương…
Phương đang ngồi ở quảng trường cô chợt thấy một người phụ nữ rất giống mẹ của cô,Phương vội đứng dậy đuổi theo trong dòng người …người phụ nữ đó đang khoác tay một người đàn ông đi cười tươi…hôm nay người dân đổ ra phố đông đúc vì báo tối nay sẽ có tuyết,tuyết đầu mùa khiến cho ai cũng háo hức…
Phương chạy va vào dòng người cố nhìn rõ mặt người phụ nữ đó,Phương nhìn đối diện cô như chết lặng khi thấy đó là mẹ mình…Phương định cất tiếng gọi mẹ thì bên cạnh cô có một cô gái khoảng 15 tuổi gọi lớn
“ Mẹ ơi,chắc sắp có tuyết rồi mẹ nhỉ”
Cô gái đó lướt qua Phương chạy về phía người phụ nữ…Phương đang định dơ tay gọi mẹ nhưng rồi cô lại thụt bàn tay lại…cô đôi mắt đỏ lên rơi từng giọt nước mắt…
Mẹ cô,người phụ nữ ấy đã có gia đình riêng,bà ấy đã bỏ cô lại như chưa hề tồn tại…Phương thấy đau lồng ngực,cảm thấy tim nhói đau,tổn thương đến đậm sâu,sau bao nhiêu năm xa cách người cô tìm kiếm đứng ngay trước mặt…
Phương thở bằng miệng vẻ mặt khó thở …cô cảm thấy không thể thở nổi…hình ảnh người mẹ từng nói cứ văng vẳng bên tai…
“ Mẹ sẽ sớm về với con
Con yêu có nhớ mẹ không,mẹ nhớ con lắm”…
Phương há miệng nhẹ cố thở khi hình ảnh đó cứ vây xung quanh cô…Phương k thể bật ra tiếng khóc…
Đúng lúc này Phong chạy qua rồi thấy dáng Phương anh ta lùi lại rồi cười nhẹ “ K thể nhầm được,đây rồi”
Đúng lúc mẹ Phương nhìn sang chỗ cô,cô quay mặt lại chạm mặt Phong…
-Cô đây rồi người bé mà đi rõ nhanh…
Thấy Phương nước mắt rơi lã chã Phong liền ái ngại…
-Này cô sao vậy,kiểu sợ lạc nên vậy đúng không,tôi đây rồi lo gì mà phải khóc…
Phương bám vào áo Phong tóm chặt…cô k thở được…
-Tôi có lẽ sắp chết rồi…
Phong bật cười
-Điên này nói gì vậy,đi thôi tôi đưa cô đi ăn bên này có rất nhiều đồ ăn ngon…
Nói xong Phương gục xuống dưới đất,Phong thay đổi sắc mặt vội đỡ…Tuyết rơi xuống…Phương mỉm cười
-Tuyết đầu mùa rơi rồi mẹ…mẹ k nhớ con sao mẹ…
Tuyết mỉm cười trong nước mắt rồi nhắm chặt mắt lại…
-Phương…mở mắt ra đi Phương…nhìn tôi này…
Phong cầm tay thấy mạch yếu,anh ta vội vã bế Phương chạy trong dòng người đang đi trên phố,mẹ của Phương thấy Phong vỗ má cô rồi bế đi nhưng bà vẫn chỉ ngờ ngợ …
Phong bế Phương vào cấp cứu,các bác sỹ nhanh chóng cấp cứu vì Phương bị đột quỵ…
Phong ôm đầu lo lắng,anh ta cảm giác bồn chồn đi đi lại lại,phía bên Việt Nam phu nhân sau khi biết chuyện đã ngay lập tức cử quản gia lý sang đại diện…
Quản gia lý nói cho Phong biết…phu nhân nói vợ chồng là duyên nợ,Phu nhân muốn cả hai hoà hợp thì k ngờ xảy ra chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng…
-Cô ấy trước khi ngất đi có nói đến mẹ…tôi nghĩ có nguyên nhân sâu xa gì ở đây…
-Tôi điều tra đầy đủ rồi ,đây là video trên phố tối hôm qua…cậu xem đi…
Phong xem video thấy Phương gọi mẹ là người phụ nữ đối diện…thế nhưng bà ta lại có con riêng và gia đình mới,có lẽ điều đó làm Phương sốc…
-Đây là mẹ cô ấy sao?
-Vâng chính xác,người mẹ đã khiến mợ cả chờ đợi mười năm rồi …
Phong chẳng nói câu gì nữa…Phương đã được cấp cứu và đang hồi phục tốt nhất…
Phong phải trở về Việt Nam do có lịch quay biểu diễn ở màn chung kết hoa hậu…
Phương ngồi trong phòng bệnh tại Pháp,quản gia Lý bật tivi lên
-Hôm nay cậu Phong biểu diễn ở đêm chung kết hoa hậu,dù rất muốn ở lại nhưng vẫn phải đi vì công việc…
-Tôi hiểu mà ,k sao đâu ,tôi k trách gì cả…sao có thể trách người đã cứu tôi được…
Phong bước ra sân khấu,anh ta mặc bộ vest đỏ và nắm tay từng cô hoa hậu lọt vào tốp ba…lời hát của Phong vang lên khiến cả khán phòng lặng im…anh ta lần đầu dành tặng thêm cho chương trình…
MC: Ôi ca sỹ Phong GL lần này tặng thêm chúng ta một bài hát…thật sự chắc có lẽ chỉ ở cuộc thi hoa hậu này mới được như vậy,nghe nói cát xe một bài đến 1 tỉ đó nha mọi người…
Phong mỉm cười nhạc cất lên ba cô hoa hậu đứng sau vỗ tay nhẹ theo điệu nhạc…
🎶 Tập sống nâng niu những gì mình đã có đi,tập yêu bản thân hơn yêu người khác…
Đừng cố hy sinh tất cả tội nghiệp lắm em,hãy sống cho em thôi đừng sống cho ai…
Em cố tỏ ra mình ổn nhưng thật sự đáng thương,làm sao để em vượt qua bầu trời đen tối…
Đã biết người ta lừa dối lại chẳng oán than,chịu đựng đắng cay vẫn không…than…van…🎶
Phương ở bên pháp ngồi nhìn lên màn hình thấy Phong ánh mắt như đang dặn dò cô vậy…cô bật khóc khi nghe lời hát…
Quản gia Lý thì mỉm cười khi thấy cả hai người họ đang thực sự quan tâm đến nhau…
Đàm Tuyết chơi bài đeo bám Phong,sau khi Phong biểu diễn xong cô ta lại chờ sẵn ở khách sạn…Phong nói vs quản lý
-Cậu từ mai nghỉ việc…
-Dạ…sếp cái này em nghĩ là cả hai có chút cãi vã nên chị Tuyết hỏi em nói địa điểm thôi ạ…
-Tôi chính thức sa thải cậu…
Đàm Tuyết tức giận
-Anh vừa phải thôi,anh nói a k thay đổi nhưng thái độ của anh ở bên Pháp và hiện tại là ý gì,ý anh nói em k có danh phận thì đừng đến gần anh đúng không?
Phong lúc này anh ta thật sự tức giận liền nhìn Đàm Tuyết
-Anh chán em rồi ok…
Tuyết tát vào mặt Phong
-Đồ khốn nạn,vì anh mà tôi đã làm những gì anh biết không?
Phong nhếch môi cười
-Anh đâu có bắt em làm gì cho anh…anh chẳng còn cảm xúc gì vs em cả…
-Vậy có lẽ Cẩm Ly làm anh có cảm xúc nhỉ
Phong bóp cổ Tuyết nhấc lên
-Im mồm cô biết cái quái gì?
-Biết chứ,biết chị ta vừa ly hôn…anh mãi mãi k thể tìm thấy cô gái thứ hai yêu anh ngoài em…Cẩm Ly là một ví dụ,chị ta yêu anh vì tiền…
Phong đấm bốp vào tường máu tay chảy ròng khiến cho Đàm Tuyết sợ hãi…
– [ ]

Yêu thích: 4.7 / 5 từ (3 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN