Về Bên Anh - Phần 38: Kết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
497


Về Bên Anh


Phần 38: Kết


Hạnh đến nhà tôi lúc nửa đêm, thấy tôi cứ nhìn trân trân lên trần nhà, mặt mũi thì tèm nhèm nước mắt, nó lao đến ôm lấy tôi rồi cũng nức nở theo :

– An, có chuyện gì, tao đến rồi này, An, nói tao nghe.

Tôi mệt mỏi đến thở cũng cảm thấy khó khăn, nhưng rồi cảm nhận được người duy nhất còn bên tôi sau tất cả là cái Hạnh, luôn xuất hiện vào những lúc tôi yếu lòng nhất, nên tôi cố gắng gượng dậy, thở hắt ra và thều thào kể cho nó nghe mọi chuyện. Nghe xong, hai mắt nó đỏ hoe, hai bàn tay nhỏ bé ghì chặt lấy tay tôi, nó vừa khóc, vừa gào lên trong tiếng nấc :

– Tao thương mày quá An ơi…
– Trời đày tao mày nhỉ, Hạnh ơi, tao mệt lắm, tao đau lắm, tao chả thiết sống nữa mày ạ.

Nghe thấy thế nó ngưng khóc nhìn tôi, hai tay siết chặt tay tôi hơn nữa, miệng cố rặn ra từng tiếng một:

– Mày không được nghĩ bậy.

Tôi cười nhạt, phẩy tay, lắc đầu :

– Sau tất cả, chả còn gì. Ngay từ đầu không yêu, có lẽ đã tốt hơn, cứ sống không cần tình cảm, thì có lẽ đã không bị tình cảm làm cho đau thế này. Mày nhỉ ?
– Mày còn tao mà, tao sẽ không bỏ mày đâu.
– Ừ, cuối cùng, chỉ còn mày ở lại với tao.
– Mày nghe cho kĩ đây, dù gì đi nữa thì cũng không được làm bậy, mày có mệnh hệ gì, tao không sống nổi đâu. Mày phải sống còn để trả thù bọn nó nữa chứ An ?
– Trả thù ? – Tôi khẽ rên lên, nhếch miệng cười nhạt.
– Ừ, trả thù.
– Tao sẽ từ bỏ tất, không trả thù, không làm gì nữa cả. Chỉ vì trả thù, mà tao mất tất cả đó, mày thấy không ?
– Vậy mày tính để cho Quân và Nga đến với nhau sao.

Tôi gật đầu, cũng không khóc nổi nữa, khóc quá nhiều rồi, tôi ngước mắt nhìn thẳng vào Hạnh giọng thều thào :

– Tao phải trả giá, 1 cái giá quá đắt cho việc trả thù, tao đã sống đầy bản năng, để rồi cuốn luôn người tao yêu vào vòng xoáy đó. Tao với Quân coi như đã hết duyên từ hôm nay rồi mày ạ.
– Nhưng rõ ràng, ông Quân bị gài bẫy trong chuyện này mà ?
– Tao hiểu, nhưng cơ bản là sẽ không thay đổi được điều gì nữa cả. Quân từ khi quen tao, đã gặp nhiều nguy hiểm rồi, cả mạng sống cũng bị đe dọa nếu anh không tỉnh táo biết trước, giờ lại còn phải bảo vệ cả tao, mày có thấy yêu nhau như thế, mệt không ?

Hạnh im lặng, không nói gì. Tôi thấy thế tiếp tục lên tiếng :

– Vả lại, Nga với Quân cũng đã được sắp đặt để cưới trong giai đoạn tới, Quân cũng đã ăn nằm với Nga rồi, thôi thì tao buông tay, để Quân chịu trách nhiệm với Nga, và để anh không cần phải khổ tâm, cố gắng bảo bọc, chở che cho tao trong giai đoạn tới nữa.

– Mày chắc chưa ?

Tôi gật đầu :

– Tao đã suy nghĩ kĩ rồi.
– Vậy mày tính như thế nào trong giai đoạn tới ?
– Tao sẽ bàn giao KOS cho người khác, tao nghĩ là tao sẽ đi đâu đó trong một thời gian để quên đi quãng thời gian tăm tối và đau buồn này, khi tao rời đi rồi, mọi thứ sẽ trở về đúng quỹ đạo của nó thôi.
– Còn tao thì sao ? – Hạnh mếu máo.

Tôi cười buồn, ôm lấy nó :

– Tao vẫn sẽ liên hệ với mày mà. Sài Gòn đối với tao, không chỉ là những kỉ niệm tốt đẹp, mà còn nhiều thương đau quá. Vết thương lòng của tao đang ghỉ máu, nên tao cần thời gian chữa lành, mày hiểu cho tao nhé.

Hạnh gật đầu, sụt sùi :

– Thế mày định bao giờ đi ?
– Đầu tuần tới.

Hạnh trố mắt nhìn tôi :

– Tuần tới á ? Vậy chỉ còn 3 ngày.
– Ừ.
– Sao nhanh quá vậy. Tao còn chuẩn bị đồ đạc các thứ cho mày nữa chứ.

Cái Hạnh nói đến đây khiến tôi phì cười, đúng là bà thím của tôi thương tôi quá thể, nó lo lắng, quan tâm, chăm sóc tôi từng chút một, đấy, cuộc đời của tôi ngoài những mảng màu đen ngòm kia vẫn còn một chút ánh sáng phấp phới yêu thương thế này. Tôi phải may mắn lắm, mới có được tình bạn đẹp và bình yên đến vậy, tôi thở dài :

– Cảm ơn con bạn chí cốt của tao, nhưng tao không có nhiều thời gian.
– Mày tính đi đâu ?
– Tao định ra Hà Nội.
– Ra đó, Quân sẽ tìm mày thì sao ?

Tôi lắc đầu, tôi hiểu bản thân tôi nhiều lắm, một khi tôi đã quyết định chấm dứt, là mọi thứ sẽ chấm dứt, kể cả Quân, tôi quay sang nói với Hạnh :

– Quân sẽ không tìm tao nữa.
– Sao mày biết ?
– Tao và Nam sẽ quay lại với nhau.
– Cái gì ? Hạnh hét toáng lên.
– Ừ, tao và Nam.
– Thằng người yêu cũ đã cắm sừng và phản bội mày ấy hả ?

Tôi gật đầu, còn Hạnh thì mặt mày trắng bệch cả ra, miệng run lên đến nỗi nói năng cũng bị lắp bắp theo:

– Sao lại như thế được ?
– Sao lại không được – Tôi hỏi ngược lại.
– Mày điên rồi An, nó đã đối xử với mày như thế nào, mày không nhớ sao ?
– Vì chỉ có Nam, mới giúp được tao lúc này thôi.

Tôi nói đến đây, Hạnh vẫn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, lúc này tôi mới chậm chạp giải thích cho Hạnh mọi thứ. Lúc Hạnh đang trên đường đến nhà tôi, thì tôi nhận được cuộc gọi từ một số lạ, tưởng rằng Quân gọi cho mình nên tôi định tắt máy không nghe, thì sau đó vài giây đã nhận được tin nhắn từ số đó với nội dung là : ‘’ Em nghe máy đi, anh là Nam, Nyc của em, anh biết mọi chuyện xảy ra giữa Quân và Nga rồi, anh sẽ giúp em”, ban đầu, tôi cũng khá bất ngờ vì sao anh ta biết những chuyện như thế này, nhưng rồi vì tính tò mò, cũng không hiểu là anh ta muốn gì nên tôi từ từ bắt máy, và trong cuộc trò chuyện đó, Nam nói với tôi rằng anh ta biết tất cả mọi việc xảy ra giữa Nga và Quân, còn vì sao anh ta biết thì bởi vì cô thư kí của Quân – Vũ Ngọc, cũng là bạn gái hiện tại của anh ta, đã kể cho anh ta nghe mọi chuyện. Anh ta hỏi rằng tôi có muốn trả thù không, anh ta sẽ giúp tôi, khi tôi hỏi ngược lại vì sao anh ta hết lần này đến lần khác muốn giúp tôi trả thù, thì anh ta bảo rằng anh ta cảm thấy còn nợ tôi món nợ ân tình nên anh ta mới làm thế. Sau khi suy nghĩ một hồi tôi đồng ý cho phép anh ta giúp tôi, tất nhiên là không phải trả thù ai cả vì tôi đã buông bỏ mọi thứ cả rồi. Tuy nhiên Nam có thể cùng tôi diễn vai tình cũ không rủ cũng tới, chỉ khi anh ta trở thành người yêu của tôi, thì Quân mới có thể an tâm mà buông tay tôi ra được. Tôi hiểu tính Quân, nếu đơn phương chấm dứt tình cảm vì chứng kiến chuyện của anh và Nga, anh sẽ tìm mọi cách để giải thích và kéo tôi quay trở về, nhưng nếu biết được rằng tôi yêu người khác, đặc biệt là người yêu cũ, thì anh sẽ từ bỏ.

Hạnh nghe xong mọi chuyện liền thắc mắc :

– Sao mày không nhờ anh Thắng ?
– Bởi vì tao không muốn đánh mất tình bạn tốt đẹp giữa Thắng và Quân, vả lại trước đó tao có nói với Quân là tao không có cảm tình với Thắng rồi, nên nếu tao và Thắng giả bộ yêu nhau, có dùng 1 con mắt thì Quân vẫn nhận ra.
– Vậy thì Nam với mày sẽ như thế nào ?
– Nam sẽ cùng tao diễn cho tròn vai thôi. Và tao có ít việc muốn nhờ mày đây.
– Chuyện gì ?
– Tao cần mày vô tình cho Quân biết, tao sẽ ở Bar ông Trường vào ngày mai.
– Ý mày là ?
– Mai tao và Nam sẽ ở đó.
– Tao hiểu rồi.

Một lúc sau, tôi thấy điện thoại cái Hạnh reo lên, liếc thấy số Trường gọi, Hạnh ra hiệu tôi im lặng rồi nghe máy :

– Em nghe. An á? Về rồi? Ừ, anh bảo Quân không phải lo lắng, nó ngủ rồi. Ừ, nó bình thường thôi, ừ, không sao đâu, thôi anh ngủ sớm đi, mai em đưa An qua Bar chơi, chắc hai người cãi nhau gì đó thôi, Ừ, vậy thôi nhé, bye honey.

Rồi nó hôn đánh chụt vào máy, quay sang tôi :

– Ông Quân đang ở chỗ ông Trường ấy, nhờ ông Trường gọi xem tao liên hệ được với mày chưa.

Tôi thở dài :

– Thôi tao mệt rồi, đi ngủ thôi, à mà chuyện Quân – tao và Nga, mày đừng nói ai biết nhé, cứ để tự nhiên vậy thôi.

Hạnh nghe tôi, gật đầu.

Qua ngày hôm sau, tôi thấy Quân gọi cho tôi rất nhiều cuộc gọi nhỡ, và bên cạnh đó còn kèm theo rất nhiều tin nhắn, nhưng cũng vỏn vẹn đúng 1 nội dung :

– An, về bên anh.

Tôi đọc mà xót xa, cũng không trả lời nữa, tôi nhẹ nhàng xóa đi toàn bộ những tin nhắn đó, rồi thay quần áo lên công ty bàn giao lại toàn bộ công việc.

Công ty tôi nhận được thông báo tổ chức họp cổ đông khẩn cấp kèm theo việc tôi tuyên bố tạm ngưng vị trí CEO trong thời gian tới, để lại toàn bộ cổ phần cho nhân sự, thì tất cả mọi người trong công ty đều ngỡ ngàng. Họ không hiểu vì động cơ gì mà khi mọi thứ trong công ty đang ở đỉnh vinh quang, thì tôi lại chấp nhận từ bỏ và rời đi. Một vài nhân sự mắt đỏ hoe, một vài nhân sự bắt đầu sụt sùi khóc, một vài nhân sự đứng lặng như tờ, phải rồi, những con người này đã đồng hành cùng tôi trong 3 năm qua chứ có ít ỏi gì, họ đã cùng tôi vượt qua biết bao nhiêu khó khăn, thử thách, cùng tôi những ngày tháng công ty khó khăn nhất, và cũng trong những khoảng thời gian công ty tôi thành công nhất, tôi thực sự vô cùng biết ơn họ. Có thể mà nói, cuộc đời tôi kém may mắn nhiều thứ, nhưng may mà ông trời vẫn mang đến cho tôi cái Hạnh, mang đến cho tôi những cộng sự tuyệt vời này, họ là những con người chăm chỉ, cần cù, chịu thương chịu khó, và vô cùng trung thành. Ít nhiều, sau tất cả, họ vẫn ở đây và yêu thương tôi. Tôi nghe thấy tiếng sụt sùi ngày một lớn dần hơn, trái tim tôi quặn thắt lại đầy nhức nhối, nhưng rồi cũng phải cố gắng gồng lên, tươi cười và dõng dạc tuyên bố :

– Chị hy vọng trong giai đoạn tới, dù không có chị nhưng các bạn vẫn là chính mình. Vẫn dùng sự chăm chỉ, cần cù, nhiệt huyết, dùng cái đức khiêm nhường, nỗ lực, tận huyết cho công việc của chính mình. Gía trị của KOS được tạo nên không phải là chúng ta thành công như thế nào, mà giá trị của KOS được tạo dựng bởi tập thể những con người nơi đây, với trái tim nhiệt huyết, yêu thương, trung thành.

Nói đến đây, tôi không kiềm được sự xúc động nữa, sợ đứng đó mà tu tu khóc trước mặt các bạn thì kì, vì cả 3 năm qua dù KOS có thăng trầm thế nào thì tôi cũng không để rơi rớt một giọt nước mắt nào trước mặt các bạn cả, thế cho nên tôi tuyên bố kết thúc buổi họp và bàn giao công việc cho CEO mới, cũng chính là bạn phó tổng giám đốc đã đồng hành cùng tôi trong suốt 3 năm qua.

Khi tôi rời đi, tôi vẫn còn nghe tiếng sụt sùi vọng lại, từng bước chân của tôi nặng nề hơn hẳn, tôi nhìn một lượt văn phòng nơi mình làm việc, nhìn một lượt mọi căn phòng khác nhau của các bạn nhân viên, nhìn một lượt các ô cửa kính, thang máy, lan can, nhìn một lượt tất cả mọi thứ như thế để cố gắng ghi nhớ tất cả những hình ảnh này trong đầu, một lần nữa, tạm biệt KOS, tạm biệt đứa con tinh thần đầu tiên của cuộc đời An An.

Tôi trở về nhà sau đó, tắm rửa, make up đẹp đẽ, chuẩn bị cho buổi tối hôm nay cùng Nam. Tôi nhìn bản thân mình trong gương, tự cười cho chính mình, trong cùng 1 ngày, mà tôi kết thúc 2 điều quan trọng nhất. 1 là Quân, 2 là KOS. Tôi thấy mình cũng mạnh mẽ đấy chứ, ít ra thì tôi đã học được bài học của sự buông bỏ, buông bỏ tất cả, để rồi bắt đầu với 1 cuộc đời mới, hy vọng sẽ tốt đẹp và bớt đau khổ hơn.

Tôi nghĩ về anh Khánh, thầm khẽ reo lên trong đầu đôi lời :’’ Anh Khánh ơi, An An từ bỏ tất cả rồi, là An An không tốt, An An đã không làm chủ được bản thân mình, đã không thể vui tươi hồn nhiên mà sống, lúc nào An An cũng cố gắng để trả thù, nhưng càng trả thù, An An lại càng thấy đau lòng hơn, anh Khánh ạ. Khi xưa lúc anh hai còn sống, anh hai có dặn em là dù gì đi chăng nữa, nhất định phải vui vẻ và hạnh phúc, An vô tình quên mất, giờ An không cảm nhận được hạnh phúc nữa, nên An An sẽ bỏ lại mọi thứ ở phía sau, và bắt đầu một cuộc đời mới cho riêng mình, An An mong anh hai hãy luôn dõi theo em gái, phù hộ độ trì cho em gái, anh hai nha”. Nghĩ đến đây, tôi gục đầu, khóc nức nở.

Mãi một lúc sau, tôi mới bình tĩnh ngồi dậy, nhìn mình trong gương, thấy bóng hình nhỏ bé, gương mặt mới chỉ 2 ngày mà gầy sộp, tiều tụy hẳn ra, trông bộ dạng vừa nhếch nhác, vừa thảm hại, tôi nhanh chóng dùng phấn, dặm lại gương mặt mình, đặc biệt là đánh dày hơn ở vùng mắt, để che đậy hai con mắt sưng húp, mỏi mệt từ hôm qua tới giờ. Tiếp đó, tôi tìm bộ váy 2 dây đầy sexy, mặc vào rồi gọi điện cho Nam, bảo anh tới đón mình.

Khi Nam tới, anh nhìn tôi với ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, anh mở cửa xe cho tôi rồi cất giọng trầm trầm:

– Em chuẩn bị kĩ chưa ?

Tôi hít một hơi thật sâu, rồi gật đầu. Trên đường đi, Nam hỏi tôi rất nhiều chuyện, nhưng tôi không thực sự thoải mái, nên chỉ trả lời qua loa cho có, Nam thấy thế, rồi cũng như hiểu ra, anh im lặng suốt cả chặng đường còn lại.

Tới quán bar, Nam đưa tay, nắm lấy bàn tay tôi, kéo nhẹ tôi áp sát vào cơ thể mình, anh thủ thỉ :

– Thả lỏng người ra, phối hợp với anh cho tốt.

Tôi ngước mắt nhìn anh, gật đầu.

Quán bar của Trường hôm nay đông hơn mọi khi, tiếng ồn ngày một nhiều, tiếng nhạc sập sình, ánh đèn mờ ảo, kèm theo tiếng hú hét của những người xung quanh, khiến tâm trạng tôi phấn chấn hơn một chút. Nam dẫn tôi đến chỗ bàn mà anh đã book sẵn, tay vẫy phục vụ mang đến hai ly vang đỏ, anh đưa cho tôi một ly, rồi nhếch miệng mỉm cười :

– Em thật hấp dẫn.
– Cảm ơn anh, quá khen.

Nam cứ nhìn tôi mãi như thế, cho tới khi tôi cảm thấy hơi mất tự nhiên, bèn ngoảnh mặt, lảng tránh ánh mắt của anh, đang lơ đãng nhìn mọi thứ xung quanh, thì chuông báo điện thoại của tôi reo lên, tôi thấy trên màn hình điện thoại cái Hạnh nhắn tới :

– “ Quân đến rồi “.

Tôi ngước mắt nhìn Nam, khẽ ra hiệu gật đầu, anh nhanh chóng kéo tôi ngồi xuống, nhàn nhạt mở miệng hét lên lời thoại mà chúng tôi đã thống nhất trước đó :

– Anh nói rồi, An, quay về bên anh đi, anh ta có người khác rồi em không thấy sao ?
– Đó là chuyện của tôi, không khiến anh xen vào – Tôi gằn giọng hét lớn hơn.
– Nhưng anh yêu em, An, anh rất yêu em.

Tôi vung ly rượu xuống hẳn sàn bar, màu rượu đỏ óng ánh đổ đầy trên sàn, âm thanh tiếng thủy tinh rơi vỡ khiến không gian như bị kéo xuống, tất cả mọi cặp mắt đều dồn về phía chúng tôi. Tôi cất giọng :

– Anh yêu tôi, mà 2 năm trước anh bỏ tôi đi theo người khác, anh bảo vậy mà là yêu tôi sao ?
– An, em hiểu nhầm rồi, đó là chị họ của anh.

Nói rồi, Nam kéo tay tôi ôm lấy tôi vào lòng, anh thủ thỉ :

– Đã 2 năm qua em không hề cho anh một cơ hội để anh giải thích cho em mọi thứ. Em không tin anh nhưng em phải tin vào tình yêu của chúng mình chứ An. Chị họ của anh, vì bị bạn trai bạo lực, đánh đập quá dã man mà không thể dứt được, nên mới nhờ anh đóng giả làm nhân tình để chấm dứt mọi thứ, anh sợ em lo lắng nên đâu dám nói với em.

Tôi nghe mọi thứ thốt ra từ miệng Nam mà cảm thấy kinh tởm vô cùng, anh ta tìm đâu ra một lời thoại logic đến như thế để đóng kịch với tôi cơ chứ, làm như thể mỗi anh ta bị hại trong cuộc tình này vậy, tôi thấy anh ta an ủi thế cũng cố gắng ép bản thân phải khóc lóc thành tiếng, dùng đôi tay gầy guộc bé xíu của mình mà đánh thùm thụp vào ngực anh :

– Sao anh lại không nói với em sớm hơn, anh có biết thời gian qua, 2 năm qua em đã đau lòng như thế nào không hả Nam ?
– Vì em không cho anh cơ hội để anh nói ấy chứ, thôi, anh ở đây rồi, về bên anh đi, anh sẽ bù đắp cho em toàn bộ phần đời còn lại.

Tôi đẩy Nam, giọng lắp bắp :

– Anh nói thật không ? Em sợ…sợ bị tổn thương, em…em thật sự mệt lắm rồi Nam ơi.
– Anh hứa – Nam nhìn tôi với ánh mắt đầy kiên định, một lúc sau anh nói tiếp :

– Anh biết em vừa trải qua một cú shock về tình cảm, có thể giai đoạn này em chưa thể chấp nhận và nguôi ngoai về chuyện đó, anh cũng biết em bị tổn thương rất nhiều, nhưng rõ ràng là chúng ta xa nhau vì những hiểu lầm không đáng có, giờ em hiểu ra hết mọi chuyện rồi thì có thể cho anh 1 cơ hội để anh có thể bước tới và chăm sóc cho anh được không An ?

Tôi im lặng không nói gì, Nam lại tiếp tục độc thoại cho vai diễn của mình :

– Ngày hôm qua khi em gọi cho anh, là anh đã biết cho chuyện không ổn với em rồi, và anh cũng biết em vẫn còn tình cảm với anh rất nhiều, tình cảm 2 năm bên nhau chứ đâu phải nói quên là quên được phải không em, vả lại nếu em không còn tình cảm với anh tại sao lại gọi cho anh làm gì, phải không An, nhìn vào mắt anh này.

Tôi nhìn vào mắt anh ta, cảm thấy buồn nôn nhưng vẫn gắng gượng :

– Phải, 2 năm trôi qua, đi đâu tôi cũng thấy hình bóng của anh cả, tôi…tôi…tôi….
– Em không cần phải nói gì hết, anh hiểu, giờ em cứ bình tĩnh, không quá kích động, anh sẽ ở bên em, chỉ cần em cho anh thời gian, 1 chút thôi cũng được, để anh được bước vào thế giới của em một lần nữa.
– Tôi tin anh được không ?

Nam gật đầu :

– Sau tất cả, người còn lại bên em, là anh.

Nói rồi anh lao lại ôm tôi vào lòng, dùng bàn tay to lớn vỗ nhẹ tấm lưng trần của tôi, rồi nhẹ nhàng đặt lên tóc tôi một nụ hôn phớt, anh thì thầm vào tai tôi :

– Làm tốt lắm. Ôm anh.

Tôi đưa tay ôm lấy tấm lưng của anh, dường như chỉ chờ có thế, Nam siết chặt tôi hơn trong lòng.

Từ phía xa, câu chuyện của chúng tôi được một người nào đó nghe thấy rõ, anh lặng lẽ đứng nhìn người con gái anh yêu tay trong tay với người khác, bóng lưng anh toát lên sự cô độc, lạnh lẽo và phảng phất lên nỗi u buồn, anh cứ đứng đó nhìn, rồi một chặp sau, quay đầu bước đi, anh chấp nhận bỏ lại tôi, bỏ lại tất cả, khi ánh mắt tôi thoáng thấy bóng anh rời đi, thì cũng là lúc tôi không đứng vững nữa, mà ngã quỵ tự lúc nào. Sao anh tàn nhẫn thế hả Quân, sao anh lại chấp nhận ra đi bỏ mặc tôi ở lại với nỗi đau dai dẳng này, sao anh lại từ bỏ một cách dễ dàng đến thế….

Nam thấy tôi ngã quỵ, ngay lập tức cúi xuống đỡ tôi đứng lên, anh đỡ tôi lên ghế ngồi rồi nhè nhẹ giọng :

– Em ổn không ?

Tôi gật đầu. Nam tiếp tục lên tiếng :

– Anh ta đi rồi.

Tôi cất lời :

– Anh cũng xong việc rồi. Cảm ơn anh, diễn rất đạt.

Khoé miệng Nam khẽ cong lên, anh vươn tay xoa đầu tôi rồi khẽ giọng :

– Mọi việc anh nói lúc này, tất cả đều dối trá, chỉ trừ 1 việc, đó là : Anh yêu em.
– Nhưng tôi không hề yêu anh nữa.
– Anh biết. Nhưng anh sẽ theo đuổi em.
– Vô ích thôi Nam, nếu anh yêu tôi, tôi chỉ xin anh duy nhất 1 điều thôi, có được không ?
– Em nói đi.
– Buông tôi ra, tôi quá mệt mỏi rồi.
– Em có chắc sẽ không quay lại bên Quân nữa chứ ?

Tôi kiên định gật đầu, Nam nhếch miệng cười lần 2 :

– Nếu em quay về bên anh ta lần nữa, đừng trách tại sao tôi lại tiếp tục bước chân vào cuộc đời em.

Khi Nam nói câu này, tôi không hiểu ý anh, cho tới mãi sau này, tôi mới hiểu chủ đích của anh ta đến giúp tôi vì lý do gì.

Về đến nhà, tôi thu dọn đồ đạc, sắp xếp mọi thứ, nhìn vào điện thoại cũng không còn thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Quân nữa, tôi cũng hiểu rằng, Quân đã chọn cách từ bỏ tôi rồi, tôi đã buông bỏ được tất cả rồi, đáng lẽ ra tôi nên cảm thấy nhẹ lòng mới phải, nhưng tại sao lại cảm thấy cô đơn và rỗng tuyech đến thế này….

1 ngày sau, tôi bay ra Hà Nội, để lại Sài Gòn, 1 ký ức đã qua, 1 tình yêu dang giở, 1 nỗi nhớ da diết, quặn lòng. Chào Sài Gòn, thành phố hoa lệ trong trái tim tôi!

Tôi vào Hà Nội và xin vào 1 ngôi chùa để ở và cũng để nguôi ngoai bớt những đau khổ trong trái tim mình, không khí ở Hà Nội mát mẻ, thanh bình, hàng ngày tôi phụ các sư cô quét lá, rửa bát và dạy cho các bé trong chùa học tập, ban tối thì nghe sư cô giảng kinh, đọc sách và học thiền, cuộc sống của tôi được quân bình trở lại, trái tim của tôi cũng bớt đau thương hơn, nhưng trong từng nhịp đập vẫn luôn khắc khoải 1 bóng hình. Người ta bảo, yêu nhau không đến được với nhau thì đau lắm, nhưng đối với tôi mà nói, yêu nhau là giải thoát cho nhau, chúc phúc cho nhau. Tôi vẫn luôn thắp hương khẩn phật mỗi ngày, cầu cho anh một đời bình yên. Đôi lần trong giấc mơ khi ngủ, tôi chợt thức giấc rồi dáo dác ngó xung quanh, tôi nhớ ai đó đến phát điên lên được nhưng vẫn cố gắng gồng mình ém chặt, chôn vùi nỗi nhớ vào tận bên trong cõi lòng.

Tối 2 hôm sau, Hạnh gọi điện hỏi thăm sức khỏe và thông báo cho tôi 1 thông tin khiến tôi vô cùng ngạc nhiên, đó là việc Thủy đã bị bắt vì việc hại chết người, điều hành KAN phạm pháp, trốn thuế và hàng loạt hình thức biển thủ tài sản khác. Vậy thì cuối cùng, Quân cũng đã giữ đúng lời hứa với tôi, tôi bất giác mỉm cười trong cay đắng, anh đã hoàn thành 1 nửa lời hứa rồi, nửa còn lại sẽ mãi không hoàn thành được đâu, phải không Quân. Tôi cứ mải miết nghĩ về anh cho đến khi cái Hạnh tiếp tục cất lời :

– An, sao thế, sao im re thế ?
– Tao vui.
– Ừ, anh mày yên nghỉ được rồi, chị ta ác quá phải trả giá mọi thứ thôi.
– Ừ, tao cảm thấy nhẹ lòng rồi.
– À, An, còn một chuyện, không biết mày muốn nghe không ?
– Sao thế ?
– Quân sắp cưới. Nga có thai rồi.

Tôi lặng người, buông rơi điện thoại. Tôi đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi, nhưng không nghĩ là mọi chuyện lại nhanh đến như vậy. Kể từ sau hôm anh chứng kiến cảnh tôi và Nam, anh đã không còn liên hệ với tôi nữa, và cho đến bây giờ, sau 1 tháng trời, thì tôi nhận được tin anh sắp cưới, lại còn có con. Tôi ngồi phịch xuống đất, nước mắt lã chã rơi, đã kiên quyết rời bỏ anh, nhưng rồi đau đến mức tâm can tan vỡ.

Tôi nghe tiếng Hạnh reo lên trong điện thoại :

– An… An sao đấy…

Tôi không trả lời được nữa, thấy đầu óc mình quay quay, rồi tôi ngã lăn xuống nền đất đầy lạnh giá.

Lúc tôi tỉnh dậy thì thấy đang nằm trong bệnh viện truyền nước, ngồi trước mặt tôi là gương mặt hiền hậu của sư cô, sư cô thấy tôi mở mắt thì lại đỡ lấy tay tôi và vỗ nhẹ :

– Con mệt lắm không ?

Tôi lắc đầu.

Sư cô nhìn tôi im lặng nói tiếp :

– Con có thai được tháng rồi, sao lại bất cẩn để xỉu như vậy ?

Tôi ngước mắt nhìn sư cô, miệng lắp bắp :

– Con có thai ?

Sư cô gật đầu. Còn tôi, nước mắt lăn dài hai bên gò má. Quân, con của chúng ta…

Yêu thích: 4.9 / 5 từ (74 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN