Tuyệt Đại Thần Khúc
Chương 1 : Oán Tử, Thiên Ma kiếm
Trải qua ngàn năm, Thiên Ma đã dùng tà niệm sát khí tích tụ thành Oán Tử thạch, dùng máu và xương của mình để tạo nên Sát Thần Thiên Ma kiếm. Trước khi bị ngũ lôi oanh đỉnh, Thiên Ma dùng tất cả ma khí trên người tạo nên lỗ hỏng trên phong ấn. Đẩy cả hai thứ lưu lạc vào nhân gian.
“Các sư huynh, cho đệ luyện kiếm chung với nha.” một đứa nhóc chạy đến nhìn các sư huynh đệ đồng trang lứa đang múa kiếm tại đỉnh Phục Linh sơn.
Đáp lại, những huynh đệ chỉ liếc mắt ngang qua nó xong dừng luyện, một trong số đó bước ra khỏi hàng đứng cười chế nhạo:”Không ai dám luyện cùng một tên yêu quái như ngươi đâu, không hiểu nổi Bạch Vân chân nhân tại sao lại nhận yêu quái như hắn làm đồ đệ, cút khỏi Linh Sơn đi.”
Những đồng môn khác lạnh nhạt cười, tỏ ý đồng tình với những gì vừa nghe thấy. Về phía thằng nhóc đó, chỉ hiện lên ánh mắt buồn bã nhẹ nhàng quay lưng đi khỏi nơi luyện tập.
“Sư phụ, tại sao các sư huynh đệ lại gọi con là yêu quái?” mắt nó đỏ nhòe, bước đến sau lưng một người mặc áo tu tiên. Đang ngồi bế khí trên tảng đá ngay đỉnh cao nhất của Phục Linh sơn.
Khẽ mở mắt, mái tóc bạc trắng được gió thổi bay qua lại làm lộ ra gương mặt hiền từ, đậm chất tiên nhân quay sang nó đưa tay lên xoa đầu an ủi:”Phong nhi, con bị Oán Tử thạch hòa vào cơ thể, sau này lớn lên sẽ hiểu thôi.”
“Nhưng con không muốn, cứ vào đêm trăng tròn toàn thân nóng như lửa đốt. Sư phụ phải bế khí hao tổn linh lực chữa trị cho đệ tử, con chỉ muốn mình được như các sư huynh đệ khác luyện tập tu đạo, cứu giúp nhân gian thôi.” Nó ngồi xuống chóng càm, nước mắt bắt đầu tuôn ra trên gương mặt nhỏ bé.
“Phong nhi, vi sư đã đưa Oán Tử thạch vào trong người con, nhưng ngoài cách này ra vi sư không còn lựa chọn khác để cứu mạng con.” Bạch Vân chân nhân thở dài nhìn nó nghĩ thầm.
15 năm được Bạch Vân chân nhân đưa lên núi Phục Linh nhận làm đệ tử, Từ Phong bây giờ đã trở thành một thiếu niên vô cùng anh tuấn, tuy tính tình có khác với lúc nhỏ và vẫn có thành kiến trong mắt rất nhiều huynh đệ đồng môn, nhưng các nữ đệ tử của Thái Ân sư thúc đa số rất hay liếc mắt nhìn trộm luyện công.
“Phong huynh, nhất định muội sẽ tìm huynh.” giấc mơ của Từ Phong lúc nhỏ cho đến bây giờ vẫn thường mơ thấy một tiểu muội muội đứng vẫy tay mỉm cười với mình, chỉ có điều lại không biết là ai.
“Phong sư huynh, Phong sư huynh.” tiếng gọi của Nhã Nhu làm cho Từ Phong khẽ mở mắt thức giấc.
Không khí trong lành trên đỉnh Phục Linh sơn, cho dù là buổi trưa nhưng không hề nóng bức. Xung quanh cỏ hoa điều sinh trưởng rất tốt, nơi này tương truyền Lôi Quán đạo nhân đã dùng Phục Linh Trấn Yêu Bùa tạo thành kết giới nên tiên khí tích tụ, tốt cho việc tu tiên của bổn phái.
“Muội đến đây làm gì?” Từ Phong nheo mắt nghiêm giọng lên tiếng.
Đặt giỏ thức ăn trên bàn đá, Nhã Nhu nhẹ nhàng ngồi xuống mỉm cười dọn từng bát ra:”Muội đến đưa cơm cho huynh, bị phạt mà vẫn ung dung ngủ được sao?”
Vào đêm trăng tròn tháng trước, Từ Phong vô tình bị tà khí Oán Tử thạch khống chế nên đã ra tay đánh trọng thương 4 sư huynh đệ đứng gác ở Tây Thiên Cung. Bị trưởng giáo ra lệnh đến Phục Linh thánh địa đọc Trừ Tà Hàng Yêu Kinh sám hối, cũng tốt cho việc tịnh tâm không suy nghĩ để tránh bọc phát tà khí trong người.
“Sư phụ ta thế nào rồi?” Từ Phong lạnh lùng lên tiếng hỏi , ánh mắt buồn bã nhìn Nhã Nhu đang ngồi phía đối diện.
Thở dài một tiếng, Nhã Nhu đặt chén cơm trước mặt Từ Phong xong khẽ đứng dậy. quay lưng nhìn ra khung cảnh bên ngoài núi nhẹ nhàng đáp:” Bạch Vân chân nhân đã bế quan phục khí, có lẽ dùng quá nhiều sức lực để giảm nhẹ tà khí trong người huynh.”
Từ Phong cầm đũa lùa cơm vào miệng, xong lại đặt xuống bàn “cạch.” Bước thẳng vào trong hình bát quái khắc trên nền đá lúc nảy tiếp tục ngồi nhắm mắt:”Ta ăn xong rồi, muội có thể đi tránh để ta làm bị thương.”
“Phong sư huynh, muội không phải có ý đó.” Nhã Nhu nheo mắt nhìn Từ Phong đang nhắm mắt bế khí, im lặng không trả lời nên cô đành dọn đồ ăn bước đi về.
Thời gian Từ Phong bị phạt sám hối cũng nhanh chóng qua đi, nhưng do chuyện mình vô tình đả thương sư huynh đệ vẫn là nổi sợ cho khắp các đệ tử Phục Sinh sơn, đi đến đâu cũng bị mọi người xa lánh chỉ nghe vỏn vẹn: “yêu quái đến đấy, đi thôi.”
“Bạch Vân chân nhân, có lẽ sức mạnh của Oán Tử thạch trong người Từ Phong thật sự không dễ khống chế như chúng ta tưởng tượng.” Bên trong đại điện giọng của hai vị chân nhân đang bàn luận vấn đề gì đó.
“Ý của trưởng giáo chân nhân là…?” sư phụ của Từ Phong vuốt râu vẫy cây phất trần trong tay lên tiếng hỏi lại.
Nét mặt nghiêm nghị của người đang ngồi ghế trưởng giáo ở đại điện im lặng lắc đầu nhẹ thở dài:” Chắc chắn Sát Thần Thiên Ma kiếm đã cảm nhận được tà khí của Oán Tử thạch, nếu như Từ Phong bị cả tà khí và sát khí của hai thứ này khống chế, thiên hạ sẽ phải hứng chịu tai ương vô cùng lớn.”
“Ta hiểu, năm đó nhận được lời giao phó của cha mẹ Từ Phong khi trên đường mang Oán Tử thạch về Phục Linh, nên bất đắc dĩ mới mượn sức mạnh của ma thạch giữ mạng lại cho nó..” Bạch Vân chân nhân thở dài lên tiếng.
“Hiện tại Sát Thần Thiên Ma kiếm đã được gia tộc Bộ Ảnh của Miêu Cương trấn áp, nhưng gần đây ma kiếm liên tục muốn phá phong ấn để tìm tà khí Oán Tử thạch. Xem ra chúng ta phải tìm cách khắc chế càng sớm càng tốt, chỉ e nhật thực lần này..”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!