Vạn Dặm Thương Nhớ - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
669


Vạn Dặm Thương Nhớ


Phần 23


Cậu Đăng quay trở về phòng khi trời cũng đã khuya, khẽ đẩy cửa vào thấy người ở trên giường hơi thở đều đặn, cậu tiến lại gần, hành động nhẹ nhàng nhất có thể mà nằm xuống bên cạnh.
Cũng vừa lúc đấy, mợ tư tỉnh dậy, khẽ cựa mình nhìn sang, lại mệt mỏi mà lên tiếng:

– Cậu Đăng, sao cậu về muộn thế?

Cậu cũng chẳng muốn mợ thêm phiền, nên chỉ trả lời cho qua:

– Tôi có chút việc thôi, em mau ngủ đi!

– Em nằm mãi mà giấc ngủ cứ chập chờn.

Cậu nghe vậy cũng nghiêng người sang mợ, ánh nhìn dịu dàng quét lên gương mặt xanh xao mà nói:

– Diệp, em đừng nghĩ đến chuyện đứa bé nữa, hãy xem như là nó không có duyên với chúng ta.

Mợ nghe vậy bất giác lại đặt tay lên bụng:

– Từ khi biết mình mang thai, em luôn cảm nhận được trong người mình đang có 1 sinh linh lớn dần lên mỗi ngày, em hy vọng quá nhiều nên giờ mất mát này không thể nguôi ngoai được. Có lẽ em là người mẹ vô tâm quá.

– Tôi đã nói không phải là lỗi tại em, sao em cứ tự trách mình mãi?! Em càng như vậy thì người càng cảm thấy có lỗi mới là tôi!

Mợ khẽ ngước nhìn lên cậu, khoé mắt đã rưng rưng nước mà hỏi:

– Cậu Đăng, có phải cậu cũng rất thất vọng không?

Câu hỏi của mợ chạm đến nỗi lòng cậu, nếu cậu nói không là chỉ muốn an ủi mợ, nếu cậu nói có lại chỉ sợ khiến mợ thêm day dứt. Dù sao với đứa con đầu lòng ấy cũng là kết tinh giữa tình yêu của 2 người, mất đi là điều khiến cậu buồn nhất.
Đôi mắt cậu chợt chuyển sang đỏ, nhìn người con gái trước mặt mình lòng càng đau hơn:

– Nếu tôi nói có, liệu có phải em cứ dày vò mình mãi hay không? Mất đi đứa con của mình, không phải chỉ mình em và tôi thấy buồn, thầy bu cũng đều rất trông chờ. Nhưng mà chúng ta còn rất nhiều thời gian, mợ Hiền cũng nói rất đúng, con vẫn có thể có lại, quan trọng vẫn là sức khoẻ. Tôi không trách em, tôi càng thương em hơn, vậy nên nếu em mỗi ngày cứ từ dằn vặt mình như vậy, sẽ khiến tôi đau lòng lắm.

Mợ nghe vậy nước mắt lại chảy dài xuống, khẽ gật nhẹ đầu 1 cái.
Cậu thấy vậy lại kéo mợ vào lòng, ngón tay thon dài đan qua mái tóc, đôi mắt khép lại, thanh âm vang nhẹ nhàng:

– Được rồi, ngủ đi!

Sáng hôm sau, cậu đã dậy từ sớm để chuẩn bị đưa ông Huấn lên chùa, không muốn làm phiền giấc ngủ của mợ nên cũng chẳng nói gì.

Diệp tỉnh lại sau khi trời đã rực nắng gắt, mợ khẽ nhìn xung quanh chẳng thấy ai liền ngồi dậy đi ra ngoài.
Mở cửa, thấy con Sen đang quét dọn lại lên tiếng:

– Sen, cậu chủ đâu rồi?

– À, cậu chủ đi cùng với bà cả và mợ cả, đưa ông chủ lên chùa rồi mợ.

Nghe thế Diệp khẽ nhíu mày:

– Lên chùa rồi? Lên chùa làm gì vậy?

– Dạ, ông chủ nói muốn lên chùa ở thưa mợ.

– Lên chùa ở sao? Sao không ai nói với mợ chuyện này?

– Ủa, cậu chủ không nói với mợ ạ? E lại nghĩ mợ biết rồi.

Mợ nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu 1 cái, sau đó quay người đi rửa mặt, trong lòng bỗng nảy sinh ra 1 loại cảm giác khó tả, không hiểu sao cậu Đăng lại không nói với mợ chuyện này.

Sau khi rửa mặt trở ra ngoài, lúc ngang qua khu nhà bếp, vô tình nghe thấy giọng con Mướt nói chuyện với gia nô nhà ông Huấn:

– Hôm qua cậu chủ làm gì mà ở phòng mợ cả muộn mới về thế?

– Haizzz, còn chuyện gì nữa. Cậu chủ hôm qua với mợ chủ tôi cả buổi ngồi tâm sự hàn huyên đấy. Cậu chủ nói cậu buồn vì mợ tư không giữ được cái thai.

Nghe đến đấy, Diệp bỗng nhiên sững lại, sống mũi đã cay xè rồi nhưng đôi chân lại không muốn rời đi, mớ cứ yên lặng ở đấy lắng nghe đám gia nô nói chuyện.

– Cũng tiếc thật, cứ nghĩ cậu chủ sắp có người nối dõi, vậy mà…..

– Thì thế, cậu chủ đêm qua nói với mợ chủ tôi, cậu mong chờ đứa bé lắm, bây giờ mợ tư như thế, không biết bao giờ mới có thể có lại được.

– Ôi, tôi cũng nghe nói lần đầu mà bị sảy là khó có thai nữa lắm á.

– Mợ chủ tôi đêm qua động viên cậu Đăng mãi.

– Ê, nói vậy, không khéo là cậu Đăng tìm mợ cả để sinh con thì sao nhỉ.

– Tôi cũng không rõ lắm, nhưng nghe mợ chủ tôi nói sáng nay đưa ông chủ lên chùa, sẵn tiện mợ chủ cũng xin phước cầu con cái á.

– Ồ, nếu thế thì chắc cậu Đăng với mợ cả lại……

Nói đến đó, đám gia nô như hiểu ý nhau liền cười ồ 1 tiếng, mà Diệp đứng ở ngoài cảm thấy lồng ngực mình như bị ai bóp nghẹt đến khó thở.
Mợ vội quay người trở về phòng, 2 hốc mắt không hiểu vì sao đã ngấn nước.
Mợ đi lại giường ngồi xuống, trong đầu lúc này vẫn không ngừng vang lên cuộc nói chuyện khi nãy của đám gia nô, mợ vội lắc đầu vài cái sau đấy liền ra ngoài kiếm việc gì làm, mợ muốn bản thân không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Buổi trưa, cậu Đăng cùng mọi người mới trở về, vừa vào cổng thấy Diệp ở trên nhà đang lau chùi đồ đạc, cậu vội vã đi lại:

– Diệp, em làm gì thế?

Mợ nghe vậy liền quay người lại, khẽ cười gượng 1 cái:

– Em thấy mọi thứ bụi quá nên lau cho sạch.

Cậu lấy chiếc khăn trên tay mợ, bỏ lên bàn:

– Thời gian này em nên nghỉ ngơi, không cần phải làm mấy việc này!

– Không sao, em thấy khoẻ rồi!

Nói thế, mợ lại cầm lấy chiếc khăn, nhưng cậu Đăng lúc này thở mạnh 1 cái giật lại, khẽ gắt nhẹ:

– Diệp, em đừng để tôi lo lắng nữa được không?

Thấy thái độ cậu như vậy, mợ có chút sững người, sau đó lại khẽ cúi mặt xuống, lí nhí nói:

– Em xin lỗi!

Cậu thấy dáng vẻ uỷ khuất của mợ, trong lòng lại có chút day dứt vì đã nổi cáu với mợ, cậu đi lại kéo tay mợ về phía mình mà hạ giọng:

– Xin lỗi vì đã nặng lời với em, chỉ là tôi thấy em không quan tâm đến sức khoẻ của mình nên lo lắng thôi. Để tôi đưa em về phòng.

Nói rồi, cậu cũng đỡ mợ quay người rời đi, mợ cả lúc này thấy vậy lại tiến tới:

– Cậu Đăng, cậu cũng nghỉ ngơi 1 chút đi, mọi việc để em lo là được rồi.

– Cảm ơn mợ!

Hai người bọn họ cùng trở về phòng, cậu dìu mợ lại giường ngồi xuống, vẫn ân cần cởi dép cho mợ, Diệp thấy vậy lại lên tiếng:

– Cậu chủ, sao cậu không nói cho em biết chuyện ông chủ muốn lên chùa?

– Em đang như thế, tôi nói cho em biết chẳng phải là khiến em thêm lo sao.

– Nhưng ông chủ lên chùa như vậy mà em lại không biết gì, không làm gì cả, em thấy….

– Em đừng lo, mọi thứ mợ cả đã lo chu toàn cả rồi, thời gian này em cứ nghỉ ngơi là được.

Không biết có phải do cuộc nói chuyện ban sáng của đám gia nô khiến mợ chịu ảnh hưởng hay không, mà nghe cậu nhắc đến mợ cả như vậy, trong lòng mợ lại cảm thấy có gì đó gọi là tổn thương.
Mợ khẽ cười gượng 1 cái:

– Cũng may là có mợ cả!

– Thế nên giờ em không cần phải làm gì cả, mọi thứ cứ để mợ Hiền lo hết đi. Được rồi, em nằm xuống nghỉ đi, lát nữa tôi bảo Sen nó đem cơm vào phòng cho em, em không cần phải lên nhà đâu.

Nói rồi, cậu cũng quay người trở ra ngoài, mà Diệp ngồi đi đưa ánh mắt buồn bã nhìn theo:

– Cậu Đăng, có phải cậu thấy em vô dụng rồi không?

Buổi tối hôm đấy, cậu Đăng ở trong phòng xem sách gì đó, mà Diệp nằm ở trên giường nhìn cậu nhưng trong đầu vẫn còn lảng vảng mấy câu nói của đám gia nô.
Đang mải suy tư, cậu Đăng bất chợt đứng dậy định đi ra ngoài, thì Diệp liền ngồi lên nói:

– Muộn rồi, cậu đi đâu vậy?

– Em ngủ đi, tôi sang phòng mợ cả có chút chuyện, lát sẽ trở lại!

Nói rồi, cậu cũng quay người đi thẳng ra ngoài, mà mợ ngồi đấy tâm trạng trở nên nặng nề hơn.

Cậu Đăng đi sang phòng mợ cả đưa tay lên gõ cửa, con Mướt cũng nhanh nhảu chạy ra mở:

– Cậu chủ, cậu tìm mợ cả sao?

Cậu khẽ gật đầu 1 cái, sau đấy con Mướt nhường sang 1 bên, cậu bước vào bên trong.

Lúc này, mợ Hiền đang ngồi trước gương chải đầu, lại quay mặt nhìn ra:

– Cậu Đăng, muộn rồi còn đến có việc gì không?

– À, chuyện là hôm qua mợ đưa tôi bài thuốc….trong đây tôi thấy có 1 cây thuốc lạ….muốn sang hỏi mợ xem nó là loại gì.

– Vậy cậu lại ghế đợi em chút!

Nghe vậy, cậu Đăng khẽ gật đầu 1 cái rồi đi lại ghế ngồi xuống.
Mợ cả lúc này đứng dậy, trước khi đi mợ còn tiện tay đốt 1 ít trầm hương lên, sau đó mới lại gần cậu:

– Cậu Đăng muốn hỏi cái nào?

Cậu nghe vậy mới đưa tờ giấy ra rồi chỉ vào đó:

– Hoạt Hương Tán, cái này tôi chưa nghe tên bao giờ, không biết nó là loại thuốc gì?

– À, cái này là thuốc gia truyền của nhà em, do cố ngoại để lại. Em quên mất không nói với cậu.

– Nếu vậy cái này….

– Cậu yên tâm, mai em sẽ bảo Mướt nó về nhà lấy.

– Nếu vậy thì cảm ơn mợ trước!

Nói rồi, cậu định đứng lên nhưng lúc này đầu óc có chút quay cuồng, cậu bất giác nhíu mày lại đưa tay lên xoa xoa nơi thái dương.

Mợ cả thấy vậy liền lại gần:

– Cậu Đăng sao thế?

– Không hiểu sao bỗng nhiên lại thấy đau đầu.

– Để em xem!

Nói rồi, mợ liền đưa tay lên vốn định bóp đầu cho cậu, nhưng cậu Đăng lại gạt tay ra mà đứng dậy:

– Không cần đâu, tôi về phòng nghỉ ngơi là được.

Nói rồi, cậu cũng quay người đi, nhưng chỉ được 2 bước, mọi thứ trước mặt mờ nhạt dần, cả người cậu lảo đảo lùi về sau, bên tai chỉ kịp nghe được tiếng gọi của mợ cả, sau đó mọi thứ tối đen lại.

Mợ Hiền lúc này đỡ lấy cậu mà lên tiếng:

– Mướt, mau lại giúp mợ đưa cậu chủ lại giường.

Nghe thế, con Mướt liền đi vào, vội vàng đỡ lấy cậu Đăng, 2 người bọn họ kéo cậu lại phía giường đặt xuống.
Con Mướt lúc này thở hồng hộc:

– Mợ cả, sao cậu Đăng lại thế này rồi?

Mợ ta nghe thế thở mạnh 1 cái:

– Không lẽ mợ đốt nhiều quá sao? Sao lại ngủ được nhỉ?

– Vậy giờ sao hả mợ? Cậu Đăng ngủ rồi thì liệu….

– Hừ, ngủ thì ngủ nhưng người ngoài đâu biết được ngủ hay làm gì.

– Nói vậy….?

Mợ ta đưa tay khoát con Mướt lại rồi thì thầm vào tai nó nói gì đấy, chỉ thấy nó cười tinh ranh mà gật đầu.

Mợ Diệp lúc này ở phòng đợi mãi chẳng thấy cậu về, mợ đi ra mở cửa, hướng ánh mắt về phía căn phòng mợ cả, nơi đấy vẫn còn sáng đèn mà khẽ tự hỏi:

– Cậu Đăng….đêm nay cậu có quay lại không?

Đêm về, trời bắt đầu đổi gió lạnh, giờ cũng đã là giờ Hợi rồi, mợ vẫn cứ ôm nỗi niềm của mình đứng đấy nhìn ra.
Thi thoảng đôi vai khẽ run lên vì gió lùa, 2 tay mợ vòng ôm lấy thân mình cứ vậy mà chờ đợi.

Cho đến khi, chiếc đèn ở bên kia chợt tắt, cũng dập đi hi vọng nhỏ nhoi cuối cùng của mợ, mợ khẽ cười nhạt mà nước mắt không hiểu vì đâu chảy dài xuống:

– Mày sao vậy Diệp, là mày làm không tốt, mày còn trông chờ cái gì?

Ngày gả về đây, mợ biết cậu đã 3 người vợ, cái cảnh chung chồng thì làm sao tránh được những ngày chia đêm. Chỉ là không hiểu sao, mợ biết cậu ở bên đấy, trong lòng lại khó chịu khủng khiếp, có phải là do mợ quá ích kỷ hay không?

Mợ vẫn đứng đấy nhìn về phía đó, vẫn còn mong 1 bóng người bỗng nhiên xuất hiện ôm lấy mợ mà nói: “Vào ngủ thôi”!
Nhưng xem ra đêm nay, cậu không trở lại rồi, nếu đã vậy tại sao khi nãy còn hứa với mợ làm gì.

Mợ chậm rãi đóng lại, quay người đi về phía giường ngồi xuống, đôi mắt ngập nước cứ nhìn về phía cửa, 1 đêm dài đằng đẵng mặc cho dáng người mảnh mai ấy chờ đợi, mà cứ trôi qua lẳng lặng.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN