Về Bên Anh - Phần 3
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
472


Về Bên Anh


Phần 3


Khi tôi đủ nhận thức mơ hồ về cái bàn tay thì cũng là lúc toàn bộ cơ thể tôi ngã nhào vào lồng ngực ai đó, một cảm giác rắn chắc, vững vàng và vô cùng ấm áp. Tôi ngà ngà ngước mắt lên, thấy khuôn mặt anh tuấn quen thuộc kia đang chăm chú nhìn tôi, rồi anh lên tiếng :

– Em ổn chứ ? Đi, anh đỡ em ra ngoài cho thoáng.

– Em bình thường, không sao hết, chắc do nãy giờ quẩy sung quá với uống cũng nhiều nên hơi chóng mặt xíu, mà cái Hạnh đâu rồi anh ? Ủa mà sao anh ở đây ? Ơ nhưng mà em đau bụng mắc ói quá anh ơi, anh đưa em ra toilet đi? À mà không, anh tìm cái Hạnh cho em đi ? Sao nó bỏ em một mình thế. Sao kì ghê, sao kì ghê, sao Hạnh kì ghê…

Tôi lầm bầm như thế, lầm bầm như thế rồi lăn ra ngủ trên lồng ngực ai đó luôn các bạn ạ, đại loại là say có nhận thức nhưng mất liêm sỉ ấy, buồn ngủ với mệt quá nên lăn ra ngủ thôi, mặc kệ xung quanh đang diễn ra điều gì…

Cho tới sáng hôm sau khi thức dậy, đã thấy mình nằm ở trên giường trong phòng mình rồi, đồ ngủ cũng được thay ra, gương mặt cũng đã được tẩy trang sạch sẽ, ngoài phòng khách thì Ti vi phát nhạc Sơn Tùng inh ỏi, tôi bước ra thì thấy cái Hạnh đang vừa xem, vừa ăn trái cây, tay cầm điện thoại vừa nhắn tin, vừa cười tủm tỉm, nó thấy tôi, kéo cái giọng chói cả tai hét lớn :

– Mày dậy rồi à bà tướng, mày biết hôm qua mày đã quậy như nào không hả con thần kinh này ?

– Tao á? Tao quậy á. Tao quậy gì mày nhắc lại xem nào ?

– Á à con này, mày không nhớ gì đúng không, thế thì để bố mày nói cho mày nghe nhé.

– Mày bảo tao xem coi tao đã làm chuyện kinh hoàng gì, tao không nhớ gì cả, chỉ nhớ là tao gặp ông Quân, hỏi ổng là mày đâu rồi, tìm giúp tao rồi sau đó thì…

– Sau đó thì sao ?

– Thì tao không nhớ gì cả.

– Đó, cái chỗ mày bắt đầu không nhớ gì cả đổ đi đó, mày hành ông Quân kiệt quệ con nỡm ạ.

– Ôi trời ? Chuyện như nào mày nói rõ tao nghe đi, tao năn nỉ mày mà Hạnh, ông Quân là đối tác lớn của tao đó, tao mà làm gì ổng thì sau này sao làm ăn được.

– Thì lúc đó ông Quân bế mày vô phòng điều hành của ông Trường, kêu ông Trường kêu người tìm tao để tao đưa mày về.

– Sao ông Quân lại bế tao? Thế mày lúc đó đi đâu mà tao thì say chóng mặt mà tao không thấy mày đâu cả ? Rõ ràng mày đang quẩy với tao trên sân khấu cơ mà ?

– Thưa quý cô, ông Quân bế cô bởi vì cô Không buông ổng đó, tay cô ôm cứng ngắt cổ ổng, gỡ cỡ nào cũng ko được, say ngủ mà hổ báo phết, ôm chặt cổ soái ca trong vòng tay đéo chịu buông ra, còn tao lúc đó đi đâu á, tao đi vệ sinh, hồi chiều ăn trúng giống ôn gì mà đau bụng quá phải tấp vào nhà vệ sinh giải quyết, vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì ông Trường đã kéo tao vào phòng ổng để nhận thân nhân là mày, đó con ạ. Nhưng ngặt nỗi mày không chịu buông ông Quân, tao kéo mày xuống thế nào cũng không được. Lúc đó tao cũng không biết ông Quân và mày có quen biết nhau, tao cứ nghĩ :” Thôi bỏ mẹ rồi con ạ, tự nhiên cứ đu vào người lạ mà ôm ấp thế này mất hết cả hình tượng con bạn CEO đầy quyền lực của tao mà thay vào đó là một con bánh bèo rệu rã vì trai ha ha ha” , đang mải mê suy nghĩ thì ông Trường ổng mới ngoắc tao lại và nói :

– Đây là anh Quân bạn anh, hiện đang là CEO của công ty Việt Quân, Quân cũng bảo anh là Quân có biết An đó em, An là đối tác cho công ty Quân đợt vừa rồi.

Ôi trời, thảo nào mày đu ổng phải không An, bạn tao lựa người thông minh đáo để, lúc đó tao nghĩ thầm vậy đó,nhưng tao phải tìm cách đỡ lại cho mày để sau này mày còn làm ăn dài dài, sau đó tao mới nhoẻn miệng cười :

– Chào anh Quân, em là Hạnh bạn của An, em xin lỗi anh vì sự bất tiện này, cái An nó bình thường không như thế đâu, chắc anh từng làm việc với nó anh biết phải không ạ, do hôm nay nó uống hơi nhiều, bữa giờ nó stress quá nên mệt mỏi, em kéo mãi để nó đi chơi giải toả stress, ai ngờ nó vui quá nốc rượu hơn nốc nước lã anh ạ, mà mỗi lần say là nó lăn ra ngủ mặc kệ trời đất, mặc kệ xung quanh, nó ôm anh vậy chứ nó không nhớ gì đâu ạ, anh bỏ qua cho nó anh nhé.

– Ừ, không sao đâu, anh biết mà. Trường mày lấy xe chở An với Hạnh về, chìa khoá xe đâu em đưa cho Trường đi, anh thấy em cũng ngà ngà đó.

– Thế còn An nó cứ giữ anh cứng ngắc như này thì phải làm sao ạ?

– Anh về cùng em với Trường.

Thế là người yêu soái ca của tao đánh xe chở tao với mày và ông Quân về nhà mày. Ông Quân ngồi ghế sau ôm mày, tao để ý qua gương thì thấy ổng lấy tay vén vén mấy sợi tóc loà xoà trước trán mày, sau đó thì vỗ vỗ nhẹ vào má mày trông cưng lắm, còn mày thì cứ lầm bầm gì đó về công ty và công việc, mày lầm bầm hết cả chặng đường về nhà nhưng tay thì không buông cổ ông Quân ra. Ông Quân bế mày vào phòng, gỡ mãi mới được tay mày ra, kéo chăn cho mày và dặn tao pha ít trà gừng cho mày uống giải rượu. Sau đó hai ông đi về, một lúc sau ông Quân quay lại mua nào là cháo, bánh và thuốc các thứ, dặn tao là khi mày dậy thì bảo mày ăn và uống thuốc vào, tao hỏi thuốc gì thì ổng bảo là thuốc bổ với Vitamin cho mày hồi sức lại. Tao để ý hình như ổng quan tâm mày á An.

– Trời ơi, tao tệ dữ vậy sao trời, mà cũng tại mày, kéo tao đi xong rồi dụ tao uống cho cố dô, rồi giờ biết nói gì sau khi gặp lại người ta đây.

– Tưởng gì, đơn giản ấy mà, mày cứ bảo là mày không nhớ gì hết. Mày không biết gì cả là xong.

– Ờ ha, nhưng thôi ổng cũng đã có lòng quan tâm chăm sóc, chắc thấy tao vất quá trong dự án vừa rồi, nên ổng take care xíu để sau này còn dữ mối cho tốt, chứ yêu đương gì mày ơi…thôi để tao lấy điện thoại nhắn tin cảm ơn ổng tiếng.

– Ờ. Xong rồi lấy cháo lấy bánh ra ăn này, nhiều lắm.

Tôi lấy điện thoại, gọi cho trợ lý của tôi kêu gởi số của Quân qua cho tôi. Quen biết nhau cũng được hơn tháng rồi mà không có số của nhau, tất cả đều làm việc thông qua trợ lý, buồn cười thật. Ơ nhưng mà…hình như Quân đã từng nhắn tin cho tôi thì phải. À, đúng rồi, lúc ở Vũng Tàu có một số lạ nhắn tin cho tôi, cảm ơn tôi và kêu về lại Sài Gòn sẽ gặp tôi, thế mà tôi quên mất, vừa check lại tin nhắn tìm số thì trợ lý gởi số Quân đến, đúng là số đấy luôn, dãy số vô cùng dễ nhớ, tôi soạn tin nhắn gởi Quân :

– Em chào anh Quân, em là An, bên công ty KOS đây ạ. Em cảm ơn anh Quân vì chuyện tối qua, em có nghe Hạnh bảo anh giúp Hạnh đưa em về nhà, lại còn mua bánh trái thuốc các thứ, em cảm ơn anh nhiều ạ, em phiền anh quá. Hôm qua em say nên không nhớ gì cả, nếu có gì thất lễ anh Quân lượng thứ cho em nha.

Soạn xong, tôi vứt điện thoại sang một bên, đi tắm rửa cho sạch sẽ rồi ngồi vào bàn sắp xếp lại lộ trình công việc cho giai đoạn tới. Tôi là đứa mê việc đến cùng cực, chỉ cần được làm việc, được cố gắng mỗi ngày, được học hỏi thật nhiều điều mới mẻ và quan trọng là kiếm được nhiều tiền là điều khiến tôi hạnh phúc nhất trên cuộc đời này rồi. Ngồi say sưa làm việc đến gần chiều tối, tôi mới uể oải tìm điện thoại và book đồ ăn để ăn, vì bụng tôi bắt đầu kêu ót ét và có dấu hiệu hơi không thoải mái rồi…

Cầm điện thọai trên tay, thấy tin nhắn báo đến, là Quân, trời ạ, tôi nhắn tin cho anh ta lúc 1h chiều và anh ta trả lời tin nhắn tôi lúc 8h tối, anh ta chỉ vọn vẹn nhắn tôi vài chữ :

– Ừ, không sao, anh quen rồi. Em ăn gì rồi nghỉ ngơi sớm nhé.

Ủa, anh quen rồi là sao ?? À chắc là do bạn gái ổng cũng như tôi, say là quên trời đất như vậy, ổng nhắn như vậy cũng muốn báo cho tôi là ổng có bạn gái rồi, theo ý hiểu của tôi là như vậy, mà tôi quên mất còn vế sau, là người nào đó vẫn đang nhắc nhở, quan tâm tôi rất nhiều, còn cái vế :” Anh quen rồi” thì sau này tôi mới hiểu, cũng chỉ tập trung về tôi.

Tôi không trả lời lại, trong lòng cảm thấy bình thường, nhưng lại xen lẫn cảm giác hơi khó chịu, mà sao mình lại khó chịu nhỉ ? Mình với anh ta chỉ là đối tác thôi mà, anh ta đẹp trai to cao như vậy, thì chắc cũng có khối cô chân dài xếp hàng theo đuổi, huống chi mình chỉ là một cô gái bình thường, còn nhỏ bé và để lộ hết cả những điểm xấu xí của mình trước mặt người ta rồi cơ mà. Ơ mà mình cũng đâu muốn có bạn trai, ơ mà mình suy nghĩ hơi lan man với cả dài dòng rồi, thôi tập trung vào công việc, tình yêu chỉ là thứ khiến cho cảm xúc yếu đuối thôi, nó làm cho con người ta lệ thuộc, lúc sướng thì rất sướng mà lúc đau khổ thì cũng vật vã vô cùng, thôi tốt nhất là tuân theo định luật bảo toàn cảm xúc, không yêu ai, chỉ yêu mình, thì chả bao giờ phải chịu thương tổn, giống như sự việc của anh hai…

Nhắc đến anh hai, tôi lại nhớ anh và muốn khóc. Anh bỏ tôi đi được cả hai năm rồi, trong suốt hai năm đó không có đêm nào mà tôi không nhớ đến anh. Anh hai là người đã cho tôi một gia đình đúng nghĩa, dù tôi có cha, có mẹ nhưng không có hạnh phúc trọn vẹn, cha có vợ hai và mẹ cũng theo chồng mới, chỉ còn anh hai là ở bên tôi, phấn đấu, dạy dỗ tôi nên người, anh hai bảo bọc và chở che tôi suốt những năm tháng qua để rồi khi anh ra đi, tôi chếnh choáng với thực tại, tôi cô đơn trong căn phòng rỗng tuếch, tôi nhớ anh hai của tôi nhiều lắm… anh Hai ơi, anh hai ở trên trời có linh thiêng, anh hai nhớ về phù hộ cho em gái được mạnh mẽ để vượt qua mọi sự tất bật của dòng đời này, anh hai nhé, anh hai nhớ phù hộ cho em để em giúp anh hai trả thù người phụ nữ bội bạc kia, người đã khiến anh vào cửa tử, anh nha…

Mn like page : Chuyện nhà em để được cập nhật truyện mỗi ngày nha

Yêu thích: 4 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN