Tư Mỹ Huyết Bộc - Chương 5: Chủ Nhân Của Ta Là Ma Cà Rồng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Tư Mỹ Huyết Bộc


Chương 5: Chủ Nhân Của Ta Là Ma Cà Rồng


Buổi sáng.
Sau một giấc ngủ khá nhọc nhằn, Nhã Mỹ thức dậy. Mặc dù đã biết mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ từ trước, nhưng khi mở mắt dậy, cô vẫn không khỏi rùng mình trước cái lạnh lẽo của căn phòng rộng. Nhã Mỹ tự ôm lấy hai tay mình, xoa nhè nhẹ để tự làm ấm bản thân cô. Nhã Mỹ đưa mắt bâng khuâng nhìn ra cửa sổ. Sương sớm vẫn còn, dày đặc và mù mịt như tương lai của cô.

“Cộc cộc.”
“…”
“Nhã Mỹ tiểu thư? Cô dậy chưa?”

Là tiếng gọi của của chị hầu gái. Nhã Mỹ không dám lên tiếng, vì sợ người ngoài cửa là Hi Tịnh. Mặc dù Hi Tịnh đối với cô gọi là có phần đã tốt hơn trước, nhưng cô vẫn sợ khi phải đối mặt với anh.
Biết được là chị hầu gái, Nhã Mỹ thở phào. Cô đặt chân xuống đất, mang đôi dép bông rồi chạy ra mà cửa.

“Em dậy rồi a-…”
“Nhã Mỹ tiểu thư! Đừng như vậy!”
Chị hầu gái bất ngờ đổi giọng như gắt lên. Chị
nhanh chóng đặt điểm tâm sáng của Nhã Mỹ lên bàn, rồi đẩy cô trở lại giường, và bảo Nhã Mỹ ngồi xuống. Chị lo lắng cúi mặt, khép hai tay trước bụng rồi cúi đầu: “Nhã Mỹ tiểu thư, chỉ cần tiểu thư nói là đã dậy hay chưa thôi, sau đó tôi sẽ mở cửa và vào giúp cô mang dép và thay đồ. Lần sau cô đừng làm như vậy, thiếu gia sẽ trách tôi không hầu hạ cẩn thận mất!”

Nhã Mỹ cười khó hiểu. Xem ra mấy người quyền thế này rắc rối hơn cô nghĩ. Chỉ một vài thủ tục nhỏ buổi sáng, tự bản thân Nhã Mỹ có thể làm được, đâu cần phải rườm rà đến như vậy. Nhưng thôi, vì không muốn đẩy chị hầu gái ấy vào thế khỏ xử, nên Nhã Mỹ đành chấp nhận.
“Em tự lập quen rồi nên có sơ suất, lần sau em sẽ nhớ ạ.”
“Cảm ơn tiểu thư.”-Chị hầu gái như trút được gánh nặng, không ngờ việc hầu hạ chừng mực lại quan trọng với họ như vậy.

Dùng xong điểm tâm buổi sáng, cũng là lúc Nhã Mỹ phải đến trường học. Chỉ mỗi việc thay đồ đã có tới ba hầu gái vào giúp cô. Nhã Mỹ dường như chẳng phải làm gì cả. Cô chỉ việc đứng yên, để cho mấy chị hầu gái thắt nơ tóc, thay cho cô một bộ đồng phục mới hơn, soạn sách vở đầy đủ cho cô.
Trước giờ, Nhã Mỹ đã quen buông tóc xoã. Nhưng hôm nay, cổ được chị hầu gái tết sam mái cẩn thận, rồi buộc sau đầu một chiếc nơ đỏ nổi bật trên nền tóc vàng. Xong xuôi, Nhã Mỹ nhìn vào gương. Cô thực không tin vào mắt mình. Không ngờ khi ăn mặc chỉnh chu và có phần sang trọng hơn, trông không khác gì một thiên kim tiểu thư thật sự.

“Tiểu thư, cô có hài lòng không?”
Ba cô hầu gái đứng sang một bên, cúi đầu đồng thanh hỏi. Nhã Mỹ mải ngắm mình trong gương đến giật mình. Thật sự rất đẹp, nhưng cô không quen với sự cầu kỳ này.
“Được rồi ạ, cảm ơn các chị. Mà thứ này… em đeo không quen.”
Nhã Mỹ chỉ chiếc nơ đỏ đằng sau mái tóc cô. Chiếc nơ ấy được thêu ren, ở giữa có gắn hoa và có đính hai viên hồng ngọc nhỏ lấp lánh. Khác với những gì Nhã Mỹ đang nghĩ, chị hầu gái tỏ ra lo lắng: “Nhã Mỹ tiểu thư, cô khó chịu hay sao ạ? Có cần tôi thay cái khác cho cô không?”
Chị hầu gái mang đến trước mặt Nhã Mỹ một khay đầy đồ trang sức gắn tóc to nhỏ. Nhã Mỹ bất lực đành gật đầu. Có lẽ chị hầu gái ấy không hiểu ý của cô. Cô muốn nói rằng chiếc nơ cài này thực sự đắt tiền, khiến cô không quen. Có khi nó còn là vật đắt tiền nhất mà cô mang trên người từ lúc sinh ra cho đến bây giờ.

Nhã Mỹ được cận vệ của Vỹ gia và hầu gái hộ tống đến tận ngoài cổng của biệt phủ. Cho đến bây giờ, cô mới tận mắt nhìn thấy biệt phủ rộng lớn của Vỹ gia mặc dù cô đã ở trong này từ chiều tối hôm qua. Biệt phủ này phải rộng bằng trường học của cô, bao quanh bảo hàng rào sắt đen cao chừng năm, bảy mét, có hoa hồng leo nở hoa đỏ rực. Giữa khuôn viên biệt phủ là đài phun nước, lối thẳng ra tới cánh cổng dát vàng khắc hình chim diều hâu. Nhã Mỹ đã từng tưởng tượng tới những gia đình quý tộc giàu có trước kia, nhưng vẻ tráng lệ của biệt phủ Vỹ gia này còn vượt xa sự tưởng tượng của cô.
Nhã Mỹ để ý, biệt phủ có rất nhiều hầu gái và vệ sĩ. Cứ cách vài mét, cô lại gặp một người đứng canh với tư thế nghiêm trang. Còn về hầu gái, ước chừng phải có tới hàng trăm người, mỗi người đều có công việc, rải rác khắp nơi trong biệt phủ.

Bước ra cánh cổng của biệt phủ, Nhã Mỹ nhẹ nhõm hẳn ra. Cô thoát khỏi ánh mắt thường trực của hầu gái và cận vễ, nên thấy bản thân có tự do hơn chút. Ở cái nơi biệt phủ đó, cứ một chút một chút là lại liên quan tới hai chữ “quy tắc”.

Nhã Mỹ định đi bộ đi học như thường ngày, nhưng nhìn cảnh vật xung quanh, cô mới sực nhớ…
… cô không biết đường từ biệt phủ tới trường học!!

Nhã Mỹ bối rối trước khung cảnh lạ lẫm bên ngoài. Cô chưa từng đến nơi này, và cũng không biết làm thế nào để đi học. Nhã Mỹ lo lắng, chẳng lẽ giờ cô quay lại hỏi người của biệt phủ rằng: “Trường học chỗ nào vậy?” 

Đứng bối rối một lúc, thì có một chiếc ô tô đen bóng từ từ đi tới. Nhìn qua mặt kính xe, nếu Nhã Mỹ không nhầm, thì đây là người của Vỹ gia.
Chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước mặt Nhã Mỹ. Tài xế vội chạy xuống mở cửa. Từ trong xe bước ra là một nam nhân không hề xa lạ-Vỹ Hi Tịnh.
Nhã Mỹ chưa kịp nói gì, Vỹ Hi Tịnh liền ra giọng quát mắng: “Sao không đứng đợi ở cổng, đi ra đây làm gì? Mấy người đó không bảo cô hay sao?”
Nhã Mỹ đã đi chếch cổng của biệt phủ tầm 20 bước chân. Chắc hồi nãy vì mải mê choáng ngợp trước độ xa hoa của Vỹ gia biệt phủ, nên cô quên mất những gì mà chị hầu gái đã dặn.

“Xin, xin lỗi.”
“Phiền phức!”

Hi Tịnh kéo tay Nhã Mỹ, dúi cô vào bên trong xe, rồi anh ngồi vào kế bên. Nhã Mỹ chưa từng ngồi xe ô tô bao giờ, nên cô có phần hơi lạ lẫm, e ngại.
Nhã Mỹ đưa mắt nhìn sang Hi Tịnh. Anh ta đang khó chịu ra mặt. Nhã Mỹ lo lắng, chắc là do mới sáng cô đã để anh phải quát tháo. Nhưng lỗi đâu phải do cô, là nơi này có quá nhiều quy tắc rườm rà. Phải chi cứ sống vô lo vô nghĩ, tự do bay nhảy, có phải là dễ thở hơn không?
Trên suốt dọc đường đi, Hi Tịnh không nói một lời nào. Nhã Mỹ cụp mắt xuống. Cô cầu cho chiếc xe nhanh chóng tới trường.
Hi Tịnh liếc trộm Nhã Mỹ. Phải nói là diện mạo cô hôm nay khiến anh có chút lạ. Nhã Mỹ vốn đã xinh đẹp, hôm nay cô được chải chuốt kỹ càng và sang trọng, trông cô càng đẹp lên bội phần. Hi Tịnh suýt chút nữa thì bị cô làm cho thu hút tới mức không rời được ánh mắt.

Chiếc xe nhanh chóng đưa hai người đến trường học. Ra khỏi xe, Nhã Mỹ có ý định chạy thật nhanh lên phòng học. Nhưng Hi Tịnh không cho phép cô làm vậy. Anh tóm lấy vai cô, kéo lại, nhìn cô với ánh mắt dằn mặt: “Phép tắc ở đâu mà huyết bộc lại đi trước chủ nhân của mình?”
Nhã Mỹ nhận ra cô đã trở thành một huyết bộc, còn Hi Tịnh, anh ấy đã trở thành chủ nhân của cô. Nhã Mỹ bối rối, lủi thủi đi ra sau lưng Hi Tịnh trước cái nhìn gay gắt của anh.
Có lẽ là do địa vị là hội trưởng, cũng có thể là vì Hi Tịnh là con trai của người thành lập lên Cao học này, nên tất cả mọi người, kể cả giáo viên trong trường cũng phải nhường Hi Tịnh một bước. Dòng người đang đông đúc nhưng khi thấy Hi Tịnh, họ lập tức né sang hai bên. Có thể là e dè anh ấy, có thể là do kính trọng anh ấy.

“Cô ta đã trở thành huyết bộc cho Hi Tịnh thiếu gia rồi đấy!”
“Không biết cô ta đã câu dẫn thiếu gia như nào nhỉ.”
“Nghe nói cô ta chỉ là một con nghèo khổ. Được làm huyết bộc chắc cô ta còn hơn bắt được vàng.”

Những lời bàn tán xôn xao vang lên không ngớt mỗi khi Nhã Mỹ theo bước Hi Tịnh đi qua. Cô và Hi Tịnh đều nghe thấy cả. Nhưng Hi Tịnh không chút biểu cảm, anh mặc cho họ muốn nói gì thì nói. Còn Nhã Mỹ, cô hơi run run cầm cặp sách, dù sao thì việc trở thành tâm điểm của bàn luận cũng chẳng vui vẻ gì.

Phía xa, nữ nhân Lâm Hy Y nhìn theo Nhã Mỹ, hai mắt tức như muốn nổi cả gân máu. Cô cắn môi cay đắng nhìn theo Nhã Mỹ, lòng dâng trào nỗi căm hận và phẫn nộ khi bị Hi Tịnh vứt bỏ.
“Thương Nhã Mỹ, cô đừng hòng thay thế ta.”
Next: Chương 6

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN