Vợ ơi ! Em đâu rồi - Chương 10: Thêm một bước
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Vợ ơi ! Em đâu rồi


Chương 10: Thêm một bước


Nắng xuyên qua cửa sổ, soi sáng khuôn mặt của cô gái đang say giấc, ai đó nằm cạnh vô thức đưa tay chỉnh lại lọn tóc trên gương mặt kia. Chàng trai bất giác mĩm cười.
Lỗi Lỗi bị đánh thức bởi mùi thức ăn đang lan tỏa khắp căn nhà, cô mở to mắt, chớp chớp mấy cái định hình lại mọi chuyện. Hôm qua thế nào nhỉ? Vương Tuấn bị bệnh, cô ở lại nhà cậu ấy để tiện chăm sóc, hai người cùng ngủ chung một phòng, còn chung cả một…giường. Aaaa, tất cả chỉ mơ thôi, là giấc mơ, chắc chắn là mơ, Lỗi Lỗi trùm chăn kín mặt đầy ngượng ngùng. Thế quái gì mà phải ngượng, cậu ta cũng đâu phải con trai, xét về mọi khía cạnh, khách quan có thể xem cậu ấy là chị em, đúng vậy, là chị em, không việc gì phải ngại cả.
“Cậu trùm chăn kín đầu làm gì thế?” Vương Tuấn khoanh tay đứng trước cửa phòng nhìn về phía cái người đang nằm trên giường, phủ chăn kín mặt kia
Lỗi Lỗi nghe thấy tiếng nói, giật mình, kéo chăn xuống nữa mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt “Tớ có làm gì đâu”
“Mau ra ăn sáng, tôi làm xong thức ăn rồi” Cậu bạn nói rồi quay người đi “Bàn chải của cậu nằm ở ngoài cùng, khăn mặt là cái màu trắng ngà”
“Cảm ơn” Lỗi Lỗi nói với theo cái người đang bước đi
Hai người ngồi đối diện nhau trên bàn cơm, thức ăn được bày trước mắt, khỏi tỏa nghi ngút, hương thơm không thể cưỡng lại được, Lỗi Lỗi liếc nhìn ai đó
“Cậu hết sốt rồi chứ?”
“Nhờ cậu tôi đỡ nhiều rồi” Vương Tuấn gấp đồ ăn vào chén Lỗi Lỗi
“Vậy tốt rồi” cô vui vẻ ăn đồ ăn trong chén, ánh mắt có chút ngạc nhiên, cậu ấy nấu ăn ngon quá.
“Có vừa miệng không?” Vương Tuấn vừa gấp thức ăn cho cô vừa hỏi
“Ngon lắm” Lỗi Lỗi mĩm cười nhẹ nhàng
“Nếu ngon sau này tôi sẽ nấu cho cậu” Vương Tuấn mặt không chút biểu cảm
Lỗi Lỗi lại vờ không nghe thấy mà ăn tiếp, đoạn lại đưa mắt nhìn người đối diện. Cảm giác gì đó rất lạ, rất đặc biệt mà chưa từng có trước đây.
Vương Tuấn đang thay đồ trong phòng tắm thì điện thoại reo, Lỗi Lỗi đưa mắt nhìn màn hình “Ai gọi cậu này” cô gọi lớn
“Cậu bắt máy đi” cậu bạn nói lại
“Thế làm sao được” cô một mực từ chối
“Nghe hộ tôi đi, không sao đâu” Vương Tuấn mặc nhanh quần áo, tóc còn chưa kịp lau
Lỗi Lỗi miễn cưỡng bắt máy “Alo”
“Anh làm gì mà em gọi mãi không được vậy, có biết người ta nhớ anh lắm không?” giọng nữ ỏng ẹo bên kia đầu dây
“Xin lỗi, tôi không phải người cô muốn nói chuyện, tôi sẽ chuyển máy ngay” Lỗi Lỗi nổi hết da gà với cái giọng điệu đó, nhanh chóng trả lại máy cho cái người vừa bước ra khỏi nhà tắm
“Ai tìm cậu đấy”
“Ai vậy?” Vương Tuấn nhìn dãy số trên màn hình, là số lạ
“Tớ không biết, là một cô gái nào đó”
“Cậu bảo tôi không có ở đây” cậu bạn điềm nhiên đi sang một chỗ
“Ơ, tại sao là tớ, cậu đi mà nói” Lỗi Lỗi dí điện thoại vào tay Vương Tuấn
Bọn họ kẻ đưa qua, người đưa lại cả mấy phút, cuối cùng Vương Tuấn đành phải nghe máy
“Là ai?” cậu ta lạnh lùng
Giọng nói bên kia càng ỏng ẹo “Là em, Rosy đây, lâu rồi không gặp anh, em nhớ anh nhiều lắm”
“Tôi không nhớ cô” Vương Tuấn tắt máy, lạnh lùng vứt điện thoại sang một bên.
Lỗi Lỗi ngồi trên giường giả vờ chú tâm bấm điện thoại, thật ra là đã nghe hết cuộc gọi. Đúng thật là cậu ta không hứng thú với phụ nữ.
“Cô ta là bạn học lúc bên nước ngoài của tôi, cậu đừng hiểu lầm” Vương Tuấn nhìn cô gái ngồi trên giường
“À, ừ, tớ có nói gì đâu” Lỗi Lỗi cảm thấy có chút bối rối. Cậu ấy có cần giải thích chi tiết với cô như vậy không?
“Tôi đưa cậu về” Vương Tuấn lấy chìa khóa xe
“Khoan đã, cậu lại đây ngồi xuống trước” Lỗi Lỗi nói rồi đi về phía nhà tắm, lấy một cái khăn “Cậu mới bệnh xong nên lau khô đầu trước, chẳng may lại bệnh nữa thì khổ”. Lỗi Lỗi chú tâm lau nước còn vươn trên tóc cậu bạn, cẩn thận, nhẹ nhàng. Hai ánh mắt một lần nữa đối diện nhau, phút chóc nhịp tim cả hai rối bời, cái cảm giác là lạ đó lại xuất hiện trong tâm trí cô, Lỗi Lỗi vô thức đứng như tượng đá, thời gian giữa hai người như ngưng đọng
“Chúng ta mau đi thôi” Vương Tuấn đảo nhanh mắt sang chỗ khác, đứng dậy tiến ra cửa
“À, ừ” Lỗi Lỗi mặt ngượng ngùng nhanh chóng theo sau
Đến nhà, Lỗi Lỗi được đón tiếp bằng tràn cười dài của ông anh yêu quý
“Em thay đổi phong cách từ khi nào vậy? hahahaha, cười chết mất”
Lỗi Lỗi nhìn lại bộ đồ trên người, ây da, cái đầu óc này, quên bẽn đang mặc đồ của Vương Tuấn nên cứ thế mà ung dung đi về, thảo nào cứ thấy sai sai
“Anh thôi đi, có gì đáng cười đâu, đồ của bạn em chớ bộ”
“Ờ thì đồ của bạn. Mà khoan, đây là đồ của con trai mà. Em ở nhà ai đêm qua?” Anh đột nhiên nghiêm nghị, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Cậu ấy bệnh nên em ở lại chăm sóc thôi” Lỗi Lỗi thản nhiên
“Em hay quá ha, cái người đó là ai? Ở đâu? Bao nhiêu tuổi?”
“Anh thôi đi, mới sáng ra đã kiếm chuyện gây với tiểu Lỗi” chị dâu tương lai từ trên lầu bước xuống, nhăn mặt không hài lòng.
“Em xem, nó ở nhà một đứa con trai từ hôm qua tới giờ, còn mặt đồ của người ta” Anh trai tức giận
“Là cậu mà lần trước xem mắt tiểu Lỗi thôi, anh không cần phản ứng gây gắt như vậy. Người ta là con nhà gia giáo.” chị ấy nhẹ nhàng
“Xem mắt thì xem mắt, nó đã là gì mà phải chăm sóc nó”
“Ông già khó tính của em ơi, anh đừng nghĩ tiêu cực như vậy được không?” chị dâu cười tươi đưa cho anh một ly nước. Lỗi Lỗi nhận thấy cơ hội đã đến nên nhanh chân chạy lên phòng, công nhận chỉ có mỗi chị ấy mới làm cho anh cô im miệng được, sau này cần nhờ chị ấy nhiều nhiều.
Trong bữa ăn gia đình tối đó, Lỗi Lỗi bị tra khảo nhiều nhất, vấn đề chỉ xoay quanh cậu Vương kia.“ Cậu ta có chăm sóc con tốt không?”, “Ông thấy cậu Vương đó rất tốt”, “Khi nào thì con tính chuyện công khai với mọi người”, … cả một loạt câu hỏi liên tiếp bắn ra như pháo nổ khiến đầu óc Lỗi Lỗi quay cuồng, muốn trả lời cũng không biết nên nói từ đâu. Cả nhà của con ơi, cậu ấy không như mọi người nghĩ đâu.
“Ông à, ba mẹ à, con đây mới là nhân vật chính hôm nay đấy” anh trai giải vây cho cô em gái gặp nguy khốn “Là con kết hôn, là con cần được mọi người quan tâm này”
Cả nhà nhìn anh cười ồ, chủ đề lại chuyển sang anh và chị dâu, Lỗi Lỗi thoát nạn. Theo như kế hoạch đã lập ra trước đó, đầu mùa thu anh chị sẽ kết hôn. Nay đã là cuối tháng 7, lần này về đây là để chuẩn bị sẵn sàng cho hôn lễ. Bận rộn công việc ở nước ngoài nên mọi công tác chuẩn bị chỉ có thể nhờ người trợ giúp, người đó không ai khác là quản gia Trần. Chị dâu lên kế hoạch, thiết kế trang trí rồi gửi về nhờ chú Trần, trang phục cưới, nhẫn cưới điều được thiết kế riêng.
“Tiểu Lỗi, em làm phù dâu cho chị được không?” chị dâu ánh mắt long lanh nhìn Lỗi Lỗi
“Chắc chắn rồi” cô vui vẻ đồng ý, chị không nhờ thì em cũng sẽ tự đề nghị, đám cưới anh trai hay càm ràm của em mà.
“Chị nhờ cả cậu bạn của em được không? Phù dâu đã có thì làm sao thiếu phù rễ được” chị hào hứng mong chờ sự đồng ý của cô em chồng. Gương mặt của chị ấy quá nhiệt tình, quá hy vọng, làm sao nỡ từ chối đây?
“Em sẽ hỏi cậu ấy” Lỗi Lỗi cố gượng cười
Dùng cơm xong, như thường lệ, cô vào phòng trò chuyện cùng ông, nhưng lần này có cả anh, chị Lỗi Lỗi, trò chuyện quên cả giờ giấc, ngó lại đã quá 10 giờ, mọi người rời khỏi phòng cho ông nghĩ ngơi. Lỗi Lỗi quay lại phòng, nhìn đồng hồ sắp điểm 11 giờ đêm, “có nên gọi cho cậu ấy không đây?” cô nghĩ ngợi trong đầu, phần là muốn nói rằng quần áo sẽ trả cậu ấy sau, phần là muốn nhờ cậu ấy làm phù rễ cho đám cưới anh cô. Khó nghĩ quá đi, nên gọi hay không đây.
“Cậu ngủ chưa?” màn hình hiện tin nhắn từ Vương Tuấn
Lỗi Lỗi không chần chừ mà nhấc điện thoại gọi ngay cho cậu bạn, đắng đo suy nghĩ làm gì, giờ có cơ hội thì phải nắm bắt. Ai kia nhìn thấy cô bạn lần đầu tiên chủ động gọi đến, miệng cười đến tận mang tai
“Tôi nghe” âm điệu hết sức êm tai từ cậu bạn
“Có phiền cậu không?” Lỗi Lỗi lịch sự
“Chắc chắn không”
“Vậy tốt rồi. À bộ đồ cậu cho tớ mượn, tớ sẽ giặc sạch để trả lại”
“Cậu giữ luôn cũng được mà”
“Sao vậy được”
“Đồ của tôi đều là của cậu” Vương Tuấn tay lật bảng thiết kế, tay cầm điện thoại
Lỗi Lỗi không dám tin vào tai mình, lắc lắc đầu cho thông thoát trí óc, chỉ nghe nhầm thôi, nhất định nghe nhầm thôi. Cô lảng sang chuyện khác nhanh như cắt
“À, tớ có chuyện cần cậu giúp”
“Cậu cứ nói”
“Chẳng qua là anh trai tớ sắp kết hôn, anh ấy nhờ tớ làm phù dâu…”
“Tôi sẽ là phù rễ” Vương Tuấn ngắt ngang. Phải nói là cậu bạn lúc nào cũng đoán được ý nghĩ của cô, sao cậu ta hay thế nhở.
“Sao cậu biết tớ định nhờ cậu chuyện này?” Lỗi Lỗi ngạc nhiên
“Là vì không ai xứng hơn tôi” cậu bạn cười bí hiểm
“Trời tối rồi, cậu mau ngủ sớm đi, tớ cúp máy đây” Lỗi Lỗi bối rối với câu nói đó, vội vàng kiếm cớ chuồn càng nhanh càng tốt.
Cậu ta đang nói gì vậy chứ, mà mình làm sao vậy, tự nhiên tim lại đập nhanh đến thế. Hít thở, hít thở rồi bình tĩnh lại nào. Là nghe lầm thôi, đừng bận tâm. Cô gái vùi đầu vào lớp chăn, hỗn độn với mớ suy nghĩ. Cảm giác này rốt cuộc là sao đây? Nhớ lúc trước khi quen anh, được anh ôm vào lòng, được nắm tay anh cũng không có cảm giác như thế. Sao ở bên Vương Tuấn lại khác lúc ở bên anh nhiều như vậy. Anh là người cô yêu nhất, cậu Vương ấy không hơn không kém chỉ là bạn cớ sao bên cậu ấy lại có cái cảm giác kì lạ đó. “Ấm áp, chở che, quan tâm, lo lắng, luôn suy nghĩ cho mình, luôn dành điều tốt nhất cho mình. Cậu ấy tại sao làm vậy?”- Lỗi Lỗi bộn bề suy nghĩ, mệt đần rồi thiếp đi. Cô đâu biết được vì cô mà ai đó phải trải qua những gì, nhìn cô vui vẻ bên người khác mà tim đau đớn, nhìn cô khóc mà lòng nát tan, nhìn cô cố mạnh mẽ gắng gượng mà đau đớn, chỉ hận bản thân không có quyền để được bên cạnh ôm cô vào lòng.
Lỗi Lỗi ngồi xoa bóp tay chân cho ông ngoài vườn, anh trai và chị dâu đang chạy tới chạy lui trong nhà lo thiệp mời. Lâu lâu lại nghe tiếng anh cằn nhằn, “vợ à, tại sao chúng ta lại quen nhiều người như thế làm gì? Giờ mệt muốn chết”, chị dâu không chút khó chịu “Chồng à, thay vì ngồi đó than vãn thì mau tới phụ em đi”. Lỗi Lỗi chóc chóc lại mĩm cười, nhìn họ hạnh phúc thật đấy, liệu sau này mình có được như anh, chị không nhỉ?
“Tiểu thư, bà chủ dặn tiểu thư nấu vài món ăn trưa đưa sang cậu Vương đấy ạ” chị giúp việc cúi đầu
“Ơ, tại sao?” Lỗi Lỗi ngạc nhiên không tưởng, mẹ à, sao tự nhiên nổi hứng như vậy chứ?
“Bà chủ bảo cậu Vương vừa khỏi bệnh, lại sống một mình nên sẽ không biết cách tự chăm sóc bản thân. Vì tình nghĩa giữa hai nhà tiểu thư nên quan tâm đến cậu ấy nhiều hơn” chị giúp việc thuật lại lời nói của mẹ cô
“Tôi…kh”
“Con mau đi chuẩn bị đồ ăn cho tiểu Vương đi” ông ngồi bên cạnh nhẹ nhàng. Lỗi Lỗi đưa mắt nhìn ông đầy bất mãn, tại sao phải là cô mới được chứ.
Ông đã lên tiếng cô cũng không dám cãi lại, sức khỏe ông không như lúc trước, làm ông giận thì sẽ khiến cho bệnh tình trở nên nghiêm trọng hơn. Thôi thì đành ngoan ngaonx nghe lời vậy. Vào bếp, nấu nấu, xào xào cả buổi cuối cùng món ăn cũng hoàn thành: 1 bát canh gà, 1 đĩa rau xào, 1 tộ thịt kho, 1 chút salad. Tất cả được bày ra trên mặt bàn, Lỗi Lỗi cẩn thận bỏ từng món vào hộp, không quên cho cơm và đũa, muỗng vào. Hoàn thành xong, cô gọi người giúp việc
“Tôi nấu xong rồi, chị mang sang cho Vương Tuấn giúp tôi”
“Phải do chính tiểu thư mang qua mới được ạ, đó là chỉ thị của bà chủ” người giúp việc cung kính
Tại sao? Tại sao? Tại sao? Đã nấu cơm còn bắt phải tận tay giao cho cậu ấy, mẹ có phải đang làm khó cô quá không? Lỗi Lỗi bất lực thở dài rồi lê chân lên phòng thay đồ. À còn phải đem trả quần áo cho cậu ấy, Lỗi Lỗi xếp đồ cẩn thận vào trong túi, cột tóc cao rồi xuất phát. Anh trai đang rối tinh rối mù với đóng thiệp, nhìn thấy cô em gái tay xách lung tung thứ, to mắt ngạc nhiên
“Em đi picnic à?”
“Em mang cơm trưa qua cho Vương Tuấn” cô ỉu xìu
“Vương Tuấn???” anh hỏi lại
“Là cậu xem mắt em ấy lúc trước” chị dâu ngồi kế sẵn tiện giải thích
“Sao em cái gì cũng biết, còn anh thì không?” anh quay sang
“Do anh không bận tâm tới cái người đó thôi. Lúc trước em đã nói anh còn gì” chị dâu thở dài ngán ngẩm
“Khi nào? Sao anh không nhớ” anh nhăn mặt, khó hiểu. Không phải anh không nhớ mà là trước giờ không thèm quan tâm đến cái cậu Vương đó. Anh chỉ biết nếu cậu ta dám làm gì em gái anh, hậu quả cậu ta nhận được có lẽ không dễ nuốt. Lỗi Lỗi nhanh chân đi khỏi đó, đứng đó càng lâu anh lại càng lải nhãi nhiều hơn, tốt nhất nên tránh mặt.
Cô nhờ người đưa đến chỗ cậu bạn, à mà khoan, giờ này cậu ta có nhà không nhỉ? Lỗi Lỗi lấy điện thoại xem đồng hồ, 10 giờ 30, không biết cậu ta đã ăn trưa chưa nữa, đem qua lại thành công cóc. Cô gửi tin nhắn “Cậu có ở nhà không?”, 5 phút sau điện thoại có người gọi đến
“Có chuyện gì sao?” giọng cậu ấy hơi lo lắng
“Không, không có gì, chỉ là tớ muốn trả đồ lại cho cậu” Lỗi Lỗi lấp bấp, cái quái gì tự dưng lại hồi hộp đến vậy chứ, cô cố gắng điều hơi thở lấy bình tĩnh
“Giờ tôi không có nhà, cậu đến công ty được không?” Vương Tuấn như thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng cô ấy lại xảy ra chuyện gì nên lo lắng vô cùng
“À, tớ sẽ ghé công ty” Lỗi Lỗi tắt máy, thở phù. Tự dưng sao lại hồi hộp thế này không biết, cái đầu này thôi nghĩ vớ vẫn được không? Cậu ấy là chị em thôi, là chị em thôi. Bình tĩnh trở lại, Lỗi Lỗi nói với người tài xế
“Chú chở tôi đến…” Đến đâu nhỉ? Trời ạ, nói chuyện cả buổi trời cuối cùng không hỏi địa chỉ công ty cậu ấy, đi bằng cách gì đây, haiz… Lỗi Lỗi bất mãn với bản thân, nhấc điện thoại điện lại cho Vương Tuấn hỏi địa chỉ, còn chưa kịp bấm số, tin nhắn đã được gửi đến “ công ty ở địa chỉ 272/đường XXX”. Lỗi Lỗi nhìn dòng tin nhắn mà ngạc nhiên, sao lúc nào cậu ấy cũng biết mình đang nghĩ gì thế? Nếu một lần thì không nói làm gì, đằng này rất nhiều lần rồi, cứ cô đang nghĩ gì trong đầu đều được cậu bạn giải đáp tức thì. Thật quái lạ.
Đứng trước cửa chính công ty, Lỗi Lỗi tay xách đủ thứ cực nhọc di chuyển vào thang máy, cũng may khi nãy chọn quần jean để mặc, cỡ mà mặc váy thì càng khổ. Công nhận mình hay thật. Lỗi Lỗi hãnh diện với sự lựa chọn sáng suốt của mình, nhưng không được bao lâu tinh thần lại chùng xuống, thật là, không hỏi tầng cậu ấy làm việc thế quái gì đến được đây. Nhìn mớ đồ trên tay, giờ thì tay đâu mà bấm điện thoại đây. Đứng trong thang máy, bất mãn nhìn mấy con số, giờ phải làm sao đâyyyyyyy. May mắn cho cô gái bé nhỏ của chúng ta, có một người cùng vào thang máy, anh chàng lịch sự “Cô lên tầng mấy, tôi giúp cô bấm số”
“Cảm ơn anh, anh cho tôi hỏi phòng làm việc của Vương Tuấn ở đâu ạ” cô lịch sự gật đầu
Chàng trai nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên, tên của giám đốc điều hành của công ty mà được gọi một cách dễ dàng như vậy sao? Đám nhân viên bọn họ còn không dám gọi như vậy dù cho giám đốc kia nhỏ tuổi hơn bọn họ đi chăng nữa mà giờ có một cô gái to gan dám kêu cả tên họ của giám đốc như thế cơ á, cô có chạm dây thần kinh nào không đấy? Anh chàng đứng nhìn Lỗi Lỗi từ trên xuống dưới, rồi từ dưới lên trên, rốt cuộc cô ta là ai sao lại to gan đến thế
“Anh gì ơi?” Lỗi Lỗi nóng lòng gọi chàng trai trước mặt “Anh có thể chỉ giúp tôi được không?”
“À, tất nhiên, cậu ấy ở tầng 4, tôi giúp cô bấm” anh chàng bừng tĩnh, rồi ngại ngùng với cái hành động vô ý của mình
Cửa thang máy mở, ở tầng đó vỏn vẹn chỉ có 4 phòng, 1 phòng được lát kính trong suốt dành cho thư kí, 1 phòng họp quy mô lớn, 1 phòng chờ cho khách, phòng cuối cùng to thật to với dòng chữ phía trên “Phòng giám đốc điều hành”. Lỗi Lỗi nặng nhọc di chuyển, đám thư kí phía trong nhìn qua lớp kính rồi xì xào to nhỏ chuyện gì đó, có người lại đưa mắt dò xét lên người cô, có người xem như không nhìn thấy. Lỗi Lỗi đưa mắt xung quanh, không biết giờ nên làm gì nữa, coi bộ phải tìm một chỗ để gọi cho cậu ấy mới được, cô nhấc chân đi đến phía chỗ có mấy chiếc ghế, do cầm nhiều đồ, chiếm tầm nhìn Lỗi Lỗi trượt chân bởi một vũng nước trên sàn nhà mà té ngã, mông đập mạnh xuống nền, đau buốt. Cô cực khổ đứng dậy, xoa xoa cặp mông đang đau. Một người trong phòng chạy tới
“Cô không sao chứ?”
“Dạ, không sao ạ” Lỗi Lỗi ngước nhìn người phụ nữ trước mặt “Em tìm Vương Tuấn có việc, chị có thể chuyển lời hộ em được không?”
“Cô có hẹn trước không?” người phụ nữ ánh mắt như rada quét lên người Lỗi Lỗi
“Dạ không” cô thẳng thắng trả lời
“Vậy e là không gặp được, hiện giám đốc đang tiếp khách, cô không gặp được đâu” người phụ nữ vẫn không rời mắt khỏi Lỗi Lỗi, làm cô thấy khó chịu kinh khủng
Đang không biết làm gì tiếp theo, cửa phòng giám đốc mở toan, kèm theo giọng nữ oai oái
“Em muốn ăn cơm với anh cơ. Anh không cùng ăn cơm, em sẽ không ký hợp đồng nữa”
“Mặc cô, tôi không quan tâm” giọng lạnh lùng của Vương Tuấn cất lên
“Anh…” cô gái đầu muốn bóc khói, đứng dậm chân bình bịch xuống sàn
Hợp đồng quái gì chứ, mục đích của cô ta là cố tình đến đây để gây sự, nói chuyện cả nữa ngày vẫn không thấy cô ta đề cập đến chuyện hợp tác, chỉ toàn nói nhăn nói cuội, biết vậy không gặp cô ta ngay từ đầu sẽ tốt hơn. Tâm trạng đang vui cũng vì cô ta mà mất hết. Chỉ là Vương Tuấn nể mặt ngày xưa cô đã từng giúp anh khi anh không rành đường bên đất khách, giờ thì coi như trả xong cho cô ta rồi. Chỉ đường duy nhất được một lần xem như ơn này anh đã trả xong. Vương Tuấn đưa mắt về phía có Lỗi Lỗi đang đứng, gương mặt đang nóng giận lập tức tươi cười
“Cậu đến lúc nào? Sao không vào trong” vừa nói cậu ấy vừa đi lại
“Tớ vừa đến thôi” Lỗi Lỗi cũng tươi cười. Không hiểu vì sao khi gặp mặt cậu bạn tâm trạng của cô cũng được cải tiến bất ngờ
“Cậu mang gì nhiều vậy, đưa đây tôi xách cho” Vương Tuấn lấy mấy túi đồ trên tay bạn nhỏ Lỗi Lỗi, liếc nhìn sang cô thư ký đang không hiểu chuyện gì xảy ra “Sau này cô ấy có đến thì lập tức đưa đến phòng làm việc của tôi”
“Dạ, giám đốc”
Vương Tuấn kéo tay Lỗi Lỗi đi vào trong phòng, bỏ mặt cái cô gái đang tức giận la hét đằng kia. Lỗi Lỗi còn cảm nhận được có một cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đang hướng thẳng về phía mình, bất giác rùng mình. Ngồi trên ghế đối diện với Vương Tuấn, Lỗi Lỗi rất muốn hỏi vài chuyện nhưng lại không dám mở miệng
“Cậu muốn hỏi gì?” Vương Tuấn ngước mặt lên nhìn thẳng cô, làm tim Lỗi Lỗi đập mạnh
“Tớ…à cô gái lúc nãy…”
“Là cái người nói giọng ỏng ẹo hôm trước cậu nghe máy đó” Vương Tuấn cắt ngang “Nói là bàn chuyện hợp đồng gì gì đấy, tôi nể mặt ngày trước cô ta giúp tôi tìm đường bên nước ngoài nên mới đồng ý tiếp đãi, ai ngờ đâu chỉ đến nói những điều làm tôi bực mình”
“Cô ấy nói gì khiến cậu bực như vậy?” Lỗi Lỗi thắc mắc
“Em nhớ anh, em muốn được ăn trưa cùng anh, muốn ôm anh, muốn được làm người yêu anh… đủ các kiểu làm tôi đây phát ngán, chỉ muốn tống cổ cô ta ra ngoài” Vương Tuấn nói pha chút phẫn nộ
Lỗi Lỗi mĩm cười ngây thơ nhìn cậu bạn “Ai đời được người khác công khai tình cảm thế kia mà lại bực như cậu không biết”
“Tôi không cần, cô ta không phải người con gái trong lòng tôi”
“Cô gái trong lòng cậu như thế nào?” Lỗi Lỗi hứng thú với câu nói của Vương Tuấn nên hăng hái chờ đợi câu trả lời
“Như cậu” Vương Tuấn buông một câu ngắn gọn mà làm cho ai đó đơ như tượng đá, lần này thì có phải lại nghe lầm hay không đây. Lỗi Lỗi cố giữ bình tĩnh, tránh sang chủ đề khác
“Này, đồ của cậu tớ giặc sạch rồi, trả lại cậu, cảm ơn vì cho tớ mượn” cô cố nhếch môi lên để cười nhưng chao ôi sao sượng thế không biết
“Đã bảo cậu cứ giữ đi mà, cần gì trả lại tôi”
“Ai làm vậy được”
“Thì đồ của tôi cũng là đồ của cậu thôi” Vương Tuấn lại khiến ai đó đống băng, mới chuyển chủ đề vừa nói được đôi ba câu đã bí, thật là. Lỗi Lỗi cố gắng nói đến chủ đề khác
“Không biết cậu ăn trưa chưa?”
“Vẫn chưa, cậu đói sao? Tôi dắt cậu đi ăn” Vương Tuấn nhanh chân đứng dậy
“Ấy, không phải, là tớ có làm…cơm mang qua cho cậu” Lỗi Lỗi cúi đầu e ngại
Cậu bạn được phen kinh ngạc lẫn vui mừng, nhìn cô gái trước mặt đầy yêu thương
“Cảm ơn cậu. Cảm ơn đã quan tâm tôi”
Lỗi Lỗi nghe được giọng điệu xúc động trong câu nói đó, tự dưng lại thấy ấm lòng một cách gì không tả được. Niềm vui của cậu đơn thuần như thế thôi sao. Chàng trai cẩn thận mở từng nắp hộp, vui vẻ nhìn đống đồ ăn trước mặt.
“Cậu cùng ăn đi” Vương Tuấn nhìn lên Lỗi Lỗi
“Cậu cứ ăn đi, tôi không đói” cô từ chối, ai đời mang đồ ăn cho người khác mà lại đi ăn như vậy, mất lịch sự lắm.
“Cậu bị đau bao tử, nên ăn đúng bữa không lại tái phát khổ lắm” Vương Tuấn múc một muỗng cơm kèm theo đồ ăn đưa đến trước mặt cô “Mở miệng”
Lỗi Lỗi không thể chối từ mãi nên đành mở miệng ăn muỗng cơm đó. Hai người kẻ gắp, kẻ ăn vui vui vẻ vẻ. Lần đầu được Lỗi Lỗi tận tay làm cơm cho như vậy, cậu bạn ăn hết đồ ăn rồi mà vẫn cứ tiếc đứt ruột, biết vậy ăn chậm một chút nữa.
“Cậu còn đói hay sao mà tận tình vét sạch thế” Lỗi Lỗi buồn cười khi thấy cậu bạn cực khổ chén sạch mấy hột cơm còn sót lại, lấy muỗng húp không chừa một giọt canh.
“Hiếm khi cậu nấu cho tôi như vậy, biết khi nào mới được ăn thức ăn do cậu nấu nên tôi phải tranh thủ chớ” cậu bạn miệt mài vét sạch mấy cái hộp không thèm nhìn cô.
“Khi nào cậu muốn tớ sẽ nấu cậu ăn, đừng làm vậy nữa” cô kéo tay cậu bạn
“Thật??” Vương Tuấn đưa mắt ngây thơ
“Thật chứ, khi nào cậu muốn tôi điều sẽ nấu” nói xong câu mới biết bản thân lỡ lời, ái ngại nhìn sang chỗ khác. Thế quái nào tự dưng lại nói ra cái câu ấy không biết. Lỗi Lỗi đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng, rồi nhìn về nơi được lát toàn kính hướng ra công viên đầy những hoa là hoa. Lỗi Lỗi chợt nhìn cái người trước mặt
“Tâm trạng cậu thế nào rồi?”
“Từ khi cậu đến tâm trạng tôi đã tốt lên” Vương Tuấn bỏ chiếc hộp cuối cùng vào trong túi, ngước lên nở nụ cười đầy ấm áp.
Lỗi Lỗi một lần nữa đông cứng, cậu ta hôm nay nói toàn mấy câu gì đâu không.
“Khi nào anh cậu kết hôn, tôi có cần chuẩn bị gì không?” Vương Tuấn ngồi tựa vào ghế
“À, trước đó chúng ta phải cùng chụp album cưới nữa cơ” Lỗi Lỗi giải thích sơ lượt
“Khi nào?”
“Ngày kia, cậu có bận không?”
“Không, dù có cũng hoãn” cậu bạn nói một cách rất ư thản nhiên
Lại không biết nói tiếp chuyện gì, Lỗi Lỗi đành đưa mắt nhìn về phía công viên. Cảm giác đau buốt lại ập đến, Lỗi Lỗi hơi nhăn mặt, tay để phía sau, xoa xoa.
“Cậu làm sao thế?” Vương Tuấn lo lắng
“Không có gì” cô vội rụt tay lại
“Đưa tớ xem” cậu bạn chồm người dậy. Lỗi Lỗi hoản hốt
“Thật không cần. Khi nãy tớ bất cẩn trượt chân thôi”
“Trượt chân??” cậu bạn khó hiểu
“Vì một vũng nước”
Vương Tuấn không nói thêm câu nào, mặt nghiêm trang đi lại bàn làm việc, nhấc điện thoại “Vào phòng gặp tôi, gấp”
Cô thư ký gõ cửa, hối hả bước vào
“Có việc gì ạ”
“Mau dọn vũng nước làm Lỗi Lỗi ngã ngay lập tức, từ giờ còn xảy ra vụ việc tương tự thì đừng trách tôi” Vương Tuấn nghiêm giọng, mặt lạnh lùng.
“Dạ, giám đốc” cô thư ký nhanh chống đi ra ngoài.
Cậu bạn từ từ đi lại ngồi cạnh Lỗi Lỗi, giọng đầy quan tâm
“Đã bớt đau chưa? Tôi thoa dầu cho cậu”
“Không sao đâu, chuyện cũng không lớn gì cậu đừng làm to ra” tự dưng Lỗi Lỗi lại thấy vô cùng ngại với cô thư ký đó, cũng đâu phải do cô ấy làm cô té thế đâu mà lại bị la oan thế kia.
“Chuyện gì liên quan đến cậu điều rất quan trọng với tôi” Vương Tuấn lấy tay xoa xoa lưng cô. Lỗi Lỗi đưa mắt đầy kinh ngạc nhìn cậu bạn đang ân cần, dịu dàng xoa lưng mình.
Ai đó gõ cửa, bước vào
“Giám đốc, có bản thiết kế mới có rồi ạ”
“Đưa tôi xem” Vương Tuấn lật tập tài liệu, chăm chú xem xét. Dáng vẻ của cậu ấy khi làm việc đúng là rất ngầu nha. Lỗi Lỗi mắt không rời khỏi cậu bạn, làm cho cái người vào đưa tài liệu cũng phải trầm trồ ngạc nhiên. Cô gái đó là ai thế? Ngay cả khi làm việc giám đốc cũng không bảo cô ta ra ngoài, thật kỳ lạ, trước giờ người ra vào phòng này điều rất nghiêm ngặt, nhất là khi cậu ấy làm việc thì không một ai được vào trừ khi có hẹn trước, nhưng sao cô gái này lại…
Lỗi Lỗi cảm nhận được cái người kia đang nhìn mình một cách dò xét làm cô khó chịu vô cùng, cô cũng đâu phải người ngoài hành tinh hay sinh vật đang bị tuyệt chủng, có cần nhìn kỹ như thế không?
“Lỗi Lỗi” câu nói làm cô giật thót tim
“Cậu sang ghế đằng kia ngồi nghỉ ngơi đi” Vương Tuấn chỉ tay về chiếc ghế giám đốc của cậu ta. Lỗi Lỗi lập tức đứng dậy đi lại, ngồi đó một hồi chắc cô sẽ bị nhìn cho mòn da quá. Có cơ hội tốt như vậy phải lập tức lánh nạn.
Cô ngồi đung đưa trên chiếc ghế, bàn làm việc của cậu ấy đúng là ngăn nắp khó tưởng, có một khung hình được đặt trên đó, cô nheo mắt nhìn thật kỹ. Bức ảnh đó chụp một góc sân trường ngày xưa, cậu ta yêu trường đến vậy sao? Lỗi Lỗi đâu biết được rằng phía xa xa trong bức ảnh đó, có một cô gái mang nụ cười của cánh hoa mặt trời đang nô đùa chạy nhảy làm tim ai dao động.
“Cậu nhìn gì thế?” Vương Tuấn lại gần
“Cậu yêu trường đến đổi, chụp ảnh đóng khung để trên bàn làm việc cơ à?” Lỗi Lỗi quay sang, hai gương mặt gần như chạm vào nhau, Lỗi Lỗi bất giác lùi người né tránh nhưng lại bị Vương Tuấn níu chặt, không cử động được. Hai cặp mắt đối diện nhau, hai nhịp tim nhanh liên hồi
“Trong bức ảnh đó có người tôi yêu, mà mãi mãi không thể nào quên được” Vương Tuấn buông từng câu nhẹ nhàng như gió thoảng.
“Người đó chắc rất hạnh phúc khi nghe cậu nói như vậy” Lỗi Lỗi nhìn vào mắt cậu Vương kia
“Cậu chắc chứ?”
“Chắc”
“Nếu người đó là cậu, cậu có hạnh phúc không??”
“Tại sao lại hỏi như vậy?”
“Cậu trả lời đi”
“Tất nhiên, tớ… sẽ rất hạnh phúc”
Tối đó, Lỗi Lỗi nằm trên giường không ngừng suy nghĩ về những câu nói của Vương Tuấn, một mớ hỗn độn đang đè lên tâm trí cô, mơ hồ.
Ngày chụp ảnh cưới, Vương Tuấn đến đón cô. 4 người ngồi đối diện nhau trên bàn ăn, anh trai dùng vẻ mặt rất ư hình sự nhìn chàng trai đang ngồi cùng em gái mình. Vương Tuấn có hơi sợ hãi, lúc gặp mặt ăn cơm cùng gia đình Lỗi Lỗi cũng không áp lực như bây giờ. Cậu bạn quay sang Lỗi Lỗi
“Mặt tôi dính gì hay sao anh cậu cứ nhìn tôi mãi thế?”
“Anh ấy là như vậy đấy, cậu đừng quan tâm” Lỗi Lỗi liếc nhìn anh trai
“Anh có thôi bộ mặt đó không?” chị dâu huých tay anh một cái, nói nhỏ
Anh không nói không rằng, cúi đầu xuống ăn điểm tâm sáng. Chóc chóc lại nhìn lên làm cho Vương Tuấn nổi hết da gà. Đến địa điểm chụp ảnh, hai cô gái được đưa đi thay trang phục, trang điểm các kiểu, bỏ lại hai người đàn ông. Anh trai thay bộ âu phục xong, lại trừng trừng nhìn qua chỗ cậu Vương đang chỉnh lại áo, đúng thật rất đáng sợ đó.
“Cậu là gì với em tôi?” Anh trai lạnh lùng
“Dạ, tụi em là bạn” Vương Tuấn lễ phép
“Là bạn??? Đơn giản thế thôi sao”
“Dạ, cũng không hẳn” Vương Tuấn toát mồ hôi
“Không hẳn??? Vậy cậu với em tôi tóm lại là gì?”
“Dạ, em với cô ấy là…” là gì bây giờ nhỉ? Trong quan hệ giữa hai người chỉ một mình cậu ta đơn phương Lỗi Lỗi, còn cô thì chắc ít nhất chỉ xem cậu ấy là bạn, vậy thì giờ phải trả lời như thế nào mới trọn đây.
“Cậu thích em tôi???”
“Dạ???” Vương Tuấn giật mình
“Mau nói” anh vẫn giữ độ lạnh lùng
“Thật ra chỉ mình em đơn phương cậu ấy, cậu ấy hoàn toàn không biết” Vương Tuấn thật thà
“Sao cậu không nói với nó”
“Vì…vì cậu ấy vừa tổn thương trong tình yêu, em nói ra chỉ e mất cậu ấy”
“Ai cả gan làm em tôi đau lòng?” sắc mặt anh càng tệ hơn
“Em không thể nói với anh được khi chưa có sự đồng ý của cậu ấy. Mà chuyện cũng lâu rồi anh đừng nhắc lại khiến cậu ấy đau lòng”
“Còn cậu có thật lòng với em tôi không?”
“Em rất thật lòng, 5 năm trước cũng vậy, bây giờ vẫn vậy, sau này vẫn vậy” cậu bạn ánh mắt cương trực nhìn thẳng anh.
“Coi như tôi tin cậu. Sau này tôi mà biết được con bé bị cậu làm cho rơi nước mắt, cậu sẽ lãnh hậu quả” anh trai rất hài lòng về cuộc nói chuyện vừa rồi, xem như anh tin cậu con trai ấy một lần.
Chị dâu với trang phục cưới lộng lẫy bước ra, lể phục ôm sát người để lộ những đường cong tuyệt đẹp, tay cầm bó hoa tường vi trắng. Lỗi Lỗi theo sau, trang phục khoác trên người cô không ôm sát như cô dâu kia, mà là một bộ váy trắng xếp tầng, ngắn ngang mắt cá chân, tay cầm bó hoa mặt trời. Nếu hoa tường vi trắng đại diện cho một tình yêu trong trắng, thì hoa mặt trời sẽ đại diện cho một tình yêu chung thủy, sắc son. Cả hai bước ra tựa như những nữ thần trong truyền thuyết, làm say đắm ánh nhìn của hai chàng trai.
Cô dâu, chú rể sẽ được chụp trước, sau đó sẽ chụp cùng phù dâu, phù rể. Ngồi nhìn anh, chị mình hạnh phúc như vậy khiến Lỗi Lỗi cũng thấy vui lây, cậu bạn kế bên đang chỉnh lại cavat quay sang
“Cậu vui thế sao?”
“Tất nhiên, nhìn anh chị hạnh phúc như vậy, làm tớ cũng cảm động” Lỗi Lỗi cười híp mắt
“Sau này đám cưới của cậu sẽ hạnh phúc hơn như vậy”
Lỗi Lỗi tròn mắt ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng đã bị nhiếp ảnh gọi
“Phù dâu, phù rể mau ra đây, đến lượt các bạn rồi”
4 người, 2 cặp với hai sắc thái khác nhau. Một bên tình cảm mặn nồng, một bên ngại ngùng e thẹn. Làm cho thợ chụp ảnh liên tục nhắc nhỡ
“Phù dâu, phù rể có thể đứng gần nhau hơn không?”
“Hai bạn có thể nhìn nhau tự nhiên hơn được không?”
“Hai cặp nắm tay nào”
“Mặt gần nhau một chút”
“Tay phù dâu phải đặt lên ngực phù rể đi chứ, ai để lơ lững thế kia”
Chụp ảnh chưa bao giờ là khó như vậy, hai người bọn họ cứ loay hoay như gà mắc thóc. Cuối cùng bộ ảnh cũng hoàn thành, hết cả ngày trời. Anh bạn nào đó cứ có cảm giác như đang chụp ảnh cưới thật sự vậy, rất ư khoái chí, nhưng cũng đầy ngượng ngùng. Anh nhờ thợ chụp gửi riêng ảnh cho mình, đề rồi tối đến nhìn hình mà cười hạnh phúc. Bộ ảnh có một tấm anh rất ưng ý, là bức ảnh Lỗi Lỗi nhìn anh cười một cách rất hạnh phú, rất vô tư, là anh tưởng tượng hay đó là sự thật?
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN