Vị Thần Cuối Cùng - Chương 20
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
119


Vị Thần Cuối Cùng


Chương 20


ném ông ấy từ trận chiến xuống mạnh đến nỗi ông ấy đã tạo ra một cái hồ nước mới ở West Virginia. Ông ấy sẽ lành lại, nhưng sẽ không thể sớm giúp sức. Các thần khác vẫn đang chiến đấu. Họ tính làm chậm bước tiến của Typhon. Nhưng con quái vật đã không bị cản bước. Hắn ta sẽ đến New York vào giờ này ngày mai. Một khi hắn và Kronos hợp sức lại…”

“Vậy cơ hội nào dành cho chúng ta?” tôi nói. “Chúng ta không thể cầm cự thêm một ngày nữa.”

“Chúng ta phải làm,” Thalia nói. “Tớ đang xem xét đến việc đặt thêm một vài cái bẫy mới quanh vành đai phòng ngự.”

Cô ấy trông gần như kiệt sức. Áo khoác của cô ấy lốm đốm bụi bẩn và tro của bọn quái vật, nhưng cô ấy cố đứng dậy và loạng choạng bước đi.

“Bác sẽ giúp con bé,” bác Chiron quyết định. “Bác sẽ phải bảo đảm rằng những người bạn nhân mã của mình không quá nhiệt tình với bia xá xị.”

Tôi nghĩ “quá nhiệt tình” đã tóm tắt được khá rõ về Đội Ngựa Pony thích Tiệc Tùng, nhưng bác Chiron đã chạy đi, để lại mình tôi và Annabeth.

Cô ấy lau nhớt của những con quái vật khỏi lưỡi dao. Tôi đã nhìn thấy cô ấy làm điều đó hàng trăm lần, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ về lý do tại sao cô ấy quan tâm quá nhiều về con dao ấy đến thế.

“Ít nhất mẹ cậu vẫn ổn,” tôi mở lời.

“Nếu cậu gọi việc đánh nhau với Typhon là ổn.” Annabeth nhìn thẳng vào mắt tôi. “Percy, ngay cả khi có được sự giúp đỡ của các nhân mã, tớ bắt đầu nghĩ…”

“Tớ biết.” Tôi có linh cảm xấu rằng đây là cơ hội nói chuyện cuối cùng của tôi và Annabeth, và tôi cảm thấy như thể có một triệu điều tôi đã không nói với cô ấy. “Nghe này, có một vài… một vài cảnh mộng mà nữ thần Hestia đã cho tớ thấy.”

“Ý cậu là về Luke phải không?”

Có lẽ đó chỉ là một lời đoán chắc, nhưng tôi có cảm giác rằng Annabeth biết những điều tôi đã không nói ra. Có lẽ cô ấy cũng đã có các giấc mơ của chính cô ấy.

“Ừm,” tôi nói. “Cậu, Thalia và Luke. Lần đầu tiên các cậu gặp nhau. Và lần các cậu gặp thần Hermes.”

Annabeth tra dao vào vỏ. “Luke đã hứa anh ấy sẽ không bao giờ để tớ bị thương. Anh ấy đã nói… anh ấy nói rằng bọn tớ sẽ là một gia đình mới, và đó sẽ là một gia đình tốt hơn nhiều so với gia đình đã có của anh ấy.”

Ánh mắt cô ấy gợi cho tôi nhớ về ánh mắt của cô bé bảy tuổi trong con hẻm – giận dữ, sợ hãi và muốn có một người bạn đến tuyệt vọng.

“Thalia có* * *

nói chuyện tớ lúc sớm,” tôi nói. “Cô ấy sợ…”

“Rằng tớ không thể đối đầu với Luke,” cô ấy đau khổ nói.

Tôi gật đầu. “Nhưng có một điều nữa cậu nên biết. Ethan Nakamura dường như nghĩ rằng Luke vẫn còn sống bên trong cơ thể của hắn ta, thậm chí còn có thể đang chống lại Kronos để giành quyền kiểm soát cơ thể.”

Dù Annabeth cố giấu, nhưng tôi có thể gần như nhận ra đầu cô ấy đang triển khai các khả năng, hoặc có thể bắt đầu hy vọng.

Tôi thừa nhận, “Tớ đã không muốn nói điều đó với cậu.”

Cô ấy ngước nhìn Tòa nhà Empire State. “Percy, đã từ rất lâu rồi trong cuộc đời tớ, tớ có cảm giác là mọi thứ đang luôn thay đổi. Tớ không có bất cứ ai để tin cậy vào.”

Tôi gật đầu. Đó là điều mà phần lớn các á thần đều có thể hiểu.

“Tớ đã bỏ nhà đi khi mới được bảy tuổi đầu. “Rồi khi ở cùng Thalia và Luke, tớ nghĩ mình đã tìm thấy được một gia đình, nhưng nó gần như ngay lập tức tan biến đi. Ý tớ là… tớ ghét khi bị phụ lòng, khi mọi thứ chỉ là nhất thời. Tớ nghĩ đó là lý do cho việc tớ muốn trở thành một kiến trúc sư.”

“Để xây thứ gì đó vĩnh cửu,” tôi nói. “Chẳng hạn một công trình tồn tại một ngàn năm.”

Cô ấy nhìn sâu vào mắt tôi. “Tớ đoán điều đó nghe như thể lại là một sai lầm chí tử của tớ.”

Nhiều năm trước ở Biển Quái vật, Annabeth đã nói với tôi sai lầm chí tử lớn nhất của cô ấy chính là sự ngạo mạn – nghĩ rằng cô ấy có thể làm sửa sang được bất cứ thứ gì. Tôi thậm chí còn nhìn thấy được thoáng qua khao khát thầm kín nhất của cô ấy, được hiển hiện bởi phép thuật của Ba chị em nhà Siren. Annabeth đã tưởng tượng ra hình ảnh cha và mẹ cô ấy ở cùng nhau, đang đứng trước một Manhattan mới vừa được xây dựng lại, do chính Annabeth thiết kế. Và Luke cũng có mặt ở đó – lại trở thành một người tốt, chào đón cô ấy về nhà.

“Tớ cho là tớ hiểu được việc cậu cảm nhận thế nào,” tôi nói. “Nhưng Thalia nói đúng. Luke đã phản bội cậu quá nhiều lần. Hắn ta là người xấu ngay cả trước khi gặp Kronos. Tớ không muốn hắn ta làm cậu đau khổ thêm lần nào nữa.”

Annabeth bĩu môi. Tôi có thể nói cô ấy đang cố không nổi giận. “Và cậu hiểu là nếu tớ vẫn tiếp tục hy vọng thì có khả năng là cậu sẽ sai đấy.”

Tôi quay mặt đi. Tôi cảm thấy mình đã làm điều tốt nhất có thể, nhưng điều đó không khiến tôi thấy khá hơn chút* * *

nào.

Bên kia đường, các trại viên nhà thần Apollo dựng lên một bệnh viện dã chiến để chăm sóc những người bị thương – mười hai trại viên và gần thêm chừng đó các Thợ Săn. Tôi nhìn công việc cứu thương, và nghĩ về các cơ hội phòng thủ mỏng manh đối với đỉnh Olympus…

Và đột nhiên: Tôi không còn ở đó nữa.

Tôi đang đứng giữa một quán bar dài bẩn thỉu với các bức tường màu đen, các biển hiệu bằng đèn neon, và một nhóm người lớn đang tiệc tùng. Một biểu ngữ căng ngang giữa quán mang dòng chữ, CHÚC MỪNG SINH NḤT, BOBBY EARL. Tiếng nhạc đồng quê phát ra từ các cặp loa. Những người đàn ông to lớn mặc quần jeans, áo sơ mi đồng phục tụ tập trong quán bar. Các cô phục vụ bàn mang các khay thức uống và hét vào nhau. Đây chắc chắn chính xác là nơi mẹ tôi sẽ không bao giờ cho tôi đặt chân

Tôi bị kẹt cứng ở cuối phòng, kế bên phòng vệ sinh (mùi không được thơm tho cho lắm) và hai cái máy chơi game arcade cổ xưa.

“Ồ, tốt quá, cậu đã ở đây,” một người đàn ông đang chơi trò Pac-Man cất tiếng. “Lấy cho ta lon Coca dành cho người ăn kiêng nào.”

Đó là một người đàn ông mập và lùn đang mặc một chiếc áo sơmi Hawaii da báo, quần lửng màu tía, đôi giày chạy bộ màu đỏ và tất đen. Cách ăn mặc ấy khiến ông ta không hợp với đám đông. Mũi ông ta có màu đỏ tươi. Một dãi băng được quấn quanh mái tóc đen quăn tít như thể ông ta vừa mới bình phục từ căn bệnh chấn động não.

Tôi chớp mắt. “Ngài D?”

Mắt không rời màn hình, ông ta thở dài. “Thật là, Peter Johnson, ngươi phải mất bao lâu mới có thể nhận ra ta nhỉ?”

“Cũng bằng khoảng thời gian ông có để nhớ được tên tôi,” tôi làu bàu. “Chúng ta đang ở đâu ạ?”

“Sao, tiệc sinh nhật của Bobby Earl,” thần Dionysus nói. “Đâu đó ở một vùng quê xinh đẹp của nước Mỹ.”

“Tôi tưởng Typhon đã đập ông té từ trên trời xuống. Họ bảo ông đã hạ cánh khẩn cấp.”

“Sự lo lắng của ngươi thật cảm động. Ta đã hạ cánh khẩn cấp. Đau ra phết đấy. Thật ra, một phần cơ thể ta vẫn còn đang vùi bên dưới một đống đất đá sâu ba mươi mét trong một mỏ than bỏ hoang. Phải mất thêm một vài tiếng nữa trước khi ta có đủ sức mạnh để hồi phục lại. Tuy nhiên, trong lúc chờ đợi, một phần ý thức của ta có mặt ở đây.”

“Ở quán bar, chơi trò Pac-man sao?”

“Dự tiệc,” thần Dionysus nói. “Chắc ngươi cũng đã có nghe về điều đó. Bất cứ nơi nào có tiệc, đều có sự hiện diện của ta. Vì điều đó, ta có thể tồn tại ở nhiều nơi khác nhau trong cùng một lúc. Cái khó duy nhất* * *

là tìm kiếm một bữa tiệc. Ta không biết liệu ngươi có chú ý đến mọi việc nghiêm trọng như thế nào bên ngoài bong bóng an toàn bé xíu của ngươi ở New York…”

“Bong bóng an toàn bé xíu?

“… nhưng tin ta đi, con người ở bên ngoài, ngay tại trung tâm nước Mỹ đang hoảng sợ. Typhon đã làm cho họ khiếp sợ. Chỉ còn một vài người đang tổ chức các bữa tiệc. Hình như Bobby Earl và những người bạn của hắn ta, chúc phúc cho họ, hơi kém thông minh một tí. Họ chẳng biết thế giới sắp đến ngày tận thế.”

“Vậy… tôi không thực sự có mặt ở đây?”

“Không. Chỉ trong lát nữa thôi, ta sẽ đưa ngươi quay trở về cuộc sống tầm thường bình thường của ngươi và như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.”

“Và sao ông lại đưa tôi đến đây?”

Thần Dionysus khịt mũi. “Ồ, ta không phải đặc biệt muốn ngươi. Bất cứ ai trong số các anh hùng ngớ ngẩn như ngươi đều có thể được ta gọi tới. Cái con bé Annie…”

“Annabeth.”

“Điều quan trọng là,” ông ta nói, “ta đưa ngươi đến vào lúc bữa tiệc đang diễn ra vì ta muốn đưa ra một cảnh báo. Chúng ta đang gặp nguy hiểm.”

“Eo,” tôi nói. “Sẽ không bao giờ nghĩ ra được điều đó. Cảm ơn ngài.”

Thần Dionysus nhìn trừng trừng vào tôi và quên trò chơi của mình trong giây lát. Con Pac-Man bị xơi tái bởi một con ma màu đỏ.

“Erre es korakas, Blinky!” thần Dionysus nguyền rủa. “Ta sẽ lấy mạng mày ngay bây giờ!”

Tôi nhắc, “Ừm, hắn ta chỉ là một nhân vật trong game thôi mà.”

“Đừng có mà biện hộ! Và ngươi đang làm hỏng trò chơi của ta đấy, Jorgenson!”

“Jackson chứ!”

“Gì cũng được! Giờ thì nghe đây, tình hình nghiêm trọng hơn những gì ngươi nghĩ. Nếu đỉnh Olympus bị thất thủ, không chỉ các thần sẽ biến mất, mà mọi thứ gắn liền với di sản của chúng ta cũng sẽ bắt đầu tan rã theo. Mỗi một cơ cấu của cái nền văn minh nhỏ bé yếu ớt của ngươi…”

Trò chơỉn nhạc và Ngài D lên cấp 254.

“Ha!” ông ta la lớn. “Chịu chết nhé, đồ quỷ sứ dở hơi kia!”

“Ừm, cơ cấu của nền văn minh,” tôi nhắc.

“Đúng, đúng. Toàn bộ xã hội loài người của ngươi sẽ tan biến đi. Có thể không phải ngay lập tức, nhưng hãy nhớ lấy lời ta, thời hỗn mang của các thần Titan có nghĩa là sự kết thúc của nền văn minh phương Tây. Nghệ thuật, luật pháp, nghệ thuật nếm rượu, âm nhạc, trò chơi điện tử, áo sơ mi lụa, các bức tranh vẽ trên nền vải nhung đen – tất cả những thứ khiến cuộc đời này đáng để trải nghiệm đều sẽ biến mất!”

“Vậy sao các thần không vội vàng quay trở* * *

về để giúp chúng tôi?” tôi nói. “Chúng ta sẽ kết hợp hai cánh quân ở đỉnh Olympus. Quên Typhon đi.”

Ông ta sốt ruột búng ngón tay. “Ngươi quên lon Coca dành cho người ăn kiêng của ta đấy nhé!”

“Thần thánh ơi, ông khó chịu quá đi mất.” Tôi vẫy cô phục vụ, gọi một lon Coca ngớ ngẩn. Tôi cho nó vào hóa đơn thanh toán của Bobby Earl.

Ngài D uống một hơi dài. Đôi mắt ông ta chưa bao giờ rời khỏi trò chơi. “Sự thật là, Pierre…”

“Percy.”

“… các thần khác sẽ không bao giờ thừa nhận điều này, nhưng chúng ta thật sự cần con người như ngươi cứu đỉnh Olympus. Ngươi cũng biết, chúng ta là hiện thân của nền văn hóa của các ngươi. Nếu các ngươi không đủ lo lắng để tự mình giải cứu đỉnh Olympus…”

“Giống thần Pan,” tôi nói, “dựa vào thần rừng để cứu lấy thiên nhiên hoang dã.”

“Ừm, đúng vậy. Ta sẽ phủ nhận rằng mình đã từng nói điều này, dĩ nhiên, nhưng các thần cần các anh hùng. Họ luôn cần. Nếu không, chúng ta sẽ không giữ những đứa nhóc nhỏ xíu luôn chọc tức chúng ta bên cạnh.”

“Tôi cảm thấy mình thật đáng giá. Xin cảm ơn.”

“Hãy sử dụng bài huấn luyện mà ta đã tập dượt cho ngươi lúc ở trại.

“Bài huấn luyện nào?”

“Ngươi biết mà. Tất cả các kỹ xảo anh hùng đó và… Không!” Ngài D đập tay lên bảng điều khiển của máy chơi game. “Na pari I eychi! Cấp cuối cùng của ta!”

Ông ta nhìn tôi và ngọn lửa màu tía lập lòe trong đôi mắt ông ta. “Theo như ta nhớ, ta đã có lần dự báo rằng ngươi sẽ trở nên ích kỷ như tất cả các anh hùng con người khác. Ừm, đây là cơ hội để ngươi chứng tỏ cho ta thấy điều đó là không đúng.”

“Đúng thế, việc làm ông tự hào nằm thật sự cao trong danh sách của tôi.”

“Pedro, ngươi phải cứu đỉnh Olympus! Hãy để Typhon lại cho các vị thần và cứu lấy chiếc ghế sức mạnh của chính chúng ta. Ngươi phải làm được điều đó!”

“Tuyệt. Một cuộc tán chuyện dễ thương. Giờ nếu ngài không phiền, các bạn tôi sẽ đang tự hỏi…”

“Còn nữa,” Ngài D cảnh báo. “Kronos vẫn chưa có được toàn bộ sức mạnh. Cơ thể của con người chỉ là một phương thức tạm thời.”

“Chúng tôi cũng đoán thế.”

“Và thế các ngươi cũng đã đoán được rằng chỉ trong một ngày nữa không hơn, Kronos sẽ đốt cháy cơ thể con người đó và nhận lấy hình dáng thật sự của Vua các thần Titan không?”

“Và điều đó có nghĩa là…”

Thần Dionysus bỏ thêm xu vào máy. “Ngươi đã biết về hình dáng thật sự của các vị thần.”

“Ừm. Không ai có thể* * *

nhìn họ mà không bị đốt cháy.”

“Kronos sẽ mạnh hơn gấp mười lần. Sự hiện diện của hắn thôi cũng sẽ đốt ngươi ra tro. Và một khi hắn ta đạt được điều đó, hắn ta sẽ truyền tin cho các thần Titan khác. Chúng hiện đang rất yếu, so với những gì chúng sẽ nhanh chóng trở thành, trừ khi ngươi có thể ngăn chúng lại. Thế giới sẽ sụp đổ, các vị thần sẽ chết, và ta sẽ không bao giờ đạt được điểm tuyệt đối trên cái máy ngu ngốc này.

Lẽ ra tôi nên sợ hãi, nhưng thú thật, tôi đã sợ ngang với nỗi sợ mà tôi sẽ có.

“Giờ tôi đi được chưa?” tôi hỏi.

“Điều cuối cùng. Con trai Pollux của ta. Nó vẫn còn sống chứ?”

Tôi chớp mắt. “Còn, lần cuối khi tôi nhìn thấy cậu ấy.”

“Ta sẽ đánh giá cao nếu ngươi có thể giữ cho nó còn sống. Ta đã mất người anh trai Castor của nó vào năm ngoái…”

“Tôi đã biết.” Tôi liếc nhìn ông ta, cố gói trọn ý nghĩ của mình quanh ý tưởng rằng thần Dionysus có thể là một người cha chu đáo. Tôi tự hỏi ngay lúc này có bao nhiêu vị thần trên đỉnh Olympus khác đang nghĩ về những đứa con á thần của họ. “Tôi sẽ cố hết sức.”

“Cố hết sức,” thần Dionysus lẩm bẩm. “Ừm, chẳng phải điều đó cũng làm yên lòng sao. Giờ thì đi đi. Ngươi sẽ có một vài ngạc nhiên khó chịu để giải quyết, và ta phải đánh bại Blinky!”

“Ngạc nhiên khó chịu?”

Ông ta vẫy tay, và quán bar biến mất.

Tôi lại quay lại Đại lộ Năm. Annabeth vẫn ở nguyên đó. Cô ấy không có bất cứ dấu hiệu nào cho thấy rằng tôi đã bỏ đi hay bất cứ điều gì khác.

Cô ấy bắt gặp tôi đang nhìn chằm chằm và cau mày. “Sao thế?”

“Ừm… không có gì, tớ đoán thế.”

Tôi liếc về cuối con đường, tự hỏi Ngài D muốn nói gì khi đề cập đến các ngạc nhiên khó chịu. Điều đó sẽ tệ đến mức nào?

Đôi mắt tôi dừng lại ở một chiếc xe màu xanh dương bị hư nát. Nắp xe có những vét lõm xuống thật xấu xí, như thể ai đó đã cố để nện nó thành một vài miệng hố lớn. Da tôi ngứa ran. Sao chiếc xe đó trông quen thế nhỉ? Rồi tôi nhận ra đó là một chiếc Prius.

Chiếc Prius của dượng Paul.

Tôi lao nhanh về phía cuối đường.

“Percy!” Annabeth gọi lớn. “Cậu bỏ chạy đi đâu thế?”

Dượng Paul ngủ lịm sau vô-lăng. Mẹ tôi ngáy nho nhỏ cạnh ông. Trí óc tôi trở thành một chất đặc sệt. Làm thế nào mà trước đây tôi lại không nhìn thấy nó nhỉ? Họ đã ngồi đây trong luồng giao thông này hơn một ngày trời, các cuộc chiến đấu diễn ra dữ dội* * *

quanh họ, và tôi thậm chí đã không thèm chú ý đến.

“Họ… họ chắc đã nhìn thấy các ánh sáng màu xanh dương đó trên bầu trời.” Tôi giật mạnh các cánh cửa nhưng chúng đều khóa. “Tớ phải đưa họ ra khỏi xe.”

“Percy,” Annabeth nhẹ nhàng nói.

“Tớ không thể để họ ở đây!” Giọng nói của tôi nghe hơi điên cuồng. Tôi đập mạnh vào kính chắn gió. “Tớ phải đưa họ đi. Tớ phải…”

“Percy, cứ… bình tĩnh đã nào.” Annabeth vẫy tay gọi bác Chiron, hiện đang nói chuyện với một vài nhân mã ở cuối dãy nhà. “Chúng ta có thể đẩy xe vào một con đường nhỏ, được không? Họ sẽ ổn thôi.”

Hai tay tôi run bần bật. Sau tất cả những gì tôi đã trải qua trong một vài ngày vừa qua, tôi cảm thấy mình thật quá ngu ngốc và yếu ớt, nhưng hình ảnh về cha mẹ tôi khiến tôi như muốn gục ngã.

Bác Chiron phi nước đại tới. “Có chuyện… Ôi, trời. Bác hiểu rồi.”

“Họ đến để tìm cháu,” tôi nói. “Mẹ cháu ắt đã cảm nhận được điều gì đó không đúng.”

“Rất có khả năng,” bác Chiron nói. “Nhưng Percy, họ sẽ ổn thôi. Những gì tốt nhất ta có thể làm cho họ là tập trung làm tốt nhiệm vụ của mình.”

Rồi tôi nhận ra có thứ gì đó ở ghế sau của chiếc Prius, trái tim tôi hẫng một nhịp. Được thắt dây an toàn ở phía sau mẹ tôi là một chiếc bình Hy Lạp có màu đen trắng cao khoảng chín tấc. Nắp của nó vẫn được quấn dây da thuộc để đậy cho kín.

“Không phải vậy chứ,” tôi lí nhí.

Annabeth chống tay lên cửa sổ xe. “Điều đó là không thể! Tớ tưởng cậu đã để cất nó ở Khách sạn Plaza.”

“Còn khóa trong hầm,” tôi thừa nhận.

Bác Chiron nhìn cái bình và đôi mắt bác ấy mở lớn. “Đó không phải là…”

“Bình Pandora.” Tôi kể cho bác ấy nghe về cuộc gặp mặt giữa tôi và Prometheus.

“Vậy là chiếc bình thuộc về cháu,” bác ấy nói đầy dứt khoát. “Nó sẽ đi theo cháu và xúi giục cháu mở nó ra, dù cháu có đi đến bất cứ đâu. Nó sẽ xuất hiện khi cháu yếu lòng nhất.”

Như hiện tại, tôi nghĩ. Như việc nhìn vào mà không được giúp được gì cho cha mẹ tôi.

Tôi tưởng tượng hình ảnh Prometheus đang cười, quá nóng lòng giúp cho những con người phàm trần tội nghiệp chúng tôi. Hãy từ bỏ Hy vọng, và ta sẽ biết rằng cậu đang đầu hàng. Ta cam đoan là Kronos sẽ khoan dung.

Cơn giận trào lên trong tôi. Tôi rút thanh Thủy Triều và cắt dọc cửa sổ người lái xe như thể nó là một miếng màn bọc thực phẩm.

“Chúng ta sẽ kéo cần số về số không,” tôi nói.* * *

“Đưa nó ra khỏi đây. Và mang cái bình ngu ngốc đó lên đỉnh Olympus.”

Bác Chiron gật đầu. “Một kế hoạch thật tốt. Nhưng Percy này…”

Cho dù bác ấy định nói gì, bác ấy liền ấp úng. Một tiếng động lớn của máy móc vang lên từ phía xa xa – đó là tiếng chop-chop-chop của một chiếc trực thăng.

Vào buổi sáng thứ Hai bình thường ở New York, điều này chẳng phải là chuyện gì to tát, nhưng sau hai ngày im lặng như tờ, một chiếc trực thăng của người thường là điều kỳ quái nhất mà tôi đã từng nghe. Cách một vài dãy nhà ở phía đông, các con yêu quái hét lớn tiếng và chế nhạo khi chiếc trực thăng xuất hiện trong tầm nhìn. Đó là kiểu máy bay dân dụng được sơn màu đỏ thẫm, với logo có màu xanh lục sáng “DE” ở bên sườn. Hàng chữ dưới logo quá nhỏ để đọc, nhưng tôi biết chúng viết gì: ṬP ĐOÀN DARE.

Cổ tôi thít chặt lại. Tôi nhìn Annabeth và tôi có thể nói cô ấy cũng nhận ra được cái logo đó. Trực thăng đỏ chừng nào, mặt Annabeth đỏ chừng đó.

“Cô ta đang làm gì ở đây thế?” Annabeth gặng hỏi. “Sao cô ta lại đi qua được các hàng rào?”

“Là ai?” bác Chiron trông bối rối. “Tên người thường đó chắc đủ điên khùng…”

Đột nhiên, chiếc phi cơ lao đầu về phía trước

“Bùa chú của Morpheus,” bác Chiron thất thanh. “Tên phi công ngu ngốc đó đang ngủ!”

Tôi nhìn đầy khiếp sợ khi chiếc trực thăng nghiêng sang hai bên, rơi thẳng xuống một dãy các tòa nhà văn phòng. Ngay cả khi nó không lao ầm xuống, các thần không khí chắc chắn sẽ quật họ ra khỏi bầu trời vì đã đến gần Tòa Nhà Empire State.

Tôi đần mặt ra đứng đó, nhưng Annabeth đã huýt sáo và Guido – con pegasus từ đâu đó lao vụt xuống.

Quý cô đã gọi một anh chàng ngựa đẹp trai đúng không? nó hỏi.

“Đi thôi, Percy,” Annabeth càu nhàu. “Chúng ta phải cứu bạn của cậu.”

16. Chúng tôi có được sự giúp đỡ từ một tên trộm

Đây là định nghĩa của tôi về từ chẳng vui chút nào. Cưỡi một con pegasus về phía một chiếc trực thăng đang mất kiểm soát. Nếu Guido không phải là một tay bay quá giỏi, thì chúng tôi ắt đã bị băm nhỏ như các mảnh confetti.

Tôi có thể nghe thấy tiếng kêu thét của Rachel ở phía bên trong. Vì một vài lý do nào đó, cô ấy đã không buồn ngủ, nhưng tôi có thể nhìn thấy người phi công đổ ụp người lên trên bảng điều khiển, nảy người lên xuống khi chiếc trực thăng cạnh của một tòa nhà văn phòng.

“Có ý gì không?” tôi hỏi Annabeth.

“Cậu sẽ cưỡi Guido và ra khỏi đây,” cô ấy nói.

“Cậu sẽ

làm* * *

gì?”

Để đáp lại, cô ấy nói, “Hyah!” và Guido đâm bổ xuống.

“Cúi xuống!” Annabeth hét lớn.

Chúng tôi bay ngang qua quá gần các cánh quạt đến nỗi tôi cảm thấy như lực phát ra từ các cánh quạt đang bứt hết cả mái tóc của tôi. Chúng tôi bay dọc theo một bên sườn máy bay và Annabeth nhoài người nắm lấy cánh cửa.

Đó là khi mọi thứ trở nên xấu đi.

Một bên cánh của Guido đập mạnh vào máy bay. Nó rơi thẳng xuống với tôi ở trên lưng, để Annabeth treo lơ lửng ở một bên sườn máy bay.

Tôi sợ hãi đến nỗi tôi hầu như không thể nghĩ được điều gì, nhưng khi Guido lao xuống theo hình xoắn ốc tôi thoáng nhìn thấy Rachel đang kéo Annabeth vào bên trong chiếc trực thăng.

“Bình tĩnh nào!” tôi hét lớn với con Guido.

Cánh của tôi, nó rên rỉ. Nó đã bị hỏng.

“Cậu làm được mà!” Tôi cố nhớ lại những gì Silena thường nói với chúng tôi trong các buổi học cưỡi ngựa pegasus. “Hãy thả lỏng cánh nào. Hãy duỗi nó ra và lướt đi.”

Chúng tôi rơi xuống như một hòn đá – xuống thẳng vỉa hè cách chúng tôi chín mươi mét phía bên dưới. Vào phút cuối, Guido đã duỗi hai cánh của mình ra. Tôi nhìn thấy các khuôn mặt của các nhân mã đang há hốc miệng nhìn chúng tôi. Rồi chúng tôi lấy lại được thăng bằng, lướt thêm một đoạn khoảng mười lăm mét và ngã nhào xuống trên vỉa hè – Pegasus phía trên á thần.

Ối! Guido rên rỉ. Chân tôi. Đầu tôi. Cánh của tôi.

Bác Chiron phi nhanh lại với túi thuốc và bắt đầu chữa trị cho c

Tôi đứng dậy. Khi tôi nhìn lên, tim tôi muốn nhảy khỏi lồng ngực. Chiếc trực thăng chỉ còn vài giây nữa thôi sẽ đâm vào cạnh của tòa nhà.

Thế rồi, như có phép lạ, máy bay tự rẽ sang phải. Nó quay một vòng rồi đứng im giữa không trung. Rồi rất chậm, nó bắt đầu hạ cánh.

Việc đó dường như kéo dài mãi mãi, nhưng cuối cùng chiếc trực thăng cũng đã đáp xuống giữa Đại lộ Năm. Tôi nhìn xuyên qua kính chắn gió phía trước và không thể tin vào những gì tôi đang nhìn thấy. Annabeth đang ngồi trước bảng điều khiển.

Tôi chạy nhanh về phía trước khi các cánh quạt quay chậm lại để ngừng hẳn. Rachel mở cánh cửa ở hông máy bay và kéo viên phi công ra khỏi đó.

Cô ấy vẫn mặc giống hệt như lúc cô ấy đang đi nghỉ với quần soóc ngắn, áo phông và xăng đan. Mái tóc cô ấy rối bù và khuôn mặt cô ấy xanh mét do chuyến bay kinh hoàng.

Annabeth leo ra sau cùng.

Tôi nhìn cô ấy đầy kính sợ. “Tớ không biết cậu có thể lái được máy bay trực thăng.”

“Tớ cũng thế thôi,” cô ấy nói. “Cha tớ quá say mê với hàng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN