Yêu Hận Tựa Như Núi - Phần 23
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
173


Yêu Hận Tựa Như Núi


Phần 23


Mặc dù không muốn rời khỏi bệnh viện trong lúc Hoài đang bệnh nặng thế này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy Nghiêm nói đúng. Hơn nữa, bây giờ em tôi vẫn nằm trong phòng ICU, tuy không có ai được vào thăm nhưng hàng ngày còn có ý tá tận tình chăm sóc. Cho nên tôi đã đồng ý đến nhà Nghiêm ở trong thời gian chờ sinh.
Có điều, anh ta không đưa tôi về biệt thự cũ mà mua cho tôi hẳn một căn hộ chung cư trong khu đô thị cao cấp, thuê một bác sĩ riêng chăm sóc sức khỏe cho tôi hàng ngày, còn thuê cả một chị giúp việc chuyên dọn dẹp nấu ăn. Tóm lại, tôi như một kẻ nhà quê một bước lên mây, bỗng dưng được hưởng thụ những thứ mà dù có nằm mơ tôi cũng không mơ nổi.
Hôm anh Nhân đưa tôi đến nhà mới, tôi vẫn ngơ ngác không tin được, cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn khắp nơi rồi hỏi anh Nhân: “Anh ơi, từ giờ em ở đây ấy ạ?”.
“Ừ. Ở đây rộng rãi, muốn gì thì cứ xuống tầng 1 là cái gì cũng có. Em cần thêm gì thì cứ bảo anh, anh mang đến cho”.
“Không, ý em không phải thế ạ. Ý em là nhà này rộng với đẹp quá, em không dám ở đâu. Anh thuê cho em một phòng trọ bình thường thôi ạ”.
Anh Nhân nhìn vẻ mặt sợ hãi của tôi, bật cười: “Em định để con trai của tổng giám đốc Vĩnh Nghiêm ở một phòng trọ bình thường hả? Em có biết bố của con em giàu đến thế nào không?”.
Nói xong, không chờ tôi trả lời, anh Nhân đã tiếp tục: “Ở Hà Nội này có bao nhiêu bất động sản của Vĩnh Nghiêm, anh còn không đếm hết được. Những sản phẩm trong nhà, từ đồ điện tử, gia dụng, đến cả chăn gối trong phòng ngủ của em cũng là của Vĩnh Nghiêm. Tiền thì anh Nghiêm có thiếu gì, mua cho con anh ấy một trăm căn chung cư thế này còn được, em bảo giờ em mang con anh ấy ra phòng trọ ở thì anh ấy có nghe không?”.
“Dạ”
“Thế nên em cứ thoải mái ở đây đi, không phải ngại gì cả, hàng ngày còn có bác sĩ và người giúp việc chăm sóc em. Miễn sao giờ em với đứa bé cứ khỏe mạnh là được. Còn về tiền hay điều kiện vật chất thì em không phải lo, việc ấy với anh Nghiêm đơn giản thôi”.
Trước đây tôi đã biết Vĩnh Nghiêm là tập đoàn rất lớn, nhưng bởi vì tôi không thể tưởng tượng ra số tiền lớn đến mức nào nên chỉ nghĩ đến vậy mà thôi. Bây giờ nghe anh Nhân giải thích tôi mới hiểu bố của con tôi giàu đến mức tiền tiêu 10 đời không hết. Mà như vậy, lại càng khiến tôi có cảm giác mình sắp trở thành một người mẹ phú quý nhờ con vậy.
Tôi nghĩ ngợi một lát rồi cũng phải gật đầu: “Vâng. Nếu anh ấy đã muốn em ở đây thì em sẽ ở đây”.
“Ừ. Trong thời gian này em nên hạn chế ra ngoài, hoặc có việc bắt buộc ra ngoài thì cứ gọi anh đến, anh đưa em đi. Với cả còn một chuyện nữa rất quan trọng, em phải ghi nhớ kỹ nhé”
“Vâng, việc gì hả anh?”.
“Trước giờ em đã nói với ai việc em mang thai chưa?”.
“Chưa ạ. Chỉ có các bác sĩ khám cho em thì mới biết, còn lại em chưa nói với bất kỳ ai cả”.
“Có chắc không?”
“Vâng, chắc chắn ạ”.
“Ừ, thế thì tốt”. Anh Nhân gật đầu: “Bây giờ con của em có liên quan rất lớn đến Vĩnh Nghiêm. Mà anh cũng từng nói với em rồi, với gia đình anh Nghiêm, chuyện có con ngoài giá thú là một điều tối kỵ. Cho nên em tuyệt đối không bao giờ được tiết lộ ra ngoài chuyện em có quan hệ với anh Nghiêm, chuyện về đứa bé càng không được phép nói. Giữ kín được việc này không những có lợi cho anh Nghiêm, mà còn tốt cho cả em và đứa nhỏ nữa, em hiểu không?”.
“Vâng, em biết rồi. Em sẽ không nói ra đâu”
“Em phải nhớ kỹ đấy. Ngày nào mọi chuyện chưa bị lộ thì ngày đó em còn được an toàn, anh Nghiêm cũng vậy”.
Những lời nhắc nhở của anh Nhân khiến cho tôi nhớ lại lúc ở trong Huế, người muốn hại Nghiêm lại chính là chị gái ruột của anh ta. Ý thức được tầm quan trọng của việc này nên tôi không phản đối, chỉ hỏi:
“Vậy lúc em sinh con xong, em và con em phải rời khỏi đây ạ?”.
“Cái đó anh cũng chưa rõ, chưa thấy anh Nghiêm nói gì. Thôi nói chung ngày tháng còn dài, 5 tháng nữa em mới sinh, từ giờ đến lúc đó đợi anh Nghiêm suy tính kỹ càng rồi mới nói tiếp được”.
“Vâng ạ. Em biết rồi. Em cảm ơn anh”.
“Ừ, anh về đây, có gì cần hỏi hay không biết thì cứ nói với anh nhé”.
“Vâng”
Thế là những ngày tiếp theo tôi ở lại căn chung cư đó, ngày ngày có bác sĩ đến hướng dẫn chăm sóc sức khỏe thai kỳ và dạy tôi một vài tư thế yoga nhẹ nhàng cho mẹ bầu, kèm theo đó lúc rảnh rỗi còn có thể nói chuyện với chị giúp việc nên dù thường xuyên phải ở trong nhà thì cũng không đến nỗi quá nhàm chán.
Chị giúp việc kia cũng từ quê mới lên, tên Sen, rất thật thà chất phác, tôi cảm thấy có thể tin tưởng được nên hay tâm sự những chuyện linh tinh về mình. Đôi lúc, chị Sen cũng hỏi tôi:
“Này, chị hỏi cái này không phải thì em bỏ qua cho chị nhé, đừng có giận chị đấy”.
“Vâng”
“Thế chồng em đi công tác xa à? Sao từ hôm chị đến tới giờ là gần hai tuần rồi chưa gặp bao giờ”.
Tôi ngượng ngùng cười: “Vâng, anh ấy đi công tác, bận nên ít về lắm”.
“Hôm trước chị tưởng cái chú Nhân đó là chồng em chứ, mãi đến gần đây mới biết là không phải. Chú Nhân đó là người thuê chị mà”.
“Vâng, anh ấy là bạn của chồng em ạ”.
Chữ ‘chồng’ này nói ra khiến tôi cảm thấy rất ngượng miệng, cũng không dám nhìn thẳng chị Sen mà chỉ giả vờ lơ đãng quay đi nơi khác. May mà chị ấy không phát hiện ra, chỉ bảo:
“Ừ, bầu bí mà ở nhà một mình cũng vất vả. Nhưng bù lại chắc chồng em cũng có điều kiện, thuê hẳn bác sĩ riêng với chị đến đây chăm sóc em như thế tức là cũng quan tâm em lắm đấy. Bé này của hai người là bé đầu hả?”.
“Vâng ạ. Bé đầu”.
“Trông em xinh như thế kiểu gì sinh con ra cũng đẹp. Trộm vía”.
Tôi cười cười không đáp, chỉ ậm ừ vài câu rồi nói sang những chuyện vụn vặt ở quê. Chị Sen cũng có hoàn cảnh na ná giống tôi, nhà nghèo quá, lại có bố và đứa em bị ảnh hưởng bởi chất độc màu da cam nên chị ấy rất vất vả, không lấy chồng, năm nay hơn 40 tuổi rồi mà vẫn cứ ở vậy, một mình đi làm kiếm tiền gửi về quê nuôi bố nuôi em.
Nói chuyện với chị Sen một lúc thì tôi mới vào trong phòng, đóng cửa lại rồi gọi điện thoại cho vị bác sĩ điều trị chính cho em tôi. Sau khi hỏi thăm tình hình của Hoài, bác ấy nói:
“Vẫn tốt, ổn cả, cháu đừng lo. Bình thường là khoảng thời gian này sẽ tỉnh lại rồi, nhưng sức khỏe của em cháu hơi yếu nên sẽ tỉnh lại muộn hơn. Hàng ngày tôi vẫn qua kiểm tra cho em cháu, không có gì đáng lo cả. Việc tỉnh lại cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi”.
“Vâng ạ. Dạo này cháu hơi bận, ít ghé qua viện được, tiền nộp chi phí điều trị cháu vẫn chuyển khoản đều vào tài khoản bệnh viện. Nhờ bác quan tâm giúp đỡ em cháu ạ”.
“Ừ, bác có nghe nói rồi. Đang có em bé mà vẫn phải kiếm tiền thế chắc vất vả lắm đúng không? Cứ cố lên nhé, sắp qua giai đoạn khó khăn rồi”.
“Vâng ạ, cháu biết mà. Cháu cảm ơn bác rất nhiều, nếu không có bác thì cháu cũng không biết làm sao nữa. Cháu cảm ơn bác ạ”.
“Chữa bệnh cho bệnh nhân là trách nhiệm của tôi, cháu đừng khách sáo. Cứ thoải mái lên, giúp được gì tôi sẽ giúp”.
“Vâng ạ. Nhờ bác lúc nào em cháu tỉnh, bác gọi điện báo cho cháu một tiếng nhé, hay là có vấn đề gì bác cũng nói với cháu nhé”.
“Được rồi, cứ yên tâm. Có tiến triển gì tôi sẽ thông báo”.
Cúp máy xong, tôi định ngủ trưa một lát, nhưng chắc do lao động chân tay đã quen, giờ ở nhà không nên dư năng lượng, nhắm mắt mãi mà không thể chợp mắt nổi.
Tôi vào Zalo tìm kiếm linh tinh, sau đó bỗng dưng lại mở đến tin nhắn của tôi và Nghiêm vào 3 tháng trước. Khi đó ở trên du thuyền, tôi thắc mắc vì sao trong tủ quần áo ở phòng tôi lại có nhiều váy vóc thế, hỏi anh ta tôi có thể lấy một cái được không. Tin nhắn cuối của Nghiêm từ lúc đó cho đến bây giờ vẫn y nguyên một dòng: Thích thì lấy. Ấu trĩ.
Nghĩ lại hồi đó mới thấy hàng ngày cùng anh ta tập xe đạp điện, ăn kem, đi Ferrari ra đến biển, cùng xem phim, ngồi câu cá, cùng đi ca nô đến đảo và bắt tôm hùm,… những ký ức ấy thật đẹp, giống như hai người bạn tìm được sự đồng điệu trong tâm hồn vậy.
Nhưng có lẽ anh Nhân nói đúng, giữa tôi và Nghiêm lúc đó cùng lắm chỉ là cảm mến, yêu và kết hôn thì chắc chắn không phải. Sau đó, vì có chuyện ngoài ý muốn ở đêm đó xảy ra, và cả những gượng ép ở sau này nên phần cảm mến đó đến bây giờ cũng chẳng còn nữa. Giữa tôi và Nghiêm bây giờ chỉ có trách nhiệm, ràng buộc và miễn cưỡng, cho nên anh ta chỉ sắp xếp cho tôi cuộc sống ổn thỏa nhất, ngoài ra không gặp, không liên lạc là đúng, có phải không?
Tôi thở dài thườn thượt mấy tiếng, nằm đến 3h chiều thì cũng không ngủ được nữa, đành bò dậy bảo chị Sen đi mua cho tôi mấy chậu xương rồng. Chị Sen hỏi tôi muốn mua xương rồng làm gì, tôi mới nói ở nhà mãi cũng buồn nên trồng cho vui. Thế là chị ấy đi Grab ra Hoàng Hoa Thám mua cho tôi gần 10 chậu xương rồng đủ loại, còn mua cả cho tôi mấy con cá bảy màu. Tôi thích nên lập tức bỏ nó vào một cái bình thủy tinh trong suốt, ngày ngày ngồi ở phòng khách tưới xương rồng ngắm cá.
Tôi cứ đinh ninh rằng đàn cá này sẽ nhanh chóng đẻ ra một lũ cá con, nhưng chẳng hiểu sao nuôi mà nó cứ c.hế/t dần c.hế/t mòn, đến ngày thứ 4 thì một đàn cá hơn chục con chỉ còn lại 4 con, trong đó có một con cũng ngắc ngoải sắp bơi ngửa, tôi thấy thì buồn không chịu được.
Vì sợ con cá đó c/hế.t nên tôi cứ ngồi cả buổi nhìn bình cá, đến tối, chị Sen chuẩn bị về rồi mới nhắc tôi: “Thôi, đừng buồn nữa, em vào phòng ngủ đi. Nó mà c/hế.t thì ngày mai chị ra Hoàng Thoa Thám mua cho em một đàn cá khác, cá này nghe bảo cũng khó sống, kệ nó thôi ấy mà”.
“Nhưng nuôi nó c/hế.t thế này thương lắm. Thà đừng nuôi nữa, để người khác nuôi thì nó còn được sống”.
“Ôi không phải đâu, cá này là người bán người ta cho thuốc, không phải cá tự nhiên nên sức đề kháng yếu lắm. Người bán người ta phải làm thế thì mới bán được nhiều chứ. Thôi nghe lời chị đi, vào phòng ngủ đi, mai chị đi mua cá khác cho”.
“Vâng, em biết rồi”.
Nói là nói thế, nhưng sau khi chị Sen về rồi tôi vẫn ngồi thu lu ở ghế sofa, mắt dán vào mấy con cá, ngồi đến hơn 10h thì tự nhiên lại nghe tiếng lạch cạch mở cửa.
Cứ tưởng chị Sen quên gì nên quay lại lấy, không ngờ lúc quay đầu lại thì là Nghiêm. Tự nhiên anh ta đến nên tôi rất ngạc nhiên, ngẩn ra một lúc mới nói:
“Ơ… anh đến đấy à?”
“Ừ”. Nghiêm hơi liếc qua vòng bụng tôi, lúc này con trai chúng tôi đã được gần 5 tháng, chiếc bụng phẳng phiu của tôi đã có chút nhô lên: “Làm gì mà giờ còn chưa ngủ?”.
“Tôi ngồi ngắm cá. Ở nhà buồn quá nên có nuôi mấy con cá, nhưng chẳng hiểu sao càng nuôi thì nó lại càng ngót dần. Ngày nào cũng phải vớt mấy con cá c.hế/t vứt đi”.
“Không có thiết bị sục oxy sao cá sống được?”.
“Sục oxy gì cơ à?”.
Anh ta đi lại gần, nhìn bể cá chỉ có lèo tèo vài con của tôi: “Cô nghĩ dưới nước tự nhiên có oxy đấy à? Muốn cá sống thì lấy đũa khoắng nước lên, như thế thì cá mới có oxy để hô hấp”.
Mặc dù hơi nghi ngờ, nhưng tôi vẫn chạy xuống bếp lấy đũa khoắng nước theo lời anh ta nói. Nghiêm thấy tôi cứ ngồi khoắng nước mãi thì hơi buồn cười, bảo: “Khoắng thế được rồi đấy, để đó mai làm, đi ngủ đi”.
Lúc này tôi mới nhớ đến anh ta: “À… anh ăn gì chưa? Trong bếp có thức ăn, anh có muốn ăn không?”.
“Ăn rồi, đến đây để ngủ thôi”
Động tác khoắng nước của tôi lập tức khựng lại, không nghĩ Nghiêm đến đây để ngủ nên hơi rất ngạc nhiên. Nhưng dù sao thì có anh ta ở bên cạnh cũng tốt, không phải tốt cho tôi mà là tốt cho con tôi, chị bác sĩ riêng của tôi đã nói để đứa trẻ phát triển tốt nhất thì nên được hưởng trọn vẹn cả tình yêu thương của cả mẹ và bố. Nếu người cha có thể trò chuyện với bé mỗi ngày, thông qua thính giác và xúc giác, con có thể cảm nhận được sự hiện diện của người bố, như vậy sẽ rất có lợi cho sự hình thành và phát triển tâm lý, tình cảm của con ngay khi còn trong bụng mẹ.
Vì vậy nên tôi không thắc mắc nữa, chỉ đặt que đũa xuống, đứng dậy rồi đi vào phòng. Nghiêm cũng đi cùng tôi, lúc nằm lên giường, chúng tôi vẫn mỗi người mỗi góc. Tôi thì ngại không biết nói chuyện gì, còn anh ta thì cũng im lặng, mãi một lúc rất lâu sau đó, Nghiêm mới lên tiếng:
“Con…”. Chữ con này anh ta hơi nhấn nhá, giống như chưa thuận miệng, nhưng rất nhanh sau đó đã nói tiếp: “Biết đạp chưa?”.
“Ừm… hình như là cũng có rồi. Mấy ngày này tôi thấy như có gì đó búng búng trong bụng, chị bác sĩ nói hiện tượng đó là con đạp. Nhưng em bé còn nhỏ nên cảm giác vẫn chưa rõ ràng lắm”.
“Chừng nào đến kỳ siêu âm lại?”
“Sang tuần sau ạ”.
Nghiêm gật đầu: “Bác sĩ cũng đã trao đổi với tôi rồi. Chị ấy nói một đứa trẻ muốn phát triển bình thường thì không chỉ có sự tương tác riêng với người mẹ, mà còn cần có cả bố. Cho nên từ giờ thỉnh thoảng tôi sẽ đến đây. Cô không có ý kiến gì chứ?”.
“Không ạ. Tôi cũng hy vọng anh có thể đến, không phải vì tôi, mà vì con. Tôi cũng như anh, rất muốn con có thể phát triển bình thường như những đứa trẻ khác. Thỉnh thoảng anh đến để con nghe được giọng của anh, thế là quá tốt rồi”.
“Ừ. Cần thứ gì thì cứ nói với tôi, hoặc có thể nói với Nhân”.
“Vâng”.
Sau đó, không khí trong phòng lại chìm vào yên lặng. Bé con trong bụng tôi hình như ban nãy nghe được giọng của bố thì đã thức dậy, bắt đầu búng búng vào bụng tôi mấy cái, lúc ấy, tôi rất muốn bảo Nghiêm thử sờ tay lên bụng tôi mà xem, nhưng lại cảm thấy như thế hơi nhanh, mà cũng rất ngại, thế nên chần chừ một lúc rồi lại thôi.
Tôi bảo: “Thỉnh thoảng tôi muốn đến bệnh viện thăm em tôi, có được không?”.
“Ở đây cô quen nhiều người không?”.
“Có vài người thôi ạ. Mấy chị ở quán café trước tôi làm, các cô chú giúp việc trong biệt thự của anh, anh Nhân, cả hội bạn của anh hôm đi biển nữa”
Nói xong, tôi lại nhớ ra thêm một người nên bổ sung: “À đúng rồi, còn có cả mẹ hai của anh. Trước đây chị ấy có gọi điện thoại cho tôi mấy lần, lần nào cũng hỏi về anh”.
Đầu mày Nghiêm khẽ nhíu lại, nhưng anh ta không hỏi tôi chị Ngọc đã nói gì. Nghiêm chỉ bảo: “Bây giờ bụng còn nhỏ, cô ra ngoài cũng được. Nhưng để một vài người cô quen biết chuyện cô mang bầu thì cũng rắc rối. Làm thế nào cảm thấy an toàn thì đi”.
“Vâng, tôi sẽ mặc áo rộng một chút, bây giờ trời sắp sang thu rồi, mặc mấy kiểu áo che bụng chắc là không vấn đề gì”.
“Biết đặt hàng trên mạng không?”.
“Có ạ. Tôi biết đặt hàng trên facebook mà”.
“Ừ”.
“…”
“Ngủ đi”
Lúc này, mắt tôi đã bắt đầu ríu lại, tôi gật gật đầu, cũng khẽ nói: “Vâng, chúc anh ngủ ngon”.
Sau đó thì tôi ngủ thẳng một giấc đến tận khi trời sáng, mở mắt dậy đã là 10 giờ. Tôi theo thói quen sờ lên bụng một lúc, cảm nhận được con cựa mình bên trong mới yên tâm dậy rửa mặt rồi ra ngoài.
Lúc ra đến phòng khách mới thấy Nghiêm chưa đi, anh ta đang hì hụi lắp đặt một bể cá mini, bên trong còn có cả cây thủy sinh gì đó. Tôi hơi ngạc nhiên, rảo bước đi lại gần:
“Anh mua bể cá lúc nào thế?”.
“Mới bảo Nhân đem đến lúc sáng. Loại nhỏ này vừa tiện vừa gọn”. Anh ta đổ nước vào bên trong, lại chỉ chỉ vào máy sục oxy, giải thích: “Tiết kiệm sức lao động cho cô, dùng máy sục oxy này thay cho dùng đũa khuấy”.
Tôi nhìn bốn con cá trong bình thủy tinh đã ngửa cả bụng lên, nghĩ nghĩ vài giây mới phát hiện ra tối qua cái gã này lừa tôi. Anh ta rõ ràng biết có thể dùng máy sục oxy, vậy mà còn bảo tôi cầm đũa khuấy.
Tôi vừa tức mà cũng vừa buồn cười, nhưng trong nhà còn có chị Sen đang lạch cạch nấu nướng nên chỉ dám nói: “Lần sau anh mà bảo tôi làm gì thì còn lâu tôi mới làm nữa. Uổng công tôi hôm qua khuấy đến mỏi nhừ cả tay, thế mà hôm nay mấy con cá vẫn c.hế/t”.
Nghiêm mặt mày tỉnh bơ, dùng vợt lấy một đàn cá bảy màu khác đem bỏ vào trong bể cá mini: “Đền cho cô lại 25 con đây. Nhớ nuôi cho tốt, nếu còn làm cá c.hế/t nữa thì tôi tháo máy sục oxy, để cô cầm đũa khuấy cả ngày”.
Tôi bĩu môi: “Tôi đã bảo tôi biết lên mạng đặt mua đồ đấy. Anh mà tháo máy sục oxy thì tôi sẽ mua cái khác đẹp hơn. Còn lâu tôi mới dùng đũa khuấy”.
Anh ta hơi bật cười: “Thông minh hơn nhiều rồi nhỉ?”.
Vừa nói đến đó thì chị Sen từ trong bếp chạy ra, gọi chúng tôi vào ăn sáng. Giờ ấy đã gần 10 rưỡi, chắc là chị Sen định nấu cả ăn sáng lẫn ăn trưa luôn nên chuẩn bị một bàn ăn đầy ắp, ngoài những món đồ bổ cho bà bầu ra thì còn có mấy thứ giống kiểu mồi nhắm, cả hai lon bia ướp lạnh.
Chị ấy vẫn giữ thói quen giống ở quê, có đàn ông ở nhà là phải chuẩn bị đồ nhắm và bia rượu thế này làm tôi cũng thấy hơi ngại, mà cũng hơi buồn cười nữa.
Nghiêm cũng không nói gì cả, anh ta không động đến bia mà chỉ lẳng lặng ăn cơm, thỉnh thoảng đẩy những món đặt ở xa tôi không với được về phía tôi, xong xuôi thì ra phòng khách uống trà thêm một lát rồi mới rời khỏi.
Đợi Nghiêm đi rồi, chị Sen mới chạy lại chỗ tôi nói: “Ôi chồng em đẹp trai thật đấy. Cao ơi là cao. Mãi hôm nay mới gặp được cậu ấy, đúng là đẹp cả đôi nhỉ? Cả vợ cả chồng đẹp như thế thì sau con của hai người chắc phải ngang diễn viên mất thôi”.
Tôi cười cười, uống một ngụm nước ép táo: “Anh ấy thì đẹp trai, nhưng em có đẹp đâu. Hy vọng sau này sinh con ra sẽ giống anh ấy, như thế mới đẹp với cao được. Em chỉ có hơn mét sáu thôi”.
“Hơn mét sáu là được rồi, chị đây còn chưa được mét rưỡi đây này. À mà chồng em làm gì? Tưởng hôm nay chủ nhật nghỉ, thế mà về rồi lại đi luôn thế?”.
“Vâng, anh ấy về tối qua, ngủ được một đêm xong hôm nay lại phải đi làm luôn chị ạ. Anh ấy làm bên đồ gia dụng thôi”.
“Ừ, thôi thế là được rồi. Vợ chồng trẻ, đều cao ráo khỏe mạnh, yêu thương nhau, có nhà cửa ổn định, có điều kiện kinh tế, lại có con nữa. Thế là nhất rồi đấy. Đời người hạnh phúc cũng chỉ đến thế thôi mà”.
Có lẽ người ngoài cuộc như chị Sen chỉ có thể nhìn câu chuyện ở một khía cạnh phiến diện nên mới nhận xét như vậy, còn sự thật bên trong có cay đắng thế nào thì chỉ có người trong cuộc hiểu. Tôi không giải thích, chỉ ậm ừ mỉm cười rồi uống hết ly nước ép táo, chị Sen cũng không hỏi thêm, dặn dò tôi thêm mấy câu rồi quay người đi vào dọn dẹp.
Ngày hôm sau, anh Nhân mang đến cho tôi rất nhiều quần áo váy vóc, có những bộ đồ giấu bụng, cũng có những chiếc váy bầu rất xinh xắn, toàn là những thương hiệu cao cấp và vừa với số đo của tôi cả.
Nhận đồ của Nghiêm nhiều thế này tôi vẫn có cảm giác ngại, nhưng anh Nhân cứ bảo bây giờ những việc Nghiêm sắp xếp đều tốt cho tôi và con tôi, thế nên tôi cũng đành phải nhận. Sau đó mấy hôm thì chọn một bộ mà tôi cảm thấy vừa vặn và có thể giấu bụng nhất, đứng trước gương xoay đi xoay lại mấy vòng, cảm thấy dù bầu 5 tháng nhưng trông tôi gần như chẳng khác gì trước đây, tôi mới dám đi ra ngoài.
Gần một tháng không bước chân ra đường, giờ được ra nhìn phố xá xe cộ tấp nập mà tôi như kiểu chim vừa mới sổ lồng vậy. Tôi ngửa đầu lên trời hít vào một hơi thật sâu, sau đó bắt một chiếc Taxi đến bệnh viện thăm Hoài, em tôi chưa tỉnh nhưng tôi tiếc thời gian được gặp nó nên vẫn cứ ở đó cả ngày, còn chạy đi chạy lại mua thêm bỉm và đồ dùng cá nhân các kiểu để gửi vào phòng ICU.
Trôi qua thêm mấy ngày nữa cũng đến kỳ siêu âm tiếp theo của tôi, hôm đó tôi cứ ngỡ anh Nhân sẽ đến đưa tôi đi, nhưng người đến lại là Nghiêm. Anh ta vẫn theo thói quen cũ, khi nhìn thấy tôi thì sẽ liếc xuống bụng tôi một cái. Tôi mặc đồ giấu bụng khá tự tin nên còn quay trước mặt anh ta một vòng:
“Anh thấy thế nào? Nhìn có phát hiện ra đang mang bầu không?
Nghiêm không trả lời, chỉ hỏi: “Cô tăng mấy cân rồi?”.
“Hình như tôi chưa tăng được cân nào. Vẫn số cân y như cũ”.
“Ăn uống kiểu gì thế?”
“Tôi vẫn ăn bình thường mà, món nào bổ tôi đều ăn hết, không nghén nên không chê một cái gì. Chẳng hiểu sao lại không tăng cân”.
Anh ta im lặng một lát rồi nói: “Đến bệnh viện tiện kiểm tra dinh dưỡng xem”.
“Vâng”.
Tôi nghĩ tuy Nghiêm không thích tôi, thậm chí không thích cả đứa bé trong bụng tôi, nhưng ít ra anh ta cũng là mẫu đàn ông trưởng thành, có trách nhiệm. Như anh ta đã nói, ý trời đã như vậy, không thể bỏ đứa nhỏ thì cũng nên sinh nó ra đàng hoàng, lành lặn khỏe mạnh. Những việc gần đây anh ta làm cho mẹ con tôi cũng đang thể hiện rất rõ điều đó. Vì thế nên tôi rất vui, suốt quãng đường đến bệnh viện cứ đưa tay lên bụng sờ con mãi.
Nghiêm đưa tôi đến bệnh viện quốc tế lần trước đã đến khám, anh ta đi bằng cửa dành riêng cho khách VIP, vào khu VIP. Không rõ là vì bệnh viện này đắt đỏ hay vì chúng tôi đi vào giờ vắng khách mà cả một dãy nhà to không hề có bóng bệnh nhân nào cả, chỉ có một vài bác sĩ và y tá.
Giám đốc bệnh viện đến tận nơi để đón tiếp Nghiêm, bắt tay anh ta: “Nghiêm đến rồi đấy à?”.
“Vâng. Cháu đưa bạn đến khám”
“Ừ. Chú có nghe rồi, từ hôm qua cũng đã dặn nhân viên không tiếp nhận khách cho ngày hôm nay nữa. Cả khu này giờ chỉ toàn những người thân tín, có thể tin tưởng được, người lạ hay khách hàng cũng không có đâu. Cháu cứ yên tâm”.
“Vâng”.
“Để chú đưa cháu vào phòng siêu âm”.
Lúc đó, tôi mới hiểu sức mạnh đồng tiền có thể lớn đến mức nào, sau này biết Nghiêm là cổ đông lớn nhất đầu tư bệnh viện quốc tế này, cho nên mới được hưởng những ưu đãi đặc biệt như vậy, tôi lại càng cảm thấy giữa chúng tôi thật sự không hề tương xứng.
Tôi lẽo đẽo đi theo Nghiêm vào phòng khám, ở đây có một bác sĩ siêu âm cho tôi và hai y tá phụ trách việc ghi chép, đưa tôi lên giường nằm, hỗ trợ bôi gel lên bụng tôi, còn nhẹ nhàng hỏi tôi có chỗ nào khó chịu hay không.
Tất nhiên là tôi chỉ gượng gạo lắc đầu, sau đó lại tập trung nhìn màn hình siêu âm, lặng lẽ ngắm con tôi. Thật may là sau khi kiểm tra xong, bác sĩ kết luận em bé trong bụng tôi vẫn phát triển bình thường, cân nặng đạt tiêu chuẩn, tạm thời chưa phát hiện dị tật gì, nhưng phần nhau thai đã càng ngày càng xâm lấn sâu hơn vào cơ tử cung.
Nghiêm gật đầu, cũng không hỏi nhiều về việc nhau cài răng lược nặng thế này có nguy hiểm hay không nữa. Anh ta bảo y tá đưa tôi đi khám dinh dưỡng, còn mình thì đến phòng giám đốc ngồi nói chuyện, lát sau thì đưa tôi về.
Tối hôm ấy, Nghiêm vẫn ăn cơm và ngủ lại, chúng tôi nằm chung giường nói vẩn vơ vài chuyện linh tinh. Sau đó, bỗng dưng anh ta lại hỏi tôi:
“Em của cô thế nào rồi?”.
“Bác sĩ bảo con bé vẫn thế, nhưng sẽ tỉnh lại sớm thôi. Cách đây mấy hôm tôi có đến bệnh viện, các y tá ở trong phòng ICU cũng bảo thế”. Nói tới đây, tôi lại cảm thấy mình không hỏi han anh ta thì cũng hơi bất lịch sự nên bảo: “Anh Nhân nói anh bận lắm hả?”.
“Công việc lúc nào cũng bận. Nhưng vẫn sắp xếp được thời gian đến đây. Không cần phải lo”.
“Vâng. Anh thích nghe nhạc gì?”.
Nghiêm khẽ cau mày: “Để làm gì?”.
“Để tôi mở nhạc thai giáo. Tôi không biết phải mở bài nào nên hỏi anh”.
Anh ta ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Bản violin giống hôm trước cô chơi trên tàu đi. Nhạc đó có phải nhạc thai giáo không?”.
“Có, bác sĩ bảo nghe những nhạc nhẹ nhàng như thế cũng tốt cho em bé. Để tôi mở cho con nghe”.
Nói xong, tôi nhanh tay tìm bản nhạc đó ở youtube, nhưng chẳng hiểu sao tiếng nhạc cứ có vẻ không thích hợp. Chọn tới chọn lui một lúc cũng không tìm được người chơi violin ưng ý, Nghiêm thấy vậy mới đưa điện thoại cho tôi:
“Mở cái này đi”.
“Cái gì đây ạ?”
“Hôm trước Vũ có thu âm lại lúc cô chơi đàn rồi gửi cho tôi, tôi chưa xóa”.
Tôi hơi ngạc nhiên nhìn màn hình điện thoại của anh ta, chần chừ một lúc rồi cũng ấn nút Play. Khi tiếng nhạc vang lên, đúng thật đó là bản nhạc mà tôi đã chơi trên du thuyền, trong đó có lẫn cả tiếng gió biển và tiếng người huyên náo lúc đầu, sau đó thì chỉ còn nghe mỗi tiếng kéo đàn của tôi.
Bé con trong bụng tôi hình như cũng thích bài nhạc này nên khẽ cựa mình rồi đá vào thành bụng tôi mấy cái. Tôi theo thói quen tủm tỉm cười, lại đưa tay xoa bụng mình, lát sau lại cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình nên tôi quay sang, bắt gặp Nghiêm đang nhìn bụng tôi đăm đăm.
Mặt tôi bất giác đỏ bừng, ấp úng nói: “Sao thế ạ?”.
“Lại đây”.
“Dạ?”
“Bảo lại thì lại đi”.
Không biết anh ta sẽ làm gì, nhưng chắc là không ăn thịt tôi được nên tôi vẫn nhích người lại. Lúc cả hai ở gần nhau, Nghiêm chần chừ một lúc rồi cũng đưa bàn tay to lớn của mình lên, đặt trên bụng tôi.
Trái tim tôi cũng bất giác đập hẫng đi một nhịp, xúc giác ở từng ngón tay chạm đến da thịt giống như có điện, làm tôi cảm thấy tê tê ngưa ngứa, còn có chút xa lạ không quen, nhưng trong lòng lại lén lút vui mừng rất khó tả.
Anh ta im lặng, tôi cũng im lặng, chỉ có đứa nhỏ trong bụng là thích thú đấm đá, lăn lộn hết bên này đến bên kia. Cử động như vậy tôi đoán là Nghiêm cũng sẽ cảm nhận được, nhưng anh ta vẫn không nói gì cả, trầm mặc rất lâu.
Mãi rất lâu sau anh ta mới khẽ nói: “Ở trong bụng cô, con đang đạp đấy à?”.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (6 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN