[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích - Chương 5 : HỌC KỲ MỚI
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


[Vampire Knight] Huyền Thoại Thánh Tích


Chương 5 : HỌC KỲ MỚI


Sáng nay, trời vẫn còn se lạnh nhưng nắng đã bắt đầu lan tỏa khắp nơi và tuyết đã tan dần, để lộ ra những con đường, những cành cây khẳng khiu trụi lá. Và đâu đó trên đường phố, tiếng chim chuyền cành lích rích, những chồi non đâm chồi nảy lộc và mọi người đi lại trên phố đông đúc hơn.

Đã một tháng trôi qua kể từ vụ việc ở Eslester và ngay khi kết thúc kỳ nghỉ đông, các học sinh học viện Kurosu bắt đầu quay lại trường. Cả học viện tuy còn chịu ảnh hưởng rất mạnh của vụ việc nhưng họ vẫn chuẩn bị sẵn sàng để bước vào năm học mới.

Lúc này Yuuki đang đứng ở một góc sân trường với một nhóm lớn các học sinh xếp thành bốn hàng. Họ chính là những học sinh năm nhất và cô có nhiệm vụ chào đón, hướng dẫn họ. Bên cạnh cô là hai nữ sinh năm hai khác đang phát huy hiệu của trường và bản hướng dẫn cho những học sinh mới. Yuuki nói với giọng niềm nở:

– Chào mừng các bạn đến với học viện Kurosu. Từ hôm nay, nơi đây sẽ là nhà của các bạn. Hôm qua, hẳn các bạn đã gặp gỡ trưởng ký túc xá của mình rồi phải không? Tên tôi là Yuuki Kurosu và tôi là thành viên đội Sao Đỏ của trường. Ngoài ra còn có một Sao Đỏ khác là anh Zero Kiriyu và anh ấy thì siêu khó. Thế nên tốt nhất các bạn nên nghiên cứu kỹ nội quy để tránh gặp rắc rối với anh ấy. Bây giờ các bạn trở về lớp học của mình theo bản hướng dẫn đi.

Sau khi Yuuki dứt lời thì nhóm học sinh năm nhất tản ra và đi về lớp của mình trong khi cô cùng hai người bạn thu dọn mọi thứ và trở về lớp. Vừa vào đến cửa lớp, Yuuki đã nghe thấy tiếng ồn ào và bóng dáng Yori vụt ra

– Yuuki này, lớp chúng ta có học sinh mới chuyển đến đấy!

– Thế à? Cậu có biết là ai không?

Nhưng Yuuki chỉ nhận được cái lắc đầu của Yori. Vừa lúc đó thì thầy giáo xuất hiện từ cuối hành lang nên hai cô vội trở về chỗ ngồi và hồi hộp chờ đợi.

Ngay khi thầy giáo bước vào thì cả lớp đứng dậy cúi đầu chào hết sức kính cẩn. Người thầy mỉm cười và phất tay ra hiệu cho các học sinh ngồi xuống sau đó thầy khẽ hắng giọng:

– Các em, năm nay chúng ta có một học sinh mới chuyển về. Các em hãy chào đón bạn nhé!

Từ cửa lớp xuất hiện một bóng dáng cao ráo và khi nhìn rõ khuôn mặt người đó, cả lớp học ồ lên rúng động và xúc động mạnh nhất là Yuuki. Học sinh mới này là một chàng trai cực kỳ đẹp và đầy vẻ trí thức pha nét lạnh lùng quyến rũ. Anh ta mỉm cười cúi chào cả lớp:

– Xin chào các bạn! Tên tôi là Akizu Kyosuke. Rất mong các bạn giúp đỡ.

– Được rồi! Em về chỗ ngồi còn trống ở cuối lớp đi Kyosuke. Kurosu, em hãy hướng dẫn bạn tham quan trường.

– Vâng, thưa thầy! – Yuuki vội đứng dậy đáp mà ánh mắt vẫn chưa hết ngạc nhiên.

Kyosuke tiến về phía cuối lớp và khi đi lướt qua Yuuki, anh ta quay sang gật đầu mỉm cười với cô càng khiến Yuuki tin vào cảm giác của mình. Thế nên, ngay sau khi hết giờ học, Yuuki lao đến chỗ anh ta và vội vã kéo anh ta đi tham quan trường trước khi đám con gái kịp bu vào.

***

– Sao anh lại đến đây? Và sao anh lại thay đổi tên họ? – Yuuki hỏi khi hai người đang sánh bước trên hành lang.

– Cô hỏi từng câu một thôi. Vì việc riêng nên tôi phải chuyển đến đây học, và vì cái tên mà cô bảo là giống với Vampire khét tiếng tàn bạo nên tôi mới phải đổi tên cho khỏi rắc rối chứ sao.

– Vậy bây giờ tôi xưng hô với anh như thế nào đây?

– Khi chỉ có chúng ta với nhau thì cô cứ gọi tên thật, còn những lúc khác thì vui lòng gọi tôi là Kyosuke.

Yuuki gật đầu dễ dãi và lần lượt dắt Kaname đi khắp trường, và sau đó cô đưa Kaname đến ký túc xá.

***

– Ổn cả chứ anh Kaname? – Ichijou hỏi khi thấy Kaname xuất hiện ở cửa phòng.

– Có một chút rắc rối nhưng tôi đã giải quyết ổn thỏa cả rồi. Từ giờ chúng ta phải hết sức cẩn thận đấy Ichijou!

– Vâng, anh Kananme! – Ichijou gật đầu cung kính

***

Một tháng trước,

Ngay sau khi Yuuki rời khỏi Mikentori thì Kaname nhận được lời mời của Viện nguyên lão. Khi anh đến gặp họ thì nhận được một tin khiến anh hết sức quan tâm.

– Cậu Kuran, chúng tôi tìm được manh mối của Huyền thoại thánh tích rồi – Lão Nhất nói với giọng hoan hỉ – Và theo như những gì chúng tôi biết thì chúng ta cần lùng tìm từ học viện Kurosu.

– Ông nói học viện Kurosu ở Baste Town à? – Kaname nhìn lão Nhất ngạc nhiên.

– Vâng! Chúng tôi muốn thông báo để cậu biết được tin này. Chúng tôi sẽ phái người thâm nhập vào đó ngay.

– Không! Chính tôi sẽ làm việc đó. Các ông hãy thu xếp để tôi và Ichijou nhập học vào Kurosu đi.

Viện nguyên lão là những người điều hành mọi việc trong thế giới Vampire và trong thế giới con người thì họ là những ông chủ của những tập đoàn đa quốc gia hùng mạnh, cho nên việc đưa hai chàng trai trà trộn vào học viện Kurosu là việc dễ như trở bàn tay với họ. Chính vì vậy mà hôm nay Kaname và Ichijou mới có mặt ở học viện Kurosu trong vai trò học sinh mới chuyển trường về và trách nhiệm của hai người là tìm kiếm tung tích về Huyền thoại thánh tích. Nhưng điều mà Kaname không ngờ tới nhất chính là việc anh tái ngộ với Yuuki Kurosu, cô gái mà anh vừa muốn tránh mặt lại vừa khao khát được gặp lại.

Không biết tại sao, ngay từ lần đầu gặp gỡ, Kaname đã có cảm giác rất lạ về cô gái này dù anh là loại người gần như chả biết rung động trước bất kỳ kẻ nào cũng như anh không bao giờ tiếp xúc với người lạ ngoại trừ Viện nguyên lão và các thành viên nhóm Moon Night. Thế mà ngày hôm đó anh đã ngăn cản Kain Akatsuki ra tay với Yuuki cũng như tận tình chăm sóc vết thương cho cô. Điều này khiến các thành viên nhóm Moon Night cảm thấy hết sức lạ lùng nhưng với lòng tin và lòng trung thành vô hạn, họ không phản đối hay hỏi han gì. Hơn bất kỳ ai, Kaname hiểu những xúc cảm trong lòng mình. Anh cứu Yuuki, chăm sóc cô chỉ đơn giản là anh tìm thấy ở nơi cô hình bóng của Sara Kuran – em gái anh. Đúng ra anh sẽ không có cảm giác này nếu như lần đầu tiên gặp Yuuki trên phố ánh mắt anh không giao với ánh mắt cô. Trong ánh mắt đỏ tươi màu máu ấy, anh bắt gặp sự trong sáng, đáng yêu nhưng lại pha lẫn chút gì bí ẩn, u tối. Sara của anh cũng từng có ánh mắt như thế. Vậy nên dù là con người rất lý trí, trong giây phút ấy Kaname cũng không thể ngăn bản thân mình ra tay cứu cô và anh tự nguyền rủa mình tơi tả vì đã làm một việc điên rồ là cứu mạng một Hunter, loại người anh căm ghét nhất để rồi sau khi cô rời khỏi nhà anh, trong anh lại dấy lên nỗi nhớ nhung da diết.

Và rồi đến hôm nay, khi gặp lại cô ở học viện Kurosu thì nội tâm Kaname lại bắt đầu dao động sâu sắc. Anh đã định làm ngơ xem như không quen biết Yuuki nhưng rốt cuộc anh lại nhanh chóng thừa nhận bản thân mình với cô.

***

– Anh Kaname! Bữa tối đây ạ. – Ichijou bất ngờ lên tiếng nơi cửa phòng

– Để đó đi Ichijou! Nhưng từ nay hãy gọi tôi là Kyosuke cũng như cậu là Hiro Aizawa. Đừng quên chúng ta là hai học sinh mới vô tình được xếp cùng phòng ký túc xá chứ. – Anh Kaname nghiêm khắc nhìn Ichijou.

– Vâng! Tôi sẽ chú ý thưa anh Kana…, à, bạn Kyosuke.

***

Sau bữa tối, Kaname thả bộ dọc trong sân trường và đưa mắt quan sát kỹ học viện Kurosu. Học viện là hệ thống những tòa nhà được xây dựng từ lâu đời và mang đầy nét cổ kính. Ở phía Tây và phía Bắc là khu vực lớp học với ba tòa nhà lớn, phía Nam là ký túc xá với hai khu nam nữ riêng biệt và phía Đông là khu vực Thư viện, Canteen và các phòng ban. Kaname khẽ nhíu mày lo lắng vì học viện này quá rộng lớn nên việc tìm kiếm manh mối của Huyền thoại thánh tích gần như là điều không tưởng. Lúc nhận nhiệm vụ này, Kaname chỉ đơn giản là không muốn giao việc này cho bất kỳ ai chứ bản thân anh cũng không rõ mình sẽ thực hiện nó như thế nào. Bởi lẽ, lúc Kaname còn nhỏ, anh đã vô tình nghe được một câu chuyện giữa ba mẹ mình và kể từ lúc đó anh luôn tâm niệm rằng Huyền thoại thánh tích phải do chính mình tìm ra.

***

Mười một năm trước,

Lúc này đã quá nửa đêm, cậu bé Kaname chợt tỉnh giấc và cảm thấy khát nước. Không dám thắp đèn vì sợ sẽ đánh thức cả nhà thế là cậu lầm lũi dò đường xuống bếp. Bất ngờ khi xuống đến tầng một, cậu thấy đèn phòng ba mẹ vẫn sáng và từ đó phát ra những tiếng trò chuyện. Tò mò, cậu khẽ nhón trên đầu ngón chân tiến đền gần và nín thở lắng nghe.

– Chúng ta phải bảo vệ Huyền thoại thánh tích bằng mọi giá, không được để nó lọt vào tay bọn Hunter. – tiếng ba cậu cất lên trong đêm

– Em biết, nhất là khi Huyền thoại thánh tích thuộc về dòng họ Kuran của chúng ta. Đó là trách nhiệm và nghĩa vụ của dòng họ Kuran và dĩ nhiên người gánh vác trách nhiệm ấy trong tương lai sẽ là Kaname.

– Thằng bé chắc chắn sẽ vui lòng bảo vệ Huyền thoại thánh tích thôi. Nhưng lúc này chưa phải lúc để nó biết tất cả mọi chuyện, phải đợi nó lớn hơn nữa đã.

Sau câu nói này Kaname không còn nghe thấy gì nữa và cậu lại nhón gót lùi ra xa căn phòng, trở về phòng mình, quên cả cơn khát vừa rồi. Trong bóng tối, Kaname thần người ra suy nghĩ:

“Huyền thoại thánh tích là gì?”

Và cậu ôm câu hỏi đó chìm vào giấc ngủ. Sáng hôm sau, khi gặp thầy giáo của mình, cậu hỏi:

– Thầy ơi! Huyền thoại thánh tích là gì vậy?

Người thầy giáo già đáng kính nhìn cậu với cặp mắt ngỡ ngàng và khóe môi giật giật. Lát sau, ông mới bật ra tiếng nói:

– Làm sao mà cậu biết về Huyền thoại thánh tích hả cậu Kuran?

– Ta vô tình nghe ba mẹ ta nói chuyện mà lại không biết nó là gì.

– Tôi cũng không rõ lắm thưa cậu. Tôi chỉ biết nó là thứ vũ khí huyền thoại trong truyền thuyết hàng ngàn năm nay. Tương truyền rằng Vampire và Hunter, phe nào có được nó thì sẽ có được chiến thắng và chỉ khi Huyền thoại thánh tích xuất hiện thì cuộc chiến hàng ngàn năm qua giữa Vampire và Hunter mới chấm dứt. Còn nó thật sự là cái gì, hình dạng ra sao, sử dụng như thế nào thì chỉ có một số ít người biết.

– Một số ít là ai?

– Là những người đứng đầu các gia tộc thuần chủng như ba mẹ cậu và là cậu trong tương lai. Khi cậu lớn hơn, ông ấy sẽ nói với cậu về điều đó.

“Nhưng ba đã không kịp nói gì với mình cả. Và Huyền thoại thánh tích cũng biến mất không dấu vết kể từ lúc đó” – Kaname nghĩ thầm

– Này, sắp tới giờ giới nghiêm rồi. Tại sao cậu còn ở ngoài này. Mau trở về phòng đi! – Một tiếng nói vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Kaname

Kaname quay sang phía phát ra tiếng nói và phát hiện có một chàng trai tóc bạch kim, tay có đeo băng Sao Đỏ và hẳn nhiên là người Kaname đã từng gặp qua – Zero Kiriyu. Sực nhớ lại trận chiến cách đây không lâu, Kaname bất giác mỉm cười một cách hết sức lạnh lùng.

– Cậu cười gì vậy? Bộ trông tôi có gì đáng cười sao? – Zero cau có hỏi đối phương

– Không, tôi chỉ đang nghĩ đến vài việc khác. Xin lỗi đã cười không đúng lúc. Tôi trở về phòng ngay đây. – Kaname lấy lại vẻ mặt bình thường ngay tức khắc

Nghe Kaname nói thế, Zero cũng không nói gì thêm mà lẳng lặng quay người bỏ đi nhưng từ trong ánh mắt của Zero phản chiếu một tia nhìn đầy nghi ngờ dành cho người anh vừa gặp. Phần Kaname, do không muốn gây ra rắc rối ngay hôm đầu tiên nhập học nên cũng trở về phòng mình ngay lập tức.

***
END CHAP 5

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN