Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu - Phần 30
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu


Phần 30


Chẳng nhớ cuộc tấn công của tên lửa kia đã kéo dài bao lâu, cũng chẳng rõ chúng tôi đã làm cách nào để thoát khỏi toà nhà tổ chức phiên đấu giá đó. Chỉ biết khi tôi bị sức ép của b.om làm cho ngất đi thì bàn tay người đàn ông kia vẫn nắm chặt tay tôi, tới khi tôi tỉnh dậy vẫn có anh ở kề bên như vậy.
Mặt mũi Phong đầm đìa m.áu, anh ôm tôi ngồi giữa đống đổ nát, khi thấy tôi vừa chớp mắt đã liên tục gọi tôi:
“Minh Châu… Minh Châu, em có…”.
Tai tôi bị ảnh hưởng bởi vụ nổ nên vẫn chưa nghe rõ, thông qua khẩu hình của anh chỉ dịch được hai chữ “Minh Châu”. Tôi lắc lắc đầu, nâng tay lên chạm vào má anh, mở miệng mới thấy cổ họng mình đầy đau đớn:
“Anh sao thế? Sao lại có m.áu? Anh bị thương chỗ nào?”.
Phong ôm lấy bàn tay tôi, có lẽ cũng biết tôi chưa nghe được nên cố ý nói thật chậm: “Bị mảnh xi măng văng vào đầu, nhưng vết thương nhỏ, không sao cả. Em có đau lắm không?”.
Tôi há miệng, định nói ‘Đau’, khắp nơi đều đau, đặc biệt là lưng, nhưng thấy ánh mắt lo lắng của anh nên rút cuộc đành đáp: “Không đau, em chịu được”.
“Cố gắng chịu đựng, đợi có lực lượng cứu hộ đến, chúng ta sẽ được cứu thoát khỏi đây”
Tôi nhìn một vòng xung quanh rồi lại hỏi: “Đây là đâu thế anh? Lúc nãy em nghe người ta nói gì mà tên lửa. Là tên lửa chứ không phải động đất đúng không?”.
“Ừ”. Anh gật đầu: “Nghe nói có cuộc tấn công, nhưng chưa rõ là bên nào tấn công. Chính phủ Uztan đang ban bố tình trạng khẩn cấp rồi. Chúng ta đang ở cách toà nhà đấu giá khoảng 1km”.
“Mọi người đi đâu hết rồi anh?”.
Phong ngập ngừng một lúc mới trả lời: “Mọi người dẫm đạp lên nhau bỏ chạy, người chạy thoát thì mỗi người đi một hướng. Có gần mười người chạy cùng hướng với chúng ta, nhưng bọn họ chạy trước tôi nên lúc dẫm phải b.om, không có ai còn sống”.
Tôi có thể tưởng tượng ra cảnh tượng khi đó, Phong vì cõng theo tôi nên đi chậm hơn, đoàn người phía trước lại hùa nhau chạy trốn, cuối cùng những người phía trước bị nổ tan tành nên c.hế.t sạch, chỉ còn lại mình anh với tôi.
Cảm giác kinh hãi lập tức dội vào tim khiến sống lưng tôi lạnh toát, muốn bảo anh tìm nơi nào an toàn để trốn đi, nhưng ở đất nước có chiến sự như vậy thì sẽ không có chỗ nào để cho chúng tôi trốn được cả. Phong buộc phải nói sự thật với tôi để tôi chuẩn bị tinh thần.
Tôi lén lút thở hắt ra một hơi, không muốn tiếp tục chuyện này nên lảng sang việc khác: “Vâng. Chỗ này có an toàn không anh?”.
“Tạm thời thì ở Uztan không có chỗ nào tuyệt đối an toàn cả. Nhưng khu vực này bị tấn công xong rồi, xung quanh bán kính 10km còn có quân đội đang chuẩn bị thu hẹp vòng vây. Tạm thời chúng ta ở đây chờ cứu trợ”.
“Vâng”.
Nói tới đây, tôi gắng gượng muốn ngồi dậy, nhưng Phong đã ấn người tôi về vị trí cũ: “Em đang bị thương”.
“Cho em xem vết thương trên đầu anh”.
“Vết thương nhỏ thôi”. Anh tỏ ra không sao cả, không muốn tôi đụng đến, nhưng tôi thấy mặt mũi anh đầy m.áu như thế thì không ngồi yên được, kiên quyết muốn xem. Cuối cùng, Phong phải cúi đầu xuống để tôi nhìn.
Lúc này bầu trời ở Uztan đã chuyển về gần chiều tối, ánh sáng mờ nhạt cùng bụi bặm sau cuộc tấn công khiến tôi nhìn không rõ, phải nheo mắt thật kỹ mấy lần mới thấy ở sau đầu Phong có một đám tóc đông đặc ướt nhẹp, tôi giơ tay tách ra mới thấy đó là một vết thương sâu hoắm, tuy m.áu đã được cầm nhưng với thương tích nặng thế này, không xử lý ổn thoả chắc chắn sẽ nhiễm trùng.
Tôi hốt hoảng hỏi anh: “Vết thương thế này mà anh bảo nhỏ à? Đi, chúng ta đi tìm chỗ có bông băng và thuốc để sơ cứu”.
“Ở đây đổ nát hết rồi, không còn chỗ nào có những thứ ấy đâu”. Anh thở dài, nắm lấy bàn tay dính nhớp nhúa m.áu của tôi: “Tạm thời không c.hế.t được. Chúng ta đi tìm chỗ nào trú chân trước đã”.
“Nhưng…”.
Anh dứt khoát ngắt lời tôi: “Đi thôi, tôi cõng em”.
Tôi muốn nói không cần, nhưng có lẽ ban nãy đứng quá gần vụ nổ nên xương cốt của tôi chưa bình phục lại được, mới ngồi thẳng lên cũng đã run lẩy bẩy. Cuối cùng phải để Phong cõng tôi đi.
Trên đường đi, tôi mới phát hiện ra nơi này ngoài đống đổ nát ra còn có rất nhiều x.ác người, có th.i thể còn nguyên vẹn, cũng có những th.i thể chỉ còn lại những mảnh vụn, người c.hế.t chất đống trên đường đi, cảnh tượng kinh hoàng đổ nát, chỉ cần liếc qua thôi cũng đủ cảm thấy rùng mình.
Cuộc đời tôi hai mươi mấy năm từng rất nhiều lần nghe đến chiến tranh, nhưng lại không nghĩ có một ngày chiến tranh lại gần mình như vậy. Gần đến nỗi không kịp trở tay, thậm chí đến tận giờ vẫn còn tưởng là mình đang gặp ác mộng. Tôi hoảng hốt muốn thoát ra, nhưng bây giờ bị kẹt ở chỗ này không rời được, cũng may tôi không bị bỏ lại một mình mà vẫn có một người đàn ông bên cạnh tôi, dù bị thương cũng vẫn cõng tôi đi tìm chỗ an toàn để trú chân.
Tôi sợ chỉ cần mình buông lỏng tay thì bỗng dưng anh sẽ tan biến mất, cho nên lẳng lặng hít vào một hơi thật sâu rồi tăng lực ôm chặt lấy cổ Phong. Anh hình như cũng nhận ra điều này nên khẽ nói:
“Đừng sợ”.
Tai tôi đã bắt đầu nghe được, tôi gục mặt vào áo anh, run rẩy nói: “Nếu biết trước thế này, em sẽ không chọn đến Uztan, em cũng sẽ không đòi anh phải đấu giá viên kim cương nữa. Em xin lỗi anh”.
Bàn tay Phong nắm chặt lấy bắp chân tôi, lòng bàn tay ấm nóng, có m.áu nên dinh dính: “Đồ ngốc, làm gì có ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì chứ. Tình hình chính trị của Uztan trước giờ vẫn luôn bất ổn, nhưng chưa có tấn công khủng bố ở quy mô lớn thế này bao giờ, không trách em được”. Ngừng lại vài giây, anh mới tiếp tục: “Em cũng đừng tự trách mình”.
“Chúng ta phải sống nhé?”. Tôi lẳng lặng hít vào một hơi thật sâu, sống mũi cay cay: “Gặp chuyện gì cũng phải sống nhé? Sống rồi thoát khỏi đây, về Việt Nam, về nhà chúng ta”.
“Ừ”. Anh cười: “Phải sống chứ. Đường chỉ tay của em dài mà”.
“Em sẽ vẽ cho anh một đường chỉ tay thật dài”.
“Ừ. Đợi cứu trợ đến, tôi sẽ kiếm bút cho em vẽ”.
Có lẽ, khi rơi vào đường cùng thì người ta sẽ vô thức xích lại gần nhau, một người chín chắn như anh cũng hùa theo cả trò trẻ con của tôi, khiến tôi vừa thương lại vừa thấy lòng mình mềm xuống. Tôi gật gật, ôm chặt lấy cổ anh, lẩm bẩm nói chuyện cho đến khi Phong dừng chân ở một siêu thị nhỏ đã đổ sập mất một nửa mới dừng lại.
Anh bảo tôi: “Chắc sẽ tìm được một ít đồ ăn và vật dụng cần thiết ở đây. Đợi tôi đi kiểm tra một vòng, nếu ổn thì chúng ta qua đêm ở chỗ này”
Tôi liếc vào bên trong thấy tối om, xung quanh siêu thị cũng có vài th.i thể nằm lạnh lẽo không có ai đến nhận. Có điều, người c.hế.t lúc này không đáng sợ, đáng sợ là người chưa c.hế.t, suốt dọc đường tới đây tuy chúng tôi không gặp một người nào còn sống, nhưng tôi vẫn lo Phong một mình vào đó xảy ra chuyện nên không nỡ buông tay anh:
“Có được không anh? Chúng ta không có gì cả, lỡ vào đó gặp người xấu thì phải làm thế nào?”.
“Không sao đâu”. Anh nhỏ giọng trấn an: “Từ lúc chúng ta bắt đầu đi đến giờ không gặp người nào cả. Với cả siêu thị này đổ nát thế chắc cũng không có ai còn sống đâu. Cứ để tôi vào xem. Có chuyện gì tôi sẽ chạy ra ngay”.
Nói rồi, anh đặt tôi ngồi xuống một bệ xi măng ven đường, muốn vuốt tóc tôi, nhưng lại chợt nhớ ra tay mình bẩn, cuối cùng chỉ nói: “Em ngồi yên đây, nếu gặp ai đến thì hét thật to vào để báo cho tôi biết, nhớ không?”.
“Vâng. Em nhớ rồi. Anh đi nhanh nhé. Em ở đây đợi anh”.
Anh gật đầu, nhìn xung quanh một lần nữa, xác định trong bán kính mắt chúng tôi nhìn thấy không có ai mới đi vào bên trong, tôi cũng nín thở quan sát theo từng bước chân anh.
Ở nơi đất khách quê người, lại đang bất ổn như vậy, tách nhau ra là một điều vô cùng nguy hiểm. Tôi rất sợ nên từ khi Phong đi lòng cứ căng thẳng không yên, thời gian chỉ mới trôi qua 15 phút thôi mà cứ thấp thỏm như đã trôi qua nửa ngày trời, may sao một lát sau cũng thấy anh đi ra.
Phong nhanh chóng rảo bước đi về phía tôi, theo thói quen nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt rồi mới nói: “Bên trong không có ai. Vẫn còn một ít nhu yếu phẩm dùng được. Tối nay chúng ta ở tạm lại đó”.
“Vâng”.
“Tôi cõng em vào”
Khi anh đưa tôi vào đến bên trong thì bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn chìm trong bóng đêm, điện thoại của Phong đã vỡ nát, điện thoại của tôi thì không thấy đâu, không có gì soi sáng nên chúng tôi đành phải dùng tạm một chiếc đèn pin trong siêu thị.
Có ánh sáng mới thấy trong này cũng có vài cái xá.c người, đều là những người bị trần bê tông đè m.ất mạng, có người thì bị mảnh vỡ của kính văng trúng, đứt động mạch chủ nên m.áu tràn ra khắp nơi, không khí tanh nồng mùi m.áu.
Cảnh này giống hệt trong phim ngày tận thế, cả thế giới không còn người sống mà chỉ còn mỗi t.hi thể, khiến tôi ít nhiều cũng bị sốc. Phong có lẽ cũng hiểu nên lập tức che mắt tôi, sau đó dìu tôi đi theo hướng khác. Đến phòng tắm, anh mới xả nước trong bồn ra rồi bảo: “Người bẩn hết rồi, rửa mặt mũi trước đã rồi kiếm đồ ăn sau”.
“Vâng”. Tôi gật đầu, chạm tay vào nước rồi cũng bảo anh: “Anh cũng tắm đi”.
“Tôi ở ngoài kia canh. Em tắm xong thì tôi tắm”.
“Vâng”.
“Tay em có nâng lên được không?”.
“Được ạ. Bắt đầu có lại cảm giác rồi, em tự tắm được. Anh cứ ra ngoài đi”.
Thấy sắc mặt tôi bắt đầu tốt lên, anh cũng yên tâm nên để tôi tự tắm. Ở nơi xa lạ này tôi chỉ muốn làm mọi thứ thật nhanh, nhưng nâng tay chân lên mới thấy khắp nơi đau buốt rã rời, cởi đồ cũng cảm thấy khó khăn, nhất là phần lưng tôi, có lẽ bị áp lực của bo.m nên đã tím bầm thành lại từng mảng lớn.
Tôi nuốt khan một ngụm nước bọt, cũng không dám kêu mà chỉ cắn răng nhanh chóng tắm rửa. Phong ở bên ngoài có lẽ cũng sợ tôi lo nên cứ chốc chốc lại kiếm chuyện để nói với tôi.
Khi tắm xong, cửa bỗng nhiên mở ra một khe nhỏ, sau đó anh đưa một bộ quần áo sạch sẽ vào qua đó: “Đồ trong siêu thị, size S, chắc em mặc vừa”.
Tôi nói ‘Vâng’ một tiếng, lúc này mà anh vẫn cẩn thận làm những việc như vậy cho tôi, khiến lòng tôi không nén nổi cảm kích: “Cảm ơn anh”.
“Cần tôi bế em ra không?”.
“Không ạ. Em đi được rồi”.
Nói là nói thế nhưng tôi vẫn loạng choạng một lúc mới ra ngoài được. Phong thấy tôi đã mặc đồ tử tế, người ngợm chân tay cũng sạch sẽ mới nói: “Dễ chịu chưa?”.
“Rồi ạ. Anh mau vào tắm đi. Em ở ngoài này canh cho anh”.
Anh chỉ vào một chiếc ghế đã được đặt ngay cạnh cửa phòng tắm, bảo tôi: “Không cần đi đâu cả, em cứ ngồi đây. Lắng nghe tiếng động, nếu có tiếng động lạ thì gọi tôi”.
“Vâng”.
Nói rồi, anh đưa lại cho tôi chiếc đèn pin rồi mới vào bên trong. Phong nói anh không cần sáng, nhường lại đèn cho tôi. Chúng tôi đổi vị trí, nhưng vẫn cách nhau chỉ một cánh cửa nhỏ, bên trong khe khẽ vang lên tiếng nước chảy và kỳ cọ của người đàn ông.
Không khí đặc quánh hiu quạnh, lát sau, có tiếng anh gọi tôi: “Minh Châu”.
“Vâng”.
“Có sợ không?”
Lúc này mắt không nhìn thấy những xá.c c.hế.t kia nữa, tôi chỉ thở dài một hơi: “Không ạ. Có anh ở đây nên không sợ nữa”.
“Em đang sợ”. Anh bình thản nhận xét.
Tôi nhíu nhíu mày: “Không sợ thật mà”.
“Giọng của em”. Phong cười cười: “Đang run”.
Đúng là dù không nhìn thấy nhưng anh vẫn biết tôi đang nghĩ gì, tôi chẳng lừa anh nổi, đành thừa nhận: “Anh thì sao? Có sợ không?”.
“Lần đầu tiên gặp chiến tranh, nói không sợ thì là nói dối”.
“Vậy tại sao giọng của anh không run?”.
“Em đoán xem”.
“Vì anh là đàn ông”.
Anh im lặng một lúc mới trả lời: “Vì tôi còn phải làm chỗ dựa cho em”.
Một câu nói giống như chạm được đến nơi sâu kín nhất trong trái tim tôi, khiến đáy lòng run rẩy của tôi bất chợt dịu xuống, như được tiếp thêm dũng khí, không còn quá áp lực sợ hãi nữa.
Tôi buột miệng hỏi anh: “Như một người anh trai ư?”.
Lần này Phong không đáp, tôi cũng cảm thấy mình lỡ lời nên không hỏi nữa, ngồi yên lặng chờ anh. Một lát sau đó anh mặc một bộ đồ sạch sẽ bước ra, Phong cầm đèn pin trên tay tôi, dìu tôi đứng dậy: “Đi thôi. Chúng ta ra góc khác, ở bên đó có đồ ăn uống”.
“Vâng”.
Trong siêu thị có điện thoại, nhưng có lẽ sau cuộc tấn công thì tất cả mạng lưới thông tin của thành phố này đã bị tê liệt toàn bộ. Anh ấn gọi tổng đài cấp cứu hơn 20 cuộc đều không có tín hiệu, cuối cùng đành thất vọng quay về chỗ tôi.
Lúc này, tôi cũng đã tìm được một số thực phẩm có thể ăn liền được, còn có cả nước uống và dụng cụ y tế. Thấy anh quay lại, tôi mới đưa cho anh một chiếc bánh mì bơ, hỏi: “Không liên lạc được hả anh?”.
Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, lắc đầu: “Không có tín hiệu. Nơi này chỉ có một con đường vào duy nhất, chắc cầu cũng sập rồi nên lực lượng cứu hộ mới lâu đến như thế”.
“Còn trực thăng thì sao? Em nghĩ ít nhất cũng nên có trực thăng cứu hộ chứ. Nãy giờ đã trôi qua mấy tiếng rồi cũng không có trực thăng đến”.
“Tôi nghĩ vẫn có tên lửa nhắm vào thành phố này nên cứu hộ trên không mới không xuất phát được. Nếu không thì trực thăng cũng phải đến từ lúc mới bắt đầu bị tên lửa tấn công rồi”. Ngừng một lát, anh lại nói: “Hoặc là đối phương vẫn đang liên tục chống trả, máy bay không thể đến được”
Thực ra tôi không hiểu được hết mấy vấn đề này, trước giờ khi xem thời sự về chiến tranh thì tôi cũng chỉ lướt qua như vậy thôi, không nghĩ có ngày mình phải đến nơi như thế.
Tôi gật gật đầu, cắn một mẩu bánh mì: “Nhanh thật. Mới sáng nay còn yên bình, giờ đã ra thế này rồi. Ai mà nghĩ được giám đốc công ty linh kiện bỗng dưng lại phải trốn chui trốn lủi trong siêu thị, ăn bánh mì không trả tiền thế này chứ?”.
Phong bật cười, vừa định nói gì đó thì bỗng dưng có tiếng bước chân người vang lên. Anh lập tức nhào đến bấm tắt đèn pin, sau đó ôm tôi trốn gọn vào một góc tối.
Ở nơi đổ nát này không rõ sẽ gặp loại người nào, không biết đối phương là địch hay lực lượng cứu hộ, tôi nghĩ anh làm đúng, cứ trốn đi rồi mới tính tiếp được. Dưới ánh sáng lờ mờ của ánh trăng bên ngoài hắt vào, tôi nhìn thấy một bóng người đi bước chân cà nhắc, lén la lén lút nhìn khắp siêu thị rồi mới tiến vào bên trong.
Hắn khập khiễng kéo theo đôi chân tanh nồng mùi m.áu đi sát đến chỗ chúng tôi, tay bắt đầu vơ bừa bãi đồ trên kệ, mở nước tu ừng ực, còn chưa nuốt hết đã vội vàng bóc bánh ra nhét đầy vào mồm miệng, bộ dạng gấp gáp vội vã như đã phải chịu đói khát đã lâu.
Tôi với Phong im lặng nhìn nhau, không ai mở miệng, nhưng có lẽ cả hai chúng tôi đều hy vọng kẻ kia ăn uống xong rồi sẽ đi. Tuy nhiên, tìm được một chỗ có đầy đủ nhu yếu phẩm như thế này không dễ, hơn nữa bên ngoài trời đã tối mờ tối mịt, thế nên gã đó khi nhét đầy bụng xong lại lặc liễng tiến sâu vào bên trong, có lẽ là muốn đi tìm chỗ ngủ.
Siêu thị này đã bị sập quá nửa, chỗ trần chưa bị sập chỉ còn lại một góc nhỏ, dù chúng tôi có trốn kỹ đến mấy thì hắn đi một vòng cũng sẽ thấy. Lúc này, Phong quyết định ra tay trước. Trước khi hắn nhìn thấy được chúng tôi thì anh đã đi vòng ra đầu dãy hàng, một tay cầm thanh sắt, một tay cầm chiếc đèn pin bật lên, nói bằng tiếng anh:
“Đứng yên đó. Anh là ai?”.
Gã què lập tức hốt hoảng lùi lại, ôm đầu cũng đáp bằng tiếng anh: “Đừng bắn, đừng bắn tôi. Tôi không biết gì hết, tôi chỉ là khách du lịch đến đây”.
“Adonis?”. Phong khẽ nhíu mày gọi tên ông ta, lúc này tôi cũng rướn người lên, nhìn qua khe hở giữa các gói hàng mới thấy người kia chính là gã đàn ông người Pháp ban sáng đã đấu giá viên kim cương xanh cùng với chúng tôi.
Ông ta cũng nhận ra người quen nên sung sướng kêu lên: “Ms Tran? Là cậu à? Cậu vẫn còn sống ư?”.
Anh gật đầu, lại liếc chân ông ta: “Ông bị thương à?”.
“Lúc chạy trốn bị cả tảng xi măng đè lên. Lúc đó nếu chạy không nhanh chắc giờ này đã thành x.ác c.hế.t rồi”. Adonis lắc đầu: “Cả hội trường đó chắc giờ cũng chẳng còn ai sống sót ngoài tôi với cậu. Thành phố quái quỷ gì thế không biết, bị tên lửa tấn công chưa đầy 30 phút mà đã tan hoang hết rồi. Dọc đường đến đây không còn gặp được mấy ai sống nữa, người c.hế.t phơi xá.c đầy đường, người sống thì thảm hại bấu víu lấy nhau. Tôi không đèo được bọn họ nên phải bỏ chạy, may mà còn tìm được một siêu thị có đồ ăn. Đói khát sắp c.hế.t đến nơi rồi”.
Nói rồi, ông ta lại dáo dác nhìn quanh: “Cô gái đi cùng cậu đâu rồi? Ch.ế.t rồi à?”.
“Cô ấy vẫn sống”. Anh đáp qua loa: “Đêm nay không biết lực lượng cứu hộ có đến kịp không nên chúng tôi ở tạm chỗ này”.
“Vậy à? Thế thì tốt quá. Tôi cũng định ở lại siêu thị này. Có cô cậu thì đỡ sợ hơn nhiều rồi”.
Phong hất hàm chỉ về phía chân ông ta: “Ông muốn chờ được đến khi lực lượng cứu hộ đến thì xử lý chân trước đi. Tôi thấy vết thương khá nặng đấy”.
Adonis gật gật đầu, mắt lại láo liên muốn tìm dụng cụ y tế. Lúc này tôi mới bước ra, chia cho ông ta một nửa vật dụng mình vừa tìm được: “Ông dùng tạm cái này đi”.
Ông ta vội vàng nhận lấy, rối rít cảm ơn chúng tôi: “Cảm ơn, cảm ơn. May quá, gặp được cô cậu ở chỗ này”.
Tôi không nói gì, chỉ liếc Phong, có lẽ anh cũng cảm thấy Adonis không phải người của bên tấn công nên cũng không để ý tới ông ta nữa. Chỉ đi lại phía tôi rồi kéo tôi về gian hàng cũ, trước lúc đi khỏi, anh nói: “Adonis, tự chăm sóc nhé. Chúng tôi nghỉ ngơi một lát”.
“Được”.
Trong siêu thị, không gian được ngăn cách với nhau bằng các dãy hàng. Tôi và Phong trốn ở gian trong cùng, một mặt là tường, một mặt là kệ đựng đồ thực phẩm. Adonis ở bên dãy kia.
Bởi vì không quá thân thiết nên tôi không muốn xử lý vết thương cho ông ta, vả lại trên đầu Phong vẫn còn một vết rách to, tôi muốn xử lý cho anh trước. Cho nên khi ngồi yên vị xong, tôi mới bảo:
“Anh cúi đầu xuống đây, em rửa vết thương cho anh đã”.
“Chắc giờ m.áu khô rồi”.
“Cũng vẫn phải rửa rồi kiểm tra kỹ”. Tôi kiên quyết kéo tay anh: “Anh cúi đầu xuống đây”.
Phong bất đắc dĩ đành phải cúi đầu để cho tôi xem vết thương, lúc này, trên tay anh vẫn cầm nguyên thanh sắt kia, ánh mắt vẫn không rời vị trí của Adonis.
Tôi nghĩ Adonis tuy không phải địch, nhưng cũng chẳng rõ ông ta có muốn hại chúng tôi hay không, Phong cảnh giác thế này cũng là điều nên làm. Tôi vừa rửa vết thương trên đầu anh vừa hỏi nhỏ:
“Anh nghĩ ông ta có ý đồ xấu không?”.
“Không biết được, nhưng Adonis là người lạ, mà người lạ thì không đáng tin”. Anh đáp: “Em cũng phải cẩn thận với ông ta”.
“Em biết rồi”.
“Cố gắng qua đêm nay, đợi đến khi trời sáng chắc mọi việc sẽ có tiến triển hơn. Tôi nghĩ chính phủ Uztan sẽ không để tình trạng này kéo dài lâu đâu”.
“Vâng”.
Cũng may là da thịt của Phong không độc nên vết rách sâu hoắm kia đã bắt đầu có hiện tượng khép miệng. Tôi rửa vết thương xong, lau khô, lại lấy mấy viên kháng sinh đưa cho anh uống.
Cả ngày trời đủ chuyện mệt mỏi, lúc này cả tôi và anh đều đã thấm mệt, nhưng Phong lại tìm mấy miếng bìa cartong trải dài ra đất, lấy ít quần áo mới làm gối rồi bảo tôi: “Em nằm đó ngủ một lát đi, tôi thức canh”.
“Anh mệt hơn, anh ngủ đi. Em thức canh, có việc gì em sẽ gọi anh”.
“Tôi không sao”. Anh đỡ vai tôi, ép tôi phải nằm xuống: “Minh Châu, bây giờ không phải là lúc chúng ta tranh nhau việc nghỉ ngơi, mà là phải thay phiên nhau để ngủ. Tôi vẫn khỏe, chống đỡ được, nên em cứ ngủ đi. Khi nào thức dậy thì canh thay tôi”.
Anh đã nói vậy thì tôi cũng không cãi nữa, chỉ im lặng nằm xuống đống bìa cartong lạnh ngắt rồi đáp: “Vậy anh chịu khó thức trước nhé?”.
“Ừ”. Anh bỏ tôi: “Cả ngày mệt rồi, tranh thủ nhắm mắt ngủ đi”.
“Vâng”.
Nói là nói thế nhưng dù mệt đến rã rời, tôi nhắm mắt rồi cũng không tài nào ngủ được. Ở trong hoàn cảnh này, ngồi trong một siêu thị đổ nát tối tăm, xung quanh có rất nhiều những th.i thể lạnh ngắt, lại có một gã đàn ông người đầm đìa m.áu ở bên kia, tôi mới thực sự cảm thấy tất cả mọi sự trên đời này đều có thể thay đổi chỉ trong một cái chớp mắt.
Mới sáng nay tôi và anh vẫn còn là một quý ông quý bà đi đấu giá viên kim cương giọt lệ của biển cả, đứng giữa hội trường nghe những âm thanh hò reo, mỉm cười vui vẻ. Vậy mà đến tối đã phải chui lủi ở chỗ này, mỗi giây mỗi phút đều thấp thỏm lo sợ, chẳng biết còn phải chạy trốn đến lúc nào, còn sống được không, có thoát khỏi được nơi này và được chính phủ Uztan hỗ trợ không? Còn gia đình của chúng tôi ở Việt Nam nữa. Liệu không liên lạc được với tôi và Phong, mọi người sẽ lo lắng ra sao?
Tôi không biết, nhưng tôi rất sợ… Sợ không có cơ hội quay về Việt Nam, sợ lỡ như Phong xảy ra chuyện gì, hoặc là sợ sau này tôi không còn được gặp lại anh… Có rất nhiều thứ mà lần đầu tiên tôi phải nghĩ đến, phải hoảng hốt, giây phút này bảo cứ thế nhắm mắt an yên chìm vào giấc ngủ, giống như mỗi lần đặt lưng xuống giường trước đây, thực sự tôi không thể làm nổi.
Một lúc sau đó, bỗng dưng có một bàn tay ấm nóng cầm lấy tay tôi. Phong dường như cũng có tâm trạng giống tôi nên khẽ nói: “Minh Châu, chúng ta sẽ ổn thôi”.
Tôi cũng nắm chặt lấy tay anh, từng ngón tay cọ cọ vào tay anh: “Anh, em muốn được về nhà”.
“Ừ, ngày mai chúng ta sẽ về nhà”.
“Ngồi trên máy bay anh đừng làm việc nữa, quanh năm làm việc rồi, tranh thủ mười mấy tiếng đó để nghỉ ngơi”.
Anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt rất mực dịu dàng: “Ừ, tôi biết rồi”. Ngừng một lát, anh lại nói: “Lúc bay về, tôi cũng ngủ giống như em”.
“Em ngủ xấu lắm không?”.
“Không xấu”.
“Thế có đẹp không?”.
Phong im lặng một lát rồi lại nói: “Đẹp”.
Đáy lòng tôi phút chốc trào dâng một niềm chua xót vô bờ bến, trước đây khi bình yên, anh chưa bao giờ nói với tôi những lời này. Bây giờ rơi vào tình cảnh hoạn nạn như vậy, một người như anh lại không tiếc dịu dàng an ủi tôi, khiến tôi thương anh đến rơi nước mắt.
Tôi xoay người lại, ôm lấy bắp chân anh: “Ngày mai anh nhớ nhắc em tìm bút nhé. Em phải tìm một cây bút”.
“Ừ. Em muốn bút màu gì?”.
“Màu đỏ”.
Phong vuốt mái tóc dài của tôi: “Ừ, ngày mai tôi kiếm bút màu đỏ cho em. Nhưng bây giờ em phải ngủ đi. Ngoan, nghe lời tôi được không?”.
“Vâng”.
Cuối cùng, nhờ có những lời nói dịu dàng của anh, nhờ có cảm giác ấm áp khi được ôm anh, tôi mới có thể chợp mắt được. Nhưng tôi ngủ không quá sâu, lúc mới bắt đầu thiếp đi thì có nghe Phong và Adonis nói chuyện gì đó, tôi loáng thoáng nghe được gì về tình hình chính trị, rồi cả việc kinh doanh, cả viên kim cương xanh kia. Toàn những thứ nhàm chán nên tôi cũng lười để ý, chỉ nắm chặt tay anh rồi nhắm mắt ngủ.
Tôi chỉ định ngủ một, hai tiếng, sau đó dậy thay ca cho anh. Nhưng chẳng rõ đã ngủ qua bao lâu, chỉ biết cho đến khi có những tiếng sú.ng bắn ầm ầm ở bên ngoài mới giật mình bật dậy.
Phong cũng vội vã kéo tôi vào một góc, tay ôm lấy đầu tôi, dùng lưng mình che chắn cho tôi. Tôi run như cầy sấy trong lòng anh: “Anh có sao không?”.
“Không sao. Phía trước có bàn chắn rồi, đạn không xuyên qua được”.
Adonis cũng hoảng loạn chạy trốn, nhưng ông ta hành động quá lộ liễu, đám người kia soi đèn pin công suất lớn chắc chắn nhìn thấy người sống nên lập tức đạp cửa xông vào.
Lúc này, tôi nhìn kỹ mới thấy có gần chục gã đàn ông da màu, râu ria xồm xoàm, trên người mặc đồ rằn ri giống như phiến quân. Trước ngực bọn họ đeo cả băng đạn dài, tay cầm sú.ng máy hạng nặng, mặt mày ai cũng vô cùng dữ tợn. Khi vừa lao vào, có vài người dùng tiếng anh chửi bới:
“F.u/ck con m.ẹ chúng mày. Còn đứa nào ra hết đây. Mấy con chuột nhắt chúng mày ra đây”.

Yêu thích: 3.4 / 5 từ (11 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN