Vợ ơi ! Em đâu rồi - Chương 9: Chút quan tâm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
136


Vợ ơi ! Em đâu rồi


Chương 9: Chút quan tâm


Ngày Lỗi Lỗi tốt nghiệp, gia đình không góp mặt được vì bận việc ở công ty, chỉ cử người mang hoa đến để chúc mừng, ba mẹ Lỗi Lỗi sợ cô tủi thân với bạn bè xung quanh nên đã lo lắng rất nhiều. Về phần Lỗi Lỗi cũng không mấy bận lòng, gia đình cô luôn bận rộn như vậy, biết làm sao được. Cuối cùng chỉ có mỗi bạn nhỏ Lạc Lạc đại diện cho tất cả đến tham dự buổi lễ. Không chỉ một mình, bên cạnh Lạc Lạc còn có một người khác-chính là cậu con trai mà Lạc Lạc vẫn thường nhắc. Đúng thật không tầm thường, khí chất toát ra từ người cậu ta làm cho người đối diện phải dè chừng, mỗi câu nói điều ẩn chứa một ý gì đó, giao tiếp với cậu ta không phải là đề tài dễ xơi. Cách cư xử nhẹ nhàng, điềm đạm, ánh mắt hài hòa, nụ cười tao nhã nhưng lại ẩn hiện vẻ uy nghiêm ngút trời. Lỗi Lỗi không giỏi đối diện với người như vậy, nhìn rất ôn nhu nhưng tiếp xúc rồi mới thấy ngạt thở. Người như thế chỉ hợp với Lạc Lạc còn với Lỗi Lỗi thì không, vì thế bạn nhỏ Lỗi Lỗi nghĩ nên tránh một chút, càng xa càng tốt. Lạc Lạc cứ ngỡ Lỗi Lỗi nhìn thấy mọi người ai cũng có người nhà đến chúc mừng lại tủi thân mà trốn đi chỗ nào đó khóc lóc. Lạc lạc chạy đi tìm cô bạn của mình, bắt gặp nhỏ đang ngồi đánh đu chân trên một tảng đá dưới gốc cây, Lạc Lạc bước nhanh đến
“Con hâm này, khi không lại chạy ra đây làm gì”
“Nói thật nha, tao rất áp lực khi đứng trò chuyện cùng người bên cạnh mày” Lỗi Lỗi thở dài
“Có gì áp lực, mày thấy tao không, rất bình thường. Mày yên tâm đi, người ta hiền lắm” Lạc Lạc thản nhiên
“Thì đó là người mày yêu nên không thấy được, còn tao thấy rất rõ, tốt nhất nên tránh xa”
“Thôi thôi, đi vào trong làm lễ đi kìa, tao sẽ bảo anh ấy không làm mày sợ nữa” Lạc Lạc kéo tay Lỗi Lỗi bước vào trong hội trường.
Hiệu trưởng nhà trường phát biểu đôi lời với sinh viên tốt nghiệp, đại diện bên phía sinh viên cũng lên sân khấu bày tỏ lòng biết ơn với tất cả giảng viên cùng nhà trường đã tận tình dìu dắt. Cầm trên tay tấm bằng mà cảm xúc lân lân, khó tả. Vui có, buồn có, xúc động có, tiếc nuối cũng có, hành trình gian lao mà ngày đầu cứ ngỡ sẽ không vượt qua nổi nhưng không ngờ vượt qua nhanh như vậy. Từ giờ không còn ngày ngày xách cặp đến trường, cũng không phải vất vả học bài thi, càng không phải lén lút gục đầu lên bàn mà ngủ gật, thay vào đó sẽ phải bon chen nhau để tìm được công việc làm, đua nhau xem ai thành công hơn, chạy theo cái gọi là hào quang để rồi một ngày mệt mỏi muốn một lần nữa được ngồi trong phòng học, được gục đầu lên bàn mà đánh một giấc, được cùng lũ bạn làm những trò điên khùng, được một lần nữa sống trong những tháng ngày không lo toan điều gì.
Bạn cùng phòng chạy đến chụp ảnh cùng Lỗi Lỗi, hai người nói nói cười cười, lại hẹn nhau sau này sẽ gặp lại
“Cậu định xin việc ở đâu” bạn cùng phòng hỏi
“Tớ chưa nghĩ đến, còn cậu?” Lỗi Lỗi hỏi lại
“Tớ vừa gửi đơn xin vào công ty sản xuất ô tô của Lâm Gia” bạn cùng phòng thành thật
“À, cậu cố lên nhé, tớ nhất định ủng hộ cậu hết mình” Lỗi Lỗi cười tươi. Cậu xin việc ở công ty nhà tớ đấy bạn nhỏ ạ, sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên rồi. Không cần cậu cứ ủ rủ lo lắng không gặp được tớ.
“Người nhà cậu không tới sao?”bạn cùng phòng ngó nghiêng vẫn chỉ thấy có mỗi Lạc Lạc nên vô cùng thắc mắc.
“Họ bận nên không đến được” Lỗi Lỗi vẫn giữ nguyên nụ cười
“Cậu không sao chứ?” bạn nhỏ lo lắng
“Làm sao được, Lỗi Lỗi có tớ rồi, đúng không?” Lạc Lạc nghe thấy câu hỏi liền bước nhanh đến cạnh Lỗi Lỗi, khoác tay nói giọng đầy khí thế với bạn cùng phòng.
“Đúng vậy, có mỗi nó thôi mà còn muốn thủng màng nhỉ, nhiều người đến chắc sẽ mệt lắm” Lỗi Lỗi quay sang Lạc Lạc cười tít mắt
Các cô gái túm tụm lại cùng nhau chụp ảnh, tạo mọi dáng trước ống kính, còn nhờ cả anh bạn đi cùng Lạc Lạc làm nhiếp ảnh gia, đứng giữa trời nắng chụp hình cho bọn họ. Nói nói, cười cười vui vẻ, đâu đó có một bạn nam xuất hiện, đứng trước mặt Lỗi Lỗi, điềm nhiên
“Bạn học này, chúng ta quen nhau nhá”
Câu nói làm cả bọn há hốc miệng. Ôi trời đất ơi, Lỗi Lỗi nhà chúng ta được tỏ tình sao??? Lỗi Lỗi thoáng chút ngạc nhiên, rồi lịch sự đáp lại
“Thật ngại quá, tớ không thể đồng ý”
“Tại sao? Tớ không xứng với cậu à?” bạn nam hỏi lại, giọng có chút nóng giận
“Thật xin lỗi, tớ không có ý đó, tớ…”
“Cậu thật cao ngạo, được tỏ tình còn không biết cảm động lại còn bày vẻ thanh cao. Bị người ta bỏ rồi, giờ có người chịu thiệt để đi quen còn bày đặt từ chối” bạn nam cao giọng mắng thẳng Lỗi Lỗi, chặng ngang câu nói. Cả đám ngay người, vừa mới cảm xúc dâng trào khi có một nam sinh can đảm ngỏ lời giờ thì hình tượng sụp đổ. Bây giờ lại còn tồn tại loại người vô duyên đến vậy sao, tỏ tình không được, mất thể diện quay sang mắng người à.
“Cậu ngay từ đầu đã không có tư cách đứng đây nói chuyện với cô ấy” Vương Tuấn tay cầm hoa, ánh mắt kiên định hướng về phía Lỗi Lỗi đang đứng.
“Anh là ai?” bạn nam ấy quay sang, ý định tiếp tục mắng người
“Cậu không cần biết, chỉ cần rời khỏi đây” Vương Tuấn lạnh lùng
“Anh có biết tôi là ai không?” nam sinh cao giọng
“Tôi không cần biết, càng không muốn biết” Vương Tuấn điềm đạm
“Hừm, nói cho anh biết, tôi là con trai của chủ tịch công ty Lương Gia, anh không có tư cách xen vào chuyện của tôi” nam sinh hùng hồn tuyên bố.
“Ừ, thì sao” Vương Tuấn mặt vẫn không chút biểu cảm
“Anh có tin với thế lực của Lương Gia chúng tôi có thể bóp nát anh không?”
“Không” Vương Tuấn thản nhiên
“Anh…”
“Tôi không biết cậu là ai, cũng không cần biết Lương Gia gì gì đó, nhưng tôi biết nếu cậu dám bén mãn đến gần Lỗi Lỗi, xúc phạm cô ấy một lần nữa, công ty Lương Gia nhà cậu khó lòng giữ vững” Vương Tuấn cắt ngang lời, ung dung quay sang Lỗi Lỗi
“Xin lỗi vì đến trễ” Vương Tuấn trao bó hoa vào tay Lỗi Lỗi, tươi cười
“Không…không sao” Lỗi Lỗi nhận hoa, lại có phần bất ngờ về phản ứng của Vương Tuấn, cậu ấy vì cô mà đấu khẩu với cái người kia sao, mà làm cách nào cậu ấy biết hôm nay cô tốt nghiệp mà mua hoa đến.
“Hai người được lắm, để xem hậu quả các người khinh thường Lương Gia thế nào” nam sinh tức tối bỏ đi, không quên buông lại một số câu chửi tục tiểu. Mà chủ tịch Lương Gia gì đấy thật đáng thương nhỡ, có cậu con trai không biết có làm nên việc hay không, giờ chỉ thấy dựa vào danh tiếng của gia đình mà tát quai tát quái.
Mọi người cùng nhau dùng cơm trưa, mấy cô gái tụm lại nói chuyện xôm tụ bỏ mặt hai chàng trai ngồi bơ vơ. Đoạn, Lạc Lạc lại quay sang cười một cái với cậu con trai kia. Vương Tuấn cùng cậu bạn của Lạc Lạc ngồi nhìn hai cô gái nào đó bằng cả tình yêu thương trong đáy mắt. Dùng cơm xong, Lạc Lạc theo anh bạn đó ra về, bạn cùng phòng cũng có người đến đón, Lỗi Lỗi lại được Vương Tuấn đưa đến một nơi bí mật
“Lỗi Lỗi, tớ đưa cậu đến một nơi”
“Nơi nào?”
“Bí mật” Vương Tuấn cười híp mắt
Cậu bạn chạy xe cẩn thận, tránh làm cho ai đó bên cạnh đang ngủ say phải giật mình. Nơi Vương Tuấn muốn đưa Lỗi Lỗi đến là một bãi biển nằm cách xa thành phố, ở đó rất yên tĩnh, lại rất đẹp, có thể xem là món quà cậu ấy tặng cô. Do nhận được tin báo bất ngờ của Lạc Lạc, Vương Tuấn không kịp chuẩn bị món quà gì ý nghĩa, đành chở cô bạn ra biển ngắm cảnh, vốn Lỗi Lỗi rất thích biển nên đây cũng tạm xem là món quà đáng tặng.
Khi nghe Lạc Lạc báo tin hôm nay Lỗi Lỗi tốt nghiệp, cậu bạn đang xem mấy mẫu thiết kế mới của công ty, tức tốc gạt qua một bên, tay cầm vest, tay cầm chìa khóa xe nhanh chóng bay người ra khỏi văn phòng, làm cho mấy nhân viên cũng giật mình.
“Lỗi Lỗi, cậu dậy đi” Vương Tuấn nhẹ nhàng lay cánh tay Lỗi Lỗi
“Hửm, tới rồi hả?” Lỗi Lỗi ngơ ngác, mặt còn ngáy ngủ “Aaaaa, biển kìa, chúng ta đi biển sao?” Lỗi Lỗi tỉnh hẳn người khi nghe tiếng rì rào của sóng biển, một màu xanh trong vắt, bao la phủ kín trước mặt.
“Ừm, cậu thích không?” Vương Tuấn nhìn cô bạn đang háo hức nhìn ra biển
“Thích, thích lắm” Lỗi Lỗi cười hớn hở mở cửa xe, chạy về phía những con sóng đang xô vào bờ.
Cô nàng bỏ giày, rồi bước chân xuống nước, mát thật đấy. Lỗi Lỗi cười tít mắt quay đầu vẫy tay với Vương Tuấn đang chậm chạp đi tới, ánh mắt đó nụ cười đó một lần nữa làm tim ai xuyến xao.
“Cậu xem” Lỗi Lỗi xòe tay, trong tay là một vỏ óc nhỏ xíu với màu sắc bắt mắt
“Đội nón vào, cẩn thận nắng đấy” Vương Tuấn tay cầm một cái nón rồi đội lên cho cô. Lỗi Lỗi mĩm cười rồi lại chạy xuống nước, cậu bạn đứng trên bãi cát trắng mắt không rời khỏi bạn nhỏ đang tung tăng nô đùa trước mặt. Cậu biết không, tôi đã luôn ao ước được bên cậu như thế này, chỉ đơn giản là được nhìn cậu thế thôi.
“Vương Tuấn, mặt cậu sao đỏ vậy?” Lỗi Lỗi đi lại gần, lo lắng hỏi
“Tôi không…s”
“Tớ xem” Lỗi Lỗi cắt ngang, đưa tay lên trán cậu ấy, hành động nhanh bất ngờ làm ai đó không khỏi giật mình.
“Cậu sốt rồi này, chúng ta mau đến bác sĩ khám nhanh lên” Lỗi Lỗi đi nhanh giày rồi kéo tay Vương Tuấn
“Không sao, cậu cứ chơi thỏa thích đi, tôi ngồi nghỉ xíu là hết thôi” Vương Tuấn không nở nhìn cô gái trước mặt vì mình mà mất vui trong ngày đáng nhớ hôm nay.
“Cậu thế này mà còn lo cho tớ làm gì, sức khỏe quan trọng hơn” Lỗi Lỗi kiên quyết kéo cậu bạn lên xe “Tớ sẽ lái xe, cậu ngồi nghỉ đi”
“Cậu biết lái?” Vương Tuấn ngạc nhiên
“Không. Nhưng anh tớ có chỉ tớ vài lần rồi, cậu yên tâm” Lỗi Lỗi lạnh lùng tuyên bố, ai đó có chút lo sợ.
Lỗi Lỗi lái xe theo sự chỉ dẫn của anh cô trước đây, đồng thời có sự hỗ trợ tận tình của chàng trai kế bên.
“Cậu trả số lại”
“Tăng tốc nhanh một chút”
“Đạp thắng, đạp thắng”
“Mở đèn xi-nhan, Lỗi Lỗi”
“…”
Chuyến xe lần đầu tiên ồn ào đến như vậy, ai đó bị bệnh nhưng vẫn cố gắng gào thét chỉ dẫn. Lỗi Lỗi ngoan ngoãn làm theo không chút khó chịu. Cuối cùng cũng đến nhà Vương Tuấn, cậu bạn ở một căn hộ tại chung cư, căn phòng rộng vừa đủ, trang trí nhã nhặn với màu trắng làm chủ đạo, một bộ sofa màu ngà được đặt tại trung tâm căn nhà, bên phải là nhà bếp, bên phải là phòng cậu ấy, kế bên là phòng sách và làm việc. Lỗi Lỗi cẩn thận dìu Vương Tuấn đến ngồi trên sofa, rồi đi lấy một ly nước cho cậu bạn.
“Nhà cậu có tủ thuốc gia đình không?” Lỗi Lỗi nhìn Vương Tuấn
“Không” Vương Tuấn uống một hóp nước
“Vậy tớ sẽ đi mua thuốc cho cậu, cậu ở nhà nằm nghỉ đi” Lỗi Lỗi quay người đi
“Không cần đâu, tôi nghỉ một chút sẽ hết, cậu đừng bận tâm” Vương Tuấn cố nói với theo nhưng Lỗi Lỗi cố ý không nghe thấy mà đi thẳng. Lúc nãy trên đường đi lên nhà, Lỗi Lỗi có thấy một quầy thuốc, cô nhanh chân đi đến. Tiện đường ghé ngang một siêu thị gần đó mua một ít nguyện liệu về nấu cháo giải cảm cho cậu bạn.
Đến nhà, Vương Tuấn đã thiếp đi trên ghế sofa, Lỗi Lỗi đi lại đưa tay lên trán người đang nằm trên ghế xem cơn sốt như thế nào, hình như nóng hơn lúc nãy, cô lo lắng, thế này có cần đến bác sĩ không đây.
“Tôi nghỉ một lát sẽ hết, cậu đừng lo” Vương Tuấn bất ngờ lên tiếng làm trái tim Lỗi Lỗi muốn lọt ra ngoài, rõ ràng là đang ngủ, vậy sao lại biết cô đang ở đó.
“Tôi cảm nhận được cậu đang ở đây” Vương Tuấn như nghe hết mọi suy nghĩ của cô, trả lời lại mà không thèm mở mắt
“Cậu nghỉ ngơi đi” Lỗi Lỗi cúi người xoa xoa đầu cậu bạn, giống như lúc cô bị bệnh mẹ cũng làm như vậy, rất dễ chịu.
Để cậu ấy ngủ, cô nhẹ nhàng đi chuẩn bị nồi cháo giải cảm. thoáng chóc mùi thơm đã nghi ngút nhà, cô cẩn thận nêm nếm rồi đi dọn dẹp mớ đồ bày bừa trên bếp. Sống một mình nhưng hình như cậu ấy rất ngăn nắp, nhà cửa rất sạch sẽ không lung tung bừa bộn như một số người.
Chập tối, Vương Tuấn tỉnh dậy, cơn sốt cũng không suy giảm bao nhiêu, đưa mắt nhìn quanh căn nhà, không thấy bóng dáng Lỗi Lỗi đâu, có chút hụt hẫng dâng lên trong lòng. Cuối cậu cũng không vì tôi mà ở lại. Cậu bạn lê chân nặng nhọc trên sàn, lấy một ly nước rồi quay về ghế, ngồi tựa đầu vô định nhìn lên trần nhà.
“Cậu dậy rồi sao?” Lỗi Lỗi từ cửa bước vào, tiến lại chỗ Vương Tuấn
“Cậu…cậu chưa về” Vương Tuấn mở to mắt ngạc nhiên
“Về sao được, cậu bệnh như vậy, ở nhà một mình không ai chăm sóc, nhỡ bị gì làm sao. Tớ thấy rác nhà cậu đầy rồi nên đi vứt hộ cậu thôi” Lỗi Lỗi giải thích
Vương Tuấn vỡ òa hạnh phúc, lúc này chỉ muốn lao vào ôm chặt cô gái trước mặt một cái nhưng cô gái đã đứng bật dậy, đi về phía nhà bếp, làm ai đó xụi mặt
“Tớ có nấu cháo giải cảm cho cậu này, cậu mau ăn rồi uống thuốc”
“Ohm” cậu bạn tiếc nuối, nặng nề lê thân ngồi vào bàn ăn
Húp một muỗng cháo, cậu ta lại thất thanh
“Ôi, ngon quá, lần đầu tiên tôi ăn cháo lại ngon như vậy”
“Cậu thôi đi, chỉ là cháo bình thường thôi mà, có cần hân hoan thế không?” Lỗi Lỗi ngồi đối diện có hơi ngượng ngùng.
“Thật đó, cháo bình thường tôi ăn không ngon như vậy” cậu ấy lại húp một muỗng nữa “Có khi là do cậu nấu nên mới ngon không chừng” Vương Tuấn nói bâng quơ.
Lỗi Lỗi vờ như không nghe thấy, nhìn vào khoảng không gian bên ngoài cửa sổ. Thành phố đã lên đèn rồi. Ánh đèn thật huyền diệu.
“Thuốc tớ để trên bàn, cậu ăn xong rồi uống đi cho hạ sốt. Khuya nếu bị sốt nhiều hơn thì phải đến bệnh viện ngay” Lỗi Lỗi tỉ mỉ dặn dò
“Uhm, tôi biết rồi” Vương Tuấn húp thêm một muỗng cháo
“Giờ tớ phải về rồi, nếu có gì cậu cứ điện cho tớ” Lỗi Lỗi đứng lên, bước khỏi bàn ăn.
Có chút gì đó không cam lòng, hiếm khi mới được ở cạnh cậu ấy, giờ cậu ấy lại bỏ về như vậy, không được, nhất định không được.
“Khụ khụ, Lỗi Lỗi, tôi thấy choáng quá” Vương Tuấn lảo đảo đứng dậy, tay ôm miệng ho một hơi, rồi khó nhọc hít thở. Lỗi Lỗi hốt hoảng chạy tới đỡ lấy cậu bạn, lo lắng
“Cậu không sao chứ? Mau lại ghế ngồi xuống”
“Tôi thấy mệt quá, a chống mặt quá” Vương Tuấn tay ôm đầu
“Không sao chứ, cậu đừng làm tớ sợ” Lỗi Lỗi bị ai đó hù cho muốn đứng tim, liên tục hỏi.
“Không sao, không sao, cậu cứ về đi. Không biết cậu về rồi, tôi phải xoay sở thế nào, mà chắc không sao đâu, nặng lắm là ngất xỉu thôi, tôi không sao đâu, cậu về đi” Vương Tuấn nói một tràn, kèm theo trận ho dài phía sau. Lỗi Lỗi không đành lòng bỏ mặt cậu ấy như vậy
“Tối nay tớ sẽ ở lại đây với cậu, nên cậu đừng lo lắng”
“Làm sao thế được, cậu về đi, tôi không sao đâu”
“Không sao cái gì mà không sao, cậu bị bệnh nặng như vậy mà còn nói không sao, mau vào phòng nghỉ ngơi ngay cho tớ” Lỗi Lỗi tức giận, kéo cậu bạn vào phòng.
Ai đó đạt được mục đích nên ngoan ngoãn nằm trên giường, cố nén nụ cười. Đợi cho cô gái ngây thơ nào đó ra khỏi phòng, Vương Tuấn giãy đành đạch, lăn qua lộn lại, vui mừng, hạnh phúc không tả được. Không ngờ có một ngày cô ấy lại đi lo lắng cho mình, ôi cảm giác thật tuyệt. Cơn sốt cũng dần theo cảm xúc vui vẻ mà hạ xuống, Lỗi Lỗi bên ngoài dọn dẹp tươm tất mọi thứ, rồi nhè nhẹ mở cửa vào phòng, sờ tay lên trán Vương Tuấn, cơn sốt đã giảm đôi chút, đáng yên tâm thêm một chút rồi. Cô nhỏ giọng gọi điện về nhà báo hôm nay sẽ ngủ lại nhà Vương Tuấn vì cậu ấy bị bệnh mà không ai chăm sóc. Mẹ nghe thấy thế nén vui mừng, dặn dò một số thứ rồi tắt máy. Không ngờ tình cảm của hai đứa lại tiến triển nhanh như vậy, hy vọng sẽ sớm được phát thiệp hồng. À mà phải thông báo cho “chị xui tương lai” một tiếng mới được. Rồi tối hôm đó, có hai người phụ nữ, một ở nước ngoài, một trong nước nói chuyện xuyên quốc gia cả một buổi, vui vui vẻ vẻ hài lòng.
Về phần hai bạn nhỏ của chúng ta, Vương Tuấn nằm trên giường nhắm mắt vờ ngủ, Lỗi Lỗi ngồi trên ghế chăm chú nhìn cậu bạn. Hai người im lặng như vậy, rất lâu sau
“Cậu lấy đồ của tôi mà thay” Vương Tuấn vẫn không mở mắt
“Không cần đâu” Lỗi Lỗi trả lời theo phản xạ
“Dù gì cậu cũng ngoài biển cả buổi rồi, hơi muối lên sẽ rất khó chịu, chi bằng lấy đồ của tôi mà thay” Vương Tuấn ngồi dậy, tiến về tủ đồ, lấy một bộ đưa cho Lỗi Lỗi.
“Thật…”
“Mau thay đi” Vương Tuấn dí bộ đồ vào tay Lỗi Lỗi không cho cô phản kháng
Thì đành thay thôi, cãi nhau cũng không lại cậu ấy. Với lại người cô bị hơi muối của biển dính vào đúng là rất khó chịu. Thay xong, nhìn lại mình trong gương, chẳng khác nào mấy người theo phong cách hiphop, quần rộng thùng thình, tay áo còn dài hơn cả tay cô, nhìn tới nhìn lui vẫn rất buồn cười. Lỗi Lỗi nén ngại ngùng ra khỏi nhà tắm, Vương Tuấn không còn ở trong phòng, cậu ấy đi đâu rồi nhỉ?
Lỗi Lỗi đi sang phòng sách, Vương Tuấn đang ngồi trên bàn làm việc xem gì đó. Lúc ấy, cậu ta trông rất ngầu, thật sự lần đầu tiên Lỗi Lỗi mới chứng kiến một hình ảnh Vương Tuấn như vậy, cậu ấy thật là người thuộc giới tính thứ ba chứ???
“Cậu vào phòng nghỉ đi” Vương Tuấn nói, mặt vẫn không nhìn lên
Lỗi Lỗi mãi nhìn cậu bạn mà không nghe thấy câu nói kia, đến khi câu nói lặp lại một lần nữa mới giật mình
“À, tớ ngủ ở sofa được rồi”
“Vào phòng tôi ngủ đi, tôi sẽ ngủ ở đây, cậu không cần lo”
“Sao thế được, cậu đang bệnh, ai lại ngủ như vậy”
“Giờ cậu muốn thế nào?” Vương Tuấn gập tập tài liệu trên tay lại, đưa mắt nhìn cô gái đứng trước cửa
“À, tớ sẽ ngủ ở sofa, cậu ngủ trong phòng” Lỗi Lỗi chỉ tay về sofa
“Nhà tôi chỉ có mỗi cái chăn trong phòng, cậu ngủ ngoài sofa sẽ lạnh lắm đấy” Vương Tuấn đứng dậy, chân bước về phía Lỗi Lỗi “Chi bằng tôi và cậu cùng ngủ trong phòng vậy, khỏi tranh giành” Vương Tuấn kéo tay cô. Hai người cùng nhau nằm trên giường, không ai nói ai câu gì, có một cảm giác bối rối len lõi đâu đây. “Biết vậy khi nãy cương quyết ngủ ở phòng sách coi bộ không khó xử như bây giờ”-Vương Tuấn thầm nghĩ rồi lăn mình sang trái. Lỗi Lỗi lăn sang phải, bất ngờ chạm mặt nhau, hai người nhìn vào mắt đối phương, vô định, nhịp tim tăng lên liên hồi, cứ như vậy, lâu thật lâu…
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN