Với Chị Là Đùa Nhưng Với Em Thì Không!! - Chương 2: Ốm !!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
167


Với Chị Là Đùa Nhưng Với Em Thì Không!!


Chương 2: Ốm !!


Yêu nhau đã được 1 tháng. Cậu thường xuyên đặt hàng thức ăn gửi đến cho cô, chỉ cần cô nói thèm cái gì là cậu liền mua. Ghét đứa nào, cô cũng tâm sự với cậu, cậu thường xuyên thức đêm để nghe cô tâm sự. Nhiều lần 2 người gọi video call cho nhau, cô khoe tóc mới, quần áo mới với cậu, cả son mới, … Cậu toàn chê xấu như điên. Cô cắt tóc ngắn, bị cậu gọi điện mắng cho một trận, nói cái gì mà cắt đi xấu như ch*. Cô biết cậu không có ý xấu, tại vì cậu thích cô để tóc dài, với cả cô từng nói với cậu, con gái mà quyết định cắt đi mái tóc của mình tức là đã phaitrải qua 1 việc có ảnh hưởng rất lớn đến tâm lí, vì với con gái, họ rất coi trọng mái tóc của mình. Có lẽ vì thế mà cậu lo lắng, không muốn cô cắt. Phương cũng chỉ thấy mấy chị cắt rất đẹp nên cắt theo, chứ chẳng có lí do gì khác cả.
P: Chị đau bụng, hic.
N: Sao mà đau bụng, hay ăn gì linh tinh rồi.
P:……Không phải….

N: Hay..

N: ..Lại tới tháng.
N: …
P: Ừ.
N: Đau.. lắm không?? Bị mấy ngày rồi?Uống thuốc chưa? Đợi mua cho nhé?
P: Thôi khỏi, đợi em mua xong gửi từ đấy về tận đây, thì khỏi luôn rồi.
N: Lâu thế đâu.

P: Thôi không cần mua.
N: Vầng..
N: Cố lên!!
P:Ừ.
N: ;).
—–9h đêm—–
N:Ê
P: gì??
N: Uống nhiều nước vào, ăn dứa, đặt cho rồi đấy mai ra mà nhận.
P: Làm gì??
N: Bảo ăn thì cứ ăn đi!

P: Để làm gì mới được chứ??
N: Nhiều lời!!
P: Biết rồi, khác ăn.
N: Ừ, ngoan .
—-12h—-
N: Chưa đỡ à??
P: Hic hic, vẫn đau lắm, không ngủ nổi.
N: Cố đi!! Giờ này còn chưa ngủ.
P:Em khác gì, vẫn onl face được còn gì.
N:…… Đấy là việc của người ta. Không cần quản.

P:Ru chị ngủ đi!
N: Không!!
P: Lâu rồi không nghe giọng em, hát đi cho chị ngủ, đi mà!!
* Đã xem* ~ Nhưng không trả lời.
P: Hát bài..” Có những chiều” của Thái Đinh với Minh Cari ý.
N: Bảo là không!!
P: Giờ có hát không?
N: ……..

N: 1 bài thôi!
Nguyên đã gửi cho bạn 1 tin nhắn thoại.
Cô đeo tai nghe, từ từ thưởng thức bản nhạc nhẹ. Tiếng hát khàn khàn mới vỡ giọng của cậu cất lên: “Rồi một chiều cuối thu.
gió may
thả vào nỗi nhớ…”.
« Đọc đoạn này các bạn nghe bài ý đi cho hợp tâm trạng 😀 »
Từng lời cậu hát sao lại dịu dàng đến thế, khiến cô say mê lim dim dần dần chìm vào giấc ngủ, những cơn đau cũng bớt dần. Có vài đoạn cậu hơi lạc giọng. Đến phần mà cô cho là hay nhất, chờ đợi để hòa mình vào bản nhạc: “Liệu rằng em có nhớ về anh
Có biết rằng anh
Vẫn đang một mình
Ngồi giữa bao người
Rồi cà phê cũng nguội ngắt
Tàn thuốc gần tắt
Mà em vẫn nơi phương trời….”

______1 h 37______
Nguyên: Hoạt động 2 phút trước.

Dạo gần đây trời bắt đầu mưa rất nhiều.
N: Sao về muộn thế??
P: Tại trời mưa mà không mang ô.
N: Não để chưng à, sao không mang ô.
P: Biết đâu là mưa, mà sao dám nói chị thế hả, muốn ăn đập à, ranh con.
N:……..
P: Còn không xin lỗi.
N: Xin lỗi!!
Cậu đang khó chịu . Nhưng lại…không nói….

– Lại mưa, ư ư tao không mang ô. Hic~ Phương rên rỉ, nhìn con bạn, Hân cũng không mang. Nhưng nó có bạn trai đến đón.
– Hí hí, bye, tao về trước đây.
– Đồ trọng sắc khinh bạn, Cút!! ~ cô nhìn con bạn đang tay trong tay cùng người yêu, tủm tỉm nhìn nhau mà thấy tủi thân.
Tin nhắn.
N: Thế về kiểu gì??
P: May có thằng bạn che ô về cùng, hề hề.
N: “Thằng” á?? Sao chị lại đi với con trai??
P: Ơ!!??
N: Không có lấy 1 đứa con gái đưa về À!!???
P: Sao em gắt thế, ừ đấy, không có con gái, phải nhờ con trai, giỏi thì em ra mà che cho chị. To mồm.
N: Em…
Cô nói thế nhưng không có ý gì cả, chỉ là lỡ miệng chứ cô biết cậu ở xa như thế, chỉ vì đón cô trời mưa về mà phải đi mất 1 ngày xuống tận đây. Cô cũng không cần.
Hôm nay trời lại mưa, mưa to, nước chảy từ trên mái trường xuống tầm tã. Lần này cô mang ô, sau bao lần rút kinh nghiệm bị cậu mắng. Nhưng mưa to quá, gió thổi mạnh. Một mình lom khom chống chọi với gió bão, ô che như không che, gió hất ngược ô, làm ướt sũng người cô. Cả ô tô với xe máy đi qua bắn đầy nước vào người, nước vào cả mồm đến. Lại tiếp tục cố gắng đi về phía trước với tia hy vọng nhỏ nhoi được ngâm mình trong bồn tắm nước nóng.” Ư, nước nóng chờ chị. ÁT CHÙ!!” Bụi bay đầy mắt, đau muốn khóc. Một luồn gió mạnh lại thổi thẳng vào mặt cô, hất tung cái ô đập mạnh vào mặt Phương rồi bay về phía sau. Bị ô đập vào mặt làm cô đau đớn, cơ thể đã kiệt sức mắt bắt đầu mờ đi, xung quanh không còn nghe tiếng gì nữa, chỉ còn tiếng gió vù vù bên tai. Cô thiếp đi. Cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, như được ai đang bế lên vậy. Sau khi tỉnh lại, thấy mình đã ở trong phòng, thở không ra hơi, người nóng hừng hực . Mẹ cô bê 1 bắt cháo gà vào, mùi thơm nức mũi, cô thấy đằng sau mẹ còn có ai đó nữa, nhưng mỏi quá, không nhìn rõ. Người đó nói gì với mẹ rồi bỏ đi.”Chắc là bố, mọi khi đi làm tận tối mới về mà, hôm nay..sớm thế” Phương nghĩ thầm. Cô buồn ngủ. Mẹ nhấc cô ngồi dậy, mắt không mở ra nổi. Từng thìa cháo được đưa vào miệng cô, rồi chảy xuống họng, cô nuốt. Ăn xong lại ngủ.
Lúc này trời đã sáng, cô nghe thấy tiếng mẹ gọi điện xin phép cho cô nghỉ học. Cô nằm dậy. Tỉnh táo hơn.
– Dậy rồi à?? Ngủ nữa đi cho đỡ mệt.~ Mẹ cô nói.
– Thôi, con không ngủ nữa đâu.
– Thế ăn gì mẹ nấu cho.
– Ăn cháo, hì.
– Ừ nằm đấy nghỉ đi, mẹ đi nấu lúc, xong ngay, nhá.

– Vầng!! ~Cô rút điện thoại ra, thấy tin nhắn cậu nhắn từ tối qua. Dài thướt tha.
N: Phương ơi!! Về chưa??
N: Phương!!
N: Chị ơi!!
N: Trả lời em đi, chị Phương.
N: Phương!!
N: Con kia!!
N: Đi đâu rồi, sao không trả lời.
N: Phương ơi, chị đâu rồi??T_T
N: Chị xảy ra chuyện gì rồi, Phương ơi??
N: Lại dầm mưa về chứ gì??, bảo mang ô đi cơ mà, chị đâu rồi. Trả lời em đi.
N: Sao không trả lời, giận em à, đừng, lần sau em sẽ không mắng chị nữa , Phương ơi, em xin lỗi mà. Phương.
N: Phương, giận thật à, người ta xin lỗi rồi mà, sao giận dai thế, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, ngàn lần xin lỗi mà.
N: Chị yêu ơi! Em xin lỗi.
N: Nguyên xin lỗi, đừng giận nữa.
…..

N: Sao vẫn không trả lời. Xảy ra chuyện gì rồi.
○ Bạn đã lỡ cuộc gọi của Nguyên○
○ Bạn đã lỡ cuộc gọi của Nguyên○
Kèm theo đó là 2 mấy cuộc gọi nhỡ từ cậu. Vậy mà cô để chế độ im lặng vì trong giờ học phải tắt máy. Cảm thấy có lỗi với nhóc con quá trời.
– Ớ ,Phương!! Sao đấy con??~ Đang định nhắn cho cậu thì bố chạy vào phòng, mặt ngơ ngác hỏi, trên người vẫn bộ quần áo trắng sơ mi hơi nhăn như mới đi làm về.
– Ớ, giờ bố mới đi làm á??~ Phương đặt điện thoại xuống, hỏi bố.
– Ốm à con, sao lại ốm thế??~ Bố ngồi xuống cạnh Phương.
– Bố không đi làm à??Muộn rồi đấy!!
– Bố thích đi khi nào trả được, bố con mà, ai dám phạt bố chứ!!Hè hè!!
– Sếp phải làm gương cho nhân viên chứ!
– Ui rùi, thế hôm qua lại dầm mưa chứ gì??
– Vầng , con mang ô nhưng mưa to quá, vẫn ướt.
– Thế làm thế nào mà về được đến nhà?
– Dạ, con tưởng bố đón con…~ Đang định nói tiếp, thì mẹ bê bát cháo vào:” Cháo đây, dậy ăn đi Phương ơi!”
– Vầng…
Thế hóa ra người tối qua không phải bố, vậy là ai nhỉ?? Cô thắc mắc.
P: Chị có bị gì đâu thằng này.
Sau khi đọc tin nhắn của cô, cậu trả lời lại ngay.
N: Phương à??
P: Ừ, chị đây, tại tối qua dầm mưa nên giờ ốm nặng này.
N: Ốm á, lại quên mang ô à??chị sao thế?? sao suốt ngày quên??đã nhắc thế rồi cơ mà!!
P: Chị mang, nhưng mưa to, vẫn ướt.
N:….
N: Thế giờ ốm??
P: Ừ!!
N:…. Mai nghỉ !! Không đi học nữa!!~ cậu nói như ra lệnh.
P: Nghỉ làm gì?? Mai vẫn đi.
N: Ốm thế còn đi học làm gì??

P: Ở nhà chán lắm, mai đi cơ.

N: Ở nhà đi, đừng ương!!

P: Chán lắm!!!
N: ~_~

P: Tắt máy đeee, đang học mà cứ nhắn tin thế à?

N: Vầng, cấm đi học đấy.

P: Biết thế.
Thế nhưng đến tối, cô lại lên cơn sốt. Người nóng hổi. Bố mẹ bảo mai nghỉ học, nhưng cô không nghe. Cả cậu nói cô cũng không nghe.
N: Mai nghỉ đi, mai em nhắn tin với chị, khác không chán.

P: Không.

N: Nghỉ đi mà ,nghe em.

N: Nhỡ mệt quá ngất ở lớp thì sao? Làm phiền đến người khác lại phải đưa về ,ảnh hưởng tới giờ học của cả lớp .Đi cũng chẳng khác gì không đi, vạ vật trong lớp. Đã thế còn đang mùa mưa, nhỡ lại mắc mưa nữa lại ốm thêm cho. Bảo nghỉ là nghỉ!!!Cấm cãi!!!

P: …..Nhưng!!!
N: Không nhưng nhị gì cả!!
P: ….

N: Có nghe không??
P: Ok!
Tự nhiên lại đồng ý cậu nhanh thí làm cậu hơi nghi. Nhưng chắc tại cậu xin nhiều quá nên thuyết phục được chị. Cậu yên tâm hơn, khi cô đồng ý ở nhà. Cả đêm ấy cậu không ngủ, trằn trọc suy nghĩ, trong lòng vẫn hơi lo, muốn gặp cô, xem tình hình của cô thế nào. Nhưng để đến nhà cô thì xa quá, cậu lại không biết đường, đã thế ngày mai vẫn phải đi học, còn đúng bài quan trọng. Nhưng lại muốn gặp cô, lòng bồn chồn, lo lắng không yên. Cuối cùng mất cả đêm để nghĩ xem có nên đi không.
– Ơ ?? Sao dậy sớm thế con?? Hôm nay nghỉ thì ngủ thêm đi.~ Mẹ thấy cô dậy đánh răng vội hỏi.
– Con … Thôi con đi học cơ.~ Phương nghĩ một hồi, vẫn quyết định đi học, mặc cho cả cậu và bố mẹ không cho.

– Thôi nghỉ ở nhà đi, mệt thế đến lớp chịu sao nổi, hả con??
– Con đã bảo không nghỉ mà! Con đi học cơ!!
Cuối cùng vẫn đòi đi học…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN