[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích
Chương 29 : HỒNG NHUNG GIỮA NẮNG HÈ
Ngay sáng hôm ấy, Yuuki đã nói với Nishikado là cô muốn được dọn từ Đại điện ra sống ở nhà ba mẹ cô. Dĩ nhiên là ban đầu ông ta từ chối yêu cầu này nhưng rồi ông cũng phải chịu thua sự kiên quyết của cô. Và điều khiến Yuuki không ngờ nhất là ngay sau khi biết Yuuki dọn ra đó sống thì Ruka cũng dọn ra theo.
– Tại sao cô lại làm vậy? – Yuuki hỏi khi đang sắp xếp đồ dùng của mình
– Làm gì cơ? – Ruka hỏi ngược lại một cách lơ đãng.
– Cô biết rõ tôi muốn hỏi gì mà. Tại sao cô ở lại thánh địa và tại sao cô lại dọn ra đây sống với tôi.
– Tôi không có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của cô. – Ruka cắm cúi vào việc của mình khiến Yuuki không thể hỏi gì thêm.
Kể từ hôm ấy, hai cô gái sống cùng với nhau trong căn nhà nhỏ. Mỗi sáng, họ cùng học về lịch sử với nhau và buổi chiều khi Yuuki đến sau núi học cách sử dụng sức mạnh với các vị nguyên lão thì Ruka cũng làm việc gì đó mà Ruka chưa bao giờ nói cho cô biết.
Chẳng mấy chốc mà mùa thu trôi qua và mùa đông kéo về. Mùa đông ở thánh địa giá lạnh hơn so với bên ngoài. Một buổi sáng thức dậy sớm, nhìn thấy tuyết rơi phủ kín đường phố và mặt hồ phía trước đóng băng làm Yuuki nhớ đến lần đầu cô gặp Kaname. Cô bỗng khao khát được gặp anh và trong một khoảnh khắc cô đã muốn rời khỏi thánh địa để chạy về bên anh. Nhưng rồi lý trí đã kềm giữ Yuuki lại và cô đành thất thểu ngồi bên lan can để hồi tưởng lại những ký ức đẹp của hai người.
– Cô sao vậy? – tiếng Ruka vang lên cắt đứt dòng suy tưởng của Yuuki.
– Tôi không sao! Tôi chỉ là… – Nói đến đó thì Yuuki ngắc ngứ.
– Cô nhớ anh Kaname phải không? Nếu vậy sao cô không viết thư cho anh ấy. Tôi nghĩ anh ấy sẽ rất mừng nếu nhận được thư cô.
Yuuki tròn mắt ngạc nhiên nhìn Ruka. Suốt thời gian qua sống cùng nhau nhưng cô và Ruka rất ít khi trò chuyện cùng nhau trừ khi cần thiết. Yuuki biết rõ Ruka không thích mình nên cũng tránh không hỏi gì về mục đích của cô ấy dù lòng cô lúc nào cũng đầy nghi hoặc. Nhưng hôm nay cô thật sự cảm nhận ở Ruka có một điều gì khác lạ. Ở cô ấy có vẻ nồng ấm không giống như vẻ bề ngoài mà cô ấy thể hiện cho mọi người thấy. Nghĩ là thế nhưng thấy Ruka có vẻ bối rối nên Yuuki cũng không nói gì thêm ngoài hai tiếng cảm ơn.
Ngay sau đó, Yuuki viết một lá thư cho Kaname và nhân lúc có một người rời khỏi thánh địa, cô gửi anh ta đem thư đến cho anh. Hơn một tuần sau, người đó trở về mang theo thư cho Yuuki và cho cả Ruka. Nhận các lá thư từ tay anh ta, Yuuki vui mừng lao về nhà. Bắt gặp Ruka đang ngồi lặng người nhìn tuyết rơi, Yuuki ngập ngừng lên tiếng.
– Cô có thư này!
Ruka quay sang nhìn Yuuki rồi đón lấy hai lá thư và thong thả bóc ra xem. Phần Yuuki, cô đến góc nhà và mở thư của Kaname ra.
“Yuuki!
Anh rất mừng khi nhận được thư em. Anh rất khỏe và được Ichijou chăm sóc rất kỹ lưỡng nên em đừng lo gì cả. Ở thánh địa có lạnh không?Em phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đấy.
Anh bây giờ không thể ở bên em để dạy em học nữa nhưng Ruka cũng hiểu biết nhiều nên có cô ấy giúp em anh cũng yên tâm. Việc ở đây em đừng bận tâm. Anh sẽ cô gắng hết sức để duy trì mọi chuyện tốt đẹp. hãy cố gắng học thật tốt.
Anh thật sự rất nhớ em. Còn về câu em hỏi cũng làm anh suy nghĩ nhiều. Thật sự mà nói thì khó để có thể biết anh yêu ai nhiều hơn. Sara hay Yuuki cũng đều là em. Anh đã yêu Sara suốt thời thơ ấu của anh và đã ôm mối tình đó cho đến lúc anh gặp Yuuki. Tuy nhiên lúc đó anh còn quá nhỏ để có thể hiểu đó là thứ tình yêu không được chấp nhận. Càng lớn anh càng hiểu rằng điều đó là không thể nên khi anh bắt đầu yêu Yuuki thì anh đã để cho hình bóng Sara ngủ yên trong anh. Chính vì vậy mà anh đã vô cùng đau khổ khi phát hiện ra Yuuki và Sara chỉ là một người. Thật may là cuối cùng mọi chuyện đã được hóa giải.
Thật ra em không cần băn khoăn như thế. Dù là Sara hay Yuuki thì cuối cùng vẫn là em. Anh yêu em, yêu chính bản chất của em kìa. Vậy nên em phải tin anh!
Tạm biệt em!
Kaname”
Yuuki buông lá thư xuống, lòng đầy xúc động vì những điều Kaname viết. Cùng lúc đó, Ruka cũng đang lặng lẽ lau những giọt lệ vương trên mắt mình. Thấy thế Yuuki tiến đến gần đưa cho cô một chiếc khăn tay. Đón lấy chiếc khăn trên tay Yuuki, Ruka khẽ chậm nước mắt và đứng lên
– Đi thôi! Chúng ta trễ giờ mất.
***
Mùa xuân đã đến khiến không khí ấm áp hơn hẳn. Cây cối đua nhau đâm chồi nảy lộc và chim chóc bay rợp cả vùng trời thánh địa. Cũng vì thời tiết ấm áp hơn mà các vị nguyên lão càng tăng thêm thời gian học của Yuuki và lúc này cô đang ngồi sau núi và dồn hết lực để phóng ra một quả cầu năng lượng hòng phá vỡ một tảng đá không to lắm trước mặt. Một vị nguyên lão ngồi gần đó nheo mắt theo dõi cô một cách chăm chú. Chốc chốc ông ta lại lên tiếng nhắc nhở cô điều này điều kia. Nhưng mãi vẫn không thể phá hủy được tảng đá làm Yuuki ngán ngẩm ngã người nằm ra nền đất lạnh căm.
– Tiểu thư! Cô phải cố gắng hơn nữa.
Tôi không biết làm cách nào cả.
– Người đã bao giờ thấy cậu Kuran phát bóng năng lượng chưa?Lúc đó cậu ấy làm thế nào?
– Tôi có cảm giác anh ấy tập trung năng lượng lại vào lòng bàn tay rồi phát lực ra.
– Đúng vậy. Cô cứ tưởng tượng năng lượng của mình là một dòng chảy và cô đang ép nó về tay mình. Sau khi nó đến đó thì cô làm một động tác là mở khóa van để nó tuôn trào ra. Sao cô không thử nhắm mắt để cảm nhận dòng chảy trong người mình.
Nghe lời vị nguyên lão, Yuuki nhắm mắt lại và tập trung hết sức để tưởng tượng như ông nói. Và cô bỗng cảm thấy có một cái gì đó đang chảy xuyên suốt cơ thể mình, từ não xuống vai, xuống hai cánh tay, qua bụng rồi xuống chân. Cô hít một hơi dài và nghĩ đến việc những dòng chảy nhiều hướng ấy chỉ tập trung chảy theo một hướng xuống cánh tay. Yuuki có cảm giác lúc này thứ đó đang dồn xuống cổ tay mình như một dòng nước mạnh bị chặn lại ở cửa đập. Cô nhẹ nhàng lắc cổ tay một cái như thể đang mở khóa để dòng nước tuôn ra và bổng nhiên cô thấy lòng bàn tay mình đang có cái gì đó rất lạ. Yuuki mở mắt ra và hướng lòng bàn tay vào tảng đá đẩy nhẹ cẳng tay một cái. Từ bàn tay cô, một quả cầu sóng sánh màu bạc như chứa thứ chất lỏng gì đó bên trong bay vọt ra thẳng đến mục tiêu.
“ẦM!”
Một tiếng nổ vang lên khiến Yuuki giật nảy mình và bụi bốc lên mù mịt. Sau khi những làn bụi mờ tan biến thì thứ còn lại trước mặt cô là hàng chục viên đá nhỏ nằm chỏng chơ trên mặt đất. Vị nguyên lão reo lên:
– Cô làm được rồi. Nhưng bóng năng lượng của cô còn nhỏ lắm, cô còn phải tập luyện nhiều.
– Bóng năng lượng có khả năng gì?
– Nó có khả năng gây sát thương cho đối thủ hoặc tạo thành lá chắn bảo vệ tùy theo ý chí của cô. Khi cô nghĩ đến việc tấn công thì khi thoát ra ngoài, nó sẽ bay thẳng vào mục tiêu, còn khi cô nghĩ đến việc bảo vệ thì lúc đó nó sẽ bao phủ lấy đối tượng cần che chắn. Nhưng đó là với các Vampire thuần chủng. Còn với cô, sức mạnh của nó sẽ cao hơn. Cô có thể tự do điều khiển quả bóng bay theo ý mình, có thể tạo thành tường chắn ở diện rộng và thậm chí là khống chế được đạn Hoa hồng đẫm máu đang bay tới.
– Tôi hiểu rồi!
Kể từ lúc đó cho đến mùa hè, ngày nào Yuuki cũng chăm chỉ luyện tập và càng lúc cô càng mạnh hơn. Đúng lúc đó thì tin tức thánh chiến nổ ra bay về làm Yuuki càng thêm sục sôi.
***
Một buổi chiều, Yuuki ngồi im lìm bên lan can nhìn ra ngoài trời, lòng đầy lo lắng cho Kaname. Mùa hè đến làm tiết trời vô cùng oi bức nhưng thỉnh thoảng vẫn có những cơn gió nhẹ thổi qua như để xoa dịu lòng người. Mặt hồ phía xa xa sáng lấp loáng lên, hoa sen trong hồ đã nở rộ khiến cho cả một vùng ửng lên màu đỏ hồng. Những đoá hoa sen có đoá vẫn còn khép nụ, có đóa lại nở bung rộng xen kẽ với những chiếc lá xanh ngọc tươi mát. Đâu đó, tiếng ếch nhái ồm ộp vang lên suốt ngày và thỉnh thoảng lại có một con nhảy phốc từ chiếc lá này sang chiếc lá khác làm mặt nước lay động.
Yuuki bất ngờ nhảy xuống khỏi lan can và lội ra hồ. Cô len lỏi đi qua những đám lá gần bờ, đưa tay ngắt vài cành sen còn khép nụ và những chiếc lá xanh rồi trở vào bờ. Khi lên đến nhà, cô đi tìm một chiếc bình gốm và cắm những đóa sen mới hái vào đó. Xong việc, cô lùi ra xa một chút, tự ngắm tác phẩm của mình và mỉm cười.
– Cũng không tệ! – Yuuki thì thầm.
– Sao tự dưng cô lại muốn hái hoa sen? – tiếng Ruka vang lên từ phía cửa ra vào.
– Tôi cũng không biết. Chỉ là bỗng nhiên tôi muốn làm thôi. Hoa sen ở thánh địa thật đẹp quá.
– Cô thật kỳ lạ! Nhưng nếu lần sau cô muốn hái sen hãy gọi tôi đi cùng nhé. Tôi cũng muốn hái.
Ruka quay người đi thẳng về phía Đại điện bỏ lại Yuuki sau lưng đang nhìn cô ngẩn ngơ.
“Thật ra cô ấy ghét hay là thích mình nhỉ?”
***
Một buổi trưa, Yuuki đang đọc sách trong nhà thì giọng Ruka vang lên từ bên ngoài làm cô phải bỏ sách để chạy ra lan can nhìn xuống.
– Kurosu! Giúp tôi một tay nào!
– Cô đang làm gì thế? – Yuuki hỏi vọng xuống
– Tôi vừa xin được vài khóm hồng từ một người trong làng. Tôi muốn trồng nó.
– Tôi xuống ngay đây!
Dứt lời, Yuuki vội vàng chạy xuống nhà và cô gần như không tin vào mắt mình trước những gì đang nhìn thấy.
Ruka bây giờ chẳng giống gì với cô tiểu thư Ruka Souen sang trọng hàng ngày nhưng Yuuki lại cảm thấy cô ấy bây giờ thật xinh đẹp. Ruka ngồi bệt dưới đất, mái tóc dài được thắt bím lại, quần áo, tay chân lấm lem bùn đất, người đầm đìa mồ hôi, có những giọt còn vương trên trán cô nhưng lại khiến cho khuôn mặt cô sáng bừng rạng rỡ. Yuuki mỉm cười nhào xuống bên cạnh Ruka và bắt đầu công việc của mình. Hai cô gái hì hục đào đất bằng hai chiếc xẻng nhỏ và đặt mấy khóm hoa xuống đó, sau đó hai cô lấp đất lại, dùng dây buộc lại để giữ cho thân cây đứng thẳng rồi tưới nước cho chúng. Khi kết thúc công việc, hai cô gái thở phào một cái thật mạnh như để trút hết mệt mỏi. Ruka đưa tay hất tóc mái của mình vô tình làm bùn đất trên tay cô dính lên mặt. Thấy thế Yuuki vịn tay Ruka lại và móc túi lấy khăn chùi sạch vết bẩn và mồ hôi cho cô.
– Cảm ơn cô!
– Không có gì! Cô biết không? Trông cô lấm lem cả người chả giống với cô thường ngày nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
– Vậy à? Tôi không để ý lắm.
– Sao tự dưng cô lại trồng hoa hồng?
– Hoa hồng làm tôi đỡ nhớ anh ấy.
– Cô thích Kaname đến thế sao cô lại không theo anh ấy về?
– Và trở thành gánh nặng cho anh ấy sao? Trong nhóm, tôi ít khi nào tham chiến trực tiếp mà chỉ toàn đứng sau người ta thôi. Tôi ghét điều đó. Tôi luôn ước mình có thể mạnh mẽ để trở thành cận vệ của anh ấy như Seiren. Tôi muốn bảo vệ chứ không phải là được bảo vệ. Chính vì vậy mà tôi ở lại đây. Ngài Nishikado nói rằng ở đây, tôi có thể nâng cao khả năng của mình.
– Chúng ta giống nhau nhỉ! Tôi cũng ghét khi phải núp sau lưng để anh ấy bảo vệ. Nếu không vì khát vọng muốn được mạnh hơn thì tôi đã không chịu nổi việc phải xa anh ấy.
– Tôi biết! Chính vì vậy mà tôi mới thích cô.
Yuuki tròn mắt trước những điều Ruka vừa nói. Ruka thích cô là điều cô không ngờ tới dù cũng có lúc cô nghĩ thế. Có lẽ Yuuki cho rằng với tình cảm mà Ruka dành cho Kaname thì cô ấy không thể nào thích cô.
– Đừng ngạc nhiên như thế. Lúc đầu tôi ghét cô kinh khủng vì cô quá hạnh phúc nhưng tiếp xúc nhiều với cô đã làm tôi thay đổi. Cô và tôi có cùng tâm sự với nhau, cùng yêu một người và có cùng khát vọng muốn mạnh mẽ để bảo vệ người ấy. Và dần dần tôi thấy rằng có lẽ người hiểu tôi nhất là cô và người hiểu cô nhất là tôi.
– Vậy chúng ta có thể kết bạn không?
– Được! Nhưng nếu có thể thì tôi sẽ cướp lấy anh Kaname đấy.
– Cô sẽ không làm được đâu Ruka ạ! – Yuuki phá ra cười.
– Cô cứ chờ mà xem Yuuki! – Ruka cũng cười thật to đáp trả.
Ánh mặt trời giữa buổi trưa cuối hè thật gay gắt nhưng không vì thế mà làm cho mối quan hệ của Yuuki và Ruka trở nên căng thẳng. Ngược lại, giữa hai cô gái này đã hình thành nên một tình cảm sâu sắc mà người ngoài không thể nào hiểu rõ.
***
END CHAP 29
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!