Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu - Phần 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
101


Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu


Phần 16


Nước mắt của tôi vừa mới bị gió hong khô đi một chút, bây giờ chỉ vì bốn chữ ‘Em đang khóc à?’ của anh mà đột nhiên lại như mưa rơi xuống. Tôi giống như một đứa trẻ bị lạc mất phương hướng bỗng dưng lại gặp được người quen, vừa bất lực vừa tủi thân, rấm rứt hồi lâu mới có thể nói:
“Lúc trước anh nói bỏ thời gian ra chờ đợi một kẻ thiếu kinh nghiệm là một việc vô bổ. Em không tin”. Tôi ngửa đầu hít sâu vào mấy hơi, lấy đầu ngón tay lau đi khóe mắt ướt đẫm nước: “Nhưng giờ thì em tin rồi”.
Đầu dây bên kia lặng im vài giây, sau đó mới hỏi: “Mới thất bại một lần đã suy sụp tinh thần như vậy, dũng khí lúc trước đứng trước mặt tôi nói ‘Em sẽ vực dậy được Thiên An’ đâu rồi?”.
“Không phải thất bại một lần”. Tôi yếu ớt chống chế: “Em sản xuất lô Gallium đầu tiên thất bại, sau đó cũng có đi tìm lỗi sai, có cố gắng để sửa sai, nhưng tiếp tục sản xuất lần hai vẫn thất bại. Các kỹ sư định bỏ đi hết, những người còn lại ở Thiên An cũng không còn tin em. Em chỉ là đứa con gái 21 tuổi non nớt thiếu kinh nghiệm, không sáng suốt tinh tường bằng anh, em không có khả năng kinh doanh, không thể vực dậy được Thiên An. Em là kẻ vô dụng”.
“Phải. Em vô dụng”. Anh bình thản nhận xét, không nhân nhượng, không an ủi, thẳng thắn đánh giá tôi: “Một người rõ ràng biết bản thân mình không làm được một việc, không tiếp tục nỗ lực lại lựa chọn từ bỏ, lúc cần cố gắng lại không biết tự vực dậy bản thân, xốc lại tinh thần, ngược lại chỉ biết ngồi một chỗ khóc lóc. Em không những vô dụng, mà còn là một kẻ thất bại”.
“Vậy thì sao chứ?”. Tôi ấm ức khóc òa lên: “Em không giỏi như anh, em không mạnh mẽ bằng anh, em chỉ biết khóc thì sao chứ? Ai cấm em không được khóc?”.
“Không ai cấm em khóc, em muốn khóc bao nhiêu cũng được. Nhưng Minh Châu, nếu em muốn tiến về phía trước, khóc xong phải tiếp tục đứng lên”.
Những lời nói của anh tuy rất nghiêm khắc, làm tổn thương cõi lòng đang tan nát của tôi, nhưng khi nghe đến câu sau cùng này tim tôi đột nhiên như được một thứ gì đó dội vào. Phong nói đúng, không ai cấm tôi khóc cả, nhưng kẻ chỉ biết trốn ở một chỗ khóc lóc chỉ là một kẻ yếu đuối, ngồi yên một chỗ sẽ không thay đổi kết quả, cho nên việc của tôi là phải tiếp tục đứng lên.
Nhưng đứng lên ra sao? Đi ở hướng nào? Tôi lại không biết…
Tôi lau nước mắt nói: “Em cũng muốn đi tiếp, nhưng em không biết đi đường nào. Công thức sản xuất Gallium vẫn thế, kỹ sư vẫn thế, máy móc dây chuyền vẫn thế, nhưng không thể nào làm ra được thành phẩm như cũ”.
Nửa câu tiếp theo tôi muốn nói ‘Ước gì có anh ở đây’, nhưng rút cuộc chỉ nói đến thế.
Phong trầm ngâm một lát mới đáp: “Đứng ở một thời đại mới nhưng lại áp dụng tất cả theo một lối mòn cũ, dùng những thứ đã lỗi thời để tạo ra những thứ tân thời. Tư duy như vậy, thất bại là điều hiển nhiên”.
“Không phải trong chiến lược kinh doanh, công thức tạo ra chất lượng sản phẩm tốt nhất sẽ vĩnh viễn không thay đổi sao?”.
“Phải, công thức không thay đổi”.
Anh chỉ nói đến vậy, tiếp theo không mở miệng nữa. Ban đầu thì tôi vẫn chờ đợi Phong sẽ cho mình một kết luận cụ thể, nhưng qua 1 phút, 2 phút anh cũng không nói gì, rút cuộc tôi mới hiểu ra, không nói gì chính là kết quả.
Công thức không sai, vậy thì tư duy của tôi mới là thứ sai. Tôi áp dụng tất cả những điều cũ kỹ để sản xuất ra Gallium mà quên mất thời đại đã thay đổi, chuyện tôi cần làm hiện tại chính là kiểm tra lại toàn bộ dây chuyền sản xuất và nguyên liệu đầu vào, để xem nó có còn phù hợp với công thức cũ hay không.
Nghĩ thông suốt được điều này, tôi mới thở hắt ra một hơi: “Em hiểu rồi. Ngày mai em sẽ kiểm tra lại toàn bộ quá trình sản xuất, em sẽ thử thay đổi tư duy, hy vọng sẽ tìm được lỗi sai”.
“Không phải là hy vọng, mà phải là chắc chắn”. Ngữ điệu của anh vô cùng dứt khoát: “Thất bại một lần có thể thông cảm, thất bại hai lần cũng vẫn có thể cân nhắc, nhưng ngã cùng một chỗ ba lần thì là do bản thân kém cỏi”.
“Em không kém cỏi, em cũng không phải đồ vô dụng. Em sẽ tiếp tục tiến lên”.
“Minh Châu”.
“Vâng”.
“Từ giờ đến khi hết thời hạn, em còn 1 tháng”.
“Có thể gia hạn thêm không?”.
Anh đáp chắc nịch: “Không thể”.
Tôi ngẩn tò te, cầm vỏ lon bia lên nghịch trong tay, cũng lười nói đến chuyện thời hạn này nên lảng sang vấn đề khác: “Bây giờ ở bên đó là mấy giờ?”.
“Hơn 4h sáng”.
“Vậy là anh dậy sớm hay là anh chưa ngủ?”.
Phong im lặng một lát rồi mới nói: “Tôi dậy sớm”.
“Công việc bận lắm ạ?”.
“Ừ. Đàm phán tốn nhiều thời gian, còn phải xử lý các công việc khác nên dậy sớm mới đủ thời gian làm việc được”.
“Đừng uống cafe nhiều, hại sức khỏe”.
“Ừ”. Sương ngoài trời bắt đầu dày thêm, có tiếng gió thổi qua mấy cánh hoa dạ yến thảo, làm tôi khẽ rùng mình. Lúc ấy, tôi có buột miệng xuýt xoa một tiếng rất khẽ, không biết anh có nghe được không, nhưng lát sau lại nghe anh hỏi: “Khóc xong chưa?”.
Tôi xấu hổ cúi đầu đá lon bia vào một góc: “Khóc xong rồi”.
“Vậy tưới dạ yến thảo đi rồi vào đi ngủ”.
“Vâng”. Tôi định cúp máy, nhưng chần chừ vài giây rồi vẫn nói thêm một câu: “Khi nào anh về, em sẽ nấu một bữa thật ngon để cảm ơn anh”.
Chẳng biết ở đầu dây bên kia anh có cười hay không, mà tôi nghe được một tiếng trầm thấp rất khẽ. Phong hắng giọng: “Đợi tôi về rồi nói”.
“Vâng ạ. Tạm biệt anh”.
Đêm ấy sau khi tưới dạ yến thảo xong, tâm trạng của tôi không còn quá nặng nề nữa, nói chuyện với người thông minh tuy có ấm ức, nhưng đầu óc lại như được mở mang ra, tôi tin tưởng tuyệt đối những lời Phong nói, cũng nhờ có anh mà đã tự vực dậy được tinh thần, trèo lên giường ngủ một giấc thật ngon, ngày hôm sau thức dậy đã là một ngày mới.
Không có anh ở nhà nên tôi tự nấu đồ ăn sáng, còn pha một cốc sữa nóng để uống, sau đó mới xách theo một túi tài liệu dày đến Thiên An.
Ngày chủ nhật nhân viên nghỉ hết, kỹ sư không đến, chỉ có một chú bảo vệ già đang ngồi nghe Radio trong bốt. Thấy tôi, chú ấy vội đứng dậy chào: “Minh Châu đến đấy à?”.
“Vâng ạ. Cháu đến làm việc”. Tôi cười híp mắt: “Chú nghe đài sớm thế?”.
“Già rồi, không ngủ được nên dậy nghe đài ấy mà”. Chú bảo vệ đưa cho tôi một cái bánh oreo ở trên bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy động viên: “Minh Châu cố lên nhé, con gái chú cũng trạc tuổi cháu nhưng không giỏi bằng cháu đâu. Chú tin cháu sẽ thành công”.
Tôi nhận lấy bánh Oreo, gật đầu chắc nịch: “Vâng, nhất định chứ ạ. Cháu nhất định sẽ thành công”.
Chú bảo vệ nắm chặt tay lại, giơ lên, làm động tác vung tay: “Cố lên”.
Tôi cũng làm theo y hệt chú ấy: “Cố lên”.
Tâm trạng tốt hơn rất nhiều, tôi vừa huýt sáo vừa đi thẳng vào trong xưởng. Phong nói không thể đi theo lối mòn cũ, không thể dùng tư duy lỗi thời tạo ra thứ tân thời, cho nên tôi quyết định kiểm tra dây chuyền sản xuất trước. Nếu công thức không thay đổi, vậy thì dây chuyền sản xuất buộc phải thay đổi, ngay cả kỹ sư cũng nói bọn họ phải cố gắng khắc phục máy móc để làm ra thành phẩm đó thôi.
Hôm nay xưởng không hoạt động, cũng chẳng có người, nhưng tôi vẫn nhớ lời nhắc cũ của Phong nên vẫn mặc đồ bảo hộ, đeo khẩu trang và găng tay đàng hoàng. Sau đó mới chậm rãi bước vào bên trong.
Cả một xưởng sản xuất rộng đến mấy trăm mét vuông với đủ loại máy móc lặng yên đến nguội tanh nguội ngắt, nhiều chi tiết như vậy tôi không biết kiểm tra từ cái nào trước, cuối cùng đành phải mò từ đầu.
Trong máy chiết tách vẫn còn một ít vụn bô xít, than đá, diasprore, germanit và sphalerit. Sau khi tách chiết xong sẽ đến các máy điện phân. Các kỹ sư nói, để điện phân chính xác nhất thì cần có dung dịch hidroxit kali, tiếp theo đi qua mười mấy loại máy móc nữa mới ra được thành phẩm là Gallium tinh chất.
Nếu như đối chiếu với công thức, phương thức hoạt động máy móc và điều chế, thì tất cả đều hoàn hảo, có thể tạo ra được kết quả như tôi mong muốn. Nhưng lý thuyết cũng chỉ là lý thuyết mà thôi, không phải cả hai lần vẫn phải đổ bỏ cả đống nguyên liệu đó sao?
Tôi không cam lòng thất bại như vậy, tôi muốn tiếp tục tiến lên và chứng minh mình không phải kẻ vô dụng nên đi một vòng kiểm tra dây chuyền xong, lại vòng lại một lần nữa. Lần này tôi đeo bao tay mò vào từng tý, được nửa chừng thì thấy Thủy Tiên ngáp ngắn ngáp dài đi đến, nó thấy tay chân tôi đầy dầu mỡ mới nói:
“Dây chuyền này hôm trước kỹ sư, cả mày và tao cũng đã xuống xem một lần rồi còn gì? Có vấn đề gì đâu. Mày cứ lọ mọ trong đó làm gì đấy?”.
“Hôm trước các kỹ sư nói dây chuyền này đã lỗi thời, có vài chi tiết hỏng rồi”.
“Nhưng đã tu sửa rồi. Bên kiểm định nói vẫn hoạt động lại được bình thường mà”.
Tôi ló đầu ra hỏi nó: “Mày có thấy bình thường không?”.
“À thì… không”. Thủy Tiên hơi lúng túng đáp: “Nhưng mình có biết cái khỉ khô gì về dây chuyền với cả máy móc đâu, cái này chỉ có kỹ sư biết chứ mấy, đi tìm lỗi cũng có tác dụng gì đâu”.
“Kỹ sư họ chỉ đi theo lối mòn, họ nghĩ khắc phục được những phần sai hỏng thì vẫn sẽ tiếp tục sản xuất lại được như cũ, nhưng có thể ngay cả chính họ cũng không biết thứ họ cần khắc phục không chỉ có những phần sai hỏng, mà cũng có thể là những phần đang hoạt động bình thường”. Tôi vẫn chăm chú sờ soạng đống máy móc kia, nói dõng dạc: “Không thể lấy cái cũ ra để sản xuất cái hiện đại được”.
“Hả? Triết lý này ở đâu thế? Sao hôm qua không thấy mày nói”
“Hôm qua tao chưa nghĩ ra”.
Thủy Tiên nghĩ nghĩ một lúc, lại như hiểu ra chuyện gì nên chạy lại chỗ tôi: “Mày lại hỏi quân sư đấy à?”.
Tôi cười hì hì: “Ừ, tối qua về lại hỏi quân sư, được quân sư tư vấn cho như thế nên tao mới thử tự tìm ra lỗi. Anh ấy nói một người rõ ràng biết bản thân mình không làm được một việc, không tiếp tục nỗ lực lại lựa chọn từ bỏ, lúc cần cố gắng lại không biết tự vực dậy bản thân, xốc lại tinh thần, ngược lại chỉ biết ngồi một chỗ khóc lóc. Thì người đó không những vô dụng, mà còn là một kẻ thất bại. Tao không muốn làm kẻ thất bại”.
“Mắng ác vậy sao?”. Thủy Tiên trợn tròn mắt: “Lúc này không động viên mà còn mắng nữa”.
“Chắc tao thân lừa ưa nặng, anh ấy mắng tao mới mở mang được đầu óc”.
“Ờ thì… nhưng mà công nhận lão này thẳng thắn thật, thẳng thắn, nhưng mà thật”. Nói rồi nó cũng vội vàng đeo găng tay, học theo tôi đi tìm lỗi ở dây chuyền: “Tao cũng thử tìm xem. Quân sư của mày giỏi như thế chắc đếch sai đâu, biết đâu lại tìm được ra”.
“Ừ, tìm đi, tìm được tao đãi mày một chầu ốc”.
“Nhận kèo luôn”.
Hai đứa tôi mày mò trong dây chuyền sản xuất từ sáng đến trưa, ăn tạm hai hộp cơm bụi, còn chẳng kịp uống thêm hớp nước nào đã tiếp tục làm việc. Đến tận mười hai giờ đêm, tôi mới phát hiện ra trong máy nung nóng có đọng lại một chút nước, sờ được chút nước này tôi lập tức kêu ầm lên:
“Tìm ra rồi”.
Thủy Tiên mặt mũi bẩn như mèo ngao đang rúc trong gầm máy, cũng vội vàng thò đầu ra: “Tìm ra rồi à? Cái gì đấy?”.
“Nước trong lòng ống bay hơi của máy nung nóng”.
“Thì có sao? Ảnh hưởng gì đến quá trình tinh chế Gallium?”.
“Nước đọng này chắc chắn từ lâu rồi, lại sâu tít trong lòng ống nên nếu không thò tay vào kiểm tra thì kỹ sư sẽ không phát hiện ra”. Tôi lấy một ít giấy, đưa ngón tay giữa và giấy vào bên trong lau một vòng, lúc lôi ra mới thấy có một đoạn khớp nối của lòng ống đã chảy nước và rỉ sét, có lẽ do thời gian dài không hoạt động nên bên trong chắc chắn đã có một khoảng hở, làm thay đổi áp suất.
Tôi nói: “Khi cho bô xít vào máy nung nóng, nước trong công thức AI2O3.2H2O sẽ bị bay hơi và quặng sẽ biến thành AI2O3 đơn thuần. Tức là nhôm ô xít ấy, không còn là bô xít nữa nên khi điện phân với các nguyên liệu khác sẽ không cho ra được Gallium nguyên chất”.
Đây chính là điều thứ 2 Phong đã dạy tôi hôm tôi động vào máy pasta bị bỏng tay, tối ấy anh đã bảo làm người quản lý bắt buộc phải có kiến thức, khi có kiến thức thì mới sáng suốt nhìn nhận được vấn đề. Bởi vậy nên từ hôm đó tôi đã dày công nghiên cứu từng giai đoạn sản xuất ra Gallium, trong đó có cả quy trình xử lý bô xít.
Thủy Tiên vẫn ngơ ngác hỏi: “Mày nói cái gì toàn công thức hóa học, tao chẳng hiểu gì”.
“Tóm lại, trong máy nung nóng có một bộ phận bị hở, gây rò rỉ áp suất, khi áp suất không đúng tiêu chuẩn sẽ không thu được bô xít, mà bô xít không chuẩn thì sẽ không cho ra được Gallium nguyên chất”.
“À… à… hiểu rồi”. Nó vẫn ù ù cạc cạc, sau đó dường như chợt hiểu ra nên reo ầm lên: “Thế là sai từ khâu này đúng không? Vì sai đoạn này nên mới thất bại hai lần kia đúng không?”.
“Ừ, hoặc cũng có thể còn chỗ hỏng nữa. Phải tìm mới được”.
“Tìm, tiếp tục tìm chứ. Tao cũng tìm”.
Đêm đó, cả tôi và Thủy Tiên đều thức trắng, kiểm tra thật kỹ càng thì không phát hiện ra lỗi gì nữa. Hai đứa vừa mệt vừa buồn ngủ nhưng ngày tiếp theo cũng không được nghỉ ngơi giây phút nào, các kỹ sư đình công không đến làm việc, tôi tạm thời cũng chưa có ý định gọi họ quay trở lại mà chỉ mời bốn đơn vị khác đến kiểm nghiệm lại cả chuỗi dây chuyền.
Tôi cố ý không nói ra sự cố ở đâu, đơn vị đầu tiên không phát hiện ra lỗi của máy làm nóng, đơn vị thứ hai, thứ ba cũng vậy, đến đơn vị thứ tư ban đầu cũng không phát hiện ra, tuy nhiên, trước khi bọn họ ra về thì một người kỹ sư bỗng dưng lại kêu lên: “Không đúng, tôi thấy máy làm nóng hình như có vấn đề”.
“Ban nãy kiểm tra rồi, có vấn đề gì đâu”. Một người khác nói: “Dây chuyền này tuy cũ nhưng vẫn sản xuất tốt”.
“Không, có sự chênh lệch áp suất trong máy nung, rất nhỏ thôi, nhưng rõ ràng là có”. Anh ta vội vàng cầm máy kiểm tra quay lại: “Để tôi xem xem lần nữa”.
Kết quả đúng như tôi đã từng phát hiện ra, anh kỹ sư đó nói một phần ống đã bị rò rỉ một lỗ rất nhỏ, làm thay đổi áp suất, dẫn đến thành phẩm sẽ không đạt yêu cầu. Tôi nghe bọn họ thuyết trình một hồi, không những đồng tình mà còn thuê đội kỹ sư ấy sửa chữa lại máy nung. Quá trình sửa chữa này tốn ba ngày, khi vừa xong xuôi, ngày thứ 4 tôi mới bắt đầu triệu tập cuộc họp.
Các kỹ sư ban đầu không muốn đến công ty, nhưng tôi nói dây chuyền đã sửa chữa xong, cũng đã thay mới một số bộ phận để thích nghi với điều kiện sản xuất mới. Bọn họ một phần vì tò mò, một phần vì không cam tâm việc tôi đã tìm ra lỗi sai, cuối cùng cả 6 người lục đục kéo nhau đến.
Tôi ngồi ở vị trí chính giữa bàn họp, học theo phong cách của Phong, bình tĩnh rành rọt nói từng chữ: “Trước tiên, tôi muốn thông báo với mọi người một việc. Trong 4 ngày này tôi đã mời đến 4 đơn vị kiểm nghiệm các loại máy sản xuất, 3 đơn vị đầu tiên đều không phát hiện ra lỗi sai, đến tận đơn vị thứ 4 mới phát hiện ra trong máy nung có một lỗ rò rỉ, gây chênh lệch áp suất, dẫn đến việc không đạt đúng chất lượng bô xít, gây hỏng Gallium”. Mắt tôi quét một vòng, nhìn từng người kỹ sư: “Hôm nay tôi mời mọi người đến đây không phải là để trách các kỹ sư không tìm ra lỗi sai, tôi chỉ muốn nói có tận 3 đơn vị kiểm định toàn những người giỏi cũng không tìm ra được, thì việc các anh – những người không thực sự chuyên về các bộ phận của máy móc, không tìm ra được cũng là điều rất dễ hiểu. Kỹ sư là người vận hành máy móc, là người biến nguyên liệu thành sản phẩm, các anh giỏi việc của các anh, kiểm định giỏi việc kiểm định. Cái sai của chúng ta là đã quá tin tưởng vào hệ thống dây chuyền vẫn còn đang hoạt động tốt, tin vào một đơn vị kiểm định, dẫn đến việc phải đổ bỏ hai lô thành phẩm Gallium”.
Sáu người kỹ sư sau khi nghe tôi nói như vậy thì ngơ ngác nhìn nhau, có lẽ đã trải qua nhiều công ty rồi, nhưng họ chưa từng gặp ai cố chấp như tôi. Không những không tin đơn vị kiểm định cũ, mà còn mời thêm tận 4 đơn vị kiểm định khác để tìm ra vấn đề. Kết quả là tôi đúng, rõ ràng dây chuyền có vấn đề.
Hơn nữa, tôi không những không trách họ, còn công nhận việc các kỹ sư rất giỏi, khiến bọn họ không cảm thấy mất mặt trước một con nhóc còn vắt mũi chưa sạch như tôi.
Tuy nhiên, vẫn còn một số người hoài nghi nói: “Cứ cho việc chênh lệch áp suất là một lỗi sai đi, nhưng làm sao dám chắc chỉ vì thế mà hỏng Gallium? Khi chưa sản xuất lại thì chưa thể kết luận được điều gì”.
Tôi gật đầu, dùng ánh mắt khích lệ động viên cùng tin tưởng, giống như mỗi lần Phong nhìn các cán bộ cấp cao trong công ty linh kiện, nói: “Đúng vậy. Bởi vì thế nên tôi đề nghị chúng ta vẫn tiếp tục hợp tác. Tôi sẽ tiếp tục cấp vốn mua nguyên liệu sản xuất Gallium, cũng rất mong sáu kỹ sư các anh cùng với tất cả mọi người trong công ty tiếp tục đồng hành cùng tôi. Mọi người đều là người có kinh nghiệm, rất giỏi trong việc sản xuất Gallium, không lý gì mà chúng ta thất bại tận 3 lần, tôi tin lần thứ 3 nhất định chúng ta sẽ thành công. Sản xuất ra Gallium nguyên chất, vực dậy lại được Thiên An phồn thịnh như ngày xưa”.
Chẳng biết sao lúc đó tự nhiên tôi lại nghĩ ra nhiều lời chí khí như vậy, sự hưng phấn và vững tin của tôi giống như đã truyền lửa đến các kỹ sư trong công ty. Bọn họ suy nghĩ một lúc rồi đồng loạt gật đầu: “Vậy được. Chúng ta sẽ thử sản xuất Gallium lần nữa, tôi không tin một kỹ sư mười mấy năm kinh nghiệm như tôi lại không thành công”.
Một người nữa lại hỏi: “Khi nào thì chúng ta bắt đầu?”.
“Hai ngày nữa”. Thủy Tiên đáp: “Tôi đã đặt một lô nguyên liệu mới, hai ngày nữa sẽ về đến đây. Có nguyên liệu, chúng ta sẽ bắt tay vào sản xuất ngay lập tức”.
“Được. Bọn tôi chờ nguyên liệu về. Trong hai ngày này, bọn tôi cũng sẽ xuống xưởng xem xem, nếu dây chuyền sản xuất cần phải đổi mới những gì, bọn tôi sẽ nghiên cứu và báo lại với cô”.
“Cảm ơn các anh”.
Hai ngày trôi qua rất nhanh, tôi cũng khá bận nên chẳng có lúc nào gọi điện cho Phong, công việc ở công ty linh kiện thì toàn chuyển bằng Email cho anh, anh cũng bận nên trung bình một ngày sẽ hồi âm lại một lần, xem thời gian toàn vào 1, 2 giờ sáng.
Dây chuyền sản xuất Gallium bắt đầu vận hành trở lại, mọi người đều hồi hộp chờ kết quả, cuối cùng đúng như tôi mong đợi, các kỹ sư cẩn thận kiểm nghiệm xong mới ngẩng lên bảo tôi: “Gallium nguyên chất, đạt đến độ nóng chảy trong lòng bàn tay. Đây chính là loại Gallium mà Thiên An đã sản xuất cách đây mười mấy năm”.
Nghe xong câu đó, tôi sung sướng đến mức chỉ muốn nhảy cẫng lên, nhưng nghĩ bây giờ mình dù sao cũng là quản lý của Thiên An, phải giữ hình tượng nên đành cố nín nhịn đứng yên, mỉm cười: “Có cần kiểm tra thêm nữa không?”.
“Tôi đã kiểm tra ba lần”. Kỹ sư lớn tuổi nhất gật đầu: “Gallium này đạt tiêu chuẩn”.
“Yeahhhh”. Rút cuộc, Thủy Tiên là người không nhịn được trước, nó sung sướng hét ầm lên, khoa chân múa tay: “Thành công rồi, thành công rồi. Vất vả bao lâu nay cuối cùng cũng ra được thành phẩm. Đi, giám đốc Minh Châu, hôm nay nhất định phải mời mọi người trong Thiên An đi ăn một bữa, liên hoan chúng ta thắng lợi”.
Mấy người còn lại cũng dốc lòng làm việc mấy ngày nay, ai cũng căng thẳng và thấm mệt, nghe xong cũng đồng tình: “Đúng đấy. Phải xả hơi nghỉ ngơi một bữa. Tôi thèm ăn thịt nướng lắm. Chúng ta đi ăn thịt nướng đi”.
Tôi cười cười: “Phải đi chứ, khó khăn lắm mới có được thành phẩm, phải liên hoan một bữa ra trò. Chúng ta đi ăn thịt nướng”.
“Yeahhh”.
Nói cả công ty thế thôi chứ thực ra Thiên An bây giờ chỉ còn mười mấy người, chúng tôi lục đục kéo nhau đến một cửa hàng thịt nướng Hàn Quốc, ăn thịt uống rượu sochu, mấy kỹ sư lúc mới đến Thiên An thì mặt mày cứng đơ như tượng, ngoài nói chuyện công việc ra thì rất kiệm lời. Vậy mà hôm nay uống chút rượu vào người thì ai cũng vui vẻ, có một chú kỹ sư còn nâng ly chạm cốc với tôi:
“Minh Châu, hồi tôi bằng tuổi cô, tôi không dứt khoát quyết đoán được như cô đâu”. Chú ấy cười cười: “Cô còn ít tuổi mà giỏi đấy. Hôm trước tôi có hơi nặng lời, cô đừng để bụng nhé”.
“Không sao đâu ạ”. Ngoài công ty, tôi ăn nói rất thoải mái: “Cũng nhờ có các chú các anh nhận xét thẳng thắn mà cháu đã nhìn nhận rất nhiều về mình. Muốn tốt lên phải biết ghi nhận cái sai của bản thân và tiếp thu góp ý của mọi người đúng không ạ. Nào, cháu chúc chú một ly, cảm ơn chú đã quay lại Thiên An ạ”.
“Cảm ơn gì chứ. Được làm công việc mình yêu thích là ước mơ của tôi mà. Hy vọng Thiên An sẽ tiếp tục phát triển, bằng được như ngày xưa”.
“Phải hơn chứ”. Một người nữa xen vào: “Có lãnh đạo là người giỏi giang, sẽ còn phát triển hơn nữa. Tôi đã nghe bảo vệ nói lại rồi, Minh Châu đã dành một ngày một đêm ở trong xưởng sản xuất, cô là người đầu tiên tìm ra lỗi sai, sau đó không gọi chúng tôi đến khiển trách mà mời 4 đơn vị kiểm định đến. Minh Châu, cô rất thông minh, cũng rất tinh tế. Tôi kính cô một ly”
“Anh đừng nói thế, ly này để em kính anh”.
Thủy Tiên cũng nhao nhao cầm ly đứng dậy: “Cả tôi nữa”.
Hôm đó, bọn tôi uống rượu đến tận 1h sáng, sau đó mới chân nam đá chân chiêu kéo nhau ra về. Tôi gọi mấy chiếc taxi chở từng người về nhà, còn mình thì thanh toán nên về sau cùng, khi ra khỏi tiệm thịt nướng thì trời bên ngoài bỗng dưng đổ mưa.
Mùa hè thường có những cơn mưa rào bất chợt, cũng không phải chuyện hiếm lạ gì. Mỗi tội hôm nay tôi để xe ở công ty để đi taxi cùng mọi người đến đây, giờ về cũng phải bắt taxi, mà nửa đêm mưa gió thế này kiếm được xe về cũng khó.
Đặt Grab mấy lần nhưng không có ai nhận, quán thịt nướng cũng đóng cửa, tôi đành ra mái hiên đứng đợi xem có xe taxi nào đi ngang qua không. Không khí nóng nực của mùa hạ nhanh chóng bị nước mưa rửa trôi, vai áo tôi bị thấm nước, lạnh đến mức làm tôi rùng mình.
Tôi vội vã co người lại vào góc để tránh mưa, nhưng mái hiên quá nhỏ, đứng ở chỗ nào cũng ướt, cả người tôi gần như biến thành một con mèo nhỏ yếu ớt, vừa say rượu vừa ngấm nước, chẳng biết phải trốn đi đâu.
Đúng lúc không biết phải làm sao thì đột nhiên có một chiếc ô xuất hiện trước mắt tôi, vai áo rộng lớn của một người cũng bị dính một bên nước mưa. Anh đứng trước mặt tôi, gương mặt bình thản sáng sủa, đôi mắt trong veo khác hẳn mưa gió trắng trời ngoài kia.
Anh nói: “Về thôi”.

Yêu thích: 4.1 / 5 từ (8 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN