Tường Vy Nở Muộn - Phần 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3622


Tường Vy Nở Muộn


Phần 19


Làm nó mềm lại? Tôi cắn môi chưa biết phải làm sao Tường đã giữ chặt tay tôi trên vật thể ấy rồi kéo tôi ghì xuống. Hơi thở thơm nồng phả vào tai tôi, tiếng Tường trầm đục cất lên:
– Nếu không làm được tôi sẽ làm!
– Anh Tường.
– Tốt lắm, gọi tên tôi đi, gọi to vào.
– Ý tôi là chân anh còn đau… anh…
Chưa kịp dứt lời Tường đã tức giận ngậm chặt lấy môi tôi, tiếng nói rít qua kẽ răng:
– Cô không biết chú Trung nói hơn chục ngày nay chân tôi đã bình phục rất nhiều sao.
– Đã bình phục sao?
Tôi hơi cười ngượng ngùng khẽ lùi người lại, tôi đã từng làm vợ, chẳng phải là một cô gái còn trinh hay mới lớn tôi thừa hiểu Tường đang muốn gì. Đôi bàn tay to lớn nóng hổi của anh ta lần mò vào chiếc váy tôi đang mặc. Đến khi chạm phải bầu ngực căng tròn phập phồng khoé môi ánh lên sự hài lòng. Tôi mím môi đôi tay lần mò lên những chiếc cúc trên áo so mi lần lượt cởi nút. Tường nhìn tôi, đột nhiên dứt khoát xé phăng bộ váy, cả người tôi lúc này chỉ còn độc nhất bộ quần áo con. Dù đây không phải lần đầu nhưng tôi vẫn có chút xấu hổ, anh ta nhìn xuống bờ eo, đưa tay chạm lên tấm thân trắng ngần rồi đột nhiên đưa chiếc lưới ướt át liếm nhẹ xuống đó. Tôi bị kích thích người cong lên, anh ta càng như hổ đói nhướn người hôn lên môi tôi, nụ hôn sâu mê hoặc vô cùng. Đôi bàn tay anh ta cởi nút áo con, đến khi cả hai trần truồng anh ta bỗng lại đưa lưỡi di xuống xương quai xanh, di dần xuống mút mạnh lấy nụ hoa đỏ hồng của tôi. Bên ngoài chợt có tiếng gõ cửa, tiếng Hùng cất lên:
– Sếp Tường…
Tường mặc kệ tiếng gọi của Hùng, dường như tiếng gõ cửa ấy càng khiến anh ta kích thích ngậm càng chặt nụ hoa hồng. Tôi hơi dừng lại nhưng đã bị anh ta quấn lấy. Lúc này bên dưới thân dưới của tôi đã ướt át, Tường đột nhiên hạ người xuống, chiếc lưỡi ướt át càng di dần xuống dưới rồi bất ngờ dừng lại ở bộ phận thầm kín nhất. Tôi kinh ngạc ngăn cản:
– Đừng…
Thế nhưng anh ta đã dùng bàn tay to lớn bóp chặt miệng tôi, chiếc lưỡi tách nhẹ hai lớp hoa bên dưới. Tôi bị đè mạnh không phản kháng nổi, đến ngay cả kêu rên cũng không thốt ra được. Cả người tôi như tê liệt, phát ra âm thanh gì đó nhưng bị bàn tay kia chặn lại. Chiếc lưỡi ướt át đá đưa không ngừng nghỉ, thứ cảm xúc điên dại khiến tôi không còn tỉnh táo. Đôi chân tôi được đặt lên bờ vai cao lớn, anh ta vẫn không ngừng nghỉ dùng lưỡi mút mạnh lấy cánh hoa ấy, bấu lên người anh ta, càng lúc càng không thể chịu nổi thứ cảm xác này. Anh ta lại nhướn người lên, miệng mút chặt núm hoa hồng trên ngực, ngón tay nông thẳng vào trong càn quấy rồi cuối cùng một nhát mà đưa vào hang động sâu thẳm. Nơi nào đó của tôi như muốn mút chặt ngón tay của anh ta, anh ta bỏ tay trên miệng để mặc tôi rên rỉ rồi đưa chiếc mũi hít nhẹ da thịt tôi khẽ nói:
– Tôi muốn cô…
Nói rồi đột nhiên anh ta buông ngón tay đang dạo chơi hạ thẳng thân dưới xuống hang động kia. Hai cánh hoa mềm mại siết chặt lấy vật thể cương cứng to lớn. Tường hơi ngửa đầu lên vẻ mặt như thoả mãn, sung sướng. Tay anh ta nắm lấy eo tôi đẩy sâu vào bên trong hơn nữa, những nhịp đẩy như nuốt trọn lấy thân thể tôi. Rất rất lâu sau tôi mới cảm nhận một dòng nước ấm đang chảy mạnh vào cơ thể mình. Bên ngoài tiếng gõ cửa cũng thôi từ bao giờ.
Tường nhìn tôi, cả gương mặt tràn đầy sự thoả mãn. Lúc này tôi cũng vội vàng bật dậy mặc lại bộ váy, gương mặt đỏ bừng lên. Khi vừa xỏ dép xuống dưới anh ta bất chợt nói:
– Cô… rất ngon.
Tôi hơi xấu hổ nhìn anh ta, từ sau vụ tai nạn tôi luyện tập khiến cơ thể mình trở nên mảnh mai nhưng săn chắc, lại thêm làn da trắng nõn nên tôi cũng tự biết giờ mình cũng là cô gái có nhan sắc. Thế nhưng Tường nói ra câu này tôi vẫn có chút bất ngờ. So với những cô gái hắn quen, dù tôi có trở nên xinh đẹp cũng chắc gì đã bằng họ. Anh ta thấy tôi ngẩn người khoé môi hơi nhếch lên nói tiếp:
– Sao vậy? Đừng nói lại muốn tiếp nhé.
Thấy vậy tôi liền vội vàng xoay người đi thẳng ra ngoài mở cửa. Vừa mở cửa cũng thấy Hùng đứng bên ngoài, anh ta nhìn tôi, đôi mắt liếc lên chiếc váy xộc xệch nhưng không hỏi câu gì. Tôi hơi lúng túng vội đi thẳng về phòng. Thế nhưng mới vào đến giường tôi mới phát hiện mình còn quên điện thoại nên quay lại lấy. Khi vừa bước chân đến cửa phòng Tường chợt tiền Hùng cất lên:
– Hồ sơ của Lê Duy.
– Để đấy cho tôi.
– Sếp và cô ta vừa làm… làm gì thế?
– Làm gì cậu tò mò làm gì?
– Em không tò mò, em thấy lạ ý. Trước kia em chưa từng thấy sếp như vậy, bác Phi giới thiệu ai sếp cũng gạt đi, quen mấy cô hoa hậu người mẫu sếp cũng có thèm… ấy ấy đâu, rõ ràng những cô ấy có cởi đồ trước mặt sếp sếp cũng không động lòng, toàn lý do chân liệt để từ chối. Sao với cô ta sếp lại… đấy… đến mức chân còn bị đau, giờ bình phục lại tí lại tiếp tục…
Tôi nghe đến đây có chút ngạc nhiên, bên trong tiếng Tường gằn lên:
– Chuyện của tôi cậu quan tâm làm gì? Xong việc rồi thì cút.
– Quan tâm chứ, sếp là sếp em, sếp và bác Phi là ân nhân của em, nuôi em tới giờ em không quan tâm sếp thì quan tâm ai. Nhưng… hay sếp động lòng với cô ta rồi? Đừng bảo sếp thích cô ta nhé. Em thấy lạ lắm, sếp đối với cô ta khác lắm.
– Cút.
– Nhưng em muốn biết lắm. Cô ta có gì đặc biệt sao? Xinh đẹp thì cũng có xinh đẹp đấy nhưng cô ta đã trải qua một đời chồng sao xứng với sếp chứ?
– Tôi cho cậu ba giây để cút. Nói thêm câu nữa cốc nước này bay thẳng vào mặt.
Tôi không nghe được tiếng Hùng đáp chỉ thấy tiếng giày lạch cạch trên sàn nhà. Khi ra đến ngoài thấy tôi anh ta khẽ liếc lần nữa. Tôi cũng cố nặn nụ cười rồi bước vào trong. Tường thấy tôi không nhìn mà hỏi:
– Quay lại làm gì?
– Tôi lấy điện thoại.
Anh ta không đáp chỉ ngồi xem tài liệu. Tôi biết anh ta đang giúp mình nên có chút xúc động liền đi pha cho anh ta ly sữa. Lúc xuống dưới quầy lễ tân nhớ lại lời Hùng. Động lòng với tôi ư? Ha ha. Không có đâu, anh ta chỉ đang muốn tôi nhanh nhanh có con mà thôi. Giữa tôi và anh ta đừng bao giờ nói chuyện tình cảm, chỉ có những ràng buộc là điều kiện trao đổi mà thôi. Thế nhưng… sao tôi lại có cảm giác gì đó rất lạ. Mỗi lần làm tình… đều như muốn cùng Tường hoà làm một, đều là cảm xúc mãnh liệt mà đến ngay cả Duy – chồng cũ của tôi tôi cũng không hề có.
Pha sữa xong cho Tường tôi mang về phòng của anh ta. Anh ta nhìn cốc sữa chỉ ừ nhẹ rồi tiếp tục đánh máy. Khi quay trở về phòng tôi nằm xuống giường ngẩn ngơ nhớ lại chuyện ban nãy. Dù cố gạt đi thế nhưng không hiểu sao tôi càng gạt càng nhớ rõ mồn một. Cảm giác làm tình với Tường… khiến tôi… chỉ là nhớ lại thôi cũng thấy lòng mình xao xuyến.
Nằm một lúc tôi cũng dậy dọn đồ, sáng mai đến kí thêm một số giấy tờ với Duy rồi tôi sẽ trở lại Hà Nội. Sắp xếp xong đồ đạc tôi mệt quá leo lên giường ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau liền gọi cho Duy để cùng hắn kí tiếp một số giấy tờ. Hắn ta hẹn tôi ở công ty, khi đến công ty vừa gặp Duy tôi suýt nữa không nhận ra. Cả gương mặt nhợt nhạt, cổ và mặt đầy những vết cào, tôi nhìn hắn vội vã hỏi:
– Duy, anh sao vậy?
Hắn ta cố gượng cười đáp:
– À, anh không sao cả. Nào, đưa anh kí rồi em phải về Hà Nội nữa.
Tôi đưa giấy tờ cho Duy, hắn còn chẳng thèm đọc liền kí vội vào. Tốt lắm. Đợi hắn kí xong tôi đưa tay nắm lấy bàn tay hắn dịu giọng nói:
– Em về đợt này phải cả tháng có thể mới quay lại Quảng Ninh được. Nếu như em không thể xuống anh có thể lên Hà Nội được chứ?
Hắn ngước mắt nhìn tôi, gương mặt không chút sức sống đáp lại:
– Được được… anh sẽ lên.
Tôi nhìn thái độ này cảm thấy rất khác lạ nhưng không nói ra lấy cớ về Hà Nội sớm rồi xin phép đi về. Khi vừa về đến khách sạn Hùng, chú Trung, Tường cũng đợi tôi sẵn. Tôi lên xe cũng vừa hay nhận được điện thoại của Liên liền cắm tai nghe vào. Bên trong tiếng cô ta cất lên:
– Đoạn video bà giúp việc gửi, cô xem đi, tôi vừa gửi cô đấy.
Tôi nghe xong liền vội vàng mở máy ra xem. Trong đoạn video hiện lên rõ mồn một.
Chị Hương ngồi trước mặt Duy, đôi mắt sưng húp khẽ nói:
– Phải, đúng là em đến gặp Mai nhưng không phải như anh nói, em gặp cô ta để cô ta hạ giá thấp đi…
Tiếng Duy gằn giọng cất lên:
– Cô im đi, đừng tưởng tôi không biết những việc đằng sau cô làm.
– Anh không tin em?
– Tin cô? Tin một người suýt hại chết mẹ tôi, tin người suýt khiến tôi bị phá vỡ hợp đồng? Hương, tôi nói cô nghe, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những việc cô làm. Con tôi sẽ chu cấp cho nó cuộc sống đầy đủ, còn cô… chúng ta chính thức kết thúc?
– Kết thúc… anh nói kết thúc là kết thúc sao? Tình nghĩa bao nhiêu năm anh quên rồi sao?
– Tôi không quên nhưng chính cô là người tự tay phá vỡ nó.
Chị Hương nước mắt rơi lã chã hỏi lại:
– Anh đã từng yêu tôi chưa? Hay tôi và con Vy cũng như nhau đều là quân cờ trong tay anh?
– Cô đừng so sánh khập khiễng như vậy, tôi từng yêu cô, nhưng giờ cô thay đổi khiến tôi không chấp nhận nổi.
– Anh đừng giả vờ, là do sự xuất hiện của con Thiên Ngân nên anh mới thay đổi. Đừng đổ lỗi do tôi, đến ngay việc tin tôi anh cũng không tin.
– Tin cô? Cô hết lần này đến lần khác làm tôi mất lòng tin, cô nói đi cô bảo tôi tin thế nào?
Chị Hương chợt bật cười đáp:
– Lúc yêu tôi làm bất cứ điều gì anh cũng cho là đúng, cũng tin, giờ anh thay lòng đổi dạ thì bảo tôi làm mất lòng tin của anh.
– Thôi, tôi không rảnh ở đây đôi co với cô, tôi đến để thông báo cho cô biết vậy thôi. Tốt nhất cô nên an phận và đừng làm phiền cuộc sống của tôi.
Nói xong Duy đứng lên, thế nhưng vừa mới bước chân đến cửa tiếng chị Hương lại the thé:
– Anh đứng lại đấy ngay cho tôi.
– Cô đừng có điên nữa, cô mà còn điên khùng đến chu cấp cho thằng bé tôi cũng không chu cấp đâu.
Hắn ta vừa nói xong tôi nghe một tiếng rầm lớn. Chị Hương phía sau ném thẳng một chiếc búa vào lưng hắn. Hắn ta bất ngờ ngã xuống, chị Hương tiến lên, đôi mắt long sòng sọc cười lớn:
– Anh đừng tưởng tôi nhịn mà nghĩ tôi ngu. Anh muốn kết thúc sao? Đừng hòng, tôi đã nhân nhượng, quỵ luỵ anh còn ép tôi vào đường cùng hôm nay tôi cũng nói cho anh biết anh làm như vậy tôi cũng sẵn sàng bức chết cả nhà anh. Cổ phần công ty tôi có 40%, cái chết của con Vy… chúng ta cùng hội cùng thuyền, có điều mẹ anh là kẻ chủ mưu, bằng chứng ấy à, giấy tờ ấy à… tôi đều có hết. Nào… thử nghĩ đi, tôi đưa đống bằng chứng ấy cho cảnh sát thì thế nào nhỉ? Mẹ già của anh nhẹ thì chung thân nặng thì tử hình, bố anh tôi trả cho con đàn bà kia vài trăm triệu để kiện ngoài khai trừ khỏi Đảng còn bị tù vài năm, còn anh… cái chết của con Vy anh không vô can, cổ phần công ty bị rút đi 40% liệu đứng được vững không? Con Thiên Ngân biết anh là thằng chồng đốn mạt liệu sẽ lấy anh chứ? Trên mặt báo giám đốc công ty Lê Duy hại chết vợ thì ra sao?
Duy ngước đôi mắt sững sờ lên nhìn chị Hương, hắn có lẽ nghĩ chị Hương ngu ngốc giống tôi, gia đình hắn có ra sao chị ta cũng chỉ im lặng mà thôi. Thế nhưng hắn sai rồi, chị Hương dám chỉ điểm hắn lừa đảo tôi, dám sai bảo mẹ hắn thuê người giết chết tôi thì chắc chắn hắn đừng mơ mà đòi an phận nếu kết thúc với chị ta. Chị ta khẽ di chiếc giày cao gót xuống háng hắn ta rít lên:
– Sao? Con chim ngu ngốc này định mang đi chơi xa à? Thử xem?
Hắn ta bị đau gào lên:
– Bỏ ra…
– Bỏ ra? Tôi không thích bỏ.
– Hương… đau… bỏ ra… cô muốn gì.
Chị Hương ngửa cổ lên cười lớn:
– Muốn gì? Một đám cưới.
Duy gần như phát khóc, hai tay ôm lấy háng giọng run rẩy:
– Cô đúng là con đàn bà nham hiểm, độc ác, cô giám đe doạ tôi?
– Đe doạ? Tôi không đe doạ, tôi làm thật. Đến ngay cả con Vy tôi còn giết được anh là gì? Tôi không ở đây trao đổi với anh mà tôi ra lệnh cho anh, tổ chức một đám cưới.
– Cô buông giày ra.
Tôi nhìn gương mặt tái nhợt của hắn suýt bật cười, chị Hương lúc này mới nhấc giày ra, hắn ngã vật ra đất, tay vẫn ôm chặt lấy của quý đau đớn rên rỉ. Chị Hương phủi tay nói tiếp:
– Tôi cho anh một ngày để suy nghĩ.
– Đám cưới? Cô có bình thường không, Vy chết còn chưa xanh cỏ.
– Tôi không quan tâm. Anh thích xanh cỏ thì tôi cho cả nhà anh xanh luôn
– Hương, cô đừng ép người quá đáng.
– Là anh ép tôi.
– Cô không sợ người nhà dị nghị sao?
– Dị nghị? Ha ha, tôi không có người nhà, trường tôi cũng đã chuyển, khách mời của tôi chỉ cần đồng nghiệp trường mới của tôi, công ty anh, bạn bè anh và con Thiên Ngân kia không cần nhiều. Tháng sau sẽ làm đám cưới luôn, một tháng để tôi làm đẹp và chuẩn bị
– Cô…
Chị Hương lại cười, điệu cười khiến tôi lạnh cả gáy:
– Anh không làm cũng không sao. Nhưng tôi nói cho anh biết tôi không kéo theo mình anh chết đâu mà còn phải kéo theo cả bố mẹ anh. Anh có hiếu lắm mà, thử nghĩ mẹ anh ngồi tù vì giết con dâu sẽ thế nào? Suy nghĩ kĩ đi, mai trả lời cho tôi.
Nói xong chị ta xoay người lại, đoạn video cũng vội tắt phụt. Tôi xem xong cười nhạt, Duy, hắn ta luôn nghĩ hắn ta giỏi giang, hắn ta luôn nghĩ hắn là duy nhất, hoá ra gương mặt phờ phạc sáng nay là bởi đêm qua hắn đã bị chị Hương dập cho tơi bời. Đám cưới ư? Ha ha, tôi lại mong chờ đến đám cưới này lắm rồi.
Khi về đến Hà Nội tôi và Tường lại trở về nhà anh ta. Buổi tối chú Trung về nhà chú, tôi đi siêu thị mua ít đồ rồi nấu ăn còn Tường thì làm việc ở phòng khách. Ăn cơm xong, tắm rửa xong tôi và anh ta lại ra phòng khách ngồi ăn hoa quả. Không hiểu sao tôi cảm thấy bầu không khí này rất nhẹ nhàng, ấm áp, cảm giác như tôi và anh ta là một gia đình nhỏ. Thế nhưng đó chỉ là suy nghĩ của tôi, tôi khẽ gạt nó đi, đến ngay cả suy nghĩ cũng đừng được phép mơ tưởng hão huyền.
Những ngày tiếp theo tôi và Tường hằng ngày đều đi làm ở tập đoàn Nhật Tường, tối về lại nấu ăn. Chân anh ta đã gần như bình phục nên việc đi lại cũng dễ dàng hơn. Lại nhắc về Duy, hắn ta suốt thời gian này rất ít gọi cho tôi. Tôi thừa biết đám cưới chắc chắn sẽ diễn ra, đây là con đường duy nhất sống sót của hắn. Chị Hương không phải loại người dây được. Hắn ta quên mất một con đàn bà lừa đảo chính em gái mình thì chẳng việc gì không làm được. Theo tin từ Liên hắn ta đang phải gấp rút chuẩn bị cho đám cưới bắt buộc, mẹ hắn nằm viện đến hơn nửa tháng sau mới được ra lại thêm việc mụ Mai đang viết đơn kiện, cuối cùng hắn ta phải đưa trước cho mụ Mai gần tỉ bạc. Hắn ta phờ phạc đi rất nhiều, còn bà Bính thì vẫn chưa tin nổi hắn lại đồng ý lấy chị Hương nhanh đến vậy. Chỉ có hắn ta hiểu, nếu hắn ta không đồng ý thuyền ắt sẽ lật, mà lật thuyền thì ngoài hắn bố mẹ hắn cũng chết chung.
Thời gian này tôi cũng gấp rút chuẩn bị cho kế hoạch cuối cùng của mình. Tôi chưa từng nghĩ chị Hương lật ván bài này, không sao, ván bài chị ta đã lật tôi cũng sẽ lật, cứ chờ đi, ngày vui sắp tới.
Trước ngày đám cưới khoảng một tuần tôi nhận được điện thoại của Duy. Vừa nghe giọng tôi hắn ta liền nói:
– Ngân…
– Em đây ạ. Cả tháng nay bận bịu em cũng ít gọi cho anh, em còn ít giấy tờ… anh có thể lên Hà Nội kí cho em không?
Đầu dây bên kia im lặng một lúc rất lâu rồi nói:
– Ngày 18 này anh cưới vợ, anh có gửi thiệp cho giám đốc Tường và em, hi vọng em có thể đến chung vui cùng anh.
Tôi giả vờ kinh ngạc, giọng run run:
– Đám… đám cưới…
– Ừ… đám cưới… anh xin lỗi… vì con trai nên anh phải chấp nhận cưới cô ta.
– Vậy… vậy còn em…
– Ngân… anh xin lỗi. Xin lỗi em.
Tôi muốn cười nhưng không dám cười giả vờ nấc lên:
– Anh Duy… anh hạnh phúc chứ? Lấy chị ấy… hạnh phúc chứ?
– Không… anh không hạnh phúc nhưng con trai anh… anh chấp nhận không hạnh phúc vì con anh.
Nghe mới cao thượng làm sao? Tôi thở dài đáp lại:
– Nếu anh đã lựa chọn, em chúc phúc cho anh.
– Ngân… đừng giận anh
– Em không giận, em chỉ đau lòng
– Ngân, xin lỗi em rất nhiều. Anh hi vọng… công việc của chúng ta…
– Không sao, em là người công tư phân minh, công việc vẫn là công việc… vậy lúc đám cưới em đến, tiện em sẽ mang giấy tờ cho anh kí
– Anh… xin lỗi em rất nhiều.
Hắn còn nói rất nhiều, đều là những lời xin lỗi. Tôi không muốn nghe nhưng vẫn phải cố nghe lâu lâu còn giả vờ khóc nấc lên vì đau lòng.
Loại đàn ông này vẫn luôn hèn hạ như vậy, hèn hạ nhưng lại tỏ ra cao thượng. Thật đáng khinh. Khi nói chuyện xong Tường bên cạnh đưa cho tôi ít giấy rồi nói:
– Đám cưới… cô đi chứ?
– Đi! Tất nhiên là đi rồi.
– Đừng nói cô định làm gì trong đám cưới ấy nhé.
Định làm gì sao? Không, anh ta không biết cả tháng nay tôi đã chuẩn bị cho đám cưới này rồi sao? Tường – anh ta chính là khán giả chính xem vở kịch hay đang chuẩn bị hạ màn này kia mà. Tường không đáp nữa, nhưng tôi chợt thấy anh ta bất chợt lại cười, không hẳn là cười tươi nhưng nụ cười lại mang dáng vẻ đầy hài lòng.
Suốt khoảng thời gian một tuần trước đám cưới tôi không biết hai nhân vật chính kia có bận rộn gì không nhưng bản thân tôi lại bận đến mức không còn chút thời gian nào nghĩ đến những việc khác. Ngày mười bảy tôi và Tường xuống Quảng Ninh, tôi xuống thẳng công ty Duy kí nốt giấy tờ còn lại rồi trở về khách sạn. Hắn ta rất bận, bận đến mức giấy tờ kí vội vàng rồi cũng đi về đến ngay cả dăm ba câu nói chuyện với tôi hắn cũng không nói nổi. Tối tôi xin phép Tường một ngày không “làm việc” để ngủ một giấc thật ngon giữ gìn nhan sắc cho ngày trọng đại ngày mai.
Đêm tôi đắp miếng mặt nạ dưỡng da rồi nằm thiêm thiếp ngủ đi. Khi trời vừa hửng sáng tôi ngồi dậy, tháo lớp mặt nạ nở nụ cười. Hôm nay tôi không tự trang điểm mà thuê người trang điểm cho mình. Gương mặt xinh đẹp được tô vẽ kĩ càng, sống mũi cao, làn da trắng muốt được chuyên viên trang điểm làm nổi bật lên. Tôi chọn một chiếc váy dự tiệc lộng lẫy màu trắng pha chút ren, lộ bờ ngực căng tròn, xách chiếc túi LV phiên bản giới hạn đi ra ngoài. Khi vừa bước ra Tường cũng nhìn tôi, gương mặt hơi sững sờ rồi cười nói:
– Cô định nổi bật hơn cô dâu sao?
Anh ta mặc bộ vest tím than ôm lấy thân hình cao lớn. Giờ tôi mới để ý hình như dạo này anh ta hay cười hơn, anh ta chỉ vào khuỷu tay mình rồi nói tiếp:
– Khoác vào đây
– Được khoác sao?
– Được chứ, chẳng phải tôi nói tôi sẽ giúp cô trả thù sao? Để cô toả sáng cũng là một cách giúp cô mà.
Tôi bật cười, không ngờ gã đàn ông này có lúc cũng lại galang như vậy. Khi tôi và Tường được đến đám cưới khách mời cũng khá đông đủ. Chị Hương tất nhiên không dám mời họ hàng nhà tôi dưới quê, Duy cũng hạn chế mời họ hàng vì sợ dị nghị nhưng khách cũng vẫn khá đông. Tôi bước từ con xe sang trọng xuống, bám tay vào Tường rồi đi thẳng vào trong. Bà Bính ngồi bên ghế, vừa trải qua trận thập tử nhất sinh nên bà vẫn còn chưa khoẻ hẳn. Thế nhưng thấy tôi bà liền đi thẳng ra hỏi:
– Ngân đấy à cháu…
– Bác đã khoẻ chưa?
– Bác khoẻ rồi, cảm ơn thuốc của cháu… Ngân… bác… xin lỗi cháu
– Ấy, bác, sao lại xin lỗi cháu.
– Xin lỗi… bác biết thằng Duy và cháu…
Còn chưa kịp nói hết câu bên trong Duy và chị Hương cũng bước ra. Thấy tôi và Tường chị Hương bỗng cười nói:
– Cô Thiên Ngân đấy sao? Cảm ơn cô đã đến dự lễ cưới này… còn… đây là
Tôi nhìn Tường khẽ đáp:
– Đây là giám đốc Tường của tập đoàn Nhật Tường.
Nụ cười trên môi chị ta tắt phụt, bên cạnh Duy nhìn tôi đầy nuối tiếc. Chị Hương lại nhanh chóng lấy lại sự vui vẻ, nhưng tôi thừa biết trong lòng chị ta đang ghen tị đến phát điên rồi. Tưởng hôm nay tôi sẽ khóc lóc đến đây không ngờ lại rạng rỡ còn xuất hiện bên cạnh một nhân vật tầm cỡ. Bên ngoài chợt có tiếng nháo nhác, tôi khẽ nhìn ra phát hiện một nhân vật khác cũng đang xuất hiện. Chẳng ai khác đó là Mai… tình nhân của ông Mão. Bà Bính nhìn thấy, hai hàng lông mày cau lại rít nhỏ:
– Con đĩ, ai dám cho nó đến đây?
Tuy nhỏ nhưng tôi vẫn nghe rõ, tôi giả vờ kéo Tường ra ngoài, Mai tiến lại gần túm lấy tay Hương rồi nói:
– Cảm ơn cháu đã nhớ đến cô và mời cô.
Chị Hương nhìn cô ta sững sờ, chị ta mời lúc nào? Bà Bính liếc nhìn chị Hương, gân trên trán giật liên hồi. Tôi tưởng một giây nữa bà ta sẽ lao vào xé xác cô ta nhưng ông Mão đứng cạnh khẽ nói:
– Thôi mình, đám cưới của con, mình cố nhịn.
– Nhịn, ông bảo vệ nó chứ gì. Còn Hương, mày định khiến tao tức chết hay sao mà mời nó?
– Không… con không…
– Nhà này vô phúc mới có con dâu như mày.
– Mẹ… mẹ vừa phải thôi
– Kìa mình…
Tiếng cãi vã của ông Mão, bà Bính và chị Hương phải ngừng lại vì người MC bắt đầu cất tiếng:
– Kính thưa quan viên hai họ… giờ lành đã đến, kính mời quan viên hai họ cùng nhau hướng mắt lên sân khấu, cô dâu xinh đẹp và chú rể của chúng ta đang cùng nắm tay nhau bước lên…
Tiếng nhạc du dương cất lên, Mai nhìn bà Bính cười khẩy rồi bước về phía hòm phong bì vứt nhẹ chiếc phong bì vào trong, tiếng người MC lại cất lên:
– Mời quý vị, các vị khách quý, quan viên hai họ hãy ngước mắt lên nhìn lại những hình ảnh của cô dâu và chú rể của chúng ta. Cô dâu xinh đẹp rạng ngời, chú rể phong độ tuyệt vời làm sao?
Trên màn chiếu những hình ảnh cưới của chị Hương và Duy được chiếu lên. Gương mặt cô dâu mới hạnh phúc làm sao? Bên ngoài một tốp giáo viên trường cũ chị Hương cũng đến. Chị ta đứng trên sân khấu nhìn xuống hai hàng lông mày chau lại. Chết tiệt thật, chị ta có mời trường cũ của chị ta đâu? Tôi khẽ bật cười, ngoài cái Linh ra thì đâu ai biết Duy là chồng cũ của tôi mà chị ta phải tái mặt đi thế kia chứ, chị ta không mời nhưng có người khác mời thì sao? Chị ta bặm chặt môi, là ai chơi đểu chị ta cơ chứ? Bên dưới bất chợt có tiếng ồn ào, mấy người vừa nhìn lên màn chiếu vừa sửng sốt hỏi:
– Cái gì thế kia? Sao lại… sao lại chiếu di ảnh người đã chết?
Tiếng xôn xao càng lúc càng lớn, chị Hương, bà Bính, Duy, ông Mão chưa hiểu chuyện gì chỉ thấy đám người bên dưới chỉ trỏ lên trên liền xoay người về phía màn hình. Trên màn hình chiếu bức ảnh một cô gái còn trẻ đặt ngay ngắn trên bàn thờ hiện lên, cô gái đó chẳng ai khác là tôi.
MC vội chạy về máy tính chưa kịp tắt đi lại một bức ảnh khác xuất hiện, trên màn hình là tôi chụp cùng chị Hương, gương mặt rạng ngời, đoạn ảnh lại tua đi, xuất hiện tiếp là bức ảnh cưới của tôi và Duy. Đám người bên dưới kinh hãi có người không kìm nổi hét lên.
Người MC nhìn vào máy tắt đi… thế nhưng anh ta không biết chiếc máy tính này đã không còn kết nối với màn chiếu một lúc rồi. Duy, chị Hương mặt tái nhợt run rẩy, còn chưa biết xử lý thế nào bỗng có tiếng nói cất lên
– Chẳng phải nếu nó chết đi thì quyền thừa kế hợp pháp sẽ thuộc về cháu và anh Duy sao? Chỉ là nó còn đang mang bầu con của anh Duy…
Tiếng nói này của ai? Có người hỏi, có người đáp lại hình như là tiếng của cái Hương mà, đúng rồi là tiếng cái Hương, đúng tiếng của cô giáo Hương rồi. Mặc cho bên dưới xôn xao tiếng nói khác lại cất lên:
– Cái thai trong bụng vẫn còn nhỏ, huống hồ chỉ là một đứa con gái, nếu cả nó và cái thai đó không còn cháu cũng hợp pháp hoá được cái thai trong mình còn gì? Thế nên giờ cháu bảo phải làm thế nào?
– Bác thật sự không cần đứa cháu này sao?
– Không cần.
Tôi nhìn lên, bà Bính bất chợt loạng choạng còn chị Hương lẩy bẩy bám vào tay Duy rồi lao về phía máy tính. Thế nhưng dù chị ta rút dây máy tính thì tiếng nói vẫn như bóng ma từ đâu đó vang lên:
– Vậy thì cứ tạo dựng một vụ tai nạn giao thông thôi, đâm thẳng nó xuống biển ở chân cầu Vân Đồn chẳng ai biết. Đang có một lão nợ nần cá độ nhiều muốn chết đi để lấy tiền bảo hiểm cho vợ con, bác thử liên hệ với lão ta, cho lão một khoản tiền nữa thì cái chết của nó dễ như trở bàn tay. Cháu đến trường sẽ loan tin nó sẩy thai rồi và mất tích, sau vụ tai nạn có lý do nó trầm cảm khi sẩy thai nên định ra cầu tự tử ai ngờ tai nạn.
***
Lời tác giả: viết truyện này tớ không yêu cầu tương tác đủ bao nhiêu mới đăng, nhưng vẫn mong mọi người đọc xong đừng quên để lại cho tớ xin một vài cái bình luận. Hôm nay thứ 6 như thường lệ tớ nghỉ cuối tuần, à nếu như chương này tương tác trên 6,5 ng à.n like thì tớ chỉ nghỉ thứ bảy và chủ nhật đăng nhé. Còn không thì thứ 2 lại có truyện.

Yêu thích: 4.2 / 5 từ (23 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN