Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu - Phần 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
141


Ước Gì Chưa Từng Gặp, Ước Gì Đừng Đậm Sâu


Phần 9


Đúng là theo thời gian, con người buộc phải thay đổi. Ví dụ như trước đây cuộc sống của tôi chưa từng phải lo đến tiền bạc, giờ thì cả ngày chạy đôn chạy đáo tìm cách ký được hợp đồng, không bận tâm đến mặt mũi, chỉ mong trả được tiền cho công ty linh kiện của Phong.
Tôi hít vào một ngụm khí lạnh buốt, cố gắng để nước mắt không rơi xuống: “Em ra thế này vừa ý anh không? Hay vẫn còn muốn phải hơn nữa?”.
Anh không trả lời, chỉ nhìn tôi một lát rồi nói: “Chìa khóa xe em đâu?”.
Tôi tay thì rút chìa khóa đưa cho anh nhưng miệng vẫn hỏi: “Anh làm gì thế?”.
“Lái xe về”. Anh kéo mũ áo tôi, trùm qua đầu: “Đứng gọn vào gốc cây đợi đi, tôi lái xe đến”.
Sau đó, đợi đến khi anh đi rồi tôi mới dám khóc, vì ấm ức nên hốc mắt hốc mũi đều đỏ lên, nước mắt không tiếng động lặng lẽ rơi xuống, tôi lại nhanh chóng lấy ống tay áo gạt đi.
Tôi không dám khóc lâu, sợ Phong thấy thì mất mặt nên lát sau đành cố gắng kìm lại, đợi anh lái xe đến, tôi mở cửa ngồi lên ghế phụ rồi nhanh chóng ngoảnh mặt ra bên ngoài, giả vờ như đang chăm chú nhìn người đi đường, nhưng thực ra là để che đi vành mắt vẫn nóng ran.
Đến một quán mì gà tần ở ven đường, anh bỗng dưng dừng xe lại rồi hỏi tôi: “Muốn ăn mì gà tần không?”.
Lúc này, tôi mới quay sang nhìn anh: “Buổi tối anh tiếp khách, không ăn được gì à?”.
“Ừ, hầu như chỉ uống rượu, không ăn được miếng nào”.
“Thế ăn mì gà tần cũng được, tối nay em cũng chưa ăn gì”.
Phong gật đầu, mở cửa xe đi xuống, tôi cũng lẽo đẽo xuống theo. Trời tháng 3 vừa mưa vừa lạnh, người ra đường đêm muộn cũng ít nên trong quán cũng chẳng có mấy bàn.
Tôi với anh ngồi ở một bàn tận trong góc, gọi hai bát mì gà tần nóng hổi. Trong lúc tâm trạng không tốt thế này, đúng là chẳng có gì an ủi tốt bằng đồ ăn, nhìn thấy mấy món ngon là tôi lập tức gạt hết những ấm ức vừa rồi sang một bên, sung sướng cầm đũa xì xụp ăn.
Phong nói buổi tối không ăn được miếng nào nhưng mì anh cũng ăn rất ít, ngay cả cái đùi gà to tướng cũng gắp sang bát tôi. Tôi đang nhồm nhoàm nhai, nhìn thấy thế mới tròn mắt hỏi: “Anh không thích ăn thịt gà à?”.
“Không”.
“Sao thế? Đùi gà này ngon lắm”.
“Ở nước ngoài ăn nhiều thịt gà quá nên giờ không ăn được nữa”.
Nói mới nhớ, những lần tôi nấu cơm cho anh ăn, các món Phong đều ăn rất tự nhiên, chỉ có thịt gà là anh không đụng đũa. Tôi tưởng do anh bị dị ứng da gà nên mới không ăn, mãi đến hôm nay mới biết là do bị ngán nên mới không ăn.
“Thịt gà ở nước ngoài không ngon bằng ở Việt Nam phải không?”.
“Ừ”. Anh đáp nhẹ tênh: “Ăn chẳng có mùi vị gì, thịt rất bở”.
“Vậy tại sao anh vẫn ăn nhiều?”.
“Lúc đó tôi làm thêm ở siêu thị, ở đó mặt hàng nhanh hết hạn nhất là gà đông lạnh dành cho ch.ó. Ông chủ hay vứt đồ hết hạn đi, tôi tiếc nên nhặt về ăn”.
Tim tôi bất giác nhói lên một cái, không rõ lý do vì sao, chỉ cảm thấy như bị thứ gì đó sắc bén nhẹ nhàng xuyên qua.
Tất cả mọi người đều biết 7 năm Phong ở nước ngoài vừa làm vừa học, anh không dựa dẫm vào ai, nhưng cũng không một ai biết để có thể sống được ở đất khách quê người khắc nghiệt như vậy, anh đã phải làm gì để tồn tại. Ăn thức ăn đã hết hạn của ch.ó là điều mà ngay cả trong mơ tôi cũng chưa từng nghĩ tới.
Nước mắt tôi ban nãy vừa khô, giờ lại chực rơi xuống, tôi cúi đầu tiếp tục ăn mì, lại hỏi: “Có đau bụng lần nào không?”.
Anh liếc tôi: “Không”
“Thế thì tốt”. Ngừng một lát, tôi lại nói: “Ông nội bảo nếu như anh không có cơm ăn, ông sẽ bảo người mang đồ ăn đến. Nhưng một năm đầu anh ở nước ngoài, người của ông chưa từng phải mang cơm đến bao giờ. Giờ mới biết, hóa ra anh không ăn cơm”.
“Ở bên đó gạo Việt Nam rất đắt”.
“Khó sống lắm phải không?”.
“Cũng bình thường”. Vẻ mặt anh không biểu cảm, cũng cúi đầu lặng lẽ ăn mì: “Dù sao cũng được tự do, ăn thứ mình có thể dễ dàng nuốt được, còn hơn phải nhịn nhục ăn bát cơm người ta bố thí”.
Giống như mẹ tôi năm đó, dù đã bắt anh phải ăn cơm cùng người giúp việc trong nhà, nhưng mỗi lần ngứa mắt đều mắng anh rằng: ‘Nhà tao không thừa cơm thừa gạo nuôi cái loại ăn bám, muốn có cơm ăn thì đi làm việc cho tao. Cái đống rác này mày không dọn hết thì tối nay đừng có mong ăn thìa cơm nào. Đúng là nhìn đã ngứa mắt, chẳng được tích sự gì’.
Cái đống rác mà bà nói là cả một kho đồ dùng cũ trong biệt thự, năm đó Phong rất gầy, chắc chỉ hơn 30kg, vậy mà một mình vác từng thanh gỗ mục nát bẩn thỉu mang ra bãi rác tập trung cách nhà gần một cây số. Anh vác đến trĩu cả vai xuống, nhưng khi về nhà, mẹ tôi vẫn kiếm cớ bảo anh làm việc chậm chạp, không cho anh ăn cơm.
Miếng thịt gà trong miệng tôi nuốt mãi không xuống được, như mắc ngang họng, phải qua một lúc lâu mới có thể đáp: “Sau này em không nấu thịt gà nữa”.
“Nếu em muốn ăn thì cứ ăn”. Anh nói: “Mỗi người một cuộc sống và lựa chọn khác nhau, trải nghiệm thế nào là do bản thân tự lựa chọn. Không cần phải thương hại tôi”
“Đó không phải thương hại”.
“Vậy thì là gì? Coi thường hay đồng cảm?”.
Là cảm thấy có lỗi, là cắn rứt, là xấu hổ, thậm chí có thêm một cảm giác khác nữa, nhưng tôi không thể định hình được đó là cảm giác gì nên không đáp, chỉ lặng lẽ cúi đầu im lặng.
Suốt từ lúc đó cho đến khi về nhà, tôi đã nghĩ mãi, nghĩ về những thứ anh đã trải qua, nghĩ về cái gọi là ‘lòng tự trọng’ của một người, sau cùng tôi chợt phát hiện ra tôi phải chạy vạy khắp nơi thế này cũng chẳng là gì cả, tôi không thể so được với anh, một người phải chịu đựng nhiều như vậy mà vẫn thẳng tắp vươn lên như vậy, tôi không nên giận mà phải học theo mới phải.
Sau cùng, lúc lên giường đi ngủ, tôi mới nói với Phong một câu: “Không phải thương hại, coi thường hay đồng cảm. Mà là muốn học hỏi”.
Phong vừa đặt lưng xuống giường, nghe tôi nói thế mới khẽ nhíu mày quay sang nhìn. Tôi cũng dùng đôi mắt sáng như đuốc nhìn anh: “Nửa tháng nay em đi khắp nơi để tìm kiếm đối tác cho Thiên An, nhưng em không làm được, hôm nay lúc anh hỏi ‘Người từng khóc lóc chất vấn anh tại sao lại bán em cho một gã vừa béo vừa xấu đâu rồi’, em đã từng nghi ngờ mình. Em nghĩ em là kẻ thất bại, vô dụng, chỉ biết hạ mình trước người khác, khiến ngay cả anh cũng coi thường em. Nhưng công bằng mà nói, những thứ em chịu đựng bây giờ chẳng là gì so với anh”.
Tôi hít vào một hơi: “Có phải muốn ngồi ở vị trí không ai ngồi được, thì phải chịu đựng được những thứ không ai chịu được không? Anh cũng từng như thế nên 7 năm đó mới có thể sống sót ở nước ngoài mà không cần xin ông một đồng phải không? Nếu thế, em không có tư cách để coi thường anh, cũng không đồng cảm với anh, em muốn được như anh. Dũng cảm làm điều mình muốn, vất vả đến mấy cũng sẽ cố gắng chịu đựng”.
Phong im lặng một lúc rồi đáp: “Minh Châu, dũng cảm làm điều mình muốn, không bao gồm việc bán rẻ tự trọng của mình”.
“Không có”. Tôi như bị tạt thẳng một gáo nước lạnh, lúng túng giải thích với anh: “Em nhận danh thiếp của ông ta là vì muốn tìm kiếm thêm cơ hội cho Thiên An, em không có ý định… lên giường với ông ta”.
“Vậy tôi hỏi em, lúc nhặt lại danh thiếp đó em đã suy tính điều gì?”.
“Em…”. Bị hỏi cho cứng họng, tôi không biết phải trả lời thế nào, cuối cùng lại như một con nhím bị chọc xù lông lên, gân cổ cãi: “Em chưa suy tính được điều gì cả. Nhưng nhất định em sẽ không nghĩ đến việc ngủ với ông ta để đổi lấy việc hợp tác”.
Anh không để ý đến bộ dạng sửng cồ của tôi, chỉ bình thản nói: “Bây giờ tuy em có thể chưa nghĩ đến việc đó, nhưng đến một ngày thật sự không thể tìm được đối tác để phát triển Thiên An, em sẽ suy tính đến một điều mà em chưa từng nghĩ mình sẽ làm. Minh Châu, muốn đi lên phải dựa vào sức mình, em không có hoạch định, không có chiến lược, không tập trung vào vấn đề cốt lõi, chỉ biết đi tìm đối tác mù quáng, bị từ chối là điều tất nhiên. Thương trường là chiến trường, người với người chỉ hợp tác khi có được lợi ích, em không cho họ được lợi ích từ kinh doanh, tự khắc họ sẽ đòi hỏi lợi ích từ bản thân em”.
“Em có. Em có soạn một bản kế hoạch, trong đó có ghi rõ về hệ thống dây chuyền sản xuất tương lai, bộ máy lãnh đạo mới, cam kết chất lượng sản phẩm và lợi nhuận thu về của bên kia. Tất cả đều dành phần lợi ích lớn hơn cho đối tác”.
“Kết quả thế nào?”.
Nhắc đến kết quả, nhuệ khí của tôi lập tức giảm đi một nửa. Tôi ủ dột chống chế: “Bởi vì uy tín của Thiên An trước đây không tốt, nên họ không muốn hợp tác nữa, cũng không đọc bản kế hoạch kia”.
“Người chịu lắng nghe duy nhất là người em đã gặp ban nãy?”.
Gò má tôi nóng ran, đáp: “Phải”.
Anh không nói nữa, chỉ trầm mặc nhìn tôi. Lúc này, tôi mới vỡ lẽ rằng tất cả những lời anh nói từ đầu đến giờ đều toàn là triết lý kinh doanh cả, anh nói đúng, bởi vì tôi không cho người khác nhìn thấy được lợi ích kinh doanh thực sự, nên họ chỉ quan tâm đến lợi ích từ bản thân tôi.
Hiểu ra được điều này, tôi lại càng thấy xấu hổ, cũng không dám mở miệng thêm. Nhưng lát sau lại nghe Phong nói: “Ngay từ đầu đã lựa chọn sai, thì kết quả chỉ có thể đi sai đường. Uy tín của Thiên An trước đây không tốt, em không đủ bản lĩnh và khả năng để khắc phục. Tôi thấy chuyện vực dậy Thiên An, dù cho em 6 tháng hay 6 năm, kết quả cũng chỉ là phí thời gian mà thôi”.
Mấy lời này chẳng khác gì những cái tát bỏng rát lên mặt tôi, tôi vừa tức giận vừa tủi thân, không muốn nghe nữa nên quay người vào trong tường, trùm chăn kín mặt. Ban đầu tôi cố nín nhịn không khóc, nhưng qua thật lâu thật lâu sau, khi Phong đã ngủ say rồi tôi mới ấm ức thút thít.
Anh giỏi hơn tôi thì sao chứ? Anh nỗ lực hơn tôi thì sao chứ? Dù sao tôi cũng chỉ là một đứa con gái thôi, tôi không trải qua khổ cực như anh, tôi không mạnh mẽ được như anh, tôi đi sai đường cũng dễ hiểu mà thôi, sao phải nặng lời với tôi như vậy chứ?
Sau hôm ấy, vì tự ái nên trong lòng tôi tự nhiên hình thành một bức tường vô hình với anh nên chẳng mấy khi nói chuyện, công việc ở công ty anh cũng bận nên về nhà rất ít, có những hôm tôi ngủ say lắm rồi mới nghe tiếng anh về.
Thời gian này tôi cũng vẫn tranh thủ đến bệnh viện thăm mẹ và ông ngoại, tình hình của ông tôi vẫn thế, yếu quá nên bác sĩ chưa cho xuất viện, nhà lại neo người nên dù mẹ tôi vẫn phải ở lại viện để chăm sóc ông.
Lúc ra về, mẹ tôi mới kéo tôi lại hỏi: “Dạo này tình hình công ty sao rồi con? Có tiến triển gì ko?”.
Tôi không dám nói với mẹ việc mình liên tiếp thất bại, chỉ đáp qua loa rằng: “Con đang cố gắng tìm đối tác, mẹ, công thức sản xuất ra Gallium bây giờ ai đang giữ?”.
“Ở trong két sắt nhà ông ngoại. Con vẫn định tiếp tục sản xuất Gallium à?”. Mẹ tôi chần chừ nhìn tôi: “Trước đây công ty cung ứng Gallium không đạt chuẩn ra thị trường, nên giờ…”.
Tôi biết ý mẹ nói ‘Nên giờ không có ai dám đặt sản xuất Gallium cả’, mà nó lại là hợp chất rất quan trọng để sản xuất ra linh kiện bán dẫn. Nhưng tôi vẫn kiên quyết đi con đường này nên nói: “Chỉ cần vẫn có công thức sản xuất Gallium đạt chuẩn, thì vẫn có cơ hội vực dậy được công ty. Mẹ, trên thị trường bây giờ không có công ty nào sản xuất được Gallium 100% như nhà mình mười mấy năm trước đâu. Từ từ rồi con sẽ tìm cách gây dựng lại uy tín của công ty nhờ Gallium”.
Nói xong mấy lời này, tự nhiên tôi lại giật mình. Tôi phát hiện ra những lời Phong nói đêm hôm đó có ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, dành cả đêm hôm đó để ngẫm kỹ lại, tôi nhận ra nếu mình không khắc phục được những vấn đề cốt lõi của Thiên An, thì có tìm đối tác cũng chỉ là mù quáng. Ngược lại, khi tôi có chiến lược rõ ràng, biết được Thiên An đang cần nhất là thứ gì, phải dựa vào cái gì để gây dựng lại uy tín, thì tôi mới có được nền tảng vững chắc nhất để tìm kiếm cơ hội cơ hội hợp tác.
Có lẽ, khi tôi đạt được đủ cả 3 yếu tố đó thì thứ mà đối tác nhìn đến sẽ không còn là lợi ích từ bản thân tôi nữa, mà là lợi nhuận trong kinh doanh. Từ đó mới mong có cơ hội trở mình, vực dậy lại được Thiên An.
Nhận ra được điều quan trọng này, tôi lập tức bắt tay ngay vào làm việc, dày công nghiên cứu tài liệu về quá trình hình thành và phát triển của các công ty, đặc biệt là tập đoàn Kim Cương suốt 3, 4 ngày trời, tôi mới kết luận được một điều rất hiển nhiên rằng: Sản xuất ra thành phẩm tốt mới chính là yếu tố cốt lõi để đạt được uy tín, và để có được sản phẩm tốt thì ngoài việc tuân thủ nghiêm ngặt công thức sản xuất ra, thì phải có đội ngũ kỹ sư tài giỏi. Có thể ví như sản phẩm là trái tim của một cơ thể, còn kỹ sư giỏi chính là mạch m.áu kết nối trái tim với cơ thể đó vậy.
Vì thế nên tôi xác định trước tiên phải tìm được kỹ sư và xây dựng lại dây chuyền sản xuất, miệt mài ngày đêm vạch ra chiến lược, thậm chí buổi trưa còn chẳng buồn ăn, đến ngày thứ 5 thì Thủy Tiên không chịu nổi, đành phải bảo tôi:
“Mày bận cái quái gì mà quên cả ăn thế. Ít nhất phải ăn vào mới có sức mà làm việc chứ. Muốn bị đói ch.ết đấy à?”.
“Tao đang bận lắm, giờ mà ngừng lại để ăn có khi lại quên luôn ý tưởng, mày ăn đi, cứ kệ tao”.
“Có cần tao giúp không?”.
Tôi dừng bút, ngẩng lên nhìn nó: “Mày tình nguyện giúp à?”.
“Sao không? Cái gì giúp được thì giúp hết. Đằng nào tao cũng rảnh mà. Với cả dạo này không có tiền nên không lên mạng tìm mua quần áo nữa, tao nhiều thời gian lắm, để tao giúp cho”.
Tôi đẩy bản chiến lược đến trước mặt nó, Thủy Tiên xem xong lập tức nhíu mày: “Bao nhiêu việc như thế mà bộ máy công ty chỉ có chừng này thôi á?”.
“Các kỹ sư giỏi sang các công ty khác hết rồi. Giờ không có tiền, chiêu mộ nhân tài khó lắm. Bây giờ cả công ty chỉ còn mấy người bảo vệ với lao công, có một bạn kế toán mới ra trường, còn một chú trước đây làm phòng nhân sự thôi”.
“Thế tao với mày vừa làm quản lý, vừa làm marketting, làm cả mảng kinh doanh lẫn kế hoạch à?”.
Tôi gật đầu chắc nịch: “Ừ”.
“Ôi mẹ ơi, mày đúng là đường quang không đi lại đâm quàng vào bụi rậm”.
“Giúp tao đi, sau này công ty có lãi tao sẽ chia cho mày”.
“Thật không?”.
“Thật”.
“Thế còn được”.
Thế là tôi có thêm một đồng minh, Thủy Tiên cũng là người có kinh nghiệm trong kinh doanh, nó giúp tôi hoàn thiện bản chiến lược định hướng kinh doanh, sau đó còn giúp tôi lọc danh sách những kỹ sư có thể chiêu mộ quay trở về Thiên An làm việc. Về phần vốn, tài sản của tôi cũng vẫn có một ít, nếu bán cả trang sức đi thì cũng sẽ đủ trả lương cho nhân viên trong vòng hai tháng.
Tôi bàn với Thủy Tiên rằng việc quan trọng đầu tiên phải làm nhất định phải là tái cơ cấu lại dây chuyền sản xuất Gallium, sau đó tìm tất cả nguyên liệu tốt nhất để điều chế lại Gallium như mười mấy năm trước đây Thiên An đã sản xuất, thậm chí còn phải đạt được độ tinh khiết và chất lượng tốt hơn.
Ban đầu, các kỹ sư nghe tôi trình bày về việc sản xuất lại Gallium thì đều phất tay, bảo không muốn quay lại công ty cũ. Tôi đưa ra mức lương tốt hơn công ty họ đang làm, còn nói thêm một câu:
“Các anh đi các công ty khác có lẽ cũng biết rồi, công thức sản xuất Gallium đạt chuẩn 100% chỉ có một mình Thiên An có. Thế hệ lãnh đạo trước đây của Thiên An không có tầm nhìn, làm hỏng uy tín của công ty, nhưng lãnh đạo chỉ là một thế hệ, còn công thức sản xuất đạt chuẩn mới là vĩnh viễn. Bây giờ giám đốc cũ đã không còn ở Thiên An nữa, tôi phụ trách quản lý vận hành công ty, tôi lấy uy tín của tôi ra cam kết với các anh, thứ các anh chế tạo ra chắc chắn là Gallium nguyên chất tinh khiết nhất”.
Một người kỹ sư nghi ngờ nhìn tôi: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”.
“Tôi 21 tuổi, đã học xong Master ở trường XXX”.
Họ lắc đầu: “Tuổi còn quá trẻ, không đáng tin”.
“Vậy tiền thì sao? Tiền có đáng tin không?”. Tôi đặt một phong bì dày lên bàn, đó là tất cả số tiền bán đi nữ trang của tôi: “Đây là số tiền tôi trả trước cho các anh, nhiều gấp 3 lần công ty các anh đang làm trả lương cho các anh. Nếu các anh đồng ý quay về Thiên An, về sau lương các anh chỉ có thể tăng so với mức nhận của ngày hôm nay, không có khả năng giảm xuống”.
Bọn họ nhìn xấp phong bì dày rồi lại nhìn nhau, cuối cùng, không có thứ gì cám dỗ lòng người hơn tiền bạc. 5/6 kỹ sư đồng ý quay lại làm việc ở Thiên An, một người kỹ tính hơn nên hẹn khi nào lô Gallium đầu tiên sản xuất trở lại, anh ta xem kết quả xong mới trả lời.
Đạt được thành công bước đầu như vậy tôi sung sướng như đ.iên, lập tức chạy về khoe với Thủy Tiên, sau đó cả hai kéo nhau đi ăn mấy đĩa ốc để liên hoan. Thủy Tiên bảo tôi:
“Không ngờ mày giỏi đấy, mạnh mồm thật, nói có mấy câu mà 5 ông kỹ sư quay lại”.
“Lúc đầu tao cũng chẳng nghĩ mời được họ quay lại đâu, còn định tìm kỹ sư mới ấy. Tao định tìm được đối tác, xin họ cấp vốn rồi mới tìm nhân lực”.
“Thế sao tự nhiên lại thay đổi”.
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp: “Vì nghe được vài lời của một người”.
“Ai vậy?”.
“Một người bạn thôi, sau này mày sẽ biết”.
Thủy Tiên bĩu môi: “Xùy, giấu giấu giếm giếm”. Nó bỏ một con ốc vào miệng, vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói: “Tóm lại, nếu vụ này thành công thì cũng nên cảm ơn người ta đi, tư vấn chuẩn đét”.
Tôi không trả lời, nhưng tối đó tôi cố ý về sớm, nấu một mâm cơm thật ngon, cũng không ăn trước mà chờ tới tận 10h đêm, khi Phong trở về mới thôi.
Thấy anh đi vào, tôi lập tức đứng dậy: “Anh về rồi à?”.
Gần nửa tháng tôi với anh ở chung nhà nhưng như hai người xa lạ, đụng mặt cũng chẳng nói mấy câu, giờ tôi chủ động chờ cơm anh, lại còn niềm nở hỏi vậy khiến Phong hơi ngạc nhiên:
“Ừ. Em có việc gì à?”.
“Không, em chờ anh về ăn cơm thôi. Anh ăn gì chưa?”.
“Chưa”.
“Thế anh đi tắm đi rồi ra ăn cơm”.
Vẻ mặt anh đầy khó hiểu, nhưng cũng lười hỏi, chỉ gật đầu rồi vào đi tắm. Lúc sau Phong ra ngoài, ngồi trước bàn ăn nhưng không đụng đũa, chỉ hỏi tôi:
“Em lại có việc gì muốn khuyên tôi à?”.
Tôi lắc đầu: “Không. Em chỉ muốn nói với anh, những lời hôm trước anh nói là đúng. Em không có chiến lược, hoạch định rõ ràng, nếu cứ tiếp tục thì em sẽ thất bại”.
Anh nhướng mày không đáp, tôi thì cười cười nói: “Vì thế nên em đã nghiêm túc suy nghĩ lại con đường em đang đi, tuy không biết sau này thế nào, nhưng trước mắt, có mục tiêu chính xác còn hơn bước mù quáng. Vẫn câu nói cũ, em không đồng cảm với anh, cũng không thương hại anh, em muốn được học hỏi anh. Hôm nay em chờ anh về là vì muốn hỏi anh một câu. Giám đốc Phong, anh có nhận đệ tử không?”.

Yêu thích: 4.3 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN