Tuế Nguyệt Thiên Thu
Báo Mộng
Cùng lúc đó, bên ngoài vũ trụ tối đen như mực kia có một thân ảnh bạch y, mái tóc bạc của người này không gió mà bay tạo cảm giác thật tiêu sái
Nam nhân tóc bạc tuấn tú này ngoài Thế Tôn ra thì còn là ai, y một thân tu vi siêu cường cùng Linh Dạ bất phân thắng bại tại Bách Lí Ảo Cảnh. Lúc này y đang bên ngoài khoảng không gian vũ trụ và dường như đang chờ đợi cái gì đó
-Sau chừng đó năm…. ta cuối cùng đã tìm được ngươi rồi. Thời Không Sứ Giả
Thế Tôn miệng vừa lẩm bẩm vừa nhìn cái Tử Cầu đang tỏa ra ánh sáng tím, y liền từng bước tiến đến nó. Gương mặt tuấn tú của Thế Tôn lúc này hiện rõ vẻ điên cuồng cùng với mái tóc bạc không gió mà bay khiến cho y tựa như là một vị Ma Thần Thái Cổ
Tử Cầu dường như cảm được bất thường, nó càng tỏa ra thứ ánh sáng đó mạnh hơn. Từng luồng ánh sáng tím lúc này đã trở thành những vật thể đâm xuyên qua người y, nhưng mà Thế Tôn dường như không cảm thấy gì… máu của y nhuộm khắp toàn thân khiến cho bộ bạch y kia phải đỏ khắp chỗ
Thoáng chốc Tử Cầu đã bị một tay của Thế Tôn nắm chặt, luồng ánh sáng tím đó cũng ảm đạm dần. Y liền nói
-Đưa ta quay về thời Thái Cổ… 100 vạn năm trước
…..
Linh Dạ lúc này đang cùng Giả Anh trong tiên mộ, nơi này là nơi dùng để chôn cất những vị Tiên Đế, Thiên Tôn có công với Tiên Giới
Mộ của Đại La Thiên Tôn tuy không có gì đặc biệt so với mộ của những vị Thiên Tôn khác nhưng lại được vinh dự nằm ở một vị trí dễ khiến người ta phải đặc biệt chú ý
Trước một cái mộ được trang trí bởi đám mây hồng, Linh Dạ cùng Giả Anh cúi đầu chấp tay vái 3 cái. Linh Dạ liền nhìn tấm mộ trước mắt rồi thở dài thầm than
-Đại La… Âm Tử lại đến thăm ngươi đây, năm đó kết giao mà cứ như là một giấc mộng… ngay cả tiểu tử Vân Khải bây giờ cũng trở thành một lão già sắp xuống mồ rồi. Ngươi chết cũng thật sớm, đạt đến cảnh giới Thiên Tôn đã có thể thọ nguyên cùng trời đất… vậy mà lại thua trong tay Luân Đế
Hắn nhìn tấm mộ bằng ánh mắt tiếc nuối rồi dần nhắm mắt lại tựa như đang suy nghĩ gì đó, Giả Anh bên cạnh cũng chỉ có thể im lặng nhìn hắn. Nàng thật không dám làm gián đoạn hắn
Bỗng nhiên hắn lại mở mắt ra rồi bước ra khỏi Tiên Mộ, Giả Anh vẫn lặng lẽ đi theo hắn. Nàng muốn nói gì đó để an ủi hắn nhưng lại không biết phải nói gì nên chỉ có thể lặng lẽ đi theo hắn
Bỗng nhiên Linh Dạ xoay người lại nhìn nàng một cái rồi mỉm cười nói
-Đến bây giờ ta mới biết được tên ngươi, Anh nhi.
Giả Anh nghe vậy thì cũng gật đầu vui vẻ nói
-Không quan trọng, quan trọng nhất là ngươi đã trở về Tiên Giới
Linh Dạ khẽ gật đầu một cái rồi bỗng chốc lại ngập ngừng tiếp tục nói
-Giả Huyền cha ngươi…. độ kiếp thất bại, hiện tại đang rất là yếu nhược. Ngươi có biết không ?
Giả Anh đang vui vẻ bỗng nhiên lại như trở thành một người khác, nàng cúi mặt xuống rồi lạnh giọng nói
-Ta biết…
Linh Dạ cũng nhìn nàng thật lâu rồi lại nói tiếp
-Cha ngươi hiện tại sinh cơ đang dần tàn đi… không còn kéo dài được lâu, ngươi cũng biết đúng không ?
-Cái này… ta cũng biết
Hắn thở dài xoa đầu nàng rồi nói
-Thật sự ta cũng rất muốn cứu Giả Huyền… nhưng mà đã trễ quá rồi, Kinh Mạch teo lại mà còn bị đứt đoạn không thể tiếp tục tu luyện, Đan Điền nứt vỡ chỉ còn lại một nửa, Nguyên Thần vỡ nát không thể chuyển sinh. Dù ta thần thông quản đại đến mấy cũng không thể cứu được
Giả Anh không nói gì bỗng nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi mắt đẹp của nàng lúc này long lanh và chảy xuống từng dòng nước mắt rồi nhìn Linh Dạ nức nở nói
-Làm sao ta lại không biết chứ, ngay từ lúc cha độ kiếp thất bại thì ta biết là sẽ lành ít dữ nhiều. Ngay cả bên trong các Tiên Nhân, Thần Tướng còn có một ít lời suy đoán rằng cha ta sẽ không sống được bao lâu… ông ta che giấu ta làm gì chứ. Ngay từ đầu ta đã biết rồi
Thấy Giả Anh khóc nhiều như vậy thì Linh Dạ cũng không biết phải làm cách nào, hắn liền tiếp tục dỗ dành nàng như lúc nhỏ. Sau khi thấy nàng đã hết khóc thì Linh Dạ mới nói
-Chính vì vậy Giả Huyền cùng Vân Khải mới nhờ ta chăm sóc ngươi, đưa ngươi rời khỏi Tiên Giới này….
Giả Anh nghe vậy thì lau đi khóe nước mắt còn vương lại, nàng liền gật đầu rồi khẽ nói
-Ta cũng biết…
Linh Dạ liền có một phen ngạc nhiên, lão cáo già Giả Huyền kia giấu diếm kiểu gì mà lại để cho cái nhi nữ này cái gì cũng biết vậy ? Bất quá bên ngoài hắn cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ nhìn Giả Anh rồi hỏi
-Xem ra ngươi đều đã biết hết, hẳn ngươi cũng hiểu vì sao Giả Huyền không để ngươi trở thành “Tiên Hậu” gì đó đúng không
Giả Anh liền gật gật đầu rồi nói
-Ông ta biết rằng với tính cách của ta thì không thể trở thành một vị chủ quản Tiên Giới tốt được…. hơn nữa ông ta chỉ mong muốn ta được sống bình yên là được
Linh Dạ lúc này trên gương mặt mĩ lệ của hắn hiện lên vẻ khó hiểu nhìn nàng, lời lẽ của Giả Anh so với của Giả Huyền lại không khác bao nhiêu. Hắn đành thở dài nhìn nàng nói
-Ngươi cái gì cũng biết, khả năng che giấu còn sâu hơn cả Giả Huyền. Thật sự không thể đánh giá được ngươi a
Giả Anh liền cười cười rồi nói
-Thật sự ta lẽ ra cũng không biết, nhưng vì không hiểu tại sao kể từ 1 vạn năm trước ta nhắm mắt lại ngủ thì tiến nhập vào giấc mơ
Linh Dạ gật đầu, một tu sĩ bình thường chỉ đạt đến cảnh giới Trúc Cơ thì đã có thể tùy ý làm chủ giấc mơ rồi. Nói gì là là một Huyền Tiên như nàng
Nàng lại tiếp tục nói
-Trong giấc mơ đó ta nghe thấy giọng nói của chính bản thân đã nhắc nhở ta về những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai… trong đó cũng có nhắc đến cha sẽ chết, ta sẽ được cố nhân vô cùng hùng mạnh bảo hộ… chỉ là nó không nhắc đến ngươi, nhưng mà xem ra ngươi chính là “cố nhân” đó rồi
Linh Dạ nghe nàng nói thì càng khó hiểu hơn, hắn liền tiếp tục hỏi
-Không hề nhắc gì đến sự xuất hiện của ta ? Nhưng lại nhắc cho ngươi rằng ta sẽ bảo hộ ngươi ? Rốt cuộc vì sao ngươi lại có khả năng này vậy Anh nhi
Giả Anh nghe hắn hỏi vậy thì cũng lắc đầu không biết, cái lắc đầu của Giả Anh đưa Linh Dạ chìm đắm trong những suy nghĩ của chính bản thân. Hắn bỗng nhiên trong lòng nổi lên một cái cảm giác bất an
-Không lẽ…có kẻ nào thật sự đang sắp đặt từng bước chân của ta sao
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!