Truyện cổ Tây Tạng - Con Ngựa Đá
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Truyện cổ Tây Tạng


Con Ngựa Đá


Cách nay đã lâu, trên đỉnh đồi nhìn xuống thành phố Laling có một con ngựa đá. Người ta chỉ gọi nó là “Ngọc”. Con ngựa đá này có một đặc điểm rất lạ. Người nào muốn vào vùng này phải được nó cho phép. Chỉ khi con ngựa đá hí một tiếng tỏ dấu bằng lòng thì lữ khách mới có thể tiếp tục hành trình. Nhưng khi lữ khách không làm nó vừa bòng thì ngựa của người đó quỳ hai chân trước xuống và không có gì làm nó tiến một bước. Trong vùng đồi núi chập chùng đó, còn ai có ý đi kiệu? Chỉ có đường mòn hẹp và quanh co, và chỉ có thể đi lại bằng ngựa. Vì lý do đó mà không khi nào quan lại ở thành phố hay đặc sứ của đức vua lọt vào được tiểu thị trấn Laling. Thế nên người dân nghèo đây chưa bao giờ phải đóng thuế và luôn luôn sống yên ổn và sung sướng giữa rừng núi. Bạn nghĩ đúng, ở triều đình người ta không bằng lòng chuyện đó, và nhiều lần cho khâm sai tới đây, nhưng ngựa của họ lúc nào cũng quỳ trước con ngựa đá và không nhúc nhích một li, đến nỗi các khâm sai không còn cách nào khác hơn là quay về. Bạn có thể tưởng tượng là dân chúng đây yêu thương và tôn trọng con ngựa đá tới mức nào vì nhờ nó mà họ khỏi đóng thuế cho hoàng đế.

Nhưng hoàng đế không thích chuyện đó chút nào. Ông muốn chiếm hữu con ngựa đá để không kẻ thù nào có thể tấn công ông. Vì vậy ông ra lệnh chuẩn bị một cuộc viễn chinh để chiếm con ngựa, đem nó về triều đình. Nhưng trước khi quân đội tới Laling một đêm, con ngựa đá đã biến mất, như bị đất nuốt chửng. Các phái viên của hoàng đế lùng sục cả vùng hàng tháng, lật tung đất đá lên cũng không tìm được nó. Cuối cùng họ đành tay không trở về phục mạng!

– Thưa hoàng thượng, nó không còn ở đó nữa, nó đã biến mất – những người được ủy nhiệm sợ sệt nói. Chúng tôi đã lúc lọi cả dãy núi, xem xét từng khe lạch, không quản hiểm nguy, nhưng không thấy con ngựa ở đâu cả, nó đã biến mất, không ai biết ở đâu. Đó là trời cứu nó!

“Thế đấy – hoàng đế bảo thầm. Chúng không tìm được con ngựa mà còn làm rát tai ta với chuyện trời cứu. Thật quá lắm!”.

Và ông cao giọng phán:

– Tốt lắm. Vì các ngươi không đem con ngựa đá về, các ngươi sẽ mất đầu!

Và lệnh hoàng đế được thi hành ! Ngay sau đó hoàng đế chọn một toán quân khác tới Laling – Ông hạ lệnh trước khi khởi hành:

– Không có con ngựa đá thì đừng về! Nếu không, các ngươi sẽ cùng chung số phận với những người đi trước!

Những sứ giả bất hạnh đáng thương! Họ lật từng cọng rơm ở Laling hàng tháng trời – mà không thấy bóng con ngựa! Họ vào tìm nhà tra hỏi dân chúng, họ nói chuyện với người già và người trẻ nhưng chỉ phí công vì câu trả lời lúc nào cũng giống nhau: “Có biết bao nhiêu là ngựa đá ở khắp nơi!”.

Họ còn làm gì được? Họ trở ra đồng ruộng, và khi thấy một hòn đá ít nhiều giống một con ngựa, họ liền nhặt lấy. Đến nỗi chỉ sau một thời gian khá ngắn, họ đã thu lượm gần hết đá trong vùng.

Khi họ trở về với hiện vật thu thập được, đành là hoàng đế có ngạc nhiên, nhưng vì những hòn đá đó có hình dạng kỳ lạ, nên cuối cùng ông cũng tin rằng chúng có quan hệ với con ngựa đá, và ông ra lệnh sắp chúng trước hoàng cung. Một lúc sau, chuyện lạ xảy ra. Một hòn đá rít như rắn, một hòn khác kêu hu hu như chim cú, một hòn nữa rống như sư tử, và hòn đá ở sau cùng gầm gừ như con gấu nổi giận, ồn ào, huyên náo! Tất cả những tiếng hỗn độn đó tạo thành một thứ tiếng sấm kinh hồn và hoàng cung rung chuyển tưởng như sắp sụp đổ. Hoàng đế thất kinh, hét lớn:

– Các ngươi đã đem những hòn đá kinh khủng này về, các ngươi phải làm gì ngay đi chớ ? Vất chúng đi!

Các thị thần hoảng hốt, nhưng lệnh hoàng đế đâu ai dám cãi, và họ chạy tới định mỗi người mang một hòn đá đem đi, nhưng trước khi họ tới gần, họ nghe một tiếng nổ lớn, các hòn đá biến thành một ngọn lửa nóng bỏng, làm cho hoàng cung bốc cháy và bị thiêu rụi ra tro trong một thời gian rất ngắn.

Hoàng đế thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng lòng tham không đáy của ông không thỏa mãn, thúc đẩy ông tự mình đi Laling chiếm con ngựa đá kỳ diệu. Ông cỡi ngựa dẫn đầu đoàn quân thẳng tới Laling.

Con ngựa đá không muốn gây thêm phiền lụy cho dân chúng. Nó lại xuất hiện nằm im lìm trên ngọn đồi. Khi hoàng đế và tùy tùng tới gần, con ngựa quen chiến trận của ông cúi đầu, tới quỳ xuống khúm núm như một con cừu trước con ngựa đá. Phía sau nó, tất cả ngựa trong đoàn tùy tùng vương giả cũng quỳ xuống. Hoàng đế đùng đùng nổi giận.

– Mày sẽ thấy ta khuất phục như thế nào! ông ta vừa quát vừa nhảy lên lưng con ngựa đá. Con ngựa cong lưng lại, bốn vó của nó sáng chói trong không khí, nó đá hậu dữ dội, và hoàng đế ngã sóng soài xuống đất, đầu vỡ toát.

Phía trên, con ngựa đá đứng điềm nhiên, im lặng.

Cách nay đã lâu, trên đỉnh đồi nhìn xuống thành phố Laling có một con ngựa đá. Người ta chỉ gọi nó là “Ngọc”. Con ngựa đá này có một đặc điểm rất lạ. Người nào muốn vào vùng này phải được nó cho phép. Chỉ khi con ngựa đá hí một tiếng tỏ dấu bằng lòng thì lữ khách mới có thể tiếp tục hành trình. Nhưng khi lữ khách không làm nó vừa bòng thì ngựa của người đó quỳ hai chân trước xuống và không có gì làm nó tiến một bước. Trong vùng đồi núi chập chùng đó, còn ai có ý đi kiệu? Chỉ có đường mòn hẹp và quanh co, và chỉ có thể đi lại bằng ngựa. Vì lý do đó mà không khi nào quan lại ở thành phố hay đặc sứ của đức vua lọt vào được tiểu thị trấn Laling. Thế nên người dân nghèo đây chưa bao giờ phải đóng thuế và luôn luôn sống yên ổn và sung sướng giữa rừng núi. Bạn nghĩ đúng, ở triều đình người ta không bằng lòng chuyện đó, và nhiều lần cho khâm sai tới đây, nhưng ngựa của họ lúc nào cũng quỳ trước con ngựa đá và không nhúc nhích một li, đến nỗi các khâm sai không còn cách nào khác hơn là quay về. Bạn có thể tưởng tượng là dân chúng đây yêu thương và tôn trọng con ngựa đá tới mức nào vì nhờ nó mà họ khỏi đóng thuế cho hoàng đế.

Nhưng hoàng đế không thích chuyện đó chút nào. Ông muốn chiếm hữu con ngựa đá để không kẻ thù nào có thể tấn công ông. Vì vậy ông ra lệnh chuẩn bị một cuộc viễn chinh để chiếm con ngựa, đem nó về triều đình. Nhưng trước khi quân đội tới Laling một đêm, con ngựa đá đã biến mất, như bị đất nuốt chửng. Các phái viên của hoàng đế lùng sục cả vùng hàng tháng, lật tung đất đá lên cũng không tìm được nó. Cuối cùng họ đành tay không trở về phục mạng!

– Thưa hoàng thượng, nó không còn ở đó nữa, nó đã biến mất – những người được ủy nhiệm sợ sệt nói. Chúng tôi đã lúc lọi cả dãy núi, xem xét từng khe lạch, không quản hiểm nguy, nhưng không thấy con ngựa ở đâu cả, nó đã biến mất, không ai biết ở đâu. Đó là trời cứu nó!

“Thế đấy – hoàng đế bảo thầm. Chúng không tìm được con ngựa mà còn làm rát tai ta với chuyện trời cứu. Thật quá lắm!”.

Và ông cao giọng phán:

– Tốt lắm. Vì các ngươi không đem con ngựa đá về, các ngươi sẽ mất đầu!

Và lệnh hoàng đế được thi hành ! Ngay sau đó hoàng đế chọn một toán quân khác tới Laling – Ông hạ lệnh trước khi khởi hành:

– Không có con ngựa đá thì đừng về! Nếu không, các ngươi sẽ cùng chung số phận với những người đi trước!

Những sứ giả bất hạnh đáng thương! Họ lật từng cọng rơm ở Laling hàng tháng trời – mà không thấy bóng con ngựa! Họ vào tìm nhà tra hỏi dân chúng, họ nói chuyện với người già và người trẻ nhưng chỉ phí công vì câu trả lời lúc nào cũng giống nhau: “Có biết bao nhiêu là ngựa đá ở khắp nơi!”.

Họ còn làm gì được? Họ trở ra đồng ruộng, và khi thấy một hòn đá ít nhiều giống một con ngựa, họ liền nhặt lấy. Đến nỗi chỉ sau một thời gian khá ngắn, họ đã thu lượm gần hết đá trong vùng.

Khi họ trở về với hiện vật thu thập được, đành là hoàng đế có ngạc nhiên, nhưng vì những hòn đá đó có hình dạng kỳ lạ, nên cuối cùng ông cũng tin rằng chúng có quan hệ với con ngựa đá, và ông ra lệnh sắp chúng trước hoàng cung. Một lúc sau, chuyện lạ xảy ra. Một hòn đá rít như rắn, một hòn khác kêu hu hu như chim cú, một hòn nữa rống như sư tử, và hòn đá ở sau cùng gầm gừ như con gấu nổi giận, ồn ào, huyên náo! Tất cả những tiếng hỗn độn đó tạo thành một thứ tiếng sấm kinh hồn và hoàng cung rung chuyển tưởng như sắp sụp đổ. Hoàng đế thất kinh, hét lớn:

– Các ngươi đã đem những hòn đá kinh khủng này về, các ngươi phải làm gì ngay đi chớ ? Vất chúng đi!

Các thị thần hoảng hốt, nhưng lệnh hoàng đế đâu ai dám cãi, và họ chạy tới định mỗi người mang một hòn đá đem đi, nhưng trước khi họ tới gần, họ nghe một tiếng nổ lớn, các hòn đá biến thành một ngọn lửa nóng bỏng, làm cho hoàng cung bốc cháy và bị thiêu rụi ra tro trong một thời gian rất ngắn.

Hoàng đế thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Nhưng lòng tham không đáy của ông không thỏa mãn, thúc đẩy ông tự mình đi Laling chiếm con ngựa đá kỳ diệu. Ông cỡi ngựa dẫn đầu đoàn quân thẳng tới Laling.

Con ngựa đá không muốn gây thêm phiền lụy cho dân chúng. Nó lại xuất hiện nằm im lìm trên ngọn đồi. Khi hoàng đế và tùy tùng tới gần, con ngựa quen chiến trận của ông cúi đầu, tới quỳ xuống khúm núm như một con cừu trước con ngựa đá. Phía sau nó, tất cả ngựa trong đoàn tùy tùng vương giả cũng quỳ xuống. Hoàng đế đùng đùng nổi giận.

– Mày sẽ thấy ta khuất phục như thế nào! ông ta vừa quát vừa nhảy lên lưng con ngựa đá. Con ngựa cong lưng lại, bốn vó của nó sáng chói trong không khí, nó đá hậu dữ dội, và hoàng đế ngã sóng soài xuống đất, đầu vỡ toát.

Phía trên, con ngựa đá đứng điềm nhiên, im lặng.

Cách nay đã lâu, trên đỉnh đồi nhìn xuống thành phố Laling có một con ngựa đá. Người ta chỉ gọi nó là “Ngọc”. Con ngựa đá này có một đặc điểm rất lạ. Người nào muốn vào vùng này phải được nó cho phép. Chỉ khi con ngựa đá hí một tiếng tỏ dấu bằng lòng thì lữ khách mới có thể tiếp tục hành trình. Nhưng khi lữ khách không làm nó vừa bòng thì ngựa của người đó quỳ hai chân trước xuống và không có gì làm nó tiến một bước. Trong vùng đồi núi chập chùng đó, còn ai có ý đi kiệu? Chỉ có đường mòn hẹp và quanh co, và chỉ có thể đi lại bằng ngựa. Vì lý do đó mà không khi nào quan lại ở thành phố hay đặc sứ của đức vua lọt vào được tiểu thị trấn Laling. Thế nên người dân nghèo đây chưa bao giờ phải đóng thuế và luôn luôn sống yên ổn và sung sướng giữa rừng núi. Bạn nghĩ đúng, ở triều đình người ta không bằng lòng chuyện đó, và nhiều lần cho khâm sai tới đây, nhưng ngựa của họ lúc nào cũng quỳ trước con ngựa đá và không nhúc nhích một li, đến nỗi các khâm sai không còn cách nào khác hơn là quay về. Bạn có thể tưởng tượng là dân chúng đây yêu thương và tôn trọng con ngựa đá tới mức nào vì nhờ nó mà họ khỏi đóng thuế cho hoàng đế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN