TỪ TỪ YÊU
Chương 17
Sáng hôm sau, như thường ngày, Kiều Di nhanh thức giấc, cô mở mắt quan sát khắp căn phòng, hình như đây không phải phòng ngủ của cô. Căn phòng này so với phòng của cô nó quá rộng lớn, tông màu căn phòng được dùng màu đen trắng. Cô nhìn sang phía bên sô pha đặt ngay trong phòng có người nằm trên đấy. Dáng người cao lớn nằm quay mặt phía trong.
Sau đó cô ý thức được chuyện mới tối qua và tại sao cô có mặt trong phòng này. Kiều Di bước xuống giường, đi vào trong phòng vệ sinh, trước tiên phải rửa mặt sau đó sẽ từ từ giải thích mọi chuyện với cha mẹ của Thẩm Lạc Liên. Cô không thể lừa gạt ai, cô không có gan lớn như vậy.
Thẩm Lạc Liên cũng tỉnh dậy, lưng anh đau ê ẩm chắc là tại ngủ trên sô pha. Bước vào trong phòng vệ sinh, anh với đầu tóc bù xù, Kiều Di đang mải mê đánh răng, thông qua gương trước mặt cô nhìn thấy một đầu tóc rối xù lên, hét lớn. Mức độ âm thanh của cô làm người dưới nhà cũng rất lo lắng, mẹ Thẩm vội chạy lên ngay, đẩy cửa phòng đi vào.
“Có chuyện gì?”
Thẩm Lạc Liên với Kiều Di cùng chạy ra, trước mặt cô bây giờ là một người phụ nữ quả thật đẹp. Đoán không chừng trông bà trẻ hơn so với số tuổi thực tế, cô đoán được đây có thể là mẹ của Thẩm Lạc Liên.
“Kiều Di, con có làm sao không? Mẹ nghe được tiếng con hét lớn”
Giọng người phụ nữ này quả là ngọt ngào hết sức, Thẩm Lạc Liên không ngờ mẹ lại có thể nói ngọt ngào đến như vậy. Thường ngày đối với anh không quá mức dịu dàng, đa phần là răn đe, có lúc còn ép anh phục tùng mệnh lệnh. Hôm nay quả là một ngày khác lạ.
Kiều Di có chút bối rối, người phụ nữ này lại vừa xưng “mẹ” với cô. Cô thành con dâu bà khi nào? Đầu óc có chút rối rắm, nhưng cô chợt định thần lại.
“Dạ… bác gái không có gì ạ?” Kiều Di cười lấy lệ
Mẹ Thẩm đưa mắt quan sát hai con người đứng trước mặt, tỏ vẻ phỏng đoán, trong lòng không ngừng cười thầm. Bà đã sớm muốn có cháu tới nơi rồi, chỉ cần đánh nhanh là sẽ thắng nhanh thôi. Cái cớ mà con trai nói với bà là bà bị đau cũng quả có hiệu nghiệm, đúng là con trai của bà sinh ra có khác mà. Hahaha….
“Thôi, hai đứa mau rửa mặt rồi xuống ăn sáng, ba con chờ ở dưới rồi đấy” Bà nhìn sang Thẩm Lạc Liên rồi nhanh đi ra khỏi phòng.
Bữa sáng kết thúc, Kiều Di loay hoay không biết tiếp theo cô phải làm gì?
Đây là nhà của Thẩm Lạc Liên.
Từ lúc ăn xong bữa sáng tới giờ, cô không dám nói bất cứ lời nào. Lần đầu tiên trong đời cô thấy mình im lặng lạ thường như vậy. Có thể là do không quen và lần đầu cô ở lại nhà một người đàn ông với cùng cha mẹ Thẩm gia. Kiều Di đứng sát bên cạnh Thẩm Lạc Liên, cô dùng tay huých nhẹ vào bên hông của anh. Thẩm Lạc Liên hơi cau mày, cúi đầu ghé sát đầu cô.
“Tôi muốn về nhà”
“Cha cô nói để cô ở lại đây chơi vài ngày, sáng nay bác Kiều có gọi cho tôi”
“Cha tôi có số của anh hồi nào sao tôi không biết?”
“Lúc cô không để ý”
Chính là lúc Kiều Di không để ý, Thẩm Lạc Liên đã nhanh chóng đưa tấm danh thiếp của mình cho cha Kiều. Vì sợ ông không an tâm nên anh phải dùng cách này để giảm bớt sự lo lắng, cùng với hy vọng người khác sẽ tin tưởng vào anh. Kiều Di cắn chặt răng, nhìn sang hai người lớn đang nhìn mình, cô khẽ mỉm cười.
“Chào hai bác, tối qua cháu vì ngủ say quá nên là…”. “Hì hì…” Cha mẹ Thẩm gật đầu mỉm cười, hài lòng, thật sự hài lòng. “À, bác gái không biết bác đã khỏe hơn chưa?”
Mẹ Thẩm bị hỏi bất ngờ bà có chút lúng túng, cha Kiều đứng bên cạnh cũng không biết trả lời như thế nào. Đây là điều bịa đặt của con trai để lừa cô gái này về gặp hai người. Nếu như không phối hợp ăn ý thì coi như mất mặt lại còn mất cả cô con dâu xinh xắn, dễ thương này.
“À… ta không sao, đã khỏe hơn rồi, chỉ là bị phát tác khi có chuyện buồn để suy nghĩ thôi” giọng mẹ Thẩm trầm xuống từ từ, vẻ bi thương.
Kiều Di nhìn mẹ Thẩm gần như đang phát khóc, cô luống cuống không biết phải làm gì?
“Bác gái, người ổn chứ?”
Hai người đàn ông đứng bên cạnh hai người phụ nữ biết được Kiều Di đã sập bẫy của mẹ của vợ mình.
Chợt điện thoại từ trong tay của Kiều Di reo lên, nó làm đứt ngang mạch cảm xúc của mẹ Thẩm đang lên cao. Bà vội xõa vai diễn mình xuống, Kiều Di nhìn màn hình điện thoại là của Cố Mai gọi đến.
Cô cúi chào xin phép ra ngoài nói chuyện.
“Cậu bình tĩnh lại đã nào, rồi từ từ nói sau” Kiều Di cố gắng trấn an tinh thần Cố Mai lại
Nghĩ bây giờ mà để cô xúc động thì sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng, thời gian mang thai người mẹ cực kì dễ bị kích động.
“Di hãy giúp tôi, mẹ tôi phát hiện ra rồi, tôi không hiểu tại sao mẹ có thể tin vào mất chuyện như vậy được. Bụng của tôi ngày càng to ra, đứa bé sinh ra cũng phải có tên cha nữa. Di…” Cố Mai nói một hơi dài, sau khi gọi tên cô thì khóc nấc lên.
Kiều Di cũng cực khó xử, không hiểu mẹ con nhà Cố Mai sao lại mê tín như vậy. Ai cưới trước cưới sau cũng đều được, với lại cô với Cố Mai chỉ là bạn nhưng sao lại có liên hệ vô lý đến như thế. Cô tự chửi thầm trong lòng mình, ngốc quá ngốc.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!