TỪ TỪ YÊU
Chương 18
“Cậu bình tĩnh lại nào Mai Mai. Hít thở sâu vào rồi thở ra từ từ” Kiều Di vừa nói vừa thực hiện động tác.
Cha mẹ Thẩm với Thẩm Lạc Liên vẫn bên trong ngồi nói chuyện vui vẻ. Có vài lần mẹ Thẩm nhìn ra ngoài xem Kiều Di.
Còn cha con Thẩm vẫn chăm chú vào bàn cờ đang đánh con đen con trắng.
Kiều Di liên tục nói lời an ủi Cố Mai. Mọi chuyện cũng từ từ giải quyết, cô khuyên Cố Mai nên trực tiếp nói chuyện với mẹ Cố thêm một lần nữa. Cô chắc chắn mẹ Cố sẽ thông cảm và hiểu cho con gái của mình. Tuy nhiên chưa nói ra hết câu, đầu dây bên kia vang lên tiếng mẹ Cố quát lớn.
“Cố Mai, nuôi cô lớn vậy mà cô không hiểu rõ được tâm ý của mẹ. Thật tức chết, đừng có nghĩ đến chuyện cưới gả dễ dàng như vậy!”
Kiều Di có thể cảm nhận được lửa giận trong lời nói của mẹ Cố thật sự rất lớn. Cô từng cùng Cố Mai đánh giá về tính tình của mẹ Cố, là một người phụ nữ đảm đang, tháo vát nhưng lại vô cùng cố chấp với những gì mà bà đã quyết, khó có thể lay chuyển được. Vậy nên chuyện tin vào bói toán đối với bà nó hoàn toàn chỉ có thể chờ trong vô vọng. Nhưng nghĩ đến cái bụng càng lớn dần của Cố Mai cô cũng không đành lòng để lúc sinh đứa bé ra lại không có cha. Một bên mẹ Cố Mai có chết cũng không đồng ý để Cố Mai kết hôn trước cô.
“Chuyển máy cho mẹ cậu đi, tôi khuyên dì xem sao”
Bà Cố nhận lấy điện thoại từ tay con gái, Kiều Di chưa kịp chào hỏi một câu đã nghe bà nói trước.
“Di, đừng khuyên dì nữa, chuyện này hai đứa giống như định sẵn rồi, nếu con kết hôn trước thì ta sẽ cho Tiểu Mai kết hôn”
“Dì, như vậy có phải là sai không?”
“Sai hay đúng, giả hay thật ta vẫn để con kết hôn trước, Cố Mai đừng hòng tính chuyện kết hôn”
“Dì… hai người đó yêu nhau thật mà” Kiều Di nói như muốn khóc
“Con yêu à, nghe dì đi, năm nay khá hợp với chuyện kết hôn của con, ngày hôm qua ta vừa mới coi xong đấy. Không nói nhiều, Cố Mai không được kết hôn” Nói xong bà cúp máy nhanh, để Kiều Di đơ người vài giây.
Thẩm Lạc Liên thấy Kiều Di đứng bên ngoài đã lâu mà không thấy cô trở vào. Anh cũng nghiêng đầu ngó nhìn cô.
Kiều Di vừa nghe máy xong tâm trạng của cô không chút nào ổn. Hít thở thật sau, cô thấy mình ra ngoài đã lâu, nên nhanh tay tắt điện thoại và đi vào nhà.
“Xin lỗi mọi người, cháu có chút chuyện nên là phải ra ngoài nói chuyện” Kiều Di ái ngại nói
“Không sau, mau ngồi xuống đi, ta muốn cho con xem cái này”
Mẹ Thẩm luôn hòa nhã, nói chuyện nhẹ nhàng, Kiều Di cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm trước sự tiếp xúc căng thẳng vài giây đó. Cô mỉm cười nhìn mẹ Thẩm.
“Con gái, con xem” Bà mở tập album ảnh ra, đưa ngón trỏ chỉ vào một tấm ảnh cậu bé tròn vo, tóc dài chấm tai, đôi mắt long lanh, nhìn rất đáng yêu. Cô cười mỉm, thích thú nhìn ngắm, đây không phải là Thẩm Lạc Liên sao?
“Tấm hình này của Lạc Liên lúc 4 tuổi” Mẹ Thẩm bổ sung vào.
Kiều Di thầm khen ngợi Thẩm Lạc Liên vốn dĩ đẹp trai từ lúc còn bé, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh, ánh mắt hiền lành. Nhưng không ngờ lại hoàn toàn khác so với hiện tại, cố chấp, bảo thủ, lại ngang ngược. Đây là tất cả đánh giá của cô sau vài lần gặp mặt Thẩm Lạc Liên.
“Không ngờ anh ta lại đẹp trai thật” Kiều Di buột miệng nói nhỏ, mẹ Thẩm ngồi bên cạnh nghe được nhưng nghe không rõ được câu nói của cô. Bà không để ý, tiếp tục lật những tấm hình khác cho cô nhìn. Bà dừng lại vào một tấm ảnh, người này đang mặc chiếc ảo cử nhân, chắc là đang làm lễ tốt nghiệp. Nhưng trái lại với gương mặt đó là bộ mặt lạnh lùng, không cười, cảm giác nhìn vào là thấy run sợ. Kiều Di vừa nghĩ vừa rùng mình một cái.
“Di, Di” mẹ Thẩm nhìn cô như người mất hồn gọi cô vài tiếng. Dần dần lấy lại ý thức cô thấy vô cùng xấu hổ, cúi đầu xuống, cắn răng. Lúc đó cô đang nghĩ đến điều mà cô chưa từng nghĩ tới.
“À, Lạc Liên hôm nay rảnh thì nên dẫn Di đi đến vài nơi cho vui vẻ” Ý kiến của mẹ Thẩm
“Dạ, không cần đâu dì, cháu muốn ở đây đã” cô vẫn xấu hổ, chỉ biết cách từ chối, cô không muốn ở cạnh Thẩm Lạc Liên giây phút nào nữa, cô đang sợ, cảm giác này khó nói nên lời. Cô không hiểu mình đang muốn.
“Dạ được thưa mẹ, cũng lâu rồi chưa được thoải mái như ngày hôm nay”
Kiều Di cứ nghĩ Thẩm Lạc Liên sẽ trả lời giống như cô nhưng không ngờ lại hoàn toàn khác với sự mong đợi của cô. Cô đưa mắt nhìn anh, trong ánh mắt đầy lửa giận, anh giống như muốn ép cô đến đường cùng.
Thẩm Lạc Liên hiểu được ý tứ từ ánh mắt của cô. Anh đứng dậy ngồi cạnh vị trí của cô, cô cảm nhận được mặt sô pha bị lún xuống thật sâu mới có thể chỗ cô ngồi trồi lên trên một ít. Anh ghé sát tai cô, Kiều Di vì bất ngờ, trong lòng không khỏi hồi hộp, nhịp tim cô đang dần tăng nhanh, cô cảm nhận được sức nóng bên tai mình nó lớn cỡ nào. Cô vội dịch ra một chút.
“Cô muốn ngồi nghe mẹ với cha tôi liên tục hỏi sao?” Thẩm Lạc Liên thì thầm vào tai cô, mức độ nói chỉ có thể để hai người bọn họ nghe được.
Cha mẹ Thẩm nhìn cảnh tượng này trong lòng nổi lên sự vui mừng, không ngờ là hai đứa này nhanh chóng có cảm tình với nhau. Lại còn nói chuyện thật thân mật như vậy mà còn nói là không có điều gì giữa hai người.
Mẹ Thẩm miệng tươi cười, mắt nhíp lại tràn đầy sự hạnh phúc.
“Mau đi đi, đừng làm cho hai ông bà già này ghen tỵ với các ngươi nữa”
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!