[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích
Chương 34 : THANH GƯƠM LỤC BẢO
– Em sẽ đi với Yuuki! – Ruka nói
– Nếu đã vậy thì các em cứ đi nhưng phải hết sức cẩn thận đấy. Kain, cậu đi cùng họ đi! – Kaname ra lệnh.
***
Thế là sáng hôm sau Yuuki cùng với Ruka và Kain quay trở lại Infer. Họ đi hết sức gấp rút vì không muốn phí thời gian và cũng không đem theo bất kỳ người hầu nào để tránh lộ chuyện.
Suốt trên đường đi không ai nói gì với ai thì Kain đang lái xe phía trước bất thần lên tiếng:
– Tôi vẫn chưa hiểu vật đó là vật gì mà Ngài Kurosu phải liều mạng bảo vệ tông tích nó còn cô thì có vẻ khẩn trương đến vậy?
– Tôi không biết chính xác lắm nhưng nếu tôi đoán không lầm thì đó chính là thanh gươm của Hiệp sỹ Đỏ. Nó là một thanh gươm có cẩn ngọc lục bảo và thứ vũ khí duy nhất có thể giết được tôi. Lúc trước, ông ấy dã dùng thanh gươm này để tiêu diệt rất nhiều Vampire nhưng sau khi ông ấy gặp Vampire Vương, ông đã tự tay đem giấu nó đi. Có lẽ vì vậy mà phe Hunter cứ nghĩ rằng nó chính là Huyền thoại thánh tích. – Yuuki ôn tồn giải thích.
– Và nếu thanh gươm ấy rơi vào tay bọn Hunter thì sẽ tai hại biết nhường nào – Ruka kết thúc câu chuyện.
Hiểu ra tính nghiêm trọng của sự việc, Kain không tán gẫu nữa mà chỉ cắm cúi nhấn ga để đưa họ về Infer thật nhanh.
***
Ba ngày sau, họ đã có mặt ở thị trấn Infer và ngay lập tức thuê xe ngựa để đi về phía khu rừng Crocol nằm về phía Đông Infer. Ba người đánh xe chừng nửa ngày thì vào đến khu rừng. Cả ba căng mắt lên quan sát xung quanh để tìm cái hang như lời ông Kurosu nói nhưng mãi vẫn không thấy gì. Ruka chán nản lắc đầu:
– Không được rồi Yuuki! Tớ không tin Ngài Kurosu lại để cho người ta dễ dàng tìm ra cái hang ấy như vậy.
– Ông ấy chỉ muốn cô đoạt được thành gươm, vậy phải dùng cách gì mà chỉ có cô mới biết ấy. – Kain đề xuất ý kiến.
Chợt hiểu ra Kain muốn nói gì nên Yuuki lập tức nhắm mắt lại, tập trung tư tưởng quét đầu khắp một lượt và chợt thấy có một đốm sáng nhảy múa phía bên tay phải. Cô liền ra lệnh cho Kain đánh xe về phía đó. Họ cho ngựa bước chầm chậm theo lời chỉ dẫn của Yuuki và dần dần đi sâu hơn vào bên trong khu rừng. Bỗng nhiên Ruka reo lên:
– Nhìn kìa Yuuki, một cái cửa hang.
Yuuki mở mắt ra nhìn theo hướng tay Ruka chỉ thì thấy quả đúng là một cái cửa hang thật. Quả đúng như Ruka đã nói, ba cô không để cho người ta dễ dàng tìm thấy cái hang khi mà cửa hang bị che lấp bằng rất nhiều cây cối um tùm khiến người ta không thể phát hiện ra. Vừa rồi, nhờ vô tình có một tia sáng mặt trời rọi vào trúng vách đá gây sự chú ý cho Ruka nên cô mới phát hiện ra. Ba người vội nhảy xuống xe và thận trọng tiến về phía ấy. Kain vọt lên trước dẫn đường và dọn dẹp bớt mớ cây cối để lộ một lối đi tối om bên trong. Anh rút trong túi ra một cây đèn pin và từ từ đi vào, theo sát phía sau là Ruka và Yuuki.
Vừa bước vào hang, họ đã cảm nhận được mùi ẩm thấp xộc vào mũi vô cùng khó chịu. Con đường dẫn vào nhỏ và hẹp nhưng rồi nó dần dần rộng ra cho đến lúc Yuuki và Ruka có thể đi ngang hàng với nhau. Và rồi họ dừng lại khi vào đến một khu vực khá rộng và nhìn thấy có một bệ đá cao đặt ngay chính giữa lòng hang. Nơi ấy có treo lủng lẳng một thanh gươm lộng lẫy và tỏa ánh sáng xanh rực rỡ. Tuy đã đoán được vật ông Kurosu giấu là nó nhưng ba người vẫn không nén nổi sự kinh ngạc trước một tuyệt tác như thế. Thanh gươm dài và trông có vẻ nặng, lưỡi gươm sáng bóng loáng sắc bén còn chuôi gươm cẩn hàng chục viên ngọc lục bảo xanh biếc, viên nào viên nấy to cỡ bằng đầu ngón tay.
Yuuki tiến đến gần bệ đá hơn để quan sát cho kỹ thì phát hiện ra bao bọc xung quanh lưỡi gươm là một chiếc lồng kính chắc chắn. Kain chợt lên tiếng:
– Hình như có một ổ khóa nối chuôi gươm với trần lồng.
Quả như lời cậu nói Yuuki nhìn thấy chuôi gươm được nối với trần lồng bằng một sợi dây xích màu vàng và trần lồng thì bị khóa chặt bởi một ổ khóa.
– Ngài Kurosu quả là người cẩn trọng bậc nhất. Đây là loại ổ khóa không thể mở ra nếu không có chìa lẫn không thể phá hỏng. – Ruka lắc đầu khi nheo mắt quan sát trần lồng từ bên dưới.
– Hay là chúng ta phá chiếc lồng kính?
– Tôi không nghĩ là chúng ta có thể đâu!Chắc chắn là chiếc lồng này cũng làm từ vật liệu không thể phá hỏng. – Yuuki chán nản nói – Chúng ta chỉ có thể dùng chìa khóa để mở thôi.
Yuuki rời khỏi bệ đá và đi loanh quanh torng hang để nghĩ cách nhưng một thời gian khá lâu đã trôi qua mà cô vẫn chưa nghĩ được gì.
“Ba ơi! Con phải làm sao thì mới mở được chiếc lồng đây?” – Yuuki thì thầm.
Khuôn mặt hiền từ của ba cô hiện về trong tâm trí Yuuki làm cô muốn rơi nước mắt vì nhớ thương ông. Cô nhìn xuống cổ tay mình, nơi có chiếc lắc kỷ vật mà ông đã tặng cho cô. Lúc ấy là sinh nhật lần thứ ba của Yuuki tính từ lúc cô về ở với ông và ông đã đặt làm chiếc lắc này để tặng cho cô. Chiếc lắc làm bằng bạch kim ôm gọn lấy cổ tay của Yuuki và ngay khóa có một vật thể nhỏ hình tam giác. Cho đến tận lúc này, Yuuki vẫn không hiểu ý nghĩa của vật thể ấy là gì. Cô đã từng hỏi ba cô nhưng ông chỉ lắc đầu cười không đáp.
Bỗng dưng có một tia sáng xẹt qua óc Yuuki. Trước đây ba của Kaname từng đem chìa khóa chiếc hộp sơn mài làm thành mặt dây chuyền cho Yuuki thì sao ba cô lại không thể đem chìa khóa lồng kính làm thành lắc tay cho cô chứ. Nghĩ vậy cô vội vàng tháo chiếc lắc ra và đem đến bên lồng kính. Cô vẫy tay gọi Kain giúp công kênh mình lên cao để nhìn thấy rõ trần lồng rồi hồi hộp tra vật thể hình tam giác vào ổ khóa trước cái nhìn căng thẳng của Kain và Ruka.
Vật hình tam giác nhẹ nhàng trượt vào bên trong và khi Yuuki vặn nhẹ thì một tiếng”tách” vang lên. Ổ khóa rời ra khỏi nắp lồng, phần mũi lồng hở ra thành năm mảnh như đoá hoa đang nở rộ, lộ ra phần trần được nối với phần đáy bằng một trục kim loại. Yuuki mỉm cười rạng rỡ đưa tay tháo rời sợi dây nối thanh gươm với trần lồng kính và đem được nó ra ngoài trong lúc Kain và Ruka thở phào nhẹ nhõm khi thấy mọi sự đã thành công.
– Bây giờ chúng ta về thánh địa đi. Sáng mai chúng ta sẽ trở về Mikentori. – Ruka đề nghị và nhận được sự đồng tình của hai người kia.
Vậy là ôm theo thanh gươm báu, ba người qua trở ra cửa hang.
***
Bất thình lình, Yuuki khựng lại khi sắp ra đến bên ngoài. Cô vừa cảm nhận được có rất nhiều người đang chờ sẵn ở phía ngoài, hơn nữa có một số có sát khí rất rõ rệt. Dường như Kain và Ruka cũng nhận ra được điều đó nên trông họ có vẻ khá căng thẳng. Một lần nữa, Kain vọt lên trước để đảm bảo an toàn cho hai cô gái. Cậu thận trọng đi từng bước chậm ra ngoài.
Lúc này, bên ngoài đang có hàng trăm Hunter tay lăm lăm súng chĩa về phía cửa hang và mấy chục người khác bị khống chế ở phía sau. Nhác thấy bóng dáng Yuuki cùng hai người bạn xuất hiện ở cửa hang, tên chỉ huy bật cười thành tiếng.
Ta biết tụi bây sẽ lấy được thanh gươm mà!Lão già Kurosu đã rắp tâm lừa bọn ta đến Kenya trong khi thật sự thì Huyền thoại thánh tích nằm ở Infer cơ. Cũng may mà cậu Kiriyu đã sớm nhìn ra và cho đặt máy nghe lén trong nhà lão. Bọn ta đã đến đây trước bọn bây nhưng lại không có cách nào lấy được thanh gươm. Cuối cùng tụi bây lại lấy nó giùm chúng ta.
– Ngươi tính làm gì đây? – Kain nhếch mép hỏi.
– Ta chỉ muốn trao đổi một chút thôi. Mấy ngày trước bọn ta tóm được chừng vài chục tên Vampire. Không biết tụi bây có hứng thú xem vài trò vui ta định làm với chúng không nhỉ?
Nói rồi hắn nhích người ra một chút để lộ đám đông lố nhố phía sau đang bị tra tấn. Yuuki rít qua kẽ răng
– LŨ QUÁI VẬT. DỪNG TAY NGAY LẬP TỨC!
– Đâu có dễ dàng vậy Tiểu thư Kurosu. Cô muốn cứu bọn chúng thì phải giao nộp thanh gươm báu ra đây.
– NGƯƠI NGHĨ NGƯƠI LÀ CÁI THÁ GÌ MÀ DÁM MẶC CẢ VỚI CÔ YUUKI CHỨ? – Kain hét lên
– Ta đúng chả là cái thá gì thật. Nhưng bây giờ ta đang nắm thế thượng phong. Hoặc là tụi bây giao nộp thanh gươm ra đây, hoặc là đứng đó nhìn ta cho giết lũ Vampire kia.
– Làm sao bây giờ hả Yuuki? – Ruka lo lắng hỏi.
– Đành giao thanh gươm cho chúng vậy. – Yuuki đáp gọn lỏn.
– Cậu đùa sao? – Ruka không tin vào tai mình.
– Tớ không đùa! – Yuuki quay sang nhìn Ruka với một nụ cười rất nhẹ trên môi.
Ngay lập tức Ruka hiểu ra Yuuki muốn làm gì nên vội chạy về phía con đường dẫn về thánh địa để chờ sẵn trong khi Yuuki tiến về phía tên chỉ huy và ra điều kiện.
– Ta muốn thấy ngươi thả những Vampire đó ra và sau khi họ được an toàn ta sẽ trao thanh gươm cho ngươi.
– Làm sao ta có thể tin cô sẽ trao thanh gươm khi chúng đã an toàn. Ta đâu phải thằng ngốc!
– Tùy ngươi thôi! Yuuki Kurosu ta không phải kẻ nói hai lời. – Yuuki nhìn xoáy vào mắt tên chỉ huy và từ trong đó toé ra ánh lửa kiên định khiến tên chỉ huy chợt cảm thấy run sợ.
– Thôi được! Nhưng cô phải tuân thủ những điều kiện đã đặt ra đấy!
Yuuki gật đầu xác nhận và ngay lập tức sau khi tên chỉ huy búng tay một cái, nhóm Hunter đang khống chế những Vampire buông súng xuống đất để họ tự do đi về phía Yuuki.
– Kain, anh đưa họ về Thánh địa nhé, Ruka sẽ dẫn đường cho anh.
Nghe Vampire Vương ra lệnh, Kain không dám chần chừ mà dẫn những Vampire chạy nhanh về phía Ruka đang đứng. Chừng mười phút sau, nhận thấy nhóm Kain đã đi khá xa, Yuuki bèn cầm lấy thanh gươm trao cho tên chỉ huy. Hắn vui mừng cầm lấy và đưa lên cao cho bọn thuộc xem. Tất cả bọn chúng reo hò không dứt trước chiến công này mà không hề để ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Yuuki.
Tên chỉ huy quay lại nói với Yuuki:
– Nhiệm vụ của ta hôm nay là lấy được thanh gươm chứ không phải đối phó với cô. Việc ấy là của cậu Kiriyu. Thế nên tạm biệt nhé, cô cựu Hunter.
Nói rồi, hắn quay người bỏ đi trong khi Yuuki đắc thắng:
– Thật vậy sao? Nhưng nếu ta muốn đối phó với ngươi thì sao?
Yuuki cúi thấp người tung mình về phía trước, lộn nhào một vòng trong không trung và chực chờ ném xuống đầu tên Hunter đó một quả bóng năng lượng. Trong lúc hoảng hốt vì sự tấn công bất ngờ của Yuuki, tên Hunter theo phản xạ tự nhiên vội nhảy lùi về phía sau và giơ tay lên cao che chắn đầu mình mà tay hắn lúc này lại đang cầm thanh gươm lục bảo.
Như chỉ chờ có thế, Yuuki vội vàng trở người tung một cú đá sấm sét vào tay hắn khiến hắn giật mình buông thanh gươm và ngay lập tức, Yuuki chụp lấy thanh gươm, ném mạnh về phía Ruka đang chờ sẵn ở đằng xa. Và Ruka cũng lập tức chứng minh mình không còn là một Vampire hay núp sau lưng người khác như thưở nào mà đã trở thành một chiến binh thực thụ bằng cách nhảy bật lên không trung, chụp được thanh gươm đang bay tới với tốc độ rất nhanh. Ngay sau đó, cô vội quay người đuổi theo Kain trước ánh mắt ngỡ ngàng của bọn Hunter. Ngay sau khi vừa hoàn hồn, tên chỉ huy vội thét gọi đồng bọn đuổi theo Ruka thì bất thình lình đều bị chặn lại bởi bức tường năng lượng Yuuki vừa tạo ra. Tên chỉ huy tức giận quát lên
– MÀY DÁM LỪA TAO SAO CON NHÃI?
– Ta không hề lừa ngươi. Ta chỉ hứa trao cho ngươi thanh gươm chứ đâu có hứa sẽ không đoạt lại. Và thực tế là ta đã trao đấy thôi. Giữ không được nó là lỗi của ngươi đấy chứ, sao lại trách ta? – Yuuki mỉm cười đầy tinh quái.
– MÀY, MÀY…. . CON NHỎ KHỐN KIẾP! MÀY ĐÃ PHẢN BỘI GIỐNG LOÀI, CHẠY THEO ĐUÔI MỘT THẰNG VAMPIRE RÁC RƯỞI.
– ĐỪNG CÓ GỌI ANH KANAME LÀ RÁC RƯỞI!
Yuuki hét lên đầy tức giận và ném một quả bóng năng lượng vào bụng tên Hunter khiến hắn đau đớn quằn quại.
– ĐỒ NGU! MI TƯỞNG BỌN VAMPIRE SẼ CHẤP NHẬN MI SAO? MI LÀ MỘT CON NGƯỜI VÀ CHÚNG CHỈ LỢI DỤNG MI THÔI – Một tên Vampire khác hét lên.
– Làm gì có con người tạo được bóng năng lượng chứ? Các ngươi quên hết bài học trong trường Hunter rồi sao? Ta không chỉ là một Vampire thuần chủng mà còn là người đứng đầu thế giới Vampire nữa. Hãy nói với Yagari Touga rằng Vampire Vương đã quay trở lại để thống lĩnh lực lượng Vampire và sẽ sớm đến gặp ông ta thôi. Nhớ đấy!
Nói rồi Yuuki tung một quả bóng năng lượng lớn bao trùm lấy bọn Hunter khiến chúng ngất xỉu hết và quay người đuổi theo Ruka.
Tuy nhiên, Yuuki lại không thể ngờ rằng, sự quấy rối của bọn Hunter vẫn chưa dừng lại ở đó mà vẫn còn nhiều trò ở phía sau.
***
END CHAP 34
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!