Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em - Phần 33
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1080


Yêu Thêm Lần Nữa Đi Em


Phần 33


Kể từ hôm đó cô dần tránh mặt Phong. Không thể nào đột ngột mà từ bỏ. bởi nếu làm vậy sẽ khiến Phong mất kiểm soát hơn. Chi bằng dần dần rời xa, dần dần tác động. rồi vì một lý do nào đó, để Phong ghét cô và không còn muốn nghĩ về cô nữa.
Cô mất ngủ mấy đêm liền, bởi nghĩ đến Phong, là nghĩ đến những điều hạnh phúc mà hai đứa dành cho nhau. Cho dù ngay từ đầu, cô đã không dám tin vào một cái kết viên mãn với Phong, nhưng có thể bên nhau được ngày nào, hay ngày đó. mà giờ đây khi đã yêu thương người ta, nói một lời chia tay nào có dễ dàng.
-em làm gì đó.
-đang trông bố con Mít.
-em nói em không đến đó nữa cơ mà.
-nhưng mà con Mít nó muốn gặp bố. với lại…
-với lại gì?
-bà nội con Mít muốn nó về đó. nhà có mình bố nó cho nên, sau này không còn bố nó nữa thì nó phải gánh vác.
-chả phải bà muốn thuê người đẻ cháu trai cho sao. Vậy để bà tự lo đi.
-nếu mà đẻ thì cũng được một mớ đó, mình làm cả đời chưa chắc đã có đâu.
-em mê tiền vậy hả?
-thì ai chả mê tiền, chỉ là có nói ra hay không thôi.
-anh cũng mê tiền, nhưng mà chỉ cần đủ nuôi mẹ con em, chứ anh chả đòi hỏi quá nhiều, vì cũng muốn dành thời gian ở bên em, cùng em chăm sóc gia đình.
Cô xúc động lắm, bản thân hắn nói theo cách rất chân thành. Câu nói khiến cô tủi thân. Muốn nói xa người ta mà không thể nào làm được.
-à… hôm trước về có vấn đề gì không?
-không… anh vào đúng giờ… à…còn sớm hơn là khác.
-tưởng trốn trại thì bị phạt chứ.
-anh gương mẫu nhất đơn vị mà lại.. ai dám phạt.
Thôi chém đi ông. Nói thật đi xem nào?
-không bị sao hết. em đừng lo nhé.
-vậy giờ còn bị cấm trại không.
-có cấm nhưng mà…
Hắn dừng lại… cô chờ đợi.
Chả hiểu các ông ý nghĩ gì. Người ta đàn ông con trai tuổi trẻ, ngày xưa các ông cũng thế mà khắt khe với nhau làm gì, có xin đi tranh thủ cũng khó khăn.
-thì đơn vị có việc. đi Tranh thủ của Phong là về quê hay về đâu?
-thì nghỉ phép mới về quê, còn không thì về với vợ, chơi xếp hình. Xếp bù cho những ngày xa vợ.
Cô cười buồn.
-chịu khó chấp hành kỷ luật nhé, sắp lên quân hàm rồi.
-anh nhớ rồi, giờ vợ về chưa?
-chưa, ở lát nữa rồi về.
-lúc nào về nhắn anh nhé.
-vâng.
-yêu em.
Cô cúp máy, bé con tiến lại níu cổ cô.
-mẹ ơi, bố bảo mẹ vào chơi với bố.
Cô đứng dậy đi vào trong. Thuận gầy gò nằm trên giường. người anh ta đã yếu đi nhiều . giờ không biết phải tính bằng ngày hay tính bằng tuần nữa.
Nhìn người đàn ông từng chung sống đã đấu tranh với sinh tử, tự nhiên trong lòng lại dấy lên lòng thương cảm. cho dù ngày xưa người ta có đối xử với mình ra sao, thì giờ này. Nghĩa tử vẫn là nghĩa tận cho nên…
-anh ăn gì không em lấy.
-không…
-em lấy sữa cho anh, không ăn uống gì anh mệt lắm.
-anh không ăn.
Thuận vừa nói vừa thở.
-anh bảo này…
-dạ.
-hôm trước …anh có nghe…. mẹ nói… là nhờ em…
-em biết rồi…
-nhưng mà…anh không…muốn thế. Anh đã…làm khổ…em nhiều…cho nên…em cứ sống…hạnh phúc…bên người khác.
Cô hiểu sự khó xử của Thuận cho nên im lặng nắm tay anh.
-con đang nói gì thế hả? mẹ chỉ muốn, nhà mình có đứa cháu nối dõi. Chứ giờ mày bỏ mẹ đi rồi, mẹ biết trông cậy vào ai?
Bà ấy tiến lại phía giường rồi ngồi xuống cạnh bọn cô.
-mẹ…
Thuận cố nói cho bà ấy hiểu.
-con đã… làm khổ…Lan nhiều rồi…xin mẹ… cho con… chết… nhắm mắt.
-mẹ không muốn làm khổ nó, chỉ là nó đẻ, còn đâu mẹ sẽ nuôi, sau này nó muốn theo ai, lấy ai cũng được.
-mẹ… Lan cũng …lớn tuổi. và…có người khác…rồi.
-mẹ tin nó là người biết nghĩ, giờ mẹ cũng không biết trông cậy vào ai. con bỏ mẹ đi, mẹ chả biết sống để làm gì. Mẹ không biết ăn nói với bố mày , với tổ tiên nhà này ra sao?
-là con… có lỗi với Lan…với mẹ…
Thuận khóc nức nở khiến cả cơ thể co lại vì khó thở… người đơ ra..
-anh Thuận, anh Thuận, đừng xúc động.
Mẹ chồng ôm lấy đứa con của mình kêu khóc trong vô vọng. Bởi nỗi đau của một người mẹ, hàng ngày phải nhìn thấy đứa con của mình dần rời xa nhân thế… là một nỗi đau không thể nói được thành lời, thêm vào đó là cảm giác bất lực bởi giờ phút này, khi cơ thể không còn sức sống, những cơn đau giày vò khiến Thuận trở nên gày gò và mệt mỏi nhiều hơn.
-mẹ xin con… mẹ xin con đừng bỏ mẹ.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN