Tuyệt Đại Thần Khúc - Sát Thần tái xuất
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Tuyệt Đại Thần Khúc


Sát Thần tái xuất


Thời tiết ở Miêu Cương lúc này trông u ám vô cùng, dự báo sắp đến kỳ hạn Lục Thánh Bộ Ảnh phải dùng pháp lực thu hút tinh hoa nhật thực để gia tăng phong ấn ma kiếm. Tránh sát khí của nó thoát ra ngoài, trông khi đó ở thần điện Miêu Cương, ánh mắt dòm trước ngó sau của một vị cô nương gương mặt thanh tú xinh đẹp đang đeo tay nải có vẻ khá to.

“Linh Nhi, con muốn đi đâu?” giọng của người đàn ông từ đằng sau nắm lấy vai của cô gắt giọng lên tiếng hỏi.

“Ngũ sư thúc, con..” Linh Nhi ấp úng gãi đầu cười.

Người đàn ông lắc đầu chán nản:” Sắp đến kỳ hạn phong kiếm, tính trốn đi đâu?”

Linh Nhi là đệ tử của Lục sư phụ, được người cứu sau trận diệt chủng của ngôi làng nhỏ do tà khí ảnh hưởng của Oán Tử thạch mới vừa từ Ám Lân giới thoát ra ngoài. Cả làng không ai không sót sau thảm họa đó, theo sư phụ về Miêu Cương kế nghiệp canh giữ phong ấn ma kiếm.

“Ngũ sư thúc, ở đây chán chết đi được, con muốn ra ngoài.” Linh Nhi bĩu môi nhõng nhẻo đưa ánh mắt long lanh cầu xin sự cho phép.

Giọng quen thuộc từ bên ngoài cửa vọng vào, kèm theo bước chân đang đi rõ ràng. một người phụ nữ trên tay mang bao tay bằng thiết, tạo thành tiếng leng keng cách đều nhau:” Linh Nhi, con lại muốn đi tìm tên tiểu tử đó?”

“Sư phụ, ngũ sư thúc bắt nạt con.” Linh Nhi rưng rưng chớp mắt, giọng yếu ớt.

“Nha đầu, có tin ta dạy con một bài học không?” người đàn ông kéo vai Linh Nhi về phía trước, gắt giọng hù dọa.

Linh Nhi bỏ tay nải rơi xuống đất, hai tay bấm ấn liên tục thi triển phép thuật di chuyển ra khỏi bàn tay của ngũ sư bá cô, vừa trở thành luồng sáng bay lên thì sư phụ cô đã dùng ngón tay búng ra linh khí cản phá làm cô rơi bẹp xuống đất:” Nha đầu, ngoan ngoãn ở đây, nhật thực lần này sát khí ma kiếm sẽ không đơn giản đâu, tiểu tử đó không chừng đã bị Oán Tử thạch nuốt chửng tâm trí rồi.” Sư phụ cô lên tiếng.

“Không đâu, Bạch Vân chân nhân sẽ cứu được huynh ấy.” Linh Nhi nheo mắt đứng dậy phủi bụi trên người lên tiếng.

Ánh mắt của sư phụ và các sư bá sư thúc nhìn nhau, lắc nhẹ đầu:” Nếu như lúc đó ông ta không đưa Oán Tử thạch vào người tiểu tử đó, thì chúng ta cũng đở phải lo tìm cách niêm phong ma kiếm mỗi năm.”

Bĩu môi vì kế hoạch thất bại, Linh Nhi đành lấy tay nải bước về phòng đóng chặt cửa. Thời điểm nhật thực cũng đến, Lục thánh Miêu Cương đứng vây quanh ma kiếm đang cắm trên giữa hình bát quái thi triển phép thuật. Chuyền tinh hoa cùng pháp lực vào luồng khí màu đỏ của ma kiếm thoát ra.

Từ Phong đang nằm ở Phục Linh sơn, luồng khí màu đen cũng thoát ra từ lòng ngực không ngừng chiếu thẳng lên trời. Có lẽ dự đoán trước việc này, Bạch Vân cùng trưởng giáo chân nhân đã dùng Vô Cực Âm Dương trận để thanh tẩy bớt tà khí từ người Từ Phong.

Gương mặt Từ Phong bắt đầu nheo lại dần, tỏ ra nét vô cùng đáng sợ của sự nổi giận tột đỉnh, ma kiếm bên phía Miêu Cương cũng bắt đầu nhúc nhích khi cảm nhận được tà khí:” Linh Nhi, con mau dùng Ngũ Kỳ hộ pháp ngăn ma kiếm thoát ra ngoài, nhanh lên.” giọng của sư phụ cô lớn tiếng gấp rút.

“Nguy rồi, tà khí trên người Từ Phong dù thanh tẩy cũng vẫn quá mạnh trong nhật thực..tất cả đệ tự Phục Linh phái nghe lệnh, dùng Kiếm Trận tạo thành kết giới.”

Dù cố gắng giúp sư phụ và các sư thúc bá dùng Ngũ Kỳ che luồng sát khí, nhưng đạo hạnh chưa đủ để chịu nổi nên Linh Nhi đã bị sát khí phản ngược tác dụng đẩy mọi người ra khỏi vị trí ban đầu. Từ Phong cũng mở trừng mắt lên đau đớn ôm đầu, ánh mắt đỏ rực.

“Phong sư huynh, bình tĩnh lại.” Nhã Nhu đỏ nhòe mắt hét lớn, vô thức chạy đến bên cạnh hai vị chân nhân đang đổ mồ hôi dùng pháp lực khống chế tay chân Từ Thiên. Bị sức mạnh đẩy bật ra:”Đừng đến gần, Từ Phong đang mất kiểm soát..tất cả giữ nguyên vị trí bầy Kiếm Trận.”

Một tiếng nổ lớn vang lên làm bát quái giữ thanh ma kiếm bể tan, Lục Thánh Miêu Cương cùng Linh Nhi bị sát khí đả thương bất tỉnh.

“Đó là gì vậy.” một trong các đệ tử Phục Linh nhìn lên trời, có một luồng sáng màu đỏ bay thẳng đến.

Trưởng giáo và Bạch Vân chân nhân nhìn nhau:”Sát Thần Thiên Ma kiếm tự tìm đến sao, một chuyện khó có thể tin được.”

Kiếm Trận của gần cả 30 đệ tử giỏi nhất cũng không ngăn được ma kiếm bay đến chổ của Từ Phong đang bị khống chế, mũi kiếm cắm xuống đỉnh núi làm xung quanh run chuyển như động đất, tất cả đều nhăn mặt bước thụt lùi.

Bàn tay của Từ Phong cầm vào ma kiếm rút ra, hình ảnh trên người toàn sát khí và tà khí làm ánh mắt đỏ rực..gương mặt giận dữ khát máu như muốn giết hết tất cả người xung quanh:” Từ Phong có thể cầm ma kiếm, hắn đã nhập ma rồi.” Trưởng giáo chân nhân lên tiếng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN