Yêu Hận Tựa Như Núi
Phần 34
Gã người Việt tên Quân kia nhìn chằm chằm tôi một lượt rồi lại cười phá lên: “Hai người quen nhau à?”.
Nghiêm cũng cười, nhưng bộ dạng của anh ta vẫn bình lặng như núi, chẳng biết trong nụ cười đó có bao nhiêu thật lòng: “Có hứng thôi”.
“Bảo sao mấy năm nay không thấy tổng giám đốc Nghiêm đến Casino này chơi bài, giờ tự nhiên lại xuất hiện ở đây. Hóa ra là vì người đẹp. Không những bỏ ra 100 nghìn mua người đẹp qua đêm, giờ còn sẵn lòng chơi một ván bài trị giá 500 nghìn đô để chuộc người, đúng là anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân. Khâm phục, khâm phục”.
“Thú vui của đàn ông đôi khi chỉ có vậy thôi”.
“Thú vui này đúng là rất nhiều người có tiền cũng không thể chơi nổi”. Quân thu lại nụ cười, ánh mắt dần trở nên nham hiểm: “Nhưng tôi cũng phải nhắc cho anh nhớ, người bây giờ vẫn là của Casino chúng tôi. Nếu anh muốn chơi 3 ván chuộc người cũng được, nhưng chỉ cần một ván thua thì tiền vẫn phải trả hết, người thì cũng không được đem đi đâu cả”.
“…”
“Còn nữa”. Quân nói: “Nếu người nào thua ván thứ 3, phải để lại ít nhất 2 ngón tay”.
Tôi kinh hãi buột miệng kêu lên: “Gì cơ?”.
Nghiêm lập tức bóp chặt eo tôi, tỏ ý bảo tôi đừng lên tiếng. Lúc này, Quân cũng quắc mắt cảnh cáo tôi một cái, tôi đành phải lập tức ngậm miệng.
Nghiêm suy nghĩ vài giây rồi đáp một cách nhẹ tênh: “Được. Cộng thêm 2 ngón tay”.
Một phần của thân thể mà bọn họ giao dịch một cách thản nhiên như thế khiến tôi rất sợ, tôi cũng bấu chặt tay Nghiêm, nhưng anh ta không phản ứng, liếc qua anh Nhân cũng thấy vẻ mặt anh ấy rất bình thản, giống như bọn họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phó với đám người ở Casino này trước rồi.
Rút cuộc, lúc này tôi mới hiểu rằng, dù bọn họ có là ai đi nữa thì đã bước vào Casino này cũng phải tuân theo luật lệ của Casino. Mà có lẽ cũng vì vậy nên dù Nghiêm đã biết tôi bị bắt đến đây, anh ta cũng không thể như tổng tài trong truyện ngôn tình hô mưa gọi gió cướp người, mà vẫn phải đi đường vòng, chơi bài chuộc người.
Nghĩ tới đây, tự nhiên một niềm cảm kích và khâm phục vô bờ bến trong tôi lại trào dâng một cách mãnh liệt. Tôi còn ngưỡng mộ Nghiêm hơn cả trăm lần trước đây, bởi vì anh ta với tôi bây giờ đã không còn tình nghĩa gì nữa, Nghiêm cũng sắp cưới vợ, thế mà khi tôi gặp chuyện anh ta vẫn là người biết sớm nhất, còn xông vào hang cọp tìm cách để cứu tôi.
Người đàn ông này, tại sao cả đời anh ta không thể gắn bó với tôi, vậy mà vẫn đối xử tốt với tôi như vậy được chứ? Tốt đến mức tôi muốn hận cũng không xong, mà rời xa cũng không nỡ…
Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ lung tung thì ván bài đã bắt đầu từ khi nào. Nhà cái chia cho Quân 2 lá bài, Nghiêm cũng có hai lá. Lúc này, mặc dù không biết chơi nhưng vì muốn Nghiêm thắng nên tôi cố gắng vận động đầu óc để nhớ lại những gì ban nãy anh ta dạy tôi chơi Poker.
Tôi thấy trên tay Nghiêm cầm hai lá Q, nhà cái lật thêm một lá Q nữa. Không rõ bên Quân có gì, nhưng anh ta liếc bài xong thì đẩy chip lên bàn:
“Lá đầu tiên, 300 nghìn đô”
Nghiêm khẽ cau mày: “Theo”.
Tiếp theo đó, nhà cái lại lật thêm hai lá Át và 3 cơ, bọn họ vẫn theo. Đến hai lá cuối cùng, lại là một lá Q và một lá 4 cơ. Quân vẫn đẩy số chip trị giá 300 nghìn đô ra giữa bàn, Nghiêm thì lặp lại một câu như cũ: “Theo”.
“Tổng giám đốc Nghiêm, mời mở bài”.
“Nhà cái mở trước”.
Quân cười cười, đặt 2 lá bài tẩy trên tay mình xuống, là một lá A và một lá 4. Hắn có một đôi A và một đôi bốn.
Nghiêm cũng mở bài mình ra, đối chiếu với bài của nhà cái, anh ta có tứ quý Q.
Nhà cái lập tức gạt chip về phía Nghiêm, hô to một tiếng: “Tứ quý Q thắng hai đôi. Ván đầu tiên, tổng giám đốc Vĩnh Nghiêm thắng”.
Tảng đá đè nặng trong lòng tôi bất giác nhẹ đi một chút, tôi lén lút thở phào một tiếng, im lặng chờ nhà cái chia ván bài thứ hai. Ván này số tiền cược đã tăng lên gấp đôi, nhưng cuối cùng vẫn là Nghiêm thắng.
Quân ngồi đối diện mặt không biến sắc, thậm chí còn cười tươi: “Tổng giám đốc Nghiêm đánh bài cao tay thật, khâm phục”.
“Ăn may thôi”. Anh ta bốc ván bài thứ ba: “Ván quyết định. Anh Quân là quản lý Casino, nói lời giữ lời”.
Quân gật gù, hắn liếc tên đàn em đứng phía sau chúng tôi, bọn chúng trao đổi ánh mắt rất nhanh, sau đó gã đàn em hơi ngọ ngoạy ngón tay dưới gầm bàn, giống như đang bấm nút gì đó: “Anh Nghiêm yên tâm, chắc chắn tôi nói lời giữ lời”.
Tôi đoán ở ván bài quyết định này bọn chúng sẽ giở trò, mà xem phim thì hầu hết thủ đoạn mà đám cờ bạc bịp này thường dùng là dùng camera nhìn trộm bài của đối phương, sau đó nhanh chóng tráo bài của mình để giành phần thắng.
Sợ Nghiêm bị thiệt, tôi lập tức ngồi chắn mấy lá bài của anh ta, cũng chắn cả tầm mắt của Nghiêm. Có lẽ, anh ta biết tôi định làm gì nên khẽ cong môi cười: “Gì thế?”.
“Em… em ngồi thế này để xem cho rõ”.
“Ngồi gọn sang đi, em ngồi thế này tôi không nhìn bài được”.
“Nhưng mà…”
Còn chưa nói hết câu, Nghiêm đã ngắt lời: “Không tin tôi à?”.
Tôi gật đầu không cần suy nghĩ: “Tin, em tin anh”.
Anh ta hài lòng, dùng tay còn lại ôm lấy eo tôi: “Ngoan, ngồi sang một bên đi”.
Nghiêm đã nói như vậy thì tôi đành phải làm theo, nhưng không hiểu sao từ lúc anh ta ôm eo tôi đến giờ, tôi cứ có cảm giác dưới váy có chút cộm. Nghĩ có thể do chất vải cứng nên tôi không để ý, chỉ tập trung xem bài.
Lúc này, trên tay Nghiêm có một lá J rô và một lá 4 rô. Nhà cái lật thêm 2 lá nữa ở trên bàn, là K rô và Q rô.
Quân bắt đầu phát giá: “2 triệu đô”.
Nghiêm đáp: “Theo”.
Nhà cái liếc bọn họ một cái rồi chia thêm 1 cây, 2 cây, và 3 cây cuối cùng, tôi thấy trên bàn là 3 lá: 10 rô, 5 cơ và 7 bích. Như vậy, Nghiêm chỉ có một bộ 10, J, Q, K đồng chất đồng màu, không đủ 5 lá, không thể đạt được Thùng phá sảnh.
Sắc mặt tôi ngay lập tức tái nhợt, mà ánh mắt bình tĩnh tựa như núi của Nghiêm cũng nhanh chóng biến đổi, ở giữa hai hàng lông mày hiện rõ một nỗi lo lắng ngay cả tôi cũng có thể nhìn thấy được.
Quân hình như cũng nhận ra điều này nên cười phá lên: “Tổng giám đốc Nghiêm, thế nào? Theo hay không theo?”.
“Không theo thì sao?”.
“Chúng ta đã giao kèo rồi, dù ván bài này anh theo hay không theo, thì anh vẫn thua. Mà mua thì số tiền cược và cô gái kia phải để lại, kèm theo 2 ngón tay của anh”.
“Nghĩa là dù thế nào thì tôi cũng bắt buộc phải theo, phải không?”.
Quân gật gù, ánh mắt càng thêm gian xảo. Hắn cầm con d.a/o găm từ tay gã đàn em bên cạnh, ném lên bàn: “Phải”.
Nghiêm liếc con d.a/o kia, thở hắt ra một tiếng: “Vậy thì theo. Nhà cái lật bài”.
Quân rất tự tin đặt bài của mình xuống, dưới bàn là một bộ thùng phá sảnh 10, J, Q, K, Át. Trong đó Át còn là Át cơ, tuy không đồng chất đồng màu nhưng chắc chắn hơn 4 lá của Nghiêm, như vậy, ván bài này hắn thắng.
Sống lưng tôi bất chợt lạnh toát, cứ nghĩ đến Nghiêm sẽ phải để lại hai ngón tay ở đây thì tôi không chịu nổi. Tôi không chấp nhận được điều này, lập tức nhào đến định cầm con d.a/o trên bàn: “Không cần chơi nữa, tôi không cần anh chuộc. Hai ngón tay cũng để tôi trả”.
Nghiêm lập tức tóm lấy eo tôi, ấn ngồi xuống đùi anh ta: “Ai cần em trả?”.
“Mặc kệ em. Đây là việc của em, không cần anh quan tâm. Ngón tay để em trả”.
“Chưa lật bài, em sợ gì chứ?”.
Quân nhìn thấy tôi giằng co như vậy thì lại càng cười lớn, hắn tặc lưỡi lắc đầu: “Đúng là tình trong bể tình. Không ngờ tổng giám đốc Vĩnh Nghiêm lại là người si tình như thế đấy. Nhưng mà tôi nói trước, hai người không phải giành nhau chuyện ai là người chặt 2 ngón tay đâu, anh Nghiêm, có chơi có chịu, ngón tay anh chơi bài, thua thì tôi vẫn buộc phải lấy. Lật bài đi”.
“Được, có chơi có chịu”. Nghiêm bỗng dưng cười lạnh, sau đó quăng thẳng xuống bàn hai lá bài tẩy của anh ta. Rõ ràng ban nãy tôi thấy đó là lá J rô và 4 rô, nhưng bây giờ lá 4 lại biến thành Át rô. Như vậy có nghĩa là…
Anh Nhân mặt mày lạnh tanh, hô to một tiếng:
“Thùng phá sảnh rồng, thùng phá rảnh đồng chất đồng màu cao nhất trong Poker”.
Nghiêm cũng ngay lập tức nhặt con d.a/o tôi vừa cầm về, quăng đến trước mặt Quân: “Hai ngón tay, có chơi có chịu”.
Nụ cười trên môi hắn ngay lập tức cứng đơ, vẻ mặt Quân cũng biến sắc, hoảng hốt đến độ trắng bệch như tờ giấy. Hắn không tin vào mắt mình nên nhìn đi nhìn lại hai lá bài tẩy của Nghiêm, không kiềm chế được hét to: “Mày nói dối, mày tráo bài. Trên tay mày rõ ràng có lá J rô và 4 rô, mày không thể có Át rô”.
“Vậy ư?”. Nghiêm vẫn giữ nụ cười lạnh băng: “Lá bài tẩy của tao sao mày lại biết rõ? Mày chơi gian lận à?”.
“Tao…”. Hắn ấp úng nhìn anh ta, lúc này mới phát hiện ra mình lỡ lời, gã Quân thẹn quá hóa giận nên đứng dậy đập bàn: “Mày dám tráo bài thì đừng hòng đi khỏi đây, sòng bạc này không chấp nhận gian lận tráo bài. Mày đừng tưởng mày thắng ván này thì tao sẽ phải chặt tay, đừng hòng”.
Anh Nhân hừ lạnh một tiếng, ném điện thoại xuống bàn: “Chỉ cần tao ấn một nút là cảnh sát sẽ tới đây, chúng mày có tin không?”.
“Mày… ở đây có thiết bị phá sóng, mày tưởng tao phải sợ mày à?”.
“Thiết bị nào phá sóng được mạng GPRS?”. Anh Nhân cũng cười: “Bọn tao dùng mạng vệ tinh đấy. Mày không biết tập đoàn Vĩnh Nghiêm là ai à?”.
Tập đoàn Vĩnh Nghiêm không những là tập đoàn chuyên sản xuất đồ gia dụng, mà còn có cả công nghệ tiên tiến, việc kết nối mạng GPRS vệ tinh là việc mà bọn họ chắc chắn có thể làm. Gã Quân kia lúc này mới ngớ người, biết mình đã chọc phải người không nên chọc nên nín re, hai mắt trừng trừng nhìn Nghiêm.
Anh ta nói: “Không muốn cảnh sát đến đây thì thực hiện giao kèo đi. Có chơi có chịu. Tiền tao có thể không lấy, nhưng hai ngón tay của mày và cô gái này nhất định tao phải mang đi”.
“Mày… mày… tao…”.
Hắn đang ấp úng không biết phải làm sao thì gã người Trung Quốc ban nãy đột nhiên xuất hiện. Cả đám con bạc đang hóng hớt ở bên này lập tức bị đuổi ra ngoài hết, khi chỉ còn lại chúng tôi, gã Trung Quốc mới dùng thứ tiếng Việt lơ lớ nói với Nghiêm:
“Cậu Nghiêm, đừng nóng, có gì chúng ta từ từ nói”.
“Từ từ nói? Anh Vỹ, người của anh ban nãy đâu để cho tôi từ từ nói? Người của anh đã chơi gian lận còn định lật lọng, giờ còn đòi tôi phải trả 2 ngón tay kia kìa”.
Gã Trung Quốc nghe xong thì đột nhiên vung tay một phát, tát thẳng vào mặt Quân: “Thằng nhãi ranh này, đã nói có chơi có chịu, mày còn dám lật lọng à?”.
Quân bị đánh đến bật cả m.áu miệng, nhưng không dám cãi nửa lời mà vẫn phải cúi đầu nói: “Anh Vỹ, em xin lỗi, em biết sai rồi”.
“Mày có biết anh Nghiêm là ai không? Người của tập đoàn Vĩnh Nghiêm mà mày cũng dám đụng vào à? Mau xin lỗi anh Nghiêm”.
“Nhưng mà…”
“Mau”
Mặc dù không muốn, nhưng gã Quân vẫn phải gườm gườm quay sang nhìn Nghiêm, nói một tiếng Xin lỗi.
Sau đó, người đàn ông tên Vỹ kia có lẽ cũng không muốn dây đến cảnh sát, hơn nữa tôi chỉ là một người phụ nữ mới đến, không xứng đáng để bọn họ phải vì tôi mà đối chọi với Vĩnh Nghiêm nên sau một hồi thương lượng, lão Vỹ mới đồng ý để tôi đi.
Có điều, số tiền chip cược của Nghiêm, hắn vẫn đòi lại một nửa.
Mặc dù như vậy không khác gì cướp trắng tiền của người khác, nhưng nói sao thì nói, nơi này vẫn là hang ổ của bọn họ, Nghiêm cũng không muốn dây dưa nhiều nên đành đồng ý, sau đó dẫn tôi đi.
Chúng tôi cùng nhau rời khỏi phòng đánh bạc VIP số 10 đó trong mười mấy cặp mắt cay cú sắc lẹm của đám anh Vỹ, cho đến tận khi ra tới hành lang thì cả người tôi vẫn run rẩy, không thể tin nổi Nghiêm đã chuộc được tôi thoát khỏi tay của lũ người tàn độc kia.
Tôi nắm chặt tay Nghiêm, lúc này mới dám nhỏ giọng hỏi anh ta: “Sao anh biết em ở đây mà đến?”.
“Điều tra”. Anh ta đáp qua loa: “Mấy ngày vừa rồi thế nào? Không việc gì chứ?”.
“Không việc gì. Em chỉ bị bọn buôn người bắt, sau đó bán sang đây. Hôm nay là lần đầu tiên em bị bắt đi tiếp khách, may mà gặp được anh”.
Nghiêm gật đầu, ở đây không tiện nên anh ta chỉ bảo: “Về nước rồi nói”.
“Khoan đã”. Khi đi gần hết hành lang dành cho khách VIP, bước chân tôi lại chần chừ. Tôi nghĩ, Nghiêm đã đến cứu tôi là quá tốt rồi, ân tình của anh ta như trời như biển, cả đời này tôi không trả nổi, nhưng ở đây còn có một người nữa. Một người mà tôi đã tìm kiếm suốt 8 năm nay. Anh ấy hàng ngày vẫn bị đánh, vẫn bị ngược đãi, giờ tôi không thể nào đi một mình mà để mặc anh ấy được.
Nghiêm khó hiểu quay đầu lại nhìn tôi: “Sao thế?”.
“Em… em còn có một người bạn nữa ở đây. Em xin lỗi, em biết là không nên phiền anh, nhưng anh có thể… anh có thể cho em mượn một ít tiền để em chuộc anh ấy ra không?”.
“Bạn?”.
Tôi gật đầu, lẳng lặng hít vào một hơi thật sâu rồi cũng đành nói thật: “Là người mà em đã tìm suốt 8 năm nay. Em đã từng nhắc đến anh ấy với anh rồi. Em vừa gặp lại anh ấy ở đây, anh ấy cũng bị bắt. Em muốn cứu anh ấy”.
Khi nghe tôi nói xong câu này, ánh mắt Nghiêm sượt qua một tia phức tạp. Không biết anh ta có cảm thấy tôi phiền hay không, nhưng tôi thì ngại vô cùng, đành nói: “Em xin lỗi, em biết anh đã đến tận đây, bỏ ra rất nhiều công sức để cứu em, mà em còn muốn đèo bòng thêm người khác. Em không biết suy nghĩ cho anh. Nhưng mà… thật sự nếu đi một mình thì em sẽ áy náy cả đời, không yên ổn được cả đời. Xin anh giúp em thêm lần này”.
“Người đó rất quan trọng với em à?”.
Tôi mím chặt môi, gật đầu, nói một câu mà tôi cũng không rõ có bao nhiêu phần trăm là thật: “Vâng”.
“Vậy được”. Nghiêm cười nhạt, bảo anh Nhân đưa cho tôi một số tiền lớn, dặn anh ấy cùng tôi đi chuộc người, rồi mới nói: “Tôi đợi ở ngoài xe. Giải quyết nhanh lên, tối đa là 30 phút”.
“Vâng”.
Sau đó, chúng tôi mỗi người chia mỗi ngả, Nghiêm ra xe đợi, còn tôi và anh Nhân chạy đi tìm quản lý.
Hỏi lính canh mới biết người quản lý nhân viên không phải Quân mà là một gã khác. Người này dường như đã quen với việc mua người và chuộc người nên khi anh Nhân nói muốn chuộc lại Huy, hắn cũng không hỏi nhiều mà chỉ thản nhiên ra giá:
“3 tỷ, không bớt”.
Anh Nhân giả vờ nói trong người không đủ chừng ấy tiền, gã đó lại xuống nước bớt 50 triệu, cuối cùng đồng ý cho chúng tôi chuộc Huy bằng 2 tỷ 950 triệu. Chốt giá thành công, Huy được một tên lính canh dẫn lên, khi bọn chúng nói tôi đã chuộc người thì anh vẫn không tin được, cứ kinh ngạc hỏi tôi mãi:
“Xuân, em chuộc anh à? Em có tiền chuộc anh thật phải không? Chúng ta sắp đi khỏi đây phải không?”.
“Vâng, em chuộc được anh rồi. Chúng ta đi thôi”.
Có lẽ vì bị nhốt quá lâu nên Huy vẫn chần chừ lo sợ, tôi phải vừa khuyên nhủ vừa kéo anh ấy đi. Ba chúng tôi nhanh chóng rời khỏi Casino, lúc đến sân mới biết hôm nay Nghiêm đi một chiếc Bugatti màu đen. 7 năm tôi đi theo anh ta, chưa từng thấy Nghiêm ngồi chiếc xe này bao giờ.
Nhưng tôi không hỏi, chỉ nhanh chóng đẩy Huy vào bên trong rồi cũng ngồi vào, anh Nhân cũng ngồi ở ghế lái. Tuy nhiên, lúc này Nghiêm lại nói: “Ninh, ngồi ghế trước”.
“Vì sao ạ?”.
“Ngồi ghế trước”. Anh ta không giải thích, chỉ nhắc lại, tôi thì nghĩ để hai người đàn ông cùng ngồi ghế sau như thế cũng hơi ngại, nhưng cũng không muốn làm trái ý Nghiêm nên lại vội vã mở cửa ra, ngồi ở ghế phụ phía trên.
Đám lính canh dày đặc trước Casino vẫn nhìn mấy người chúng tôi chằm chằm, không khí sắp thoát khỏi nơi này có lẽ còn căng thẳng hơn cả lúc rời khỏi phòng VIP. Nhưng tôi không dám chần chừ, chỉ căng thẳng liếc nhìn Nghiêm và Huy qua gương chiếu hậu. Lúc mọi người bắt đầu yên vị rồi, anh Nhân cũng ngay lập tức nổ máy xe chạy đi.
Huy thấy người lạ cũng hỏi: “Xuân, hai người này là ai vậy?”.
“Là ân nhân của em”. Tôi đáp không cần suy nghĩ, lại nhìn Nghiêm: “Anh ấy là người cứu em khỏi sòng bạc, chuộc em ra. Tiền chuộc anh cũng là em mượn của anh ấy”.
Tôi tưởng nói vậy thì Huy sẽ cảm kích, nhưng anh lại nhìn Nghiêm bằng ánh mắt đề phòng: “Có tin tưởng được không? Em quen anh ta thế nào?”.
“Có, anh ấy rất đáng tin. Anh ấy là người giúp chúng ta mà, anh cảm ơn anh ấy đi”.
Huy vẫn giữ ánh mắt như thế, không cảm ơn Nghiêm, ngược lại, còn tỏ vẻ khó chịu. Tôi không hiểu vì sao anh lại cư xử như thế, định quay xuống xin lỗi Nghiêm thay anh ấy, nhưng Nghiêm lại nói:
“Không cần đâu, do tôi tự thích giúp, không cần phải cảm ơn”.
“Tôi cũng sẽ không cảm ơn”. Huy hừ lạnh một tiếng: “Bình thường sẽ chẳng mấy ai dám đến tận Casino này để chuộc người, hơn nữa còn chấp nhận bỏ ra một số tiền rất lớn để chuộc Xuân về. Việc chuộc cả tôi có lẽ anh cũng chỉ làm vì Xuân nhờ vả thôi. Thế nên tôi sẽ không cảm ơn. Ngược lại, tôi còn muốn hỏi anh có ý gì với vợ chưa cưới của tôi đấy”.
Lúc này thì anh Nhân cũng không nhịn nổi, phải lên tiếng: “Này, biết điều một chút đi. Cậu ăn nói kiểu gì đấy?”.
“Không phải việc của anh”.
“Cái thằng…”.
Anh Nhân vừa định mắng thì Nghiêm đã phất tay, tỏ ý bảo không cần. Tôi cũng ngượng đến chín cả mặt, vừa xấu hổ với Nghiêm lại vừa giận Huy. Tôi quay xuống, muốn nói xin lỗi Nghiêm, nhưng cùng lúc này cũng thấy có hai chiếc xe ô tô màu đen đang đuổi theo ngay phía sau.
Một người cầm s/ú.ng nhoài ra từ cửa ghế phụ phía trước, hướng thẳng nòng s/ún.g về phía xe chúng tôi. Những lời tôi định nói ban nãy cũng lập tức quên sạch, kinh hãi hét lên: “Có s/ú/ng, mau nằm xuống”.
Vừa mới dứt lời thì hàng loạt những âm thanh lộp bộp của đ/ạn xuyên qua kính sau của xe. Hai người đàn ông ngồi sau ngay lập tức ngồi thụp xuống, anh Nhân cũng nhanh như cắt bẻ lái để tránh đạn, đám người phía sau bắn trượt, đạn chuyển sang ghim phầm phập vào thân xe.
Tôi ôm đầu gào to: “Mọi người không sao chứ?”.
Nghiêm cũng đồng thời nói cùng tiếng tôi: “Ninh, không sao chứ?”.
“Em không sao”.
“Thấp đầu xuống”.
“Anh cũng thế, ngồi thấp xuống. Mẹ ơi, ngồi thấp xuống”.
Chúng tôi đều đồng loạt khom lưng tránh đạn, chỉ có anh Nhân lái xe là không thể rời bỏ vị trí được, nhưng anh ấy có kinh nghiệm lái xe lâu năm nên lái rất siêu, thậm chí vẫn rất bình tĩnh bẻ lái hết bên này đến bên kia để tránh đạn.
Chỉ chưa đầy một phút sau, chiếc cầu bắc qua sông Long Bình nhanh chóng hiện ra trước mắt tôi, anh Nhân đạp ga thật mạnh để tăng tốc, chiếc Bungatti như một con chiến mã chuẩn bị phi nước đại, lập tức khựng lại nửa vòng mô men rồi gầm lên, lao như tên bắn về phía trước.
Hai chiếc xe màu đen nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, người trên đó thấy cầu Long Bình cũng đành phải thu sú/ng, ngồi lại vào trong xe. Tôi thấy vậy cũng cứ ngỡ cả bọn đã thoát được khỏi đám sát thủ kia rồi, nhưng lúc xe sắp lên đến cầu thì đột nhiên lại thấy một chấm màu đỏ chiếu thẳng vào ngực trái của Nghiêm.
Ngoảnh đầu lại mới thấy có một kẻ mặc áo đen vai vác s.ú/ng ngắm đứng ở ngay con đường phía trước, họng sú/n.g của hắn bỏ qua tôi và anh Nhân ngồi ở hàng ghế đầu mà chĩa thẳng vào Nghiêm ở hàng ghế sau. Lúc này, nếu như Nghiêm núp sau lưng tôi thì tôi sẽ bị bắn, mà nếu anh ta vẫn cố chấp không di chuyển khỏi vị trí cũ thì chắc chắn người bị bắn sẽ là anh ta.
Kẻ kia đứng ở trên cầu nên chúng tôi có muốn cúi xuống để núp cũng không núp được, tôi chỉ có thể hét lên: “Nghiêm, nép vào sau lưng ghế của em”.
Ngay lúc này, anh ta cũng đồng thanh nói: “Ninh, cúi xuống, cúi xuống”.
Tôi không kịp cúi, chỉ thấy bên tai có cảm giác buốt lạnh vì bị đạ/n sượt qua, ghim lập phập vào thân ghế. Trong lúc nguy cấp, anh Nhân đã chọn đánh lái về bên trái để bảo toàn tính mạng cho Nghiêm, nhưng anh ta lại gầm lên: “Nhân, thẳng lái”
“Nhưng mà anh Nghiêm…”
“Tôi bảo cậu thẳng lái”
Lên cầu chỉ có duy nhất một con đường, chiều rộng chỉ có gần bốn mét, hai bên đều là đồng cỏ thoai thoải đầy bùn lầy ngập nước. Nếu anh Nhân quay đầu thì xe sẽ phải dừng lại, đủ thời gian cho kẻ kia ngắm chuẩn vào Nghiêm, còn nếu đánh lái lung tung thì đạ/n sẽ có thể bắ/n vào bất kỳ ai trong chúng tôi, nhất là những người đang ngồi phía trước. Cho nên, để tránh đạ.n lạc, anh Nhân bắt buộc phải thẳng lái, dùng tốc độ nhanh nhất đi lên cầu.
Chấm laser màu đỏ lại xuất hiện một lần nữa, lần này tôi không có thời gian hét, chỉ biết nếu như không có gì đó chắn đạn thì viên đạ.n kia sẽ ghim vào ngực Nghiêm.
Khoảnh khắc đó tôi không chần chừ dù chỉ một giây, lập tức xoay người chồm về phía sau, dùng lưng mình để chắn đạ/n cho người đàn ông kia. Nhưng hình như Nghiêm cũng đoán được tôi làm gì nên khi tôi vừa nhào lên thì anh ta cũng dang tay ôm chặt lấy tôi, xoay người một góc 90 độ, đổi ngược lại vị trí. Lúc này, Nghiêm mới là người dùng lưng để chắn đạn cho tôi.
Trong những tiếng gầm gừ của Bungatti lúc bắt đầu lên cầu, tôi nghe được một tiếng phập lạnh băng ngay lập tức vang lên, cùng với tiếng anh Nhân hét: “Anh Nghiêm”.
Tôi kinh hãi mở to mắt, mồm miệng cứng ngắc cả lại. Mùi m.áu lập tức xông đến tràn đầy cánh mũi tôi, tôi đau đớn như c.hế/t lặng, cũng muốn gọi một tiếng Nghiêm nhưng không sao mở miệng nổi. Ngược lại, tôi chỉ nghe tiếng anh ta thì thầm bên tai tôi:
“Đừng sợ, không sao rồi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!