Vị Thần Cuối Cùng - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
115


Vị Thần Cuối Cùng


Chương 19


hét lớn. “Nấp ngay!”

Các á thần phân tán ra khi cô lợn có cánh sà xuống. Hai cánh của nó có màu hồng giống màu của chim hồng hạc, và nó tiệp màu với làn da rất đẹp trên người nó. Nhưng thật khó mà nghĩ nó “dễ thương” khi những chiếc móng của nó giộng mạnh lên mặt đất, suýt làm biến mất một trong số các thành viên nhà nữ thần Athena. Con lợn đi lòng vòng và đốn ngã một nửa mẫu cây, ợ ra một đám mây hơi độc. Rồi nó lại bay lên, bay lòng vòng để chuẩn bị một đợt tấn công mới.

“Đừng có nói với tớ là cái thứ đó đến từ thần thoại Hy Lạp đấy nhé,” tôi phàn nàn.

“E là thế,” Annabeth đáp. “Đó là con Lợn nái xứ Clazmonian. Nó là nỗi hoàng của nhiều thành phố Hy Lạp vào hồi đó.”

“Để tớ đoán nhé,” tôi nói. “Hercules đã đánh bại nó.”

“Sai,” Annabeth nói. “Theo những gì tớ biết được, thì không có anh hùng nào đánh bại nó.”

“Hoàn hảo,” tôi lẩm bẩm.

Đội quân của gã Titan đang hồi phục lại từ cú sốc. Tôi đoán chúng đã nhận ra rằng con lợn không định tấn công chúng.

Chúng tôi chỉ có được một vài giây trước khi chúng sẵn sàng để tấn công, và quân của chúng tôi vẫn chưa hết hoảng hốt. Mỗi khi con lợn cái ợ to, các tinh linh tự nhiên của Grover lại hét lên và biến mất vào những cái cây của họ.

“Con lợn đó phải biến đi thôi.” Tôi tóm lấy một cái móc sắt từ một trong các anh chị em của Annabeth. “Tớ sẽ lo vụ này. Các cậu lo cho các kẻ địch. Đẩy chúng lùi lại!”

“Nhưng, Percy này,” Grover nói, “thế nếu bọn tớ không làm được?”

Tôi nhận ra cậu ấy mới mỏi mệt làm sao. Phép thuật đã thật sự rút cạn sức lực của cậu ấy. Annabeth trông cũng không khá hơn mấy do chiến đấu với một bên vai bị thương. Tôi không biết các Thợ Săn đang làm gì, nhưng cánh phải của kẻ địch hiện đang ở giữa họ và chúng tôi.

Tôi không muốn để các bạn mình lại trong tình trạng nguy hiểm này, nhưng con heo đó là hiểm họa lớn nhất. Nó sẽ phá hủy mọi thứ – các tòa nhà, cây cối, những con người đang ngủ say. Nó phải bị chặn lại.

“Các cậu cứ rút lui nếu cần,” tôi nói. “Chỉ cần làm cho chúng chậm lại. Tớ sẽ quay lại ngay khi tớ có thể.”

Trước khi tôi kịp đổi ý, tôi quay tít dây móc sắt như một dây thòng lọng. Khi con heo xà xuống cho lần tấn công tiếp theo của nó, tôi quăng nó lên với tất cả sức lực của mình. Cái móc quấn quanh một bên gốc cánh của con heo. Nó kêu eng éc với sự giận dữ và đổi hướng, mang theo sợi dây và tôi cùng bay lên trời.

Nếu bạn muốn* * *

đi về phía trung tâm từ Central Park, lời khuyên của tôi là bạn hãy đi bằng tàu điện ngầm. Cưỡi lợn bay tuy nhanh hơnlại nguy hiểm hơn.

Con lợn nái bay vút qua nóc Khách sạn Plaza, thẳng tiến vào một con hẻm ở Đại lộ Năm. Kế hoạch kiệt xuất của tôi là leo lên sợi dây thừng và trèo lên lưng nó. Không may, tôi quá bận rộn với việc đung đưa qua lại để tránh các cột đèn đường và vách của các tòa nhà.

Thêm một điều khác tôi học được: đó là việc leo dây thừng trong tiết học thể dục. Nó hoàn toàn khác hẳn so với việc leo lên một sợi dây thừng được dính chặt vào cánh của một con lợn đang di chuyển trong khi bạn đang bay với tốc độ một trăm dặm một giờ.

Tôi và con lợn lượn vòng vèo dọc theo một vài khu nhà và tiếp tục đi về phía nam trên Đại lộ Park.

Sếp! Này, sếp! Liếc sang bên, tôi thấy Blackjack đang bay nhanh kế bên chúng tôi, lao lên lao xuống để tránh đôi cánh của con lợn.

“Cẩn thận đấy!” Tôi bảo nó.

Nhảy lên đi! Con Blackjack hí vang. Tớ có thể bắt được cậu – chắc chắn đấy.

Điều nó nói nghe chẳng thuyết phục chút nào. Nhà ga Grand Central đứng yên ngay trước mặt. Phía trên lối vào cổng chính là bức tượng khổng lồ của thần Hermes. Tôi đoán nó đã không bị kích hoạt vì ở quá cao. Tôi đang bay thẳng về phía nó với tốc độ khiến một á thần bị vỡ ra từng mảnh.

“Hãy chú ý nhé!” Tôi bảo Blackjack. “Tớ có ý này hay lắm.”

Ôi, không, tớ ghét các ý tưởng của cậu.

Tôi dùng hết mình đu người lên trước. Thay vì đâm sầm vào bức tượng thần Hermes, tôi bay vòng quanh tượng, quấn dây thừng vào dưới cánh tay của bức tượng. Tôi nghĩ điều đó sẽ buộc được nó, nhưng tôi đã đánh giá thấp động lượng của một con lợn bay nặng ba mươi tấn đang bay. Ngay khi ả lợn giật mạnh tượng rời khỏi bệ của nó, tôi thả tay ra. Thần Hermes lên đường, thế chỗ cho tôi làm hành khách trên chuyến bay, còn tôi rơi tự do xuống đường phố bên dưới.

Trong một giây thoáng qua, tôi nghĩ về những ngày khi mẹ tôi còn làm việc ở cửa hàng bánh kẹo trong nhà ga Grand Central. Tôi nghĩ sẽ tệ thế nào nếu tôi trơ một đống mỡ trên vỉa hè của nhà ga.

Rồi một cái bóng lao xuống bên dưới tôi và thụp – tôi đang ở trên lưng con Blackjack. Đó là một vụ hạ cánh chẳng thoải mái chút nào. Sự thật là khi tôi hét lớn “ỐI!”, giọng tôi ở quãng tám cao hơn nhiều so với bình thường.

Blackjack lẩm bẩm. Xin lỗi, sếp!

“Không sao,” tôi nghe rin rít. “Đuổi theo con lợn đó!”

Con lợn béo vừa mới rẽ vào đường East 42nd và đang định vòng lại Đại lộ Năm. Khi nó* * *

bay phía trên các mái nhà, tôi có thể nhìn thấy các đám cháy ở khắp nơi trong thành phố. Chắc các bạn tôi đang gặp khó khăn lắm đây. Kronos đang tấn công vào một vài mặt trận. Nhưng vào lúc này, tôi cũng đang có các rắc rối của chính mình.

Tượng thần Hermes vẫn đang treo lủng lẳng ở dưới bụng con lợn. Nó tiếp tục đập vào các tòa nhà rồi xoay vòng vòng. Nó lao xuống phía trên một tòa nhà văn phòng và bức tượng thần Hermes cày nát một tháp nước ở trên mái, làm nước và gỗ văng tung tóe khắp nơi.

Thế rồi tôi chợt nảy ra một ý nghĩ.

Tôi bảo Blackjack. “Bay gần vào.”

Nó hý lên phản đối.

“Chỉ trong phạm vi nó có thể nghe được tiếng tớ,” tôi nói. “Tớ cần nói chuyện với bức tượng.”

Giờ thì tớ chắc cậu mất trí rồi, sếp ạ, Blackjack nói, nhưng nó làm theo những gì tôi yêu cầu. Khi tôi đến đủ gần có thể nhìn thấy rõ mặt bức tượng, tôi hét lớn, “Xin chào, thần Hermes! Chuỗi lệnh: Daedalus Hai mươi ba. Triệt hạ lợn bay! Bắt đầu kích hoạt!”

Ngay lập tức, chân tượng động đậy. Nó dường như bối rối khi nhận ra mình không còn đứng trên đỉnh Nhà ga Grand Central nữa. Thay vào đó, nó lại được một con lợn nái có cánh khổng lồ dùng dây thừng quấn quanh và đang bay giữa trời. Nó bị đập mạnh từ đầu này cho đến đầu kia của một tòa nhà bằng gạch, và tôi nghĩ điều đó làm nó hơi điên tiết. Nó lắc đầu và bắt đầu leo lên sợi dây thừng.

Tôi nhìn xuống đường. Chúng tôi sắp đến thư viện công cộng, ở đó có hai con sư tử bằng đá hoa cương lớn đứng hai bên bậc lên xuống. Đột nhiên, một ý nghĩ kỳ quái vụt đến – liệu các bức tượng đá cũng là các rô bốt không nhỉ? Điều đó nghe ít có khả năng, nhưng…

“Bay nhanh hơn!” Tôi bảo Blackjack. “Vòng ra trước mặt con lợn ấy. Chế nhạo nó!”

Ừm, sếp…

“Tin tớ đi,” tôi nói. “Tớ có thể làm điều này – chắc chắn đấy.”

Ồ, chắc rồi. Chỉ biết bắt chước ngựa thôi.

Blackjack lướt nhanh trong không khí. Nếu muốn, nó có thể bay cực kỳ nhanh. Giờ nó đang ở trước mặt con lợn, còn tượng thần Hermes đang cưỡi trên lưng con lợn đó.

Blackjack hí vang, Mày có mùi thịt lợn xông khói! Nó co chân sau và đá vào mõm con lợn và rồi lao xuống phía dưới. Con lợn hét lên với sự giận dữ và đuổi theo.

Blackjack bay xuống với tốc độ cao thẳng đến phía trước các bậc lên xuống của thư viện. Blackjack giảm tốc độ vừa đủ để tôi nhảy xuống, rồi nó tiếp tục bay về phía các cửa chính.

Tôi hét lớn: “Các chú sư tử! Chuỗi lệnh: Daedalus Hai mươi ba. Triệt hạ lợn bay! Bắt đầu* * *

kích hoạt!”

Hai con sư tử đá đứng lên và nhìn tôi. Chắc chúng nghĩ tôi đang chòng ghẹo chúng. Ngay lúc ấy: “RRRRRRRÉC!”

Một con quái vật đầy thịt màu hồng khổng lồ hạ cánh với một tiếng thịch, làm vỉa hè nứt toác ra. Hai con sư tử nhìn chằm chằm, không thể tin được vào sự may mắn của chính mình, và lao đến. Cùng lúc, tượng thần Hermes bị bầm dập nhảy lên đầu con lợn và bắt đầu quật lấy quật để không thương tiếc bằng cây gậy y hiệu của ông ta. Móng hai con sư tử đá vừa khỏe vừa cực kỳ sắc nhọn.

Tôi rút thanh Thủy Triều ra, nhưng chẳng có gì nhiều dành cho tôi. Con lợn tan biến ngay trước mắt tôi. Tôi gần như cảm thấy thương hại nó. Tôi hy vọng nó sẽ gặp được một anh chàng lợn rừng trong mơ dưới Tartarus.

Khi con quái vật hoàn toàn biến thành bụi, hai con sư tử và thần Hermes nhìn quanh đầy bối rối.

“Giờ các ngươi có thể bảo vệ Manhattan,” tôi nói với chúng, nhưng chúng dường như không nghe thấy. Chúng đi xuôi dần về phía cuối Đại lộ Park, và tôi nghĩ rằng họ sẽ tiếp tục tìm kiếm các con lợn bay khác cho đến khi ai đó tắt chúng đi.

Này, sếp, Blackjack bảo tôi. Chúng ta có thể nghỉ giải lao với món donut không?

Tôi lau mồi hôi trên trán. “Tớ cũng muốn lắm, nhưng trận đánh vẫn đang tiếp diễn.”

Sự thật, tôi có thể nghe được tiếng đó ngày càng gần hơn. Các bạn tôi đang cần giúp đỡ. Tôi nhảy lên lưng Blackjack và chúng tôi bay về phía bắc, về phía âm thanh của các vụ nổ.

15. Bác Chiron đãi tiệc

Khu trung tâm Manhattan thành chiến trường. Chúng tôi bay qua phía trên các cuộc giao tranh nhỏ diễn ra khắp nơi trong thành phố. Một gã khổng lồ nhổ bật các cây trong Công viên Bryant trong khi các nữ thần cây bắn như mưa các quả hạch vào người hắn ta. Ở phía bên ngoài khách sạn Waldorf Astoria, bức tượng đồng Tổng thống Benjamin Franklin đang cầm tờ báo cuộn tròn cũng bằng đồng đánh mạnh vào một con chó ngao địa ngục. Ba trại viên nhà thần Hephaestus chiến đấu với một đội dracaenae ở ngay giữa Trung tâm Rockefeller.

Tôi nóng lòng muốn dừng lại giúp, nhưng tôi có thể nói từ khói và âm thanh vang lên rằng chiến trường thật sự đã di chuyển xa hơn về phía nam. Các tuyến phòng thủ của chúng tôi đang sập đổ. Kẻ địch đang tiến dần đến Tòa nhà Empire State.

Chúng tôi

lao nhanh phía trên khu vực phụ cận. Nhóm Thợ Săn đã lập tuyến phòng thủ ở đường 37th, chỉ cách có hai dãy nhà chếch về hướng bắc của đỉnh Olympus. Phía đông, trên Đại lộ Park, Jake Mason cùng một vài trại viên nhà Hephaestus khác đang dẫn đầu một đội quân tượng chống* * *

trả lại quân địch. Phía tây, nhà nữ thần Demeter và các tinh linh tự nhiên của Grover đã biến Đại lộ Sáu thành một khu rừng nhiệt đới, trở một đội các á thần theo phe Kronos. Hiện tại, mặt trận phía nam hoàn toàn yên ổn, nhưng nhiều cánh quân đối phương lượn lờ quanh đó. Chỉ một vài phút nữa, chúng tôi sẽ bị bao vây hoàn toàn.

“Chúng ta phải đáp xuống nơi họ cần chúng ta nhất,” tôi thì thầm.

Nơi nào cũng muốn cả, thưa sếp.

Tôi nhận ra một lá cờ bạc có hình chim ó quen thuộc ở góc đông nam của trận đánh – tại đường 33rd cắt đường hầm thuộc Đại lộ Park. Annabeth và hai anh em của cô ấy cầm chân một gã khổng lồ người Hyperborean.

“Bên kia!” Tôi bảo Blackjack. Nó lao nhanh về phía trận chiến.

Tôi nhảy khỏi lưng nó và đáp xuống trên đầu gã khổng lồ. Khi tên khổng lồ ngước nhìn lên, tôi trượt xuống khỏi mặt hắn ta, dùng khiên tấn công vào mũi hắn trên đường xuống dưới.

“AAAAAÁ!” Tên khổng lồ lảo đảo lùi lại, máu màu xanh dương chảy xuống từ mũi hắn.

Vừa đáp xuống vỉa hè, tôi liền cong chân chạy tiếp. Gã Hyperborean thở ra một làn sương trắng và nhiệt độ liền giảm xuống. Điểm nơi tôi vừa mới đáp xuống giờ được phủ bởi một lớp băng mỏng, còn tôi thì được bao phủ bởi một lớp sương giá, y hệt như một cái bánh donut phủ đường.

“Này, đồ xấu xí!” Annabeth hét lớn. Tôi hy vọng cô ấy đang nói với tên khổng lồ, chứ không phải với tôi.

Anh chàng Xanh dương gầm lên và quay người về phía cô, để lộ ra phần phía sau chân không được bảo vệ của hắn ta. Tôi lao đến, và đâm mạnh vào phía sau đầu gối của hắn ta.

“ÁÁÁHHHH” Tên Hyperborean oằn người xuống. Tôi chờ gã quay lại nhưng cả người gã đã đóng thành băng. Ý tôi là gã ta đúng là đã biến thành một khối băng cứng. Từ điểm nơi tôi đã đâm, các vết rạn nứt tỏa lan khắp cơ thể hắn ta. Chúng ngày càng lớn hơn và lan rộng ra cho đến khi gã khổng lồ vỡ vụn ra thành một núi các mảnh băng có màu xanh dương.

“Cảm ơn.” Annabeth nhăn mặt, cố ấy lại hơi thở. “Con lợn sao rồi?”

“Thành món sườn l rồi,” tôi nói.

“Tốt quá.” Bạn tôi xoay nhẹ bên vai bị đau. Rõ ràng, vết thương vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng cô ấy nhìn thấy nét mặt của tôi và tròn mắt: “Tớ không sao mà, Percy. Đi thôi! Chúng ta còn bỏ sót khá nhiều kẻ địch.”

Cô ấy nói đúng. Một giờ tiếp theo đối với tôi là một sự mơ hồ. Tôi chiến đấu như thể tôi chưa bao được chiến đấu trước đây – tấn công vào các đám dracaenae; nào hạ hàng chục con* * *

telkhine với mỗi một lần tấn công, tiêu diệt các con empousai và hạ đo ván các á thần theo phe kẻ thù. Bất kể tôi đánh bại được bao nhiêu tên đi chăng nữa, số quân thay thế chúng càng đông hơn.

Annabeth và tôi chạy từ dãy nhà này qua dãy nhà khác, cố giúp các hàng phòng thủ của chúng tôi chống đỡ. Có quá nhiều các bạn bè của tôi đang nằm bị thương trên các con đường. Quá nhiều người đang bị mất tích.

Trời dần về đêm và ánh trăng dần lên cao hơn, chúng tôi lùi lại từng bước từng bước một cho đến khi chúng tôi chỉ là vật chướng ngại còn sót duy nhất bao quanh Tòa nhà Empire State ở mọi hướng. Có lúc Grover chiến đấu sát bên tôi, dùng dùi cui của cậu ấy đánh mạnh vào đầu những người phụ nữ rắn. Rồi cậu ấy biến mất trong đám đông, và Thalia lại sát cánh bên tôi, đẩy lùi lũ quái vật bằng sức mạnh của chiếc khiên ma thuật của cô ấy. Con O’Leary lao ra từ một nơi nào đó, quắp lấy một gã khổng lồ Laistrygonian trong miệng và quăng hắn ta lên trời như món đồ chơi Frisbee. Annabeth dùng mũ tàng hình để lẻn ra phía sau hàng ngũ kẻ địch. Bất cứ khi nào một con quái vật đột nhiên tan biến đi vì những lý do không rõ ràng cùng với vẻ mặt đầy ngạc nhiên của hắn ta, tôi biết Annabeth đang ở chỗ đó.

Nhưng nó vẫn chưa đủ.

Đâu đó bên trái tôi, Katie Gardner hô lớn, “Cố thủ bên ấy đi!”

Vấn đề là chúng tôi chỉ có một vài người, nhưng phải bảo vệ tất cả mọi thứ. Lối vào đỉnh Olympus ở phía sau tôi chỉ có sáu mét. Một vòng tròn các Thợ Săn và các tinh linh tự nhiên bảo vệ các cánh cửa. Tôi đâm và chém, tiêu diệt mọi thứ trên đường của tôi, nhưng ngay cả tôi cũng đang trở nên mệt mỏi, và tôi không thể đồng thời có mặt ở khắp mọi nơi.

Phía sau các đội quân của kẻ thù, một vài dãy nhà ở phía đông, một ánh sáng chói bắt đầu chiếu sáng. Lúc đầu, tôi t mặt trời mọc. Nhưng rồi tôi nhận ra Kronos đang đi về phía tôi trên chiếc xe ngựa vàng của hắn ta. Mười hai tên khổng lồ Laistrygonian cầm đuốc đi ở phía trước. Hai tên Hyperborean đang cầm hai chiếc cờ màu đen và tía của hắn ta. Vị thần Titan trông khỏe khoắn và thoải mái, đầy sức mạnh. Hắn ta đang tận dụng lợi thế về thời gian, để tôi tự làm chính bản thân mình mệt chết đi được.

Annabeth xuất hiện kế bên tôi. “Chúng ta phải lùi về phía các cửa ra vào. Cố thủ bằng mọi giá!”

Cô ấy nói đúng. Tôi vừa định phát lệnh rút quân thì nghe được tiếng tù và của thợ săn vang lên.

Nó cắt ngang âm thanh của trận chiến như một tiếng chuông báo cháy. m thanh đáp trả của các chiếc tù và vang lên quanh* * *

chúng tôi, vang vọng ra các tòa nhà của Manhattan.

Tôi liếc nhìn Thalia, nhưng cô ấy chỉ nhíu mày.

“Không phải Thợ Săn,” cô ấy quả quyết với tôi. “Tất cả bọn tớ đều ở đây.”

“Vậy thì ai?”

Tiếng tù và ngày càng lớn hơn. Tôi không thể nói chúng đến từ đâu vì tiếng vang, nhưng nó nghe thể cả một đội quân đang đến gần.

Tôi sợ rằng sẽ có thêm nhiều quân địch kéo đến, nhưng đội quân của Kronos cũng lúng túng không kém gì so với bọn tôi. Các tên khổng lồ hạ dùi cui của chúng xuống. Các con dracaenae thì rít lên. Ngay cả hai tên khổng lồ cầm cờ cho Kronos cũng lo âu ra mặt.

Thế rồi, ở phía bên trái của chúng tôi, một trăm con quái vật đồng loạt kêu lớn tiếng. Toàn bộ cánh quân phía bắc của Kronos lao tới. Tôi nghĩ chúng tôi sẽ bị giết chết, nhưng chúng không tấn công. Chúng chạy thẳng ngang qua chỗ chúng tôi đang đứng và đâm sầm vào cánh quân phía nam.

Một loạt tù và mới phá tan màn đêm. Không khí bị phá vỡ. Trong một sự chuyển chuyển động mờ nhạt, nguyên một đội kỵ binh xuất hiện như thể họ đang di chuyển với tốc độ vượt quá tốc độ của ánh sáng.

“Ôi, bé yêu!” một giọng nói rền rĩ vang lên. “MỞ TIỆC THÔI!”

Một trận mưa tên bay qua đầu chúng tôi và ơi thẳng về phía kẻ thù, làm bốc hơi hàng trăm tên quái vật. Nhưng đó không phải là những mũi tên thông thường. Chúng tạo ra các âm thanh rít gào khi nó bay, như WHEEEEE! Trong số các mũi tên đó, có những cái được gắn chong chóng, có những cái lại là các găng tay đấm bốc để thay thế cho mũi tên.

“Các nhân mã!” Annabeth hét lên.

Một đội quân Ngựa Pony Thích Tiệc Tùng bất ngờ xuất hiện giữa chúng tôi trong một mớ màu sắc lộn xộn – những chiếc áo nhuộm loang lổ, các mái tóc xù quăn tít bảy sắc cầu vồng, những chiếc kính mát quá cỡ và các khuôn mặt được sơn vẽ. Một vài người còn có những câu khẩu hiệu được viết nguệch ngoạc ngang sườn của họ: NGỰA THẮNG! hoặc KRONOS TIÊU!

Hàng trăm nhân mã đứng chật kín các con phố. Bộ não tôi không thể xử lý được mọi thứ tôi nhìn thấy, nhưng nếu tôi là kẻ thù, tôi sẽ bỏ chạy trối chết.

“Percy!” Bác Chiron gọi lớn từ phía bên biển nhân mã hoang dã đó. Bác ấy mặc áo giáp từ thắt lưng trở lên, cây cung sẵn sàng trong tay, và bác ấy đang cười mãn nguyện. “Xin lỗi bọn bác đã đến trễ!”

“NÀY!” Một nhân mã la lên. “Chuyện trò sau. GIỜ PHẢI QUÉT SẠCH LŨ QUÁI ṾT ĐÃ!”

Anh ta ngắm và lên đạn cho khẩu súng bắn sơn hai nòng và bắn một* * *

loạt sơn màu hồng phấn về phía một con chó ngao địa ngục của kẻ thù. Nước sơn ắt hẳn đã được hòa với bụi đồng Celestial hoặc thứ gì đó đại loại thế, vì ngay khi nó rơi xuống lông chó, con quái vật rú lên và biến thành một vũng chất lỏng màu đen pha hồng.

“NHỮNG CHÚ NGỰA PONY THÍCH TIỆC TÙNG!” một nhân mã khác hét lớn. “ĐỘI SOUTH FLORIDA CÓ MẶT!”

Ở đâu đó bên kia chiến trường, một giọng mũi nghèn nghẹn đáp lại, “ĐỘI TRÁI TIM TEXAS CÓ MẶT!”

“ĐỘI HAWAII SỞ HỮU KHUÔN MẶT BẠN!” giọng thứ ba vang lên.

Đây là điều thú vị nhất mà tôi đã từng thấy. Toàn bộ quân nhà thần Titan quay đầu bỏ chạy, bị đẩy lùi bởi một đợt bóng sơn, mũi tên, kiếm và gậy đánh bóng chày Nerf. Các nhân mã giẫm đạp lên mọi thứ trên đường đi của họ.

“Không được chạy, mấy thằng ngốc kia!” Kronos thét lớn. “Đứng lại và ẶC!”

Đó là câu nói cuối cùng của hắn vì gã khổng lồ Hyperborean đã hoảng hốt lùi lại và ngồi đè lên phía trên người Kronos. Vị thần Thời gian đó biến mất bên dưới cái mông màu xanh dương của gã khổng lồ.

Chúng tôi đẩy lùi bọn chúng thêm vài dãy phố nữa cho đến khi bác Chiron hét lớn: “NGỪNG! Hãy làm theo lời hứa của các cậu! NGỪNG!”

Điều đó thật không dễ dàng gì, nhưng cuối cùng mệnh lệnh đó cũng được truyền lên truyền xuống các hàng nhân mã, và họ bắt đầu lùi lại, để cho kẻ thù tháo lui.

“Bác Chiron thật khôn ngoan,” Annabeth nói, lau đi mồ hôi trên trán cô ấy. “Nếu chúng ta đuổi theo, chúng ta sẽ phải dàn mỏng quân ra. Chúng ta cần tập hợp lại.”

“Nhưng kẻ thù…”

“Chúng không bị đánh bại,” cô ấy đồng ý. “Nhưng trời đang sáng. Ít nhất chúng ta có được một ít thời gian.”

Tôi không thích rút lui, nhưng tôi biết cô ấy nói đúng. Tôi đứng trông theo những con telkhine cuối cùng vội vã chạy về phía Sông Đông. Sau đó, tôi miễn cưỡng quay lại và đi thẳng về phía Tòa nhà Empire State.

Chúng tôi thiết lập vành đai quanh hai dãy nhà, với trại chỉ huy ở Tòa nhà Empire State. Bác Chiron cho chúng tôi biết rằng Đội quân Ngựa Pony Thích Tiệc Tùng đã gởi các đội đến từ các bang trên toàn nước Mỹ – bốn mươi người đến từ California, hai người đến từ Rhode Island, ba mươi đến từ Illinois… Phỏng chừng gần năm trăm nhân mã đã hưởng ứng lời hiệu triệu của bác Chiron, nhưng ngay cả số lượng thêm như thế, chúng tôi cũng chỉ có thể chiếm được thêm không hơn một vài dãy nhà.

“Này cậu,” một nhân mã có tên Larry nói. Chiếc áo phông nhận dạng của anh ta có dòng chữ, ANH CHÀNG SẾP LỚN, đội* * *

New Mexico. “Chuyện này thú vị hơn nhiều so với hội nghị lần trước của chúng ta ở Las Vegas!”

“Ừm,” Owen đến từ South Dakota nói. Anh ta mặc một chiếc áo khoác bằng da đen và một chiếc mũ lính thời chiến tranh thế giới lần thứ hai. “Chúng ta hoàn toàn quét bọn chúng!”

Bác Chiron vỗ vai Owen. “Các cậu làm tốt lắm, bạn của tôi, nhưng đừng trở nên quá sơ suất đấy nhé. Không bao giờ được đánh giá thấp Kronos. Giờ sao các cậu không ghé qua quán trên đường West 33rd và ăn sáng nhỉ? Tôi nghe đội Delaware đã tìm thấy được một nơi cất giấu bia xá xị đấy.”

“Bia xá xị!” họ kêu lớn. Họ gần như giẫm đạp lên nhau khi phi nước đại về phía đó.

Bác Chiron mỉm cười. Annabeth ôm chầm lấy bác ấy còn con O’Leary thì liếm lấy liếm để vào mặt bác ấy.

“Ặc,” bác ấy làu bàu. “Đủ rồi, chó. Đúng thế, ta cũng rất vui được gặp lại mày.”

“Bác Chiron, cảm ơn bác,” tôi nói. “Về việc đã cứu bọn cháu.”

Bác ấy nhún vai. “Bác xin lỗi vì đã để cháu đợi quá lâu. Các nhân mã di chuyển nhanh, như cháu biết đấy. Chúng ta có thể bẻ cong khoảng cách khi chúng ta phi. Ngay cả như thế đi nữa, thì việc tập hợp tất cả các nhân mã lại với nhau không phải là một nhiệm vụ dễ dàng. Đội quân Ngựa Pony thích Tiệc Tùng hoàn toàn không được tổ chức.”

“Sao bác có thể đi xuyên qua được các hàng rào ma thuật bao quanh thành phố thế?” Annabeth hỏi.

“Chúng chỉ làm mọi người chậm lại một tí thôi,” bác Chiron thừa nhận, “nhưng bác nghĩ mục đích chính của chúng là ngăn con người không vào thành phố. Kronos không muốn những con người yếu đuối chen vào con đường chiến thắng của hắn ta.”

“Nếu thế thì các cánh quân cứu viện khác có thể đi xuyên qua,” tôi nói đầy hy vọng.

Bác Chiron vuốt râu. “Có thể, mặc dầu thời gian không còn nhiều. Ngay khi Kronos tổ chức lại đội hình, hắn sẽ lại tấn công. Nếu phía bên ta không có điều gì bất ngờ thì…”

Tôi hiểu điều bác ấy muốn nói. Kronos không bị đánh bại. Không bao giờ. Tôi nửa hy vọng Kronos đã bị đè bẹp bên dưới cái mông khổng lồ của tên Hyperborean, nhưng tôi biết rõ hơn điều đó. Hắn ta sẽ quay lại, muộn nhất là vào tối nay.

“Còn Typhon

Khuôn mặt bác Chiron tối sầm lại. “Các thần đang dần kiệt sức. Thần Dionysus đã bị đánh bại vào ngày hôm qua. Typhon đã đập vỡ xe ngựa của ông ấy và vị thần rượu đã rơi xuống đâu đó trên đỉnh Appalachian. Không ai còn nhìn thấy ông ấy kể từ lúc đó. Thần Hephaestus cũng đã bị loại khỏi trận chiến. Typhon

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN