Tuế Nguyệt Thiên Thu - Gọi ta là Viêm Vân
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Tuế Nguyệt Thiên Thu


Gọi ta là Viêm Vân



Linh Dạ bay vào cái lỗ hổng thời gian kia rồi mất hút, trên không trung Hỏa Ngục bỗng nhiên yên tĩnh lại. Tựa hồ như chưa từng có gì xảy ra

Viêm Dung giữa cái không gian tối đen như mực lại giật mình lên, nam nhân đó vì sao lại có thể mở ra một thông đạo không gian ? Bỗng nhiên nàng cảm nhận được khí tức khác thường đằng sau lưng rồi nàng xoay đầu lại nhìn thì thấy một cái nam nhân đẹp tuyệt mỹ đang nhìn nàng cười mỉm, nam nhân này tất nhiên là Linh Dạ. Hắn đã đoán ra vị trí của Viêm Dung và dùng Không Gian Lĩnh Vực để vượt qua hàng ngàn cái tiểu không gian khác để đến đây

Linh Dạ bước đến ngồi xuống nhìn thật lâu vào Viêm Dung rồi nói

-Ta lần này sẽ đưa ngươi sống lại, ngươi không thể trốn được nữa đâu. Pháp tắc không gian trong thế giới ý thức của ngươi ta đã nắm rõ rồi

Viêm Dung nhìn thấy gương mặt tuyệt mỹ của hắn thì cũng đỏ mặt, nàng mặc dù sống hơn 1000 năm nhưng tâm tính của nàng vẫn không lớn hơn các thiếu nữ 18 bao nhiêu vậy nên khi nhìn thấy rõ gương mặt hoàn mỹ của hắn thì lại rung động

-Ta… ta… thua rồi, vậy thì ta… sẽ cùng ngươi… đi ra

Linh Dạ thấy cái thiếu nữ này bỗng nhiên nói năng lắp bắp không trơn tru thì cũng trong lòng thầm nghĩ hẳn là cái thiếu nữ này mệt rồi

Hắn nhẹ nhàng cởi bộ áo bào Viêm Hậu đưa cho khoác vào Viêm Dung, hành động này khiến cho thiếu nữ càng đỏ mặt hơn. Bỗng nhiên thiếu nũe cảm thấy gì đó rồi giật mình nhìn lại cái áo bào trên người nàng thét lớn

-Là… Viêm Ỷ Chân Bào đây sao ? Mẹ xem cái này như báu vật mà lại đưa nó cho ngươi sao ? Ngay cả phụ thân năm xưa cũng không được đụng vào nó… vậy mà mẹ lại đưa nó cho ngươi… ???

Linh Dạ nghe vậy thì cũng bất ngờ, hắn vốn nghĩ rằng cái bộ xích bào này tuy trân quý nhưng cũng chỉ là một vật bình thường đối với Viêm Hậu, nào ngờ…

Bất quá hắn vẫn không nói gì, Linh Dạ nhìn nàng rồi nói

-Đi thôi, Viêm Hậu đã đợi lâu lắm rồi… mọi thắc mắc ra ngoài thì hỏi nàng đi

-… Ân

Viêm Dung bỗng nhiên trở nên nhu thuận, Linh Dạ cũng không hiểu. Hắn đành nhẹ nhàng ẵm cái thiếu nữ này lên rồi tạo ra một khoảng không gian bay ra ngoài

Bên ngoài Minh Giới thì Viêm Hậu lại đang vô cùng lo lắng, gương mặt xinh đẹp của nàng thì sao mà còn vẻ mị hoặc nữa. Thay vào đó là nét lo lắng chờ đợi tựa như một thiếu phụ chờ chồng

-Đã 4 tháng trôi qua rồi, Âm Tử vẫn không xuất hiện… thật sự không biết là có chuyện gì xảy ra…

Bỗng nhiên bên cạnh nàng lại xuất hiện một cái thông đạo không gian, trong đó bay ra một tuyệt mỹ thiếu niên trên tay đang bồng một cái xinh đẹp thiếu nữ. Hai người này dĩ nhiên là Linh Dạ và Viêm Dung, Viêm Hậu sắc mặt vui vẻ vội đi đến muốn hỏi hang Linh Dạ và Viêm Dung. Nhưng hắn lại giơ tay cản nàng rồi nói

-Còn một bước cuối cùng, bước này mà thất bại thì sẽ công dã tràng. Viêm Hậu, giúp ta đánh thức ngọn lửa Niết Bàn cho nàng…

Viêm Hậu nghe vậy thì cũng gật đầu rồi 2 tay bắt ấn tạo ra một ngọn lửa màu vàng rồi nhẹ nhàng đưa vào cơ thể Viêm Dung đang nằm bất tỉnh

Còn Viêm Dung mà Linh Dạ đang ẵm trên tay chính là thần hồn của nàng, không hiểu sao lúc này thần hồn cũng bất tỉnh theo cơ thể. Linh Dạ bấm quyết đọc chú rồi phất tay tạo ra một trận pháp Thăng Hoa Trận ảo diệu bậc nhất

Rồi hắn nhẹ nhàng đặt cả cơ thể lẫn thần hồn của Viêm Dung vào giữa tâm trận rồi ngồi suốt bấm quyết

-Hợp…

Chỉ thấy cơ thể và thần hồn của Viêm Dung đang dần dung hợp lại, sau khi dung hợp thì Thăng Hoa trận cũng bị vỡ nát. Viêm Dung lại dần dần từ dạng người biến thành Phượng Hoàng rồi cũng từ Phượng Hoàng biến thành một cái trứng màu đỏ với ngọn lửa niết bàn bốc cháy lên mạnh mẽ

Viêm Hậu lúc này đi đến dìu Linh Dạ rồi ôm hắn vào lòng rồi nói

-Dung nhi đã ổn rồi, nó không những lần này sống lại mà còn tiến hành niết bàn thức tỉnh lần thứ 2. Thực đúng là đại nạn không chết sẽ có hậu phúc

Linh Dạ cũng nhẹ nhàng cười mỉm, bị Viêm Hậu ôm như vậy cũng khiến hắn cảm thấy hơi tự ti. Bởi vì Viêm Hậu thật sự cao hơn hắn một cái đầu, lúc này nhìn hắn giống như là con trai của nàng hơn là nam nhân của nàng

-Viêm Hậu, ta đã hoàn thành lời hứa rồi. Nàng còn cần gì nữa không ?

Viêm Hậu nghe vậy thì mỉm cười cúi đầu xuống hôn vào môi hắn thật lâu, Linh Dạ cũng nhẹ nhàng phối hợp với Viêm Hậu. Đầu lưỡi của hắn hòa quyện cùng với đầu lưỡi của Viêm Hậu, Viêm Hậu lúc này cũng mạnh bạo hơn khóa chặt môi hắn khiến cho Linh Dạ phải nhẹ rên vài tiếng

Bỗng nhiên Viêm Hậu nhả ra, gương mặt đỏ lại và đỡ hắn ngồi dậy rồi dịu dàng nói

-Từ nay về sau chàng hãy gọi ta là Viêm Vân, ta không còn là tộc trưởng Phượng Hoàng tộc nữa rồi. Bây giờ ta là nữ nhân của chàng

Linh Dạ nghe vậy thì trong lòng tràn đầy nhu tình, hắn khẽ vuốt cái gương mặt tuyệt thế của mỹ phụ này một cái rồi cười nói

-Nếu nàng muốn thì từ nay ta sẽ gọi nàng là Viêm Vân, chỉ mong nàng có thể bầu bạn cùng ta thêm 100 thế nữa

Viêm Vân nghe vậy thì gật đầu, nàng nắm tay hắn rồi khẽ nói

-Chỉ cần ta còn sống, ta vẫn mãi là nữ nhân của chàng… Âm Tử

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN