Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu - Phần 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu


Phần 6


Buổi sớm mai không khí rất trong lành, mặt trời lên từ rất sớm, rọi ánh nắng ấm áp qua rèm cửa màu trắng trong phòng, chiếu lên chiếc giường có tôi và anh.
Say rượu, lại trải qua lần đầu tiên đ.iên rồ và hỗn loạn, cả người tôi đau như bị ai dần một trận, nhưng lúc quay sang nhìn Phong đang ngủ ngon lành bên cạnh mình, tôi mới cảm thấy sự bải hoải của x.ác thịt cũng không bằng nỗi kinh hãi vì những chuyện đã xảy ra đêm qua.
Có điều, hối hận hay khóc lóc đau khổ cũng chẳng giải quyết được gì, lúc này tôi chỉ có hai cảm giác đan xen. Cảm giác đầu tiên chính là tội lỗi, tôi vẫn cảm thấy như mình và anh đã làm chuyện ‘loạn luân’, cảm giác thứ hai chính là may mắn, bởi vì anh không đem bán tôi cho lão già béo xấu xí, ngược lại, kể từ bây giờ ngoài bản thân mình ra, chắc anh cũng chẳng còn mặt mũi nào bán tôi cho người khác nữa.
Đã thế thì quyết định vậy đi, ngủ với ai cũng là ngủ, trả thù cách nào cũng vẫn là trả thù. Nhưng với anh, có lẽ tôi sẽ dễ chịu hơn!
Đang vẩn vơ suy nghĩ thì hàng lông mi dài của ai kia khẽ chớp, tôi chưa kịp quay đi thì Phong đã mở mắt. Anh không có dáng vẻ bất ngờ hay kinh hãi như tôi vừa rồi, thậm chí còn rất bình tĩnh hỏi: “Tỉnh rượu chưa?”.
Gò má tôi nóng ran, lí nhí nói: “Em tỉnh rồi”.
“Cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”.
Tôi không có mặt mũi nào nói ‘Có’ nên chỉ quay đi nơi khác: “Không ạ”.
“Thế thì dậy rửa mặt đi, hôm nay phòng kinh doanh có hoạt động thường niên, một tiếng nữa em đến vẫn còn kịp”.
Ôi, anh không nhắc thì tôi cũng quên béng mất, hôm nay phòng tôi có hoạt động quan trọng, tôi phụ trách từ đầu đến cuối chương trình nên không thể vắng mặt được. Thế là cũng quên cả việc mình chưa mặc đồ, lồm cồm ngồi dậy.
Giây tiếp theo, sắc mặt của Phong lập tức đỏ bừng, anh nhanh chóng quay đi chỗ khác, còn tôi khi ấy cũng chỉ muốn tìm lỗ nẻ nào mà chui xuống, nhưng chẳng có chỗ nào để chui trên giường này nên chỉ đành cuống quít nhặt quần áo mặc vào người, sau đó co giò chạy biến vào phòng tắm.
Soi gương mới thấy cả người tôi dày đặc dấu hôn, từ cổ xuống ngực, chỗ nào cũng có, hình như hôm qua tôi quá nhiệt tình nên giờ hai chân vẫn còn run, không đứng thẳng được. Áo sơ mi cũng đứt cúc gần như hết cả, gần như không mặc được nữa nên rửa mặt xong, tôi đành nhăn nhó quấn chặt vạt áo đi ra.
Phong đang nấu mì trong bếp, ở trên ghế sofa vắt một bộ quần áo nữ. Nghe thấy tiếng tôi, anh mới quay đầu lại nói: “Ở ghế có một bộ quần áo, em mặc tạm đi, nếu không vừa thì trên đường đến công ty mua một bộ khác”.
Lúc ấy tôi cũng thắc mắc tại sao nhà anh lại có đồ nữ, nhưng ngẫm lại, dù sao cũng không phải việc của mình nên không hỏi. Bộ đồ kia size M, mà tôi lại mặc size S nên hơi rộng, nhưng sơ vin vào trông vẫn được. Tôi xoay ngang xoay dọc trước gương hai vòng rồi mới nói:
“Em mặc vừa bộ đồ này. Em mượn tạm một hôm nhé, ngày mai giặt sạch rồi trả lại anh”
“Không cần đâu. Em cứ giữ đi”.
“Anh nấu mì à? Có trứng không?”.
“Có, một quả”.
Có lẽ, người như chúng tôi giỏi nhất là giả vờ, cả tôi và anh đều rất bình tĩnh, giống như chưa hề xảy ra chuyện đêm qua. Thậm chí sau đó còn ngồi ăn sáng cùng nhau.
Mì anh nấu rất ngon, rõ ràng chỉ có mì, trứng và nước thôi nhưng ngon hơn tôi nấu gấp vạn lần. Tôi xì xụp gắp mì cho vào miệng, xong lại khen:
“Ngon thật. Anh nấu kiểu gì mà ngon thế?”.
“Nấu bình thường. Tại em đang đói nên mới cảm thấy ngon hơn bình thường”. Anh dừng đũa, ngẩng lên nhìn tôi: “Không uống được nhiều rượu thì về sau phải biết tiết chế, bây giờ em vẫn là cháu gái của chủ tịch, ra ngoài đừng làm mất mặt ông nội”.
“Em biết rồi. Sau này em sẽ không uống say như thế nữa”. Ngừng một lát, tôi lại hỏi: “Anh thì sao? Anh say hay là không say”.
Vẻ mặt của Phong vẫn bình thản như thường, thậm chí trong ánh mắt cũng không hề có nổi một tia lúng túng. Anh thẳng thắn đáp: “Tôi đủ tỉnh táo để biết mình làm những chuyện gì”.
“Vậy thì tốt”. Tôi cười, lại cúi đầu ăn thêm một đũa mì khác: “Ông luôn dạy em, người làm kinh doanh một khi đã làm chuyện gì thì tốt nhất đừng để mình có cơ hội hối hận. Hoặc có, cũng không được phép hối hận”.
Giống như chúng tôi đêm qua, tốt nhất là đừng ai hối hận, bởi vì đã vĩnh viễn không thể quay về làm anh em được nữa thì cứ thẳng lưng mà bước về phía trước, giày vò nhau xong thì đường ai nấy đi.
“Em học rất tốt”. Anh nói một câu có phần mỉa mai: “Nhưng Minh Châu, tôi phải nhắc cho em nhớ, dù thế nào thì một khi bước trên con đường này, người chịu thiệt nhiều nhất vẫn là em”.
“Em chấp nhận”. Tôi trả lời vô cùng dối lòng: “Chỉ cần vẫn giữ được cuộc sống này, chỉ cần không bị ông nội và bố tống cổ ra khỏi nhà, bẽ mặt trước thiên hạ, thì phải chịu thiệt thế nào em cũng chấp nhận. Chỉ là…”.
Nói đến đây, tôi ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt anh, dõng dạc kiên định nhấn mạnh từng chữ: “Ngay từ đầu em đã nói em đi theo anh, ngoài anh ra, em không theo ai cả”.
Có lẽ Phong đủ thông minh, đủ đàn ông để hiểu được lời tôi nói. Anh im lặng quan sát tôi rất lâu, rất lâu, mãi đến khi mì trong bát đã dần nguội ngắt, anh mới đáp: “Cứ quyết định như thế đi”.
“Vâng”.
“Minh Châu”. Ngừng lại vài giây, anh nói: “Tôi hy vọng người thông minh như em sẽ biết tự bảo vệ bản thân mình”.
“Có”. Tôi cười: “Anh yên tâm đi, lát nữa trên đường đến công ty em sẽ mua thuốc trá.nh thai. Từ đêm qua đến giờ mới chỉ vài tiếng thôi, uống thuốc vẫn còn tác dụng”.
Phong lặng lẽ cúi đầu gắp một đũa mì đã trương phình, cho vào miệng: “Ăn đi”.
Ăn sáng xong, anh có điện thoại nên phải đến công ty giải quyết việc gấp, tôi lề mề hơn nên đi sau. Trước lúc đi, Phong có đưa cho tôi chìa khóa và thẻ thang máy, có lẽ vì tôi đang ở nhà anh, hoặc cũng có thể vì chúng tôi đã ngầm hiểu về sau mối quan hệ giữa cả hai sẽ vĩnh viễn không còn như trước, cho nên anh mới giao những thứ ấy cho tôi.
Tôi cất gọn gàng những thứ ấy vào trong túi, sau đó mới đi vào phòng ngủ định dọn dẹp. Cả đêm qua làm loạn, cứ nghĩ chăn gối sẽ vừa nhàu nhĩ vừa dính m.áu của tôi, thế nhưng lúc vào thì thấy ga giường đã được trải mới phẳng phiu rồi. Bộ ga cũ cũng chẳng biết Phong ném đi đâu.
Haizzz! Giải quyết sạch bách, gọn ghẽ y như con người của anh vậy!
Trên đường đến công ty, tôi có ghé qua tiệm thuốc tây mua một hộp thuốc trá.nh thai, lại được dược sĩ tư vấn dùng loại thuốc này nhiều sẽ rất có hại cho cơ thể, nên đổi qua loại dùng hàng ngày, thế là tôi cũng tiện tay mua thêm một vỉ. Chẳng biết sau này còn có lần 2, lần 3 với Phong không, nhưng thôi thì cứ mua đề phòng cho chắc, dù sao việc trả thù của anh cũng mới bắt đầu thôi mà!
Cả ngày bận rộn ở buổi hoạt động thường niên của phòng, tôi cũng quên béng đi cảm giác bỏng rát giữa hai chân, cả những ‘vết thương mới’ trên cơ thể. Vật lộn đến tận chiều muộn, về đến nhà thì trời cũng đã tối mờ tối mịt, lúc vừa vào trong nhà thì mẹ tôi cũng cầm một bình hoa đi ra, vừa liếc thấy tôi, bước chân bà liền khựng lại.
“Minh Châu, trên cổ con có cái gì thế kia?”.
“À…”. Tôi giật mình, đưa tay sờ lên cổ mới nhớ ra lúc nãy ở trên xe bật điều hòa hơi nóng, tôi có nới rộng cổ áo, mấy vết hôn đêm qua vẫn đỏ chói cả mắt, nhìn một cái là mẹ tôi phát hiện ra ngay: “Mẹ… Không có gì đâu”.
“Cả đêm qua con không về, hôm nay còn mặc quần áo của ai? Con đi đâu? Minh Châu, đêm qua con đi với ai?”. Bà đặt lọ hoa xuống rồi chạy về phía tôi, xé tung một cúc áo cổ của tôi ra, lại nhìn chòng chọc khắp người tôi, vẻ mặt kinh hoảng không tin được. Miệng cứ lắp ba lắp bắp: “Con… con… đêm qua con….”.
Tôi biết không thể chối được, vả lại sau chừng ấy thời gian hòa hoãn, cũng nên cho mẹ một câu trả lời nên tôi nói: “Con ngủ với anh Phong”.
“Gì cơ?”. Bà lảo đảo lùi về phía sau, hai mắt đỏ ngầu, gào lên: “Con nói cái gì?”.
“Mẹ, con đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu anh ấy muốn thế thì cứ như thế đi. Không phải mẹ muốn con vẫn sống cuộc sống bây giờ à? Vẫn muốn làm cháu gái của chủ tịch tập đoàn Kim Cương thì phải đánh đổi chứ? Nếu không, mẹ nghĩ mẹ chỉ cần đến van xin anh ấy, anh ấy có buông tha không?”.
“Không phải đánh đổi như thế này”. Mẹ tôi như hóa đ.iên lao vào đánh tôi, bà liên tục đấm mạnh vào người tôi: “Cái đứa con gái ngu ngốc này. Sao mày ngu thế hả con? Mày làm thế khác nào mày lấy d.ao đ.âm mẹ. Mày đ.âm mẹ c.hế.t luôn đi con ơi. Thà t.ao c.hế.t còn hơn, Minh Châu, mày nghe chưa, thà tao c.hế.t còn hơn để thằng con hoang đó động vào mày”.
Lúc ấy, tôi muốn hét lên rằng anh ấy không phải là con hoang, con mới chính là con hoang. Nhưng suốt nửa tháng nay mẹ tôi suy sụp nên rất gầy, kể từ khi tôi nói sẽ đi theo Phong, bà khóc nhiều nên trông rất tiều tụy, tôi không nỡ giày vò mẹ thêm nên nói: “Mẹ, con có thiệt gì đâu. Mẹ xem, bây giờ anh ấy không giống như ngày xưa nữa. Anh ấy là cháu ruột của ông nội, có cổ phần trong tập đoàn, học hành giỏi giang, còn là phó giám đốc công ty linh kiện. Anh ấy không phải là đồ hạ đẳng nữa, con có thiệt gì đâu?”.
“Không thiệt? Thế nào là không thiệt? Nó có cổ phần thì sao? Là phó giám đốc thì sao? Nó có tiền nhiều bao nhiêu đi nữa cũng vẫn là đồ hạ đẳng, mày với nó không có tương lai, không có gì hết. Nó cũng không tử tế gì với mày, nó chỉ muốn chà đạp mày để trả thù mẹ tôi. Mày hiểu chưa?”.
“Mẹ, con hỏi mẹ một câu được không?”. Tôi ngước lên, bình tĩnh nhìn mẹ: “Năm xưa mẹ yêu bố ruột của con, ông ấy đâu có trong tay thứ gì, mẹ với ông ấy cũng đâu có tương lai gì, sao mẹ vẫn yêu ông ấy, còn sinh cả ra con?”.
Mẹ tôi bị hỏi đến á khẩu, bà im lặng vài giây, mãi sau mới khó khăn nói: “Tao với ông ấy có tình yêu. Còn mày và thằng Phong, ngoài trả thù ra chẳng có gì cả”.
“Có”. Tôi cười nhạt, nói một câu rất thật lòng: “Đêm qua con tưởng anh ấy đem con đi bán cho lão già của công ty đối tác. Lúc ấy con nghĩ thà con bán cho anh ấy, con ngủ với anh ấy còn hơn ngủ với người khác. Mẹ, con không biết tình cảm giữa con với anh Phong là gì, chắc không phải là tình yêu, nhưng so với việc ngủ với người khác, con thà chọn ngủ với anh ấy. Anh ấy cũng không giày vò gì con cả, đôi bên hòa hợp thì làm”.
“Con…”. Mẹ tôi kinh hãi không nói được lời nào, chỉ mở to đôi mắt nhìn tôi. Tôi lặng lẽ hít vào một hơi: “Mẹ, đôi bên cùng có lợi cả. Anh ấy hài lòng, còn con vẫn giữ được cuộc sống như bây giờ. Con với anh ấy thỏa thuận rồi, chỉ cần có thứ anh ấy muốn, chuyện con là con của ai, anh ấy sẽ không nói ra đâu. Mẹ cũng đừng lo gì cả, cứ như vậy đi”.
“Minh Châu, con bị đi.ên rồi sao? Con có nghĩ tới sau này con lấy chồng thì sẽ thế nào không? Con còn phải lấy chồng, phải sinh con. Con với nó như thế…”.
“Khi anh ấy chán sẽ tự dứt thôi, mẹ đừng lo”. Tôi cười: “Đàn ông như anh ấy thiếu gì người đẹp vây quanh, biết đâu năm bữa nửa tháng là chán con ngay thôi. Món thịt kho tàu có ngon thì ăn một tuần còn không nuốt nổi cơ mà”.
“Minh…”.
“Mẹ, đừng lo gì cả. Chuyện của anh ấy cứ để con giải quyết. Mẹ cũng đừng buồn, cứ coi như đây là trải nghiệm yêu đương của con đi. Thời này còn ai quan trọng tri.nh tiết nữa đâu”. Tôi xoay người bước lên cầu thang: “Mẹ nghỉ đi, con lên phòng đi tắm đây”.
Mẹ tôi ban đầu vẫn cực lực phản đối quyết định của tôi, nhưng sau này bình tĩnh lại cân nhắc thiệt hơn, cộng thêm việc đã xảy ra rồi thì không thay đổi được nữa, cho nên bà đành coi như nhắm một mắt mở một mắt mặc kệ tôi muốn làm gì thì làm.
Bà nói với tôi: “Bây giờ con lớn rồi, mẹ không nói được con. Nhưng Minh Châu, nếu chuyện giữa con và nó lộ ra ngoài, hậu quả mẹ không tưởng tượng nổi đâu”.
“Con biết, con sẽ cố gắng cẩn thận nhất có thể. Với cả trong mắt mọi người, con với anh Phong vẫn là anh em, có ở chung một chỗ với nhau cũng chẳng ai nghi ngờ đâu”.
“Tương lai không biết trước được. Nhưng con cứ cố gắng chịu khổ qua thời gian này, mẹ đang tìm đối tượng thích hợp để con kết hôn rồi. Đến khi con lấy chồng, vị trí trong nhà thay đổi, nó sẽ không dám đụng vào con nữa”.
Chuyện kết hôn là chuyện cả đời, không thể tìm xong ngày một ngày hai, vả lại tôi cũng không quan tâm đến việc tôi kết hôn thì vị trí trong nhà sẽ thay đổi ra sao, thế nên tôi chỉ ậm ừ trả lời mẹ: “Vâng, mẹ thích ai thì mẹ cứ chọn đi”.
“Minh Châu, đừng để… có thai”. Mẹ tôi lại khóc, sau rất nhiều năm ở bên bà, đó là quãng thời gian duy nhất tôi thấy mẹ khóc nhiều như vậy: “Đừng sống cuộc đời như mẹ”.
Tôi cười, ôm lấy bờ vai đã gầy đi không ít của mẹ: “Con biết rồi, mẹ đừng lo, con tự biết bảo vệ mình”.
Nói là nói thế chứ cả tháng trời sau khi rời khỏi nhà Phong, chúng tôi không gặp nhau thêm lần nào, cũng chẳng có cơ hội để ‘tránh thai’ hay ‘tự bảo vệ mình’ gì đó. Tính của Phong trước giờ luôn trầm lặng ít nói, hình như anh cũng không thích gần gũi tôi nên nếu không có việc thì sẽ chẳng chủ động liên lạc bao giờ.
Tôi cũng không tìm anh, chỉ là mấy lần về nhà ông nội ăn cơm mới nghe mọi người nói thời gian này anh đang ở nước ngoài làm việc, công ty linh kiện cần đối tác để xuất khẩu nên Phong chịu trách nhiệm sang đó để thương thảo với họ.
Ông nội tôi nói: “Mấy năm qua thằng Phong làm việc ở tập đoàn, trải qua nhiều vị trí, tôi thấy năng lực của nó rất được. Sắp tới, nếu việc xuất khẩu lần này thành công, tôi định để nó lên làm giám đốc công ty linh kiện, các anh chị thấy thế nào?”.
Mẹ tôi bất mãn nhíu mày, còn bố tôi cũng không ưa gì Phong nên đáp: “Nó đang còn trẻ, bố cứ để nó chịu khổ thêm thời gian nữa đi. Cho nó lên cao sớm quá, con sợ có ngày lại ngã đau”.
“Anh thấy nó chưa đủ chịu khổ à?”. Ông đáp: “Anh chị đừng tưởng tôi không biết, mấy năm ở nhà anh chị nó sống chẳng dễ dàng gì. Thằng Vương đi du học, một năm tiêu đến cả triệu đô, trong khi thằng Phong không ngửa tay xin tôi một đồng, còn tốt nghiệp loại xuất sắc. Mấy năm về nước nó cũng không dựa vào tôi, một mình tự nỗ lực đi lên. Bây giờ cho nó chút phần thưởng mà anh còn sợ nó trèo cao ngã đau à?”.
“Kìa bố”. Nghe nhắc đến con trai mình, chú hai lập tức thanh minh: “Thằng Vương nó học ở bang khác, khu vực đó chi tiêu tốn kém hơn. Với cả Vương nó cũng tốt nghiệp xong, về tập đoàn làm việc từ vị trí nhỏ nhất. Phong là cháu đích tôn của bố, bố ưu ái nó hơn con hiểu, nhưng Vương cũng là cháu bố, bố nói vậy cháu nó cũng tủi thân chứ”.
Vương cũng nói: “Đúng đấy, ông nội, giờ anh Phong sắp lên giám đốc công ty linh kiện, cháu vẫn là nhân viên quèn phòng kế hoạch đây”.
“Mày ấy, chỉ giỏi ăn chơi trác táng”. Ông nội tôi thẳng thừng mắng: “Cả ngày chỉ lo mua sắm xe cộ, hết đến quán Bar này rồi câu lạc bộ khác, làm ở phòng kế hoạch thì cả ngày chỉ tay năm ngón sai khiến người khác. Nếu trưởng phòng không nể mày là cháu tao, mày đã bị đuổi từ lâu rồi”.
“Không phải đâu ông nội, con mụ trưởng phòng đó ghét cháu nên hay nói xấu cháu thì có, ông đừng tin mụ ấy”.
“Còn cãi à?”.
Vương không dám nói nữa, chú hai càng không mở miệng thêm. Cuối cùng, chỉ có bố tôi đáp: “Phong nó lớn tuổi hơn Vương, chín chắn hơn Vương là đúng. Nhưng tuổi trẻ có ai mà không mắc sai lầm đâu, bố cứ nghĩ kỹ đi hãy đưa nó lên làm giám đốc. Dù sao công ty linh kiện cũng là công ty quan trọng trong tập đoàn, để người có kinh nghiệm dẫn dắt vẫn hơn”.
Thực ra, tôi biết không phải bố tôi tốt đến mức muốn Phong đủ vững vàng mới nhậm chức giám đốc, mà là lúc ấy ông vẫn muốn nằm quyền công ty linh kiện, từng bước thâu tóm các công ty con trong tập đoàn.
Nhưng mười mấy năm qua bố tôi chưa hề tốt với con ruột của chính mình, ngay cả bây giờ cũng muốn giành giật với con trai, liệu ông có bao giờ nghĩ đến có một người đến bây giờ vẫn đang bận rộn làm việc ở một đất nước xa xôi, ngay cả một mái ấm gia đình thực sự cũng chưa từng có để trở về hay không?
Nghĩ đến việc đó, tự nhiên tôi lại thấy lòng chua xót, miếng cơm trong miệng cũng chẳng thể nuốt trôi được, cuối cùng đành kiếm cớ đứng dậy. Lúc đi ra đến phòng khách, bên tai vẫn còn nghe văng vẳng tiếng mọi người tiếp tục tranh cãi việc ai mới là người có đủ năng lực lãnh đạo công ty.
Mấy ngày hôm sau đã vào dịp cận Tết Nguyên Đán, ở tập đoàn có tổ chức chương trình tặng quà cho các hộ gia đình thuộc diện nghèo và cận nghèo ở trong thành phố. Phòng kinh doanh nhiều thanh niên trẻ nhất, theo như lời giám đốc nói thì tôi và Thủy Tiên trông nhẹ nhàng dễ nhìn nên được cử đi phát quà.
Tôi rất thích các hoạt động thiện nguyện kiểu này nên đi ngay, Thủy Tiên thì khỏi phải nói, cả buổi cứ líu lo bảo:
“Ôi mày không biết đâu, mọi năm tập đoàn có hoạt động này mà tao xin trớt mồm không được đi. Năm nay may sao lại được đi mới hên chứ. Không biết lần này đoàn có bao nhiêu người đi cùng nhỉ?”.
“Đi phát quà chắc đi ít thôi, rầm rầm rộ rộ giống làm màu lắm”.
“Ơ con này dở, thiện nguyện nhưng cũng đi đôi với quảng cáo hình ảnh công ty chứ. Có cả nhà báo đi cùng để chụp ảnh đưa lên báo nữa đấy”.
“Thế à? Thế thì tao phải bịt khẩu trang thật kỹ mới được”.
Thủy Tiên bĩu môi mắng tôi: “Mày đúng là đồ đ.iên, mấy khi được lên báo, phải trang điểm đẹp vào”.
“Thôi không rảnh, tao có trang điểm cũng không đẹp được đâu, cứ để tao rọ mõm lại cho người ta đỡ thấy”.
“Mày không đẹp thì còn ai đẹp nữa hả? Mẹ, người đâu mà trắng như cùi dừa thế không biết, tao tắm trắng còn không trắng được như mày”.
“Tao trát vôi vào người đấy”.
“Tiên sư”.
“Mà tập trung ở đâu nhỉ? Dưới sảnh à?”
“Ừ, đi cùng với hội phòng marketting mà. Với cả lần này có cả đại diện của các công ty con trong tập đoàn đi cùng nữa. Không biết có anh Phong đẹp trai không”.
“Chắc có đấy, ước đi”.
Tôi cứ nghĩ người bận rộn như Phong sẽ không có thời gian đâu mà tham gia các hoạt động thế này, với cả anh đi sang nước ngoài công tác chưa chắc đã về nước, không ngờ lúc lên xe 29 chỗ cùng đoàn thì đã thấy anh ngồi ghế cuối rồi.
Hơn một tháng không gặp, anh có vẻ đen đi chút ít, nhưng vẫn rất phong độ đẹp trai. Phong cũng nhìn thấy tôi nhưng chỉ liếc một cái, còn Thủy Tiên thì gần như nhảy dựng lên, thiếu điều lao thẳng xuống hàng cuối ngồi.
Tôi nhanh chân kéo nó ngồi vào hàng ghế ngay gần cửa ra vào. Nó vừa đặt mông xuống đã véo tôi đau điếng: “Trời ơi, mày thấy gì chưa, tao ước thiêng chưa? Anh Phong kìa. Thấy không? Ngồi cuối đó. Đẹp trai chứ hả?”.
Tôi giả vờ nói: “Tao chẳng thấy gì hết”.
“Cái đồ ngu này, ngồi ghế cuối đó gì? Mặc áo sơ mi màu xám xám đó”.
“À… ờ… Cũng được”.
“Mày đúng là đồ mắt không tròng. Tý nữa xuống xe ngắm kỹ lại đi. Đẹp trai lắm đấy”.
Tôi hận không thể nói với nó tôi đã ngắm kỹ lắm rồi, lúc mặc quần áo có ngắm qua, không mặc quần áo cũng nhìn rồi.
Nhưng mà không nói ra được nên tôi chỉ đành giả vờ nhắm mắt ngủ: “Ừ, tý xuống xe thì ngắm. Xem lịch trình đi, dừng ở nhà ai đầu tiên thế?”.
“Hôm nay toàn nhà xa thôi, có nhà ở tít ngoại thành nữa”.
Vừa mới nói đến đó thì bên tai có tiếng huýt sáo, quay sang mới thấy người ngồi bên ghế đối diện là Vương. Nó gác hai chân lên thành ghế phía trước, mặt cà lơ phất phơ hất hàm nhìn tôi: “Nói chuyện gì mà say mê thế bà chị?”.
Đứa em họ này của tôi ở tập đoàn thì nổi không ai bằng, dù ông nội không cho nhưng nó gặp ai cũng vênh váo khoe khoang mình là người thừa kế của tập đoàn Kim Cương. Thủy Tiên tất nhiên cũng biết Vương, lại ghé tai tôi nói nhỏ: “Mày quen lão ấy à? Lão Vương cháu chủ tịch ấy?”.
“Không”. Mặt tôi tỉnh bơ đáp: “Chắc ngứa miệng nên trêu vớ vẩn thôi”.
“Ôi thôi tốt nhất là tránh xa cái lão này ra, ghê lắm. Lỡ chọc đến lão cái là ăn đủ luôn đấy”. Nó huých huých tay tôi: “Giả vờ nhắm mắt ngủ đi”.
Tôi gật gật, nhưng đợi Thủy Tiên nhắm mắt xong là lấy điện thoại ra nhắn ngay cho Vương một tin: “Đừng có tỏ ra quen chị”.
Ở bên kia, nó cười nham nhở nhắn lại: “Sao thế? Bà chị sợ à? Nói ra chuyện bà chị là cháu của ông nội thì người ta phải nể chị chứ sao mà lại không dám nói?”.
“Không thích”. Tôi gửi đi xong, lại nhắn thêm một tin: “Phòng kế hoạch cũng đi phát quà à?”.
“Ờ, đúng là rảnh rỗi không có việc gì làm, toàn nghĩ ra mấy chuyện vớ va vớ vẩn. Nếu không phải ông nội bắt đi, tôi cũng thèm vào mà lết xác đi chương trình kiểu này. Chán bỏ mẹ”.
Lúc này mới biết, hóa ra ông nội muốn cả ba đứa cháu là bọn tôi bắt đầu xây dựng hình ảnh, cho nên mới để cả Phong, tôi và Vương đi. Làm việc ý nghĩa mà Vương nói vớ va vớ vẩn nên tôi định bảo nó ở nhà luôn cho xong, nhưng ngẫm lại, cuối cùng chỉ nhắn lại:
“Nhớ giữ mồm giữ miệng đấy, lát nữa đừng có bắt chuyện với chị. Cần gì thì nhắn tin”.
Xe bắt đầu bon bon chạy qua từng con phố đông đúc trong những ngày cận tết, thời tiết rét mướt, ngồi trên xe nhìn những cành cây khẳng khiu bắt đầu ra những chồi non đón mùa xuân, tự nhiên trong lòng tôi lại có cảm giác khoan khoái háo hức đến lạ.
Đến một con ngõ tồi tàn cũ kỹ, đường nhỏ xe không đi vào được, chúng tôi chỉ có thể xách theo quà đi bộ vào bên trong. Cả một đoàn thanh niên công ty rồng rồng rắn rắn đến một căn nhà dựng tạm ở ven bờ đê sông, lúc gần đến nơi, vì chức vụ của Phong lớn nhất nên trưởng đoàn nhường cho anh đi trước. Tôi đứng phía sau có dịp quan sát thật kỹ từng hành động của anh, từng cử chỉ anh chào hỏi lẫn tặng quà cho người dân, phải nói, dù từng là một thằng nhóc không được dạy dỗ, nhưng Phong bây giờ thật sự rất khiêm tốn và lịch thiệp.
Khi trao quà, anh dùng cả hai tay đưa cho ông cụ già trong nhà, mỉm cười nói: “Chúng cháu làm việc ở tập đoàn Kim Cương, sắp sang năm mới, chúng cháu đại diện cho tập đoàn đến hỏi thăm sức khỏe chú và gia đình, cũng tặng chú một chút quà. Chúc gia đình chú đón năm mới đầm ấm vui vẻ”.
Căn nhà này gần bãi rác, ông cụ cũng không hề sạch sẽ vệ sinh, thậm chí người còn có ruồi bâu khắp nơi. Thế nhưng, khi Phong chủ động bắt tay, ông cụ còn cẩn thận lau lau tay vào áo mấy lượt rồi mới nắm tay anh, miệng rối rít nói: “Cảm ơn tập đoàn Kim Cương. Cảm ơn các cháu, mời các cháu vào trong nhà ngồi chơi”.
Mấy thanh niên trẻ ngại bẩn nên không muốn bước vào, Vương thì bịt mũi phẩy tay xua như xua tà, chỉ có Phong vẫn thoải mái theo ông cụ vào trong, tôi cũng bước vào theo.
Trong nhà không có bàn ghế, chỉ có một chiếc ghế nhựa đã gãy xiêu gãy vẹo, nồi niêu xoong chảo và đồ dùng cũ chất đống khắp nơi, bên cạnh còn có một chiếc giường với chăn gối cáu cạnh bẩn thỉu.
Ông cụ ngượng ngùng đưa ghế cho Phong: “Ngại quá, nhà chỉ có một cái ghế, hay là hai cháu ngồi tạm trên giường nhé. Để ông đi rót nước”.
“Vâng”.
Lần này, tôi ngồi xuống giường trước, Phong liếc tôi lần thứ hai, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh tôi.
Chẳng biết có phải do ngồi gần sinh ra nhiệt, hay vì cơ thể anh ấm mà tự nhiên tôi lại cảm thấy có hơi nóng thổi qua. Vừa mới ngẩng đầu định hỏi thì Phong đã nói: “Ngồi dịch sang trái một chút đi, thanh giường bên ấy hơi ọt ẹp”.
“À… thế hả?”. Tôi nhấc mông dịch sang bên trái, cách xa anh một quãng: “Sao anh biết?”.
“Nghe tiếng nên đoán vậy”.
Tôi gật đầu, lại nói: “Nghe ông nội nói anh đi công tác ở nước ngoài. Anh mới về à?”.
“Ừ, về từ tối qua. Em có việc gì tìm tôi à?”.
“Không, em về bên nhà ông nội ăn cơm, nghe mọi người nói nên mới hỏi thế thôi”. Ngừng một lát, tôi lại nhắc: “Ông nội cứ phàn nàn, bảo lâu rồi anh không về ăn cơm. Chừng nào anh có thời gian thì về thăm ông đi”.
“Tôi biết rồi”.
Vừa nói đến đó thì ông cụ rót nước xong, đưa cho tôi và Phong hai ly nước lá gì đó vẫn còn nóng hổi, mỗi tội miệng chén hơi bẩn. Tôi không định uống, chỉ ngồi lắng nghe Phong hỏi thăm gia đình ông cụ, thỉnh thoảng thêm góp vui vài câu.
Ông cụ đang nói dở, thấy tôi không uống nước mới giục: “Cháu uống nước đi, nước này nấu từ lá nam đấy. Uống mát lắm”.
Tôi cười cười, nói “Vâng”, nhưng thực sự nhìn cốc nước ố vàng thế này sợ không nuốt nổi. May sao sau đó bỗng dưng Phong nói: “Nước của tôi nguội rồi, uống cốc của tôi đi. Đưa cốc của em cho tôi”.
Tôi cúi đầu liếc sang cốc của anh, chẳng biết từ bao giờ Phong đã âm thầm miết sạch một phần miệng cốc. Có lẽ ý anh muốn nói tôi uống phần đó là được.
Tôi nhận lấy cốc nước trên tay anh, uống một ngụm, Phong dùng lại chiếc cốc cáu cạnh của tôi. Nước lá nam có vị ngòn ngọt thanh thanh, chảy từ cổ họng xuống ruột gan tôi, chẳng hiểu do mùi vị hay do thứ gì mà tôi lại có cảm giác rất dễ chịu.
Nói chuyện với ông cụ thêm một lúc, chúng tôi lại đứng dậy, chào ông cụ rồi đi đến nhà khác. Cứ tiếp diễn hai mươi mấy hộ dân như thế cũng hết hẳn một ngày, khi về đến trụ sở tập đoàn thì hầu hết đều đã bơ phờ, ngay cả Thủy Tiên mồm như tép nhảy cũng không còn sức nữa, chỉ biết đứng ngắm Phong từ xa.
Đợi xe chở mấy người của công ty linh kiện đi rồi, nó mới uể oải bảo tôi: “Ôi, đi cả ngày thế ai cũng mệt, mà ông Phong không mệt hay sao ấy nhỉ? Từ lúc đi đến lúc về đều phong độ như nhau, chả thấy tỏ ra mệt mỏi gì cả. Chả bù cho mấy ông phòng marketting. Trẻ hơn mà đi được 5 nhà đã thở không ra hơi”.
“Chắc do ông Phong làm việc chân tay từ nhỏ, quen chịu khổ rồi. Thế này chưa thấm vào đâu”.
“Sao mày biết? Nãy tao thấy mày vào trong nhà ông cụ kia với anh ấy, mày tranh thủ hỏi à?”.
“Tao đoán”. Rõ ràng tôi biết anh từ nhỏ đã đi xúc than để kiếm sống, ra nước ngoài cũng phải lao động chân tay để kiếm tiền đi học, nhưng vẫn nói dối như vậy.
Thủy Tiên bĩu môi nói: “Xùy, thế mà cũng nói. Thôi mệt lắm rồi, tao đi về đây, mày có về luôn không?”.
“Không. Tao lên phòng lấy đồ với làm nốt ít việc đã. Tý nữa mới về. Mày về trước đi”.
“Ừ, biết rồi. Về đi”.
Khi tôi vào đến thang máy thì tình cờ lại gặp Vương đang ở đó, vẻ mặt nó nhàm chán bấm đi bấm lại nút mở cửa. Nghe tiếng bước chân tôi, nó mới ngẩng lên: “Vẫn còn lên phòng à?”.
Nhìn xung quanh không có ai, tôi mới đáp: “Ừ. Sao thế? Đang đợi ai à?”
“Không, chán nên nghịch thang máy chơi thôi”. Vương đứng dịch vào bên trong, nhường đường cho tôi, sau đó còn tiện tay ấn số 6 giúp tôi: “Bà chị hôm nay đi hăng hái nhỉ? Kiểu gì lên báo, chị với ông Phong cũng nổi nhất đấy”
“Nói mỉa à?”.
Nó nhếch môi cười nhạt: “Nói thật chứ nói mỉa gì?”. Màn hình điện tử trong thang bắt đầu nhảy từ 1 đến 4, khi đến số 5, bỗng dưng Vương nói: “Bà chị, tôi đang phân vân không biết có nên nói cho bà chị biết một việc hay không?”.
“Lòng vòng như thế đâu phải phong cách của cậu, có gì cứ nói thẳng đi”.
Vương đút tay vào túi quần, cười cười, trầm ngâm một lúc mới đáp: “Thế thì tôi có lòng tốt nói cho chị biết vậy. Sắp tới, nếu anh trai cùng cha khác mẹ của chị lên làm giám đốc công ty linh kiên, chị biết việc đầu tiên anh ta làm là gì không?”.
Tôi nhìn cậu ta không đáp, Vương cũng chẳng buồn chờ tôi trả lời đã tự nói: “Là hủy hợp đồng với công ty của nhà ngoại chị, thoái vốn. Lúc đó, công ty nhà ngoại chị cũng không sống nổi đâu, chỉ còn một con đường phá sản mà thôi”.

Yêu thích: 3.7 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN