Tường Vy Nở Muộn - Phần 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
3296


Tường Vy Nở Muộn


Phần 20


Tất cả sảnh nháo nhác, ồn ào, có người còn mở điện thoại ra quay, phía trên chị Hương mặt xanh như tàu lá chuối tay đập loạn xạ vào chiếc máy tính nhưng cũng vô dụng. Bên dưới cái Linh đứng góc nào đó chợt nhếch mép rồi cất cao giọng thu hút sự chú ý của tất cả mọi người:
– Quả báo đến sớm vậy sao?
Vài người nhìn cái Linh tò mò hỏi:
– Có chuyện gì? Rốt cuộc có chuyện gì thế?
Tôi đứng ngẩng cao đầu, trên màn chiếu hình đoạn video bà giúp việc quay lén hiện rõ mồn một trên màn hình. Trong hình Duy đang nằm ôm háng, chị Hương cười cợt cất tiếng:
– Anh đừng tưởng tôi nhịn mà nghĩ tôi ngu. Anh muốn kết thúc sao? Đừng hòng, tôi đã nhân nhượng, quỵ luỵ anh còn ép tôi vào đường cùng hôm nay tôi cũng nói cho anh biết anh làm như vậy tôi cũng sẵn sàng bức chết cả nhà anh. Cổ phần công ty tôi có 40%, cái chết của con Vy… chúng ta cùng hội cùng thuyền, có điều mẹ anh là kẻ chủ mưu, bằng chứng ấy à, giấy tờ ấy à… tôi đều có hết. Nào… thử nghĩ đi, tôi đưa đống bằng chứng ấy cho cảnh sát thì thế nào nhỉ? Mẹ già của anh nhẹ thì chung thân nặng thì tử hình, bố anh tôi trả cho con đàn bà kia vài trăm triệu để kiện ngoài khai trừ khỏi Đảng còn bị tù vài năm, còn anh… cái chết của con Vy anh không vô can, cổ phần công ty bị rút đi 40% liệu đứng được vững không? Con Thiên Ngân biết anh là thằng chồng đốn mạt liệu sẽ lấy anh chứ? Trên mặt báo giám đốc công ty Lê Duy hại chết vợ thì ra sao?
Chị Hương lúc này đã không còn giữ được bình tĩnh lao thẳng lên máy chiếu ngắt ổ điện. Những hình ảnh trên ấy cũng bỗng dưng tắt phụt. Thế nhưng từ đâu đó bỗng cất lên giọng người đàn bà rất quen:
– Kính thưa quan viên hai họ, kính thưa toàn thể bà con cô bác, đám cưới của Nguyễn Thị Thanh Hương và Lê Anh Duy sẽ bắt đầu ngay sau đây. Cô Nguyễn Thị Thanh Hương sinh năm 1990 giáo viên trường tiểu học xx sánh vai cùng chú rể Lê Anh Duy sinh năm 1988 giám đốc công ty Lê Duy. Giới thiệu qua về cô Thanh Hương, cô sinh ra trong một cô nhi viện, được một gia đình gia giáo nhận nuôi khi mới chỉ hai mươi ngày tuổi, cha từng làm giảng viên đại học, mẹ kinh doanh buôn bán, có điều cha mẹ mất sớm nên cô và em gái Nguyễn Nhật Tường Vy sống nương tựa vào nhau. Nguyễn Nhật Tường Vy sinh năm 1992, mất năm 2018, em gái của cô dâu Thanh Hương và cũng vợ cũ của chú rể Lê Duy đây…
Đám người bên dưới lại một phen xôn xao, có người không kìm được thốt lên:
– Trời ơi, vậy là cô giáo Hương lấy chồng của em gái mình? Không thể tin nổi…
Chị Hương cầm váy, lắc đầu có lẽ chị ta choáng váng đến độ không còn giữ nổi hình tượng, không giữ nổi cả lí trí gào lên:
– Câm mồm… câm mồm… là ai muốn phá đám cưới? Là ai đang định phá đám cưới?
Một tiếng cười the thé cất lên khiến toàn thể mọi người đều rợn tóc gáy. Tiếng nhạc đám ma cùng tiếng người phụ nữ lại văng vẳng:
– Phá đám cưới ấy à? Nào, mời một người lại đứng lên bật nguồn máy chiếu cho tôi.
Từ nãy tới giờ Duy, bà Bính, ông Mão chỉ đứng kinh hãi sững sờ tới giờ cũng không thể đứng yên nữa. Hắn ta đi tới phía mic tắt đi nhưng hắn ta đâu biết chiếc mic kia chẳng liên quan gì đến đống dây dợ ở đây. Bên dưới một cô gái xinh đẹp mạnh dạn bước lên phía máy chiếu bật nguồn. Chị Hương thấy vậy liền lao đến rít lên:
– Linh… mày… là mày đứng sau đúng không?
Cô gái xinh đẹp nhún vai đáp:
– Đứng sau? Đứng sau cái gì chị điên à? Tôi thấy có ai đó nhờ bật nguồn thì tôi bật thôi.
– Mày…
Chị ta lao tới định tắt nguồn máy tính đi cái Linh đã giữ lại rồi cười cười:
– Mọi người còn đang muốn xem chị tắt đi làm gì?
– Mày buông tao ra, mày thích anh Duy nên định phá đám đúng không? Duy, anh mau tới đây, gọi bảo vệ, gọi bảo vệ lôi cổ cô ta ta ngoài. Em không hề mời cô ta đến đây, Duy…
Tôi bật cười, đám cưới bỗng như một trò hề. Bên ngoài một gã đàn ông chạy về phía tôi và Tường đang đứng mặt hốt hoảng nói:
– Giám đốc Tường, chung cư cao cấp của Lê Duy xây lên… bị sập rồi, một người công nhân bị thương đã được đưa đi cấp cứu.
Tường nhìn gã đàn ông lạnh nhạt đáp:
– Đó là bên Lê Duy, liên quan gì đến Nhật Tường mà cậu báo tôi? Chúng tôi chỉ đầu tư, trong hợp đồng cũng nói rõ xảy ra bất cứ vấn đề gì Lê Duy sẽ là bên chịu trách nhiệm và bồi thường theo đúng các điều khoản.
Gã đàn ông dường như hiểu ra lao thẳng về phía Duy cất lời:
– Giám đốc Duy, chung cư cao cấp… đang sơn thì sập… một công nhân bị thương vừa được đưa đi cấp cứu.
Duy đang lao về phía cái Linh thấy vậy bỗng khựng người lại. Hắn dường như bàng hoàng đến độ không tin nổi lắp bắp hỏi:
– Cậu nói gì cơ?
– Công trình chúng ta đang xây dựng bị sập…
– Sập… cậu bị thần kinh à? Ăn nói vớ vẩn gì thế?
– Giám đốc Duy, tôi không nói vớ vẩn, công trình bị sập, công nhân có người bị thương… vật liệu đều là vật liệu đểu, toàn bộ gạch và thép đều là hàng kém chất lượng…
Gã đàn ông còn chưa nói hết câu trên màn hình máy chiếu lại hiện lên hình ảnh của Tường Vy và chị Hương chụp với nhau, hai chị em thân thiết vô cùng, tiếp nối là toàn bộ ảnh cưới của Vy và Duy, những bức hình tuy không mới nhưng vẫn còn rõ nét vô cùng. Giọng người đàn bà kia lại cất lên:
– Cướp chồng em gái, tạo dựng vụ tai nạn giao thông để giết chết em gái hòng chiếm đoạt tài sản. Nguyễn Thị Thanh Hương, cô xứng đáng làm cô giáo sao, xứng đáng đứng bục giảng dạy những mầm non sao? Bạc tình, bạc nghĩa, tham lam đất đai tài sản của vợ, sẵn sàng giết vợ giết con để mưu lợi cho bản thân, anh xứng đáng làm người sao Lê Duy? Hại chết con dâu, hại chết cháu gái, giả nhân giả nghĩa bà bị người khác cướp chồng cũng không có gì là oan hà bà Bính? Biết vợ tham lam, biết con tệ bạc, không ngăn cản mà còn hùa vào, cặp bồ với gái trẻ, Đảng viên sao? Ông có hổ thẹn với lương tâm không ông Mão?
Bốn con người nhìn nhau, bà Bính và chị Hương chợt như phát ngộ lao về phía cất lên giọng nói gào thét:
– Mẹ kiếp. Là ai? Ra đây…
Tiếng cười lại the thé cất lên, đoạn ghi âm lại vang vọng như đi từ cõi xa xăm. Tiếng Duy và chị Hương từ nơi nào đó cất lên
– Em xem cô ta và đứa con gái trong bụng cô ta anh chưa bao giờ xem trọng. Sao em lại ghen tuông làm gì?
– Không xem trọng sao anh không một nhát đá văng nó đi?
– Đá văng? Em tưởng đá văng cô ta dễ vậy sao? Ngày trước là do em giới thiệu cô ta cho anh, em nói với anh cưới cô ta và chiếm lấy toàn bộ tài sản của cô ta. Anh sống với cô ta năm năm cũng đâu dễ chịu gì? Giờ lại đến mẹ bắt anh phải lấy nốt mảnh đất kia, được rồi đợi cô ta sang tên cho anh mảnh đất ấy anh nhất định sẽ đá văng cô ta.
– Em bảo anh cưới nó và chiếm tài sản chứ bảo anh để nó có chửa à? Giờ nó có chửa còn đứa con dù anh không xem trọng vẫn là máu mủ của anh. Anh nói xem nếu chia tay nó rồi anh và nó sẽ thế nào? Lâu lâu anh lại chạy sang thăm con anh à? Dứt được ra với nó không?
– Anh nói rồi đứa con đó anh thật sự không cần. Con không có nó vẫn còn đứa bé trong bụng em, anh chắc chắn không cần đứa con đó anh chỉ cần con trai của anh thôi.
– Thật chứ?
– Thật.
– Vậy nếu đứa con đó không còn… anh có thương xót không?
– Tất nhiên là không, đứa bé đó nếu không còn thì coi như anh bớt một gánh nặng. Nhưng… em đừng làm gì vội vàng nhé. Cẩn tắc vô áy náy.
Tất cả mọi người bên dưới đều như chứng kiến một bộ phim. Ai ai cũng không kìm nổi phẫn nộ, có người rít lên:
– Khốn nạn, khốn nạn thật. Em gái nuôi không cùng huyết thống nhưng nuôi khác gì em ruột? Sao lại có con người bỉ ổi dám làm ra những trò này. Giáo viên? Giáo viên có loại người thế này sao?
Chị Hương hai mắt long sòng sọc bất chợt rú lên:
– Duy, anh mau gọi bảo vệ, mau gọi bảo vệ đi…
Gọi bảo vệ sao? Hắn ta còn đang chưa hết bàng hoàng khi công trình của hắn bị sập. Hắn còn đang đứng như trời trồng ở góc kia còn tâm trí để gọi sao? Hắn còn đang kinh hãi chưa hiểu chuyện gì xảy ra? Đám cưới của hắn vì sao lại có những đoạn ghi âm, những đoạn video kia, công trình của hắn vì sao lại sập, hắn cũng vẫn chưa hiểu, hắn còn đang sốc, sốc đến độ mặt mày tím tái. Bà Bính đưa tay lên ngực, dường như không thở nổi, đôi tay đấm mạnh vào phía trái tim nghẹn đi:
– Trời ơi là trời ơi…
Ông Mão thì ngửa cổ lên trời, có lẽ ông ta đang nghĩ rốt cuộc vì sao gia đình ông ta lại bị ai chơi đểu? Đừng nói oan hồn đứa con dâu kia quay về báo thù? Thế nhưng đáng nói hơn cả là chị Hương, chị ta mong chờ nhất đám cưới này vậy mà giờ đây đến ngay cả nhìn đám người bên dưới chị ta cũng không nhìn nổi.
Bên dưới đã không còn là bàn luận mà đầy những tiếng chửi rủa, tiếng mỉa mai. Chị Hương đột nhiên bật khóc tu tu, món quà bất ngờ khiến chị ta không đứng vững nổi nữa rồi mà ngồi bệt xuống. Bà Bính bỗng ngã lăn ra, ông Mão thì gào lên:
– Gọi cấp cứu, gọi cấp cứu…
Tiếng người đàn bà xa lạ vẫn vang lên:
– Đây là báo ứng, báo ứng của các người.
Chị Hương vừa khóc vừa hướng đôi mắt long sòng sọc tìm kiếm, chị ta bỗng như con thú lao xuống dưới đám đông kia hòng tìm ra tiếng nói ấy. Thế nhưng tiếng nói ấy phát ra từ đâu chị ta không hay biết, chị ta lao về phía cái Linh cào cấu lên người nó gào lên:
– Là mày đúng không?
Cái Linh hơi bất ngờ nhưng rồi nó lấy lại bình tĩnh đẩy mạnh chị ta ra rít lên:
– Đừng có đụng vào tôi, là oan hồn chị Vy về đấy. Báo ứng của chị đấy
– Mày nói gì cơ? Mày nói lại tao nghe
– Tôi nói đó là báo ứng của chị, chị cướp chồng chị ấy, khiến chị ấy chết, đáng đời chị lắm. Đừng có đổ cho tôi, chị không thấy tôi nãy giờ vẫn đứng cùng mọi người à?
– Mày…
Chị ta như lên cơn điên dại lao vào cấu xé cái Linh, thậm chí còn không giữ một chút lí trí nào lại. Đám người bên dưới kéo chị ta ra rồi hỏi cái Linh:
– Có chuyện gì thế? Sao nó lại lên cơn điên với mày.
– Em chịu, em chẳng biết gì, em chỉ biết chị ta cướp chồng chị Vy, chị Vy kế toán cũ trường mình cũng là em gái chị ta, cái chết của chị Vy em cũng đoán cũng là chị ta hại ai ngờ đúng thật, em biết thế thôi còn lại em không rõ. Biết đâu oan hồn người đã chết về báo thù thì sao? Mà biết đâu chị Vy chưa chết mà quay về báo thù cũng nên. Đời mà, cái quái gì chẳng xảy ra được.
Chị Hương nhìn cái Linh không thể vượt qua đám người kia đánh nó cuối cùng bất lực quay về Duy nói:
– Duy… anh còn đứng đực ra đấy làm gì? Anh mau gọi bảo vệ mau lên.
Duy nhìn chị Hương, nhìn ông Mão, bà Bính, cả gương mặt thất thần, kinh hãi lùi lại rồi đột nhiên hất tay chị Hương ra quát lớn:
– Cô ngậm ngay mồm lại. Tất cả là do cô…
Chị Hương không dám tin, đám cưới bị ai đó phá chị ta đang sốc, thêm thái độ này của Duy chị ta như rơi xuống vực. Gương mặt tái nhợt bỗng ngã khuỵ xuống. Duy nhìn người đàn ông ban nãy run lên hỏi:
– Cậu nói rõ lại cho tôi, vì sao công trình bị sập.
– Do vật liệu xây dựng là hàng kém chất lượng…
Duy nắm chặt tay, hắn không còn màng tới đám cưới, không màng mẹ hắn đang ngã lăn ra, không màng vợ hắn đang khuỵ xuống, không màng cha hắn bất lực đau đớn nhấc đôi giày vừa đi vừa nói:
– Đi! Tôi và cậu đi ra công trình…
– Nhưng… đám cưới…
Hắn ta liếc nhìn lại rồi đáp:
– Đi thôi!
Nói rồi hắn mặc kệ lao thẳng ra ngoài, chỉ còn lại chị Hương đối mặt với những lời chửi bới, mỉa mai, chỉ còn lại bà Bính vẫn đang vỗ tay bành bạch lên ngực, chỉ còn lại ông Mão hốt hoảng chờ cứu thương đến đưa vợ ông đi. Tôi lúc này vẫn đang đứng cạnh Tường, màn kịch hay khán giả nhiệt tình làm sao? Một số người đã bỏ về, một số người còn tò mò vẫn đang ở lại xem. Chị Hương có lẽ chịu đựng đến đây cũng là quá giới hạn, chị ta thậm chí không còn đủ sức để tìm ra tiếng nói ở đâu nữa? Hai tay chị ta bấu lên váy, ngón tay run run, vừa khóc vừa lẩm bẩm gì đó. Phải! Hương! Chị có muốn cũng tìm được sao? Chị có biết suốt mấy đêm qua nguyên một đội mười mấy người đã chuẩn bị để có bữa tiệc hoành tráng hôm nay không? Chị có biết kì công thế nào không, chị ta có biết để gắn những thiết bị hiện đại này tôi đã bỏ một khoản lớn ra sao không? Chị có biết để Liên đọc những đoạn kia tôi phải hướng dẫn cô ta cả tháng nay rồi không? Chị cần một tháng để chuẩn bị cho đám cưới tôi cũng cần nguyên như vậy. Chúng ta… cùng cần một khoảng thời gian như nhau cả thôi. Tôi liếc nhìn chị ta, đau đớn, tủi nhục, sợ hãi chị ta đang gánh cả. Chị ta ngồi lẩm bẩm rồi lại rít lên:
– Là ai? Rốt cuộc là ai?
Là ai? Chị ta vẫn đang cố biện minh là ai đó đang phá chị ta, chị ta vẫn không thể nghĩ rằng đó là Tường Vy đội mồ sống dậy trả thù.
Bên ngoài xe cứu thương cũng đến, bà Bính được đưa lên. Chị Hương hai tay run run bám vào sân khấu, sự sợ hãi lộ rõ trên gương mặt xinh đẹp ấy. Đám đông bên dưới bắt đầu tản dần ra, kịch hay hết rồi, họ chẳng còn gì để xem, dăm ba người túm năm tụm ba lại bàn tán, dăm ba người khác tóm lấy tay cái Linh hỏi chuyện. Chị Hương loạng choạng đứng dậy bất chợt cũng ngã lăn ra đất. Không một ai đỡ chị ta dậy, có người còn rít lên:
– Để cô ta chết luôn đi, súc sinh, loại người sống không bằng cầm thú? Chết luôn đi
– Phải đấy. Con người này có chết trời không dung, đất không tha, sao có thể làm ra những việc thất đức như vậy chứ?
– Trường nào mà không đuổi việc cô ta thì đúng là cái trường đó chẳng ra gì cả. Loại giáo viên như thế này tôi mà có con cũng không dám cho đi học.
Chị Hương nằm vật ra, không còn sức lực mà tranh cãi, mắt nhắm nghiền. Tôi thấy vậy lao đến đõ chị ta rồi nhìn nhân viên y tế nói:
– Cô ơi, ở đây còn người nữa.
Người nhân viên y tế đưa chị ta lên xe cùng bà Bính. Tôi lúc này cũng mới phủi phủi tay cười nhạt:
– Giám đốc Tường, về thôi.
Tường nhìn tôi đáp lại:
– Vở kịch cũng hay đấy. Nhưng tôi thấy còn thiếu thiếu thứ gì đó, có nên tặng thêm món quà nữa không?
– Món quà gì vậy?
– Bằng chứng họ thuê người hại cô. Người đàn bà vợ gã lái taxi kia đã khai toàn bộ, món quà này… góp cho vở kịch thêm đặc sắc nhỉ
Tôi nhìn Tường, bật cười:
– Quả vẫn là giám đốc Tường cao tay, thôi, chúng ta về, kiểu gì chiều nay Lê Duy cũng mờI chúng ta sang một chuyến.
Tường gật đầu, thong thả bước đi, đôi chân anh ta đã lành lặn nên bước đi cũng khoan thai vô cùng.
Buổi trưa về khách sạn, trên mạng xã hội tràn ngập những đoạn video, những bức ảnh trong đám cưới của chị Hương.
Rất nhanh sau đó mới sau đám cưới vài tiếng toàn bộ mặt báo đều là tin hót
“Giám đốc công ty Lê Duy làm đám cưới với chị gái vợ cũ”
“Nghi án giám đốc công ty Lê Duy cùng chị gái vợ cũ là kẻ đứng sau sát hại người vợ cũ để chiếm đoạt tài sản”
Còn rất rất nhiều tin hot mà tôi không đếm xuể. Trước kia tôi chỉ cười mỉm nhưng lần này đã không kìm nổi mà bật cười thành tiếng. Đám phóng viên quả là những tay săn mồi đáng gờm.
Nghe đâu bà Bính cùng cô con dâu Thanh Hương vẫn đang nằm trong viện. Nằm viện thì trốn được dư luận sao? Chị Hương của tôi ơi, đám cưới tan tành, công việc chắc chắn sẽ mất, lại thêm công ty sắp bị rút vốn, bồi thường thiệt hại, đứng trên bờ phá sản, chị đang cười hay đang khóc?
Khi tôi còn chưa kịp thoả mãn với niềm vui nhỏ nhen bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa. Vừa mở cửa ra cũng thấy Tường đang đứng, anh ta đút hai tay vào túi quần giọng trầm trầm cất lên:
– Lê Duy cho mời tôi và cô sang cùng họp. Khả năng bàn đến chuyện công trình sập.
Không phải khả năng mà chắc chắn. Tôi vào dặm thêm chút phấn rồi cùng Tường ra xe. Anh ta vẫn giữ thái độ bình thản, dường như những chuyện xảy ra chẳng ảnh hưởng gì đến anh ta. Mà quả thực không hề ảnh hưởng gì thật. Tường nhìn tôi rồi bỗng dưng hỏi:
– Sao hôm nay cô lại búi tóc? Bình thường cô đều xoã tóc mỗi khi ra ngoài cơ mà.
Tôi liếc mình trong gương chiếu hậu, khẽ đưa tay sờ lên hai nốt ruồi sau gáy hỏi lại:
– Thế anh thích tôi búi tóc hay xoã tóc.
– Tôi không thích cô.
Câu trả lời của Tường khiến tôi chưng hửng, gã đàn ông nhạt nhẽo, vô vị. Anh không biết vì sao bình thường tôi xoã tóc sao? Bởi tôi muốn che đi nốt ruồi phía sau gáy, nhưng bây giờ tôi lại chẳng cần che nữa.
Khi tôi và Tường đến công ty Lê Duy mọi người cũng đã có mặt đông đủ trong phòng họp. Tôi nhìn Duy, hắn ta ủ rũ, phờ phạc không chút sức sống. Đám cưới còn chưa hết sốc, giờ thêm công trình sập, dù con người có cứng rắn ra sao cũng khó mà chịu đựng nổi. Tôi liếc hắn ta, tưởng chừng như hắn ta sắp gục đến nơi, bỗng dưng tôi lại nghĩ ra một việc liền xoã mái tóc ra rồi mới ngồi xuống. Sau khi nghe bên Lê Duy báo cáo tình hình, hắn ta nhìn Tường khẽ nói:
– Bên công ty Thu Bạc cung cấp nguyên vật liệu kém chất lượng, giám đốc Tường, đây là công ty anh giới thiệu, anh có thể xem xét và giải quyết vấn đề này chứ?
Tường gõ ngón tay xuống mặt bàn đáp:
– Thu Bạc? Thu Bạc là công ty nào tôi chưa từng nghe.
Thái độ của Tường khiến Duy sửng sốt vô cùng. Hắn ta đứng dậy run rẩy nói:
– Giám đốc Tường, anh nói gì vậy? Đây không phải công ty anh giới thiệu cho tôi sao?
– Tôi giới thiệu cho cậu? Tôi giới thiệu bao giờ? Từ trước tới nay Nhật Tường vẫn chuyên cung cấp nguyên vật liệu xây dựng, cớ gì lại giới thiệu công ty khác?
Duy nhìn tôi, trong một giây lát hắn như bị ai đập vào, cả người sững sờ rồi lắp bắp nói:
– Thiên Ngân… em có thể nói rõ lại cho giám đốc Tường nghe không? Chính em là người bảo anh nhập vật liệu từ bên Thu Bạc?
– Giám đốc Duy, anh có nhầm không? Tôi chưa từng giới thiệu Thu Bạc nào cả.
– Em nói gì? Ngân… em… rõ ràng
Tôi khẽ ngắt lời:
– Giám đốc Duy, anh hồ đồ quá rồi, bên Nhật Tường làm gì cũng đều phải có văn bản rõ ràng, đâu thể nói giới thiệu là giới thiệu. Hôm nay Nhật Tường sang làm việc cũng là muốn trao đổi với Lê Duy về việc rút vốn đầu tư, rút lại toàn bộ 100% vốn, ngoài ra vì Lê Duy làm mất uy tín của Nhật Tường phải đền bù thêm 20% theo khoản 2, điều 2 của hợp đồng nữa.
Duy nhìn tôi, hắn ta đang đứng bỗng dưng loạng choạng ngồi xuống. Hắn ta dường như không tin nổi vào tai những gì tôi nói giọng run rẩy:
– Thiên Ngân… cô… cô lừa tôi?
Bây giờ anh mới nhận ra sao? Đến tận giây phút này nhận ra có hơi muộn không hả chồng cũ của tôi. Đồ ngu ngốc, tôi còn tưởng công trình sập là anh phải nhận ra ngay rồi chứ Tôi giả vờ ngây thơ đáp:
– Anh nói gì vậy? Hợp đồng anh xem rồi mới kí, giấy tờ bên anh cũng là anh kí, tôi lừa anh? Tôi lừa anh cái gì?
– Cô lừa tôi, cô là người giới thiệu Thu Bạc cho tôi sao dám nói không? Giấy tờ tôi kí đều là cô đưa cho?
– Anh Duy, tôi chỉ là thư kí của công ty khác, việc anh kí vào những hoá đơn hay giấy tờ xuất nhập tôi vốn dĩ đâu liên quan?
Hắn sững người nhìn tôi, lúc này không còn tia hi vọng nào, sự tuyệt vọng lộ rõ trong ánh mắt, khi hắn định nói gì đó Tường liền nói:
– Cuộc họp của Lê Duy có lẽ bên Nhật Tường chỉ tham gia tới đây thôi. Chúng tôi còn việc khác phải làm nên xin phép.
Nói rồi Tường liền đứng dậy, tôi cũng đứng dậy theo. Duy thấy vậy liền lao theo phía Tường nói:
– Giám đốc Tường, anh xem lại, anh xem xét lại…
– Xin lỗi giám đốc Duy, tôi là người sống có nguyên tắc, nếu bên Lê Duy vi phạm nguyên tắc thì cứ theo hợp đồng mà làm.
– Xin anh suy nghĩ lại… Thiên Ngân… Thiên Ngân… cô… cô nói với giám đốc Tường, đều là cô bảo tôi làm như vậy…
– Anh Duy, xin anh đừng nói hàm hồ ảnh hưởng đến Thiên Ngân tôi…
– Cô… giám đốc Tường… giám đốc Tường… anh xem xét lại….
Mặc cho hắn ta khúm núm Tường vẫn lạnh nhạt kéo tôi bỏ đi. Phía sau hắn dường như đang bắt đầu hiểu dần ra từng chuyện, từng chuyện.
Khi ra khỏi công ty Lê Duy tôi và Tường đi ăn chút gì đó rồi mới trở về khách sạn. Thế nhưng lần này tôi chỉ nằm một lúc ở khách sạn rồi đi vào bệnh viện thăm bà Bính. Vừa vặn thay bà Bính và chị Hương được y tá xếp chung một phòng. Tôi đặt giỏ hoa quả lên nhìn hai người đàn bà tóc tai rũ rượi giả vờ hỏi:
– Bác gái, bác sao rồi?
Tôi vừa hỏi đến đây bà ta đã bật khóc tu tu đáp lại:
– Thiên Ngân… sao cháu còn đến thăm bác?
Chị Hương ngồi bên cạnh nhìn tôi đôi mắt như muốn ăn tươi nuốt sống. Bỗng dưng chị ta như con thú gầm gừ:
– Cô… có phải là cô đứng sau chuyện này không?
– Đứng sau chuyện gì? Chị nói gì vậy chị Hương?
– Cô yêu Duy, cô thấy anh ta lấy tôi nên phá đám đúng không?
Bà Bính liền lao đến tát bốp vào mặt chị ta rít lên:
– Mày… mày ăn nói vớ vẩn gì đấy? Mày dám nói con bé thế à?
Chị Hương bị tát, gào thét:
– Mẹ bênh nó? Chỉ có nó đứng sau thôi…
Tôi nhìn chị ta hơi nhếch mép lên khẽ nói:
– Ôi, chị… em không hiểu chị nói gì cả. Chuyện hôm nay em còn không hiểu mô tê gì. Lúc nãy về em có nghe có người nói cái gì mà vợ cũ của anh Duy có mảnh đất trị giá gần chục tỉ, chị đã làm thủ tục hưởng quyền thừa kế mảnh đất đấy lúc cô ấy chết mới chỉ gần tháng. Em còn ra bênh chị cơ, nhưng người kia bảo chính mắt thấy chị đi làm thủ tục thừa hưởng quyền thừa kế ấy chứ.
Bà Bính nghe đến đây hai mắt long sòng sọc nhìn chị Hương gào lên:
– Cái gì? Mày thừa hưởng quyền thừa kế mảnh đất của con Vy sao? Sao mày dám nói sổ đỏ mất không làm được… mày đưa ngay đây…
Không đợi chị Hương đáp bà ta đã lao vào cào cấu. Chị Hương cũng không vừa đáp trả lại không kém. Sức bà Bính không ăn thua ngã vật ra, bên ngoài chợt có tiếng cạch cửa, Duy bước vào. Vừa thấy tôi hắn mặc kệ mẹ già ngã dưới đất rít lên:
– Cô đến đây làm gì?
Bà Bính nhìn Duy vừa khóc vừa nói:
– Nó đến thăm mẹ, Duy, vô phúc lắm con ơi, sao con không lấy con bé Thiên Ngân kia lại vớ phải con ôn vật này, đến ngay đám cưới cũng nhục nhã, giờ mẹ ngẩng đầu sao với làng xóm hả con? Rồi giờ nó còn âm thầm đi thừa hưởng mảnh đất con Vy để lại… Duy ơi là Duy…
Hắn ta đã đủ thống khổ, nghe mẹ hắn khóc lóc hắn liền rít lên:
– Mẹ thôi ngay đi. Thiên Ngân… tôi có chuyện muốn nói với cô…
Tôi nhìn hắn ta… chiếc điện thoại trong túi rung lên liền đáp lại:
– Anh chờ em một lát… em nghe điện thoại của giám đốc Tường…
Nói rồi tôi đi ra ngoài ấn nút nghe, đầu dây bên kia tiếng Liên cất lên:
– Giờ tôi gọi nhé
– Ok.
Nói xong tôi liền đi vào. Chưa kịp nói câu gì chuông điện thoại của Duy cũng vang lên. Hắn ta rút từ trong túi ra chiếc điện thoại, đột nhiên tôi thấy hắn lùi lại, chiếc điện thoại rơi xuống đất. Tôi liếc nhìn… số điện thoại tôi đã từng dùng trước kia, dù hắn không lưu số nhưng tôi biết hắn nhớ từng con số một. Chị Hương cũng đứng dậy nhìn xuống chợt lắp bắp:
– Sao… sao số con Vy… con Vy lại gọi anh… anh Duy… đừng sợ… không sợ, con Vy chết rồi, chắc chắn ai đó chơi đểu mình
Duy lúc này như trấn tĩnh lại, hắn ta nhặt điện thoại lên mở ra nghe. Vừa mở ra một giọng cười the thé cất lên. Hắn ta lần này đã không bình tĩnh nổi ngồi uỵch xuống đấy. Tôi thấy vậy liền đỡ hắn ta dậy… giọng nhẹ nhàng:
– Anh sao thế?
Hắn ta cố cầm điện thoại lên gào thét vào trong:
– Cô là ai? Cô là ai?
– Nguyễn Nhật Tường Vy, Nguyễn Nhật Tường Vy….
Tiếng nói cứ lặp đi lặp lại, tôi thấy vậy liền nói:
– Giám đốc Duy, nếu anh bận… tôi xin phép…
Nói xong tôi liền đứng dậy mở cửa… khi vừa chạm tay vào nắm cửa tôi chợt thấy hình ảnh Duy phản chiếu lại ở cửa kính. Hắn ta… đang nhìn chằm chằm vào gáy tôi, tôi khẽ đưa tay vuốt những sợi tóc đang rơi xuống để lộ hai nốt ruồi son to rõ ràng. Tôi hơi cười… giả vờ đánh rơi chiếc túi, bên trong tờ giấy của viện thẩm mỹ rơi ra…
Duy nhìn xuống rồi khẽ nhặt lên
“Nguyễn Nhật Tường Vy
Nhấn mí, trị mụn, giảm béo, thay đổi giọng nói”
***
Lời tác giả: đầu tuần mọi người tương tác căng lên nha. Tương tác cao tuần này tớ không nghỉ cuối tuần nhé hihi.

Yêu thích: 3.6 / 5 từ (14 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN