Tuế Nguyệt Thiên Thu
Diễm Phúc Khó Hưởng
Sau khi đạt được toàn bộ truyền thừa Hàn Liên Âm Hỏa thì Viêm Dung cũng như có một sự thay đổi lớn về khí chất, nàng lúc này một cái thở dài, liếc mắt cũng tràn đầy vẻ băng sương, phong tình
Linh Dạ mở ra một cái Thông Đạo Không Gian rồi ôm ẵm Viêm Dung lên rồi trở về Minh Giới, bỗng chốc hắn biến thành một luồng sáng bay cực nhanh đến nỗi để lại vệt sáng kéo dài vô tận trong Thông Đạo. Chưa đầy một chén trà hắn và Viêm Dung không những trở về Minh Giới mà còn đã trở về cái Hỏa Điện độc nhất vô nhị của nơi này
-Viêm Vân, ta và Viêm Dung đã về rồi
Giọng nói mị hoặc của Viêm Vân sâu bên trong Hỏa Điện lại vang ra
-Ân, ta đã biết rồi…
Sau đó một cái tuyệt thế mỹ phụ đang từng bước tiến đến hai người, hiển nhiên đó là Viêm Vân. Nàng trên người đang mặc một chiếc áo bào vô cùng mỏng manh, với phần trên hơi trễ xuống khiến bộ ngực to tròn của nàng tựa như lúc nào cũng có thể thoát ra
Chiếc áo bào này cũng quá nhỏ so với vùng mông của nàng nên làm hiển lộ ra khe hở chết người kia
Viêm Dung nhìn thấy cảnh này thì lại vô cùng nóng mắt, chả trách tại sao cái nam nhân này lúc nào cũng nhung nhớ mẹ nàng đến như vậy
Vóc dáng của Viêm Vân đúng là khiến bao nữ nhân phải ghen tị, bởi vì chỗ nào của nàng cần lớn thì lại lớn hơn so với bình thường. Chỗ nào cần thon thì lại vô cùng thon gọn không thừa cũng không thiếu
Linh Dạ nhìn thấy một màn này cũng bất ngờ, bất quá sau đó hắn đi đến trước mặt nàng rồi cười nói
-Nàng không..ngại sao ?
Viêm Vân dường như hiểu được cái gì đó, nàng ôm chặt hắn rồi nói
-Không, trước mặt chàng thì ta không ngại gì hết… chàng về nhanh hơn ta nghĩ.
Nhìn hai người nói chuyện tình cảm với nhau, Viêm Dung có cảm giác như bị bỏ rơi. Nàng cũng nhìn lại cơ thể của Viêm Vân…. cảm thấy khóc không ra nước mắt, vì cái gì mà dạng người của mẹ nàng lại quyến rũ như vậy ? Nàng xa xa vẫn không thể bằng
….
Viêm Vân đang hạnh phúc nói chuyện với Linh Dạ thì bỗng nhớ ra gì đó, nàng đi đến Viêm Dung rồi đưa cho nàng một sợi dây chuyền màu đỏ rồi nói
-Vật này… chính là Niết Bàn Xích Liên, có nó con sẽ thoát được một kiếp nạn. Sau này trên con đường tu luyện thì nó sẽ giúp ích cho con, ta không thể can thiệp trên con đường tu luyện của con. Dung nhi
Viêm Dung nhìn thấy sợi dây chuyền này tỏa ra luồng hào quang màu đỏ liền biết đây là thần vật, nàng liền cúi đầu cảm ơn Viêm Vân rồi đeo vào
….
Bỗng nhiên Viêm Vân nắm tay hắn, nàng đỏ mặt rồi khẽ nói với Linh Dạ
-Âm Tử… một chút nữa…
-Ân… ta hiểu rồi
Linh Dạ biết cái mỹ phụ này sau khi đã được nếm lại mùi vị của luyến ái thì lại “hồi xuân” rồi. Bỗng nhiên Viêm Dung chạy đến ôm chặt hắn rồi nức nở nói, nàng lúc này nào còn vẻ nham hiểm nữa
-Ta cũng muốn… ngươi là của ta… một thân xử nữ của ta… là do ngươi phá… ngươi không được bỏ rơi ta
Viêm Vân lúc này không nói gì, nàng chỉ lặng lẽ nhìn hắn rồi bỏ đi vào trong Hỏa Điện. Để lại một mình Linh Dạ khó xử
-Được rồi, được rồi…. ta nhất định không bỏ rơi ngươi… ta chưa từng muốn bỏ rơi ngươi
Linh Dạ lúc này lại phải dỗ dành cái nữ nhân này rồi lau nước mắt cho nàng, trong lòng hắn thầm than diễm phúc quả nhiên không phải muốn hưởng là hưởng
Bất quá sau khi đạt được truyền thừa thì nàng lại vô cùng mệt mỏi, dưới sự dỗ dành của hắn thì Viêm Dung cuối cùng đã hết khóc rồi chìm vào giấc ngủ
Hắn bế nàng lên rồi đặt nàng trên giường của Viêm Vân, sau đó hắn đi tìm Viêm Vân
Linh Dạ quả nhiên đoán không sai, cái mỹ phụ này quả nhiên đang ở phòng ngâm. Bất quá nhìn thấy hắn thì nàng cũng nhắm mắt tiếp tục thả lỏng người dưới nước nóng
Linh Dạ thở dài, hắn vội nhẹ nhàng xuống hồ rồi chậm rãi đến trước mặt nàng rồi nói
-Viêm Vân, ta có thể giải thích…
Mỹ phụ bỗng nhiên thở dài một hơi rồi đứng lên, chiếc áo bào mỏng manh của nàng lúc này do ngâm dưới nước mà ướt đẫm làm hiển lộ cái cơ thể tuyệt mỹ kia
-Ta không trách chàng, chỉ là có một chút….. giận thôi
Linh Dạ cũng ôm lại cái mỹ phụ này, sau đó hắn cùng nàng ngồi xuống ngâm
-Xin lỗi, lẽ ra lúc đó ta nên kiềm lại… không phá đi thân xử nữ của Viêm Dung
Viêm Vân nghe vậy thì cũng lắc đầu, nàng nở ra một nụ cười rồi nói
-Chuyện đã qua… chàng không cần phải tự trách, ta hiểu mà. Hơn nữa, ta nợ chàng quá nhiều. Ta hiểu chàng cũng không muốn phải xảy ra chuyện này mà
Viêm Vân nói rồi tựa đầu vào vai hắn, tuy lời lẽ của nàng như vậy nhưng vẫn không thể che dấu được nét buồn sâu trong mặt nàng
Linh Dạ lúc này cảm thấy bản thân hắn sống lâu cũng thật uổng phí, hắn không biết lúc này phải làm gì… bỗng nhiên hắn ôm chặt Viêm Vân rồi nói
-Ta không thể bỏ được ai cũng không biết phải chọn ai, nàng không những là nữ nhân của ta mà còn là tri kỉ của ta. Viêm Dung ta cũng không thể bỏ được, bởi vì thân xử nữ của nó là do ta phá… ta không thể phủi tay một cái rồi bỏ trách nhiệm được. Ai ta cũng không thể bỏ
Viêm Vân thấy hắn trân trọng nàng như vậy thì gương mặt cũng ửng hồng, nàng khẽ cuối mặt xuống rồi cũng ôm Linh Dạ
-Ta… có thể trở về làm thị nữ cho chàng, chỉ mong chàng đừng bỏ rơi ta. Ta thật sự yêu chàng, nhưng ta không cần gì nhiều. Ta chỉ muốn được ở bên cạnh chàng thôi, còn Dung nhi nó cần phải có hạnh phúc viên mãn. Chỉ cần chàng đừng vứt bỏ ta là được rồi
Nghe Viêm Vân nói vậy thì Linh Dạ lại càng thêm yêu quý cái mỹ phụ này, sự hi sinh của người mẹ không ngờ lại có thể đến mức này. Bất quá hắn lắc đầu, gương mặt tuyệt mỹ của hắn cũng nghiêm túc lại. Hắn liền nắm tay Viêm Vân rồi nói
-Không… ta không cần thị nữ, Viêm Vân hay Viêm Dung ta đều cần. Từ bây giờ ta sẽ là chỗ dựa cho mẹ con nàng, ta không thể cũng không muốn vứt bỏ một ai… các nàng đã là nữ nhân của ta thì ta sẽ mãi mãi không phụ các nàng
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!