Yêu Trong Hận
Chương Phần 16: Nếu Có Thể Yêu Thêm Một Ai Đó
– Em có biết em dở hơi lắm không? Tất cả những thứ này tại khách sạn đều có hết, không thì qua tới bên đó mua cũng được, không cần phải vác theo như vậy. Rất là phiền phức.
Hai tay đang nhồi nhét các thứ linh tinh, mắt vẫn chăm chú công việc đang làm. Cô lầm bầm trả lời lại anh.
– Phòng bệnh hơn chữa bệnh, lỡ may không có thì biết làm thế nào?
Anh ngồi xuống giường, quơ tay dẹp gọn một nùi đồ trên giường qua một bên hằng giọng nói với cô:
– An Đình, anh đưa em sang Nhật. Là Nhật Bản, nước có nền kinh tế phát triển nhất nhì thế giới. Chứ không phải chúng ta sang Châu Phi hay lên Sao Hỏa.
Ngưng mọi động tác lại, cô ngước lên trừng mắt với anh.
– Mặc kệ em, em thích như vậy đó. Qua đó lỡ may không có thì đừng có xài ké à nha!
Anh thở dài, mặc kệ cô vậy. Thế rồi thẳng lưng anh nằm dài xuống giường. Quay sang cô, cô vẫn đang cố gắng nhồi nhét. Được một lúc sau cô mới hoàn thành xong công việc của mình. Kiểm tra lần cuối xem còn thiếu cái gì không. Sau khi chắc chắn mọi công việc đều ổn thỏa cô mới an tâm ngã lưng xuống giường. Nghe hơi thở đều đặn của anh bên tai cô biết rằng anh đã ngủ rồi. Sao anh lại có thể dễ dàng ngủ như thế nhỉ? Ngày mai sẽ sang Nhật, cô sẽ được sang Nhật, đến tận bây giờ con còn chưa dám tin đó là sự thật. Thế mà anh vẫn tỉnh bơ chìm vào giấc ngủ. Gác một tay lên trán trong đầu cô bắt đầu tưởng tượng biết bao nhiêu hình ảnh đẹp mà trước đây chỉ thấy trong phim ảnh. Bỗng dưng nhớ ra điều gì đó cô ngồi bật dậy hét toáng lên:
– Thôi chết rồi!
Bảo An vừa mới chìm vào giấc ngủ ngay lập tức bị tiếng hết của cô làm cho giật bắn cả người. Bật người dậy một cách nhanh chóng, anh cũng hốt hoảng nhìn chằm lấy cô lắp bắp lên tiếng:
– Có chuyện gì vậy?
Cô phóng như bay xuống giường, nhanh chóng mở đèn lên. Khuôn mặt gần như tái xanh.
– Hộ chiếu, hộ chiếu của em để đâu quên mất rồi?
Anh thở dài bực mình lớn tiếng với cô:
– Hồi chiều đứa nào sợ lạc mất nên bỏ vào ngăn bàn để khỏi phải quên?
– À!
Bước lại kéo ngăn bàn ra kiểm tra chắc chắn hộ chiếu nằm an toàn ngay ngắn trong đó cô mới thở phào nhẹ nhõm. Quay sang Bảo An cô hạ thấp giọng lí nhí lên tiếng:
– Xin lỗi….em quên….
Anh khẽ hừ một cái rồi nằm xuống ngủ tiếp, cô cũng lẳng lặng leo lên giường nằm xuống cạnh anh. Chưa được năm phút sau liền quay qua khều nhẹ vào người anh.
– Bảo An, nghe nói hoa anh đào ở Nhật rất đẹp.
Anh khẽ “ừ” một tiếng. Im lặng được một lát cô lại tiếp tục.
– Qua đó rồi anh nhất định phải dẫn em đi núi Phú Sỹ. Em nghe nói ngọn núi đó đẹp nhất nhì thế giới đó.
Anh lại “ừ” một tiếng cộc lốc. Không quá một phút sau giọng nói mơ hồ của cô lại vang lên.
– Bảo An, shushi Nhật rất rất ngon, không nếm qua chắc hối hận cả đời mất.
Lần này anh bực mình quay mặt sang hướng khác không thèm đáp trả.
– Bảo An, liệu an ninh bên Nhật có tốt không? Có những kẻ giết người hay khủng bố giống như trong truyện Conan vẫn thường đề cập tới không?
Vượt quá giới hạn, anh quay phắt người lại trừng mắt nghiến răng với cô:
– An Đình, nếu em còn tiếp tục nói nữa sáng mai thế nào cũng phải ở nhà vì trễ chuyến bay mất.
Câu hăm dọa vừa rồi quả nhiên có tác dụng, bằng chứng là ngay sau đó căn phòng đã hoàn toàn im bặt, không còn bất cứ một tiếng động nào nữa.
Kim ngắn đồng hồ chỉ vừa ngã qua con số bốn thế mà An Đình đã lập tức bật dậy. Sửa soạn một cách nhanh chóng, xong cô đến bên người lay lay người anh.
– Bảo An, dậy mau, trễ rồi.
Anh mơ màng mở mắt, ngước lên nhìn đồng hồ. Uễ oải anh lên tiếng:
– Gì vậy An Đình? Còn sớm mà.
– Dậy, dậy mau. Em không ngủ được nữa.
Anh chống hai tay ra sau ngồi thẳng người dậy, mất hết vài giây xua tan đi cơn buồn ngủ mở to hai mắt nhìn cô. Phát hiện ra khuôn mặt kia mặt dù tươi như hoa nhưng hai mắt lại thâm quằng như gấu trúc. Anh khẽ hừ giọng lên tiếng trách móc.
– Đêm qua không ngủ?
Cô bị anh nói trúng đâm ra có chút xấu hổ. Không đáp lời anh cô chỉ im lặng cười hì hì.
Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi nhà tiếng thẳng ra sân bay. Từ lầu một của căn nhà có một người đứng tựa lưng vào cửa sổ nhìn bóng dáng chiếc xe kia mất dần trong màn sương của buổi sáng sớm. Một giọt nước mắt lẳng lẽ rơi ra, cô không buồn đưa tay lên mà lau. Nhật Bản, rất nhiều lần cô cùng anh sang đó. Thế mà mới đây người con gái ngồi cạnh anh đã không còn là cô. Nói thật cô có một chút ganh tỵ với An Đình. Mặc dù chính tay cô đẩy anh về phía người bạn đó. Nhưng vốn là một con người với đầy đủ các cung bậc cảm xúc, cô không thể thánh thiện đến mức cảm thấy thật hạnh phúc khi nhìn họ bên nhau. Cái lạnh vẫn cào cấu các vết thương nơi tâm hồn…Bảo An, mới đây anh đã quên em rồi sao?
Máy bay vừa mới cất cánh là An Đình lập tức chìm sâu vào giấc ngủ. Cô ngủ say đến mức không biết trời trăng mây gió gì nữa cả. Cứ như thế mà làm một giấc dài đến tận Nhật Bản. Sắp đến nơi, anh đang không biết làm sao mới có thể đánh thức được cô. Thế mà cô tiếp viên hàng không vừa mới thông báo chuyến bay sắp sửa hạ cánh ngay lập tức cô giật mình thức giấc. Hai mắt sáng trưng hớn hở quay sang anh.
– Tới rồi sao?
…………………………………………………………
Sân bay quốc tế Tokyo luôn là nơi tập trung đông đúc của các khách du lịch từ mọi miền đất nước. Tại khu vực chờ của hành lang sân bay luôn luôn đông đúc. Thế mà nhìn thoáng qua một cái Bảo An đã ngay lập tức nhận ra anh bạn của mình bởi một khí chất không-lẫn-vào-đâu-được. Trần Hạo Thiên (Kaiz) cũng vừa nhìn ra Bảo An. Đồng thời cùng một lúc nụ cười đầy cao ngạo xuất hiện trực tiếp lên đôi môi của cả hai. Bước gần đến người bạn lâu ngày Bảo An giữ một khoảng cách nhất định. Đối diện với anh ta, Bảo An đúc hai tay vào túi quần cao ngạo vênh mặt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt quen thuộc kia. Người đối diện tất nhiên không chịu thua kém. Ánh mắt nghiêm túc, khuôn mặt lạnh tanh không biểu lộ một tý cảm xúc. Anh ta khẽ nhếch môi tạo ra một dáng vẽ vô cùng đáng ghét.
An Đình bị cảnh tượng trên làm cho nổi da gà. Có cái gì đó không đúng…sao tình hình bây giờ y như rằng sắp có một trận đánh nhau toé khói nảy lửa thế này. Thụt lui vài bước cô nép sát sau lưng Bảo An đang tính lên tiếng hỏi người có khuôn mặt giang hồ đang đứng trước mặt là ai vậy? Nhưng lời chưa ra khỏi cổ đã nghe kẻ đối diện kia lên tiếng hỏi trước:
– Khỏe không đồ con lai?
Bảo An bước đến gần Kaiz hơn, đưa một tay làm giả động tác đấm vào vai Kaiz. Ngay lập tức cả hai bật lên một tràn cười sảng khoái rồi ôm chầm lấy nhau. An Đình vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Bảo An đã tươi cười lôi anh bạn của mình lại trước mặt An Đình lên tiếng giới thiệu.
– Đây là An Đình, người tao từng nói với mày.
Quay sang An Đình, anh tiếp tục:
– Đây là Kaiz, bạn của anh.
Kaiz ngay lập tức nở một nụ cười thân thiện với An Đình. Khẽ gật đầu chào, anh ta đưa một tay ra tỏ ý muốn bắt tay cùng An Đình. Ôi chúa mẹ ơi! Nụ cười ấy đẹp như thiên thần vậy, tới bây giờ An Đình mới có thể nhìn rõ mặt người con trai trước mặt. Lần trước đã mất hết tự chủ khi nhìn thấy Minh Kha thì lần này còn điên đảo hơn khi nhìn thấy nụ cười kia. Anh chàng trước mắt không quá “đàn ông” như Minh Kha, lại không có nét “công tử” như Bảo An. Ở anh ta mang một vẽ đẹp vô cùng baby, như trai Hàn vậy. Vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo, thật là hút hết hồn của người khác mà.
Thấy cánh tay mình đưa ra mà không được hồi đáp. Ngược lại cô bé trước mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình. Kaiz có vẻ hơi sượng người đang lúng túng tính rút tay về thì ngay lúc đó Bảo An thúc tay mạnh vào vai An Đình khiến cô giật bắn người lật đật chụp lấy tay Kaiz, lắp bắp nói:
– Chào…chào anh…
Kaiz lại phì cười rút tay về. Liếc mắt sang Bảo An với một dáng vẻ vô cùng tự đắc khiến Bảo An tức đến sôi cả máu. Trong đầu nhủ thầm với chính mình “An Đình, tối nay nhất định cô sẽ phải trả giá”. Để phá tan không khí ngượng ngùng hiện tại, Bảo An liền lập tức quay sang Kaiz lên tiếng hỏi:
– Tụi thằng Win, Reen tới chưa?
Đưa tay lên nhìn đồng hồ, Kaiz âm thầm trả lời:
– Khoảng nữa tiếng nữa. Kiếm quán cà phê ngồi nghĩ mệt một lát đi, bay đường xa chắc cũng mệt rồi hả?
Bảo An khẽ gật đầu thế là ba người bọn họ nhanh chóng bước vào một quán cà phê gần đó.
Mỗi người đều gọi cho mình một loại thức uống quen thuộc. Khoáy đều ly cà phê trước mặt, Bảo An khẽ liếc qua Kaiz rồi âm thầm lên tiếng hỏi:
– Mọi thứ có tiến triển gì tốt không?
Hiểu được ẩn ý trong câu nói của Bảo An, ánh mắt Kaiz lập tức chùn xuống. Thở dài anh cười một cái thật buồn rồi lắc lắc đầu. Im lặng được một lúc Kaiz cũng nhẹ nhàng quay sang Bảo An hỏi ngược lại:
– Tay của mày thì sao? Khá hơn chưa?
Bàn tay phải của Bảo An vô thức cuộn tròn lại thành nắm đấm. Một nổi hận nhanh chóng được thể hiện rõ ràng trong ánh mắt. Anh cũng khẽ cười một cái rồi lắc lắc đầu.
Khẽ thở dài Kaiz thả người dựa lưng vào ghế. Đốt lấy một điếu thuốc anh rít một hơi rồi thả ra một làn khói trắng mờ mờ ảo ảo.
– Jay, thật ra lần này kêu mày qua đây là có chuyện rất quan trọng muốn nhờ mày giúp đỡ.
Bảo An ngồi thẳng lưng, âm thầm im lặng nghe Kaiz tiếp tục nói.
– Tao có một kế hoạch mà phải nhờ sự góp sức của mày mới có thể thực hiện được.
Lời nói còn đang dang dỡ chưa dứt thì ngay lập tức từ đằng xa đã nghe một âm thanh quen thuộc vang lên:
– Kaizzz…..
Lật đật quay người lại đã nhìn thấy Reen từ đằng xa với tốc độ nhanh nhất có thể, tiếp theo là Linh Nhi nối bước chạy theo sau, cuối cùng là Win cùng Thư Kỳ đang từ tốn bước nhanh về phía bọn họ. Kaiz lật đật đứng lên cũng vội vàng đi từ hướng ngược lại, rất nhanh sau đó đã chạm mặt với Reen. Chưa kịp lên tiếng hỏi ngay lập tức đã bị tên Reen kia ôm chầm siết chặt. Hắn ta vỗ từng cái thật mạnh vào lưng Kaiz, giọng nói nghẹn cứng trong tiếng nức nở.
– Thằng khốn chết bằm này, tao nhớ mày quá đi. Nói đi một tiếng là đi luôn tận bốn năm mấy. Không một lần về thăm tụi tao, mày nói xem tao phải phạt mày thế nào đây?
Kaiz cố gắng gỡ cái cánh tay đang ôm chặt cứng người mình ra. Nhìn xung quanh anh có chút ngượng ngùng rồi quay sang trừng mắt với Reen:
– Mày chuyển giới từ hồi nào thế?
Nói rồi quay sang Linh Nhi, thấy cô bạn trước mặt hai mắt cũng rưng rưng đỏ au. Kaiz lắc lắc đầu thở dài lên tiếng trêu chọc:
– Thì ra hai vợ chồng bây vẫn còn yêu tao nhiều như vậy à?
Nở một nụ cười tươi theo câu nói đùa của Kaiz, một giọt nước mắt lẳng lặng trào ra. Đưa tay lau nước mắt Linh Nhi vỗ vài cái thật mạnh vào vai Kaiz:
– Thật sự tụi này rất nhớ Kaiz…
Kaiz phì cười đặt một tay lên vai Linh Nhi. Ngay lúc ấy Win cùng Thư Kỳ cũng vừa đến tới nơi. Kaiz quay sang lặng lẽ trao cho hai người bọn họ một cái ôm đầy tình cảm. Có tý xúc động với những gì đang diễn ra. Nhìn lấy đám bạn tri kỉ ngày nào, giọng nói của Kaiz cũng có phần chùn xuống:
– Mọi người có khỏe không?
Reen và Linh Nhi với khuôn mặt còn đẫm nước mắt, nghẹn cứng không nói được. Win đành cố nở một nụ cười thật tươi, vỗ vào vai Kaiz anh âm thầm trả lời:
– Trong đám tụi tao chắc là chỉ có mình mày là không khỏe mà thôi.
Kaiz cũng phì cười một cái. Rồi như chợt nhớ ra điều gì đó anh nhanh nhẩu lên tiếng:
– À! Tao còn có một món quà bất ngờ dành cho hai đứa tụi mày.
Sau câu nói trên Kaiz hướng tầm mắt nhìn về phía Bảo An cùng An Đình. Lúc này hai người kia cũng rời khỏi quán cà phê đang hướng nhanh về phía Kaiz, ngay lập tức nhận ra người bạn đó là ai. Win cùng Reen vô cùng mừng rỡ đồng thanh kêu lên “Jay” rồi phóng như bay lại ôm chầm lấy Bảo An.
– Thằng con lai này, biết bao lâu rồi mới được gặp mày. Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
Siết chặt hai người bạn cũ trong tay. Trên môi vẫn nở rộ nụ cười, Bảo An lập tức trả lời:
– Mất liên lạc với tụi mày một thời gian dài, có lần tình cờ qua Nhật công tác vô tình gặp lại thằng Kaiz. Hôm nay chính tao đề nghị nó không cho hai đứa mày biết vì muốn tạo bất ngờ.
Giây phút trùng phùng sau một thời gian dài gặp mặt thật là có viết hết giấy cũng không thể lột tả được hết tất cả cảm xúc của họ lúc bấy giờ…vui mừng có, bồi hồi có, buồn man mác cũng có. Là những đứa trẻ lớn lên cùng nhau thế mà giờ mỗi người lại một phương. Mỗi người đều có những đau khổ, hạnh phúc, đắng cay khác nhau. Có biết bao nhiêu lời muốn nói, biết bao câu muốn hỏi thế mà lúc này họ chỉ biết đứng nhìn nhau, cầm tay, khoác vai nhau mà cười. Một cái gì đó nghèn nghẹn chắn ngang cổ họng khiến không ai mà không khỏi thổn thức. Được một lát thấy cả đám cũng xong màn chào hỏi. Kaiz lặng lẽ lại bên cạnh họ lên tiếng đề nghị:
– Đi đường xa chắc tụi mày đứa nào cũng mệt lắm rồi. Bây giờ tụi mình kiếm một nhà hàng nào đó vào ăn xong rồi về khách sạn nghĩ ngơi. Được không?
An Đình nãy giờ đứng bên cạnh nghe Bảo An giới thiệu tên từng người một. Đang cực kì đau đầu vì không biết làm cách nào để có thể cùng một lúc nhớ hết tên bọn họ. Thì lại nghe Kaiz lên tiếng nói đi ăn, cái bụng lập tức biểu tình. Thúc đẩy trí não một cách nhanh nhất có thể, cô quên bẽn đi cái vụ tên tuổi kia lập tức hào hứng gật đầu đồng ý. Bảo An thì im lặng không có ý kiến. Chỉ có đám Linh Nhi có vẻ hơi trầm ngâm. Được một lát Linh Nhi lên tiếng nói:
– Kaiz, ăn để sau cũng được. Tụi này muốn đi thăm Minh Hy trước có được không?
– Đúng rồi Kaiz, tụi em cũng muốn đi thăm Minh Hy – Thư Kỳ lên tiếng đồng tình.
Như một cái gì đó vừa được bóp nghẹn. Ánh mắt Kaiz lập tức đỏ ngầu. Anh cố hít một hơi thật dài lấy lại bình tĩnh. Anh phì cười gật đầu đồng ý. Win liền lập tức quay sang Bảo An lên tiếng thăm dò.
– Mày có bận cái gì không? Không thì đi chung với bọn tao luôn.
Bảo An vừa tính cất tiếng nói là không bận gì thì chưa kịp nói Kaiz đã vội vàng quay mặt lại quăng cho Bảo An một cái trừng mắt.
– Tất nhiên nó phải đi rồi, không đi tao quánh cho nó thành con lãi luôn chứ ở đó mà con lai.
An Đình ngay lập tức bị câu nói của Kaiz làm bật cười khanh khách. Cả đám cũng liền hùa theo cười chọc quê Bảo An khiến mặt anh bất giác đỏ rần. Buông một câu chửi tục, anh chạy nhanh theo Kaiz dùng một cánh tay kẹp cổ Kaiz lại rồi nghiến răng:
– Ơ thằng này vẫn láo như xưa à?
Reen lập tức từ xa bay lại lôi Bảo An ra.
– Mày nhắm một mình mày đánh lại hai đứa tao không?
– Tao chấp.
Nói rồi cả ba người bọn họ vừa cười vừa rượt nhau chạy náo loạn cả đại sảnh sân bay. Win nhìn theo ba người đó, khẽ lắc lắc đầu mỉm cười tự thì thầm với bản thân.
– Bao nhiêu năm rồi….vẫn thế.
……………………………………………………………………
Bệnh viện Tokyo Nhật Bản một trong những bệnh viện có nền y khoa tiên tiến hàng đầu thế giới. Nơi đây không biết đã cứu sống biết bao nhiêu con người, thế nhưng đối với một người quan trọng nhất cuộc đời Kaiz…họ lại nói hai tiếng “chờ đợi”. Ngày ấy đem Minh Hy với cuộc sống thực vật từ Việt Nam sang. Anh đã rất hy vọng nền y khoa bên này sẽ cứu sống cô, sẽ cho cô cơ hội hồi sinh, đem cô trở về bên cạnh anh như trước đây…thế mà đã gần năm năm trôi qua. Cô vẫn như thế, vẫn nằm im đúng một tư thế. Hai mắt vẫn nhắm chặt không nhìn anh lấy một lần.
Cửa phòng chăm sóc đặc biệt khi vừa được mở ra. Linh Nhi đã lập tức bật khóc. Tuy rằng đứng cách với người bên trong một tấm kiếng dày nhưng vẫn nhìn thấy rõ mồn một người con gái đang quen thuộc nằm im trên chiếc giường kia với hàng ngàn các loại dây cắm vào bên trong cơ thế. Khuôn mặt cô ấy bình thản như đang chìm vào một giấc ngủ sâu không mộng mị.
– Chị à! Sao lại ra nông nổi này?
Linh Nhi đưa tay lên miệng ngăn những tiếng nấc khô khốc không phải bật lên từ cổ họng, thế nhưng vẫn không sao ngăn được những tiếng thổn thức đầy đau đớn. Không chỉ có Linh Nhi mà ngay cả đám bọn họ bao gồm cả Bảo An lẫn An Đình không ai có thể cầm được nước mắt. Đây cũng là lần đầu tiên Bảo An nhìn thấy Minh Hy, cô bé đáng yêu hơn những gì anh từng tưởng tượng. Anh có cảm giác trên đôi môi kia đang mĩm chặt một nụ cười, phải chăng trước kia lâm vào tình trạng này đã có điều gì khiến cô ấy hài lòng? Thoáng nhìn, chỉ là một con người đang nằm ngủ. Sao lại để lại trong anh nhiều cảm xúc như thế?
An Đình tâm trạng không khá hơn Bảo An là mấy. Từng được nghe anh kể về câu chuyện đầy bi thương kia nhưng cô thật không thể ngờ được chính mắt mình lại có thể chứng kiến cảnh tượng có thật và vô cùng đau lòng này. Một câu chuyện tưởng chừng như chỉ có ở cổ tích. Thế mà ngay giây phút này lại diễn ra trước mắt An Đình. Người con gái xa lạ đang nằm kia, đối với cô không hề quen biết. Thế cớ gì lòng cô lại đau quặng lên từng cơn như thế? Ông trời có thật sẽ công bằng? Có thật ông có mắt hay không? Nếu thật là có cớ gì lại chia đôi một mối tình đẹp đẽ như thế, lại hành hạ đày đọa một cô bé đáng yêu như thế?
Căn phòng này dường như đã quá quen thuộc với Kaiz, không ngày nào anh không đến đây ngồi hằng giờ đồng hồ. Đôi lúc là rap một bài rap nào đó cho cô nghe, đôi lúc lại kể một câu chuyện thú vị nào đó mà anh chứng kiến, đôi lúc ngồi đọc một quyển sách hay. Hay đơn giản chỉ đến mà lặng im nhìn cô chìm sâu vào giấc ngủ. Thế mà đến tận bây giờ vẫn không làm sao ngăn được vết thương âm ỉ đau đến tê dại từng thớ thịt. Đưa tay lên gạt nhanh nước mắt, anh nuốt nước bọt một cách khô khốc. Cố gắng lấy lại sự bình tĩnh anh lặng lẽ lên tiếng:
– Từng người một vào trong thăm cô ấy đi. Nếu biết mọi người qua tận đây, hẳn là Minh Hy sẽ rất vui.
Nói rồi anh quay lưng bước thật nhanh ra ngoài, ngay khi cánh cửa ngoài vừa được mở ra anh đã bật lên khóc thành tiếng. Nổi đau dường như không thể kiềm nén, nổi đau như vỡ bờ vọng từng hồi nào vết thương đang lỡ loét kia. Thời gian chẳng thể nào giúp anh lành lặn, ngày nào cô ấy còn nằm ở đấy thì ngày đấy tim anh càng thêm tổn thương một ít. Bảo An lặng lẽ đi ra ngoài cùng Kaiz, nhìn thấy người bạn đang quỵ gối khóc bật lên những tiếng nấc thê thảm anh âm thầm ngồi xuống bên cạnh. Đặt một tay lên vai Kaiz, khẽ thở dài mà an ủi.
…………………………………………………
Bước ra khỏi bệnh viện đôi mắt ai cũng còn sưng mọng. Kaiz khẽ liếc qua nhìn từng người. Phá tan giây phút bi ai này, anh lên tiếng với giọng điệu đầy nhã cợt:
– Qua thăm tao hay qua đưa đám tao?
Ngay lập tức Reen từ ghế sau chồm người lên đánh một cái rõ đau vào vai Kaiz:
– Thằng điên này, nói bậy mày.
Kaiz lập tức bật lên cười thành tiếng, tiếng cười giòn giã của Kaiz có phần khiến không khí vui tươi hơn. Nhưng sau tiếng cười đó không khí lại rơi vào trạng thái tĩnh lặng ban đầu. Mọi người vẫn không một ai lên tiếng khiến chiếc xe đang chuyễn động kia lại bắt đầu nặng nề. Bỗng một tiếng “òn ọt” kêu lên khiến tất cả các ánh mắt trong xe ngay lập tức hướng về An Đình. Thêm một cái phì cười, Kaiz lặng lẽ hỏi:
– Đói rồi hả cô bé?
Khỏi phải tả, An Đình lúc này bị “đứng hình” như thế nào. Biết là Bảo An rất trọng sĩ diện, thế nên nãy giờ dù rất đói cô vẫn không dám hé răng lấy một lời. Ai dè chiếc bụng không nghe lời kia bất ngờ phát lên tiếng kêu khiến cô không thể chui vào đâu được, cúi gằm cái mặt đỏ bừng bừng xuống đất. Cô lí nhí trả lời:
– Em xin lỗi….
Ngay lập tức hành động đáng yêu này của An Đình khiến cả đám phì cười (ngoại trừ Bảo An). Linh Nhi xoay qua nắm lấy tay An Đình tươi cười lên tiếng:
– Có gì đâu phải xin lỗi, nói thật với em chị cũng đói gần chết rồi đây. Bụng chị cũng kêu nãy giờ, có điều là….không lớn như em.
Sau câu nói an ủi đó lại là thêm một tràn cười sảng khoái. Thư Kỳ cũng bắt đầu chồm người lên phía trước nhìn vào mặt An Đình nở nụ cười thật đậm trên môi:
– Cô bé này đáng yêu quá đi.
Thật ra những câu nói đó chẳng làm An Đình cảm thấy đỡ quê tý nào mà lại càng làm khuôn mặt cô đỏ lên nhiều hơn. Quay sang Bảo An anh vẫn im lặng không biểu lộ một tý cảm xúc nào cả khiến cô bắt đầu cảm thấy khó chịu. Lẽ ra anh phải lên tiếng bênh vực cho cô chứ, đằng này cứ ngồi im một chổ mà trơ mặt ra. Giận một cách vô cớ cô bực mình nhéo một cái thật mạnh vào tay anh. Bất ngờ tự nhiên bị nhéo một cái lãng xẹt, anh la “ối” lên một tiếng rồi ngơ ngác quay sang nhìn cô. Hành động này tất nhiên được các con mắt như camera trong xe ghi hình lại được, mọi người lại được một phen cười thật no nê.
Kaiz đưa mọi người đến một nhà hàng shushi rất có tiếng tại Tokyo. Biết mọi người vẫn chưa thử qua món ăn của Nhật bao giờ nên anh đặt biệt kêu rất nhiều món, toàn là những món ăn rất đặc trưng tại Nhật Bản. Và không quá lâu sau đó đã hiện ra trước mắt một bàn thức ăn đầy ấp. An Đình mặc dù chưa kịp ăn nhưng chỉ vừa ngửi mùi thì đã phải nuốt nước bọt ừng ực. Linh Nhi hiểu ý liền gấp cho An Đình một miếng shushi cá hồi.
– Ăn tự nhiên đi em, đi với tụi chị thì không cần khách sáo.
An Đình khẽ cười cười lịch sự cảm ơn rồi liếc mắt qua dò ý Bảo An. Hành động này ngay lập tức bị Kaiz phát hiện. Kaiz phì cười một cái liền quay qua nói với An Đình.
– Em cứ tự nhiên mà ăn, mắc gì phải sợ cái đồ con lai kia. Hắn ta mà dám ăn hiếp em thì bọn anh lập tức sẽ can thiệp.
Bảo An quăng cho Kaiz một cái liếc mắt. Nghiến răng anh đáp trả:
– Dĩ nhiên là sẽ không khách sáo, đi với người ngoài còn có thể ngại chứ đi với đám tụi mày ngại chỉ thêm hại bản thân mà thôi.
Câu nói trên tất nhiên chỉ mang tính chất đối đáp nhưng không ngờ sau khi nghe được câu nói đó hai mắt An Đình ngay lập tức sáng lên, cô nhảy chổm người lên tươi cười hỏi Bảo An dồn dập:
– Bảo An, anh nói thật hả? Không cần khách sáo hả? Vậy em ăn thoải mái à nha?
Lại một lần nữa An Đình khiến cả đám bật cười thành tiếng. Riêng Bảo An chỉ lặng lẽ quăng cho cô một cái liếc mắt.
Sau bữa ăn, các cô gái liền lập tức kết thân với nhau. Nhanh chóng kéo nhau ra khuôn viên nhà hàng mà thỏa sức chụp ảnh. Chỉ còn riêng bốn chàng trai của chúng ta vẫn ngồi lại bàn. Bọn họ kêu thêm một chai rượu để mừng ngày hội tụ này. Bắt đầu từ những câu chuyện lặt vặt hồi còn bé, dần dần đề tài đã sôi động hơn họ bắt đầu kể về bản thân và cuộc sống hiện tại của từng người. Thoáng một cái rượu đã vơi hơn phần nữa. Chất kích thích của men rượu bắt đầu thấm vào tế bào khiến đầu óc mọi người bắt đầu có phần mơ màng. Quay sang Win Bảo An lên tiếng hỏi:
– Mày nói hiện đang ở Nga cùng Thư Kỳ thế sao hồi chiều lại xuất hiện cùng lúc với Reen và Nhi?
Win đưa ly rượu lên uống lấy một ngụm rồi từ tốn trả lời:
– Tao với Thư Kỳ vừa về Việt Nam thăm gia đình. Sẵn tiện đưa hai đứa kia sang bên này. Tội nghiệp, có đứa lần đầu xuất ngoại còn nhiều lúng túng mày ạ!
– Ê thằng kia, coi thường gì anh mày thế? Chẳng qua tao sợ bị lạc thôi mà – Nghe nhắc đến mình Reen đã nhanh nhảu lên tiếng.
Kaiz âm thầm nhìn ba thằng bạn thân trước mặt, quá khứ êm đềm như lần lượt tái hiện lại trong đầu anh. Hình ảnh ngày trước còn ở Việt Nam, chuyến đi biển năm nào. Tất cả chỉ như mới ngày hôm qua, thế mà giờ đây ai trong bọn họ đều tìm được bến bờ cho riêng mình. Ai cũng có đôi, có cặp. Còn anh? Ông trời còn muốn đày đọa anh thêm bao nhiêu lâu nữa đây?
– Ba mẹ Minh Hy sống có tốt không Reen?
Câu hỏi bất chợt của Kaiz chợt khiến không khí có phần căng thẳng. Reen hơi giật mình, thoáng đơ người một lát. Anh ta nuốt nước bọt thở dài rồi âm thầm trả lời:
– Tao cũng không rành, chỉ nghe Linh Nhi nói rằng sau vụ của Minh Hy họ rất đau lòng. Hoàn toàn suy sụp tinh thần, mẹ của Hy cứ khóc rồi bệnh tật hoài, còn ba của Hy vẫn vậy nhưng hở có tý thời gian rảnh lại đi chùa, đi làm việc từ thiện……..
– Đi chùa? Làm từ thiện? – Cắt ngang câu nói của Reen, Kaiz bật lên cười thành tiếng, những tiếng cười chua xót ép những dòng nước mắt lặng lẽ tuôn trào. – Họ mà cũng có cái tư cách bước chân vào chùa sao? Không lẽ mọi tội ác sau khi đã gây ra rồi ăn chay niệm phật liền có thể xóa bỏ? Họ làm như thế để được gì? Minh Hy có tỉnh lại không? Có trả lại được cho tao một Minh Hy trọn vẹn như xưa?
Bất ngờ trước sự nổi giận của Kaiz, Reen chỉ còn biết im bặt trầm ngâm không nói một lời nào. Cả Win và Bảo An cũng cảm thấy không thích hợp để lên tiếng. Im lặng được một chút Kaiz tiếp tục hỏi:
– Thế còn Trần Hào? Tên khốn đó thế nào?
Xoay mặt sang hướng khác, cố giấu đi cơn tức giận. Reen thở một hơi nặng nhọc rồi trả lời Kaiz:
– Nó cưới vợ, sinh con rồi.
Ly rượu trên tay bất giác được nắm chặc, cuộn tròn đến nổi các gân xanh lần lượt nổi lên. Kaiz tức giận đập mạnh tay xuống bàn khiến ly rượu phút chốc vỡ tan tành.
– Mẹ kiếp, Minh Hy còn nằm đó. Ngay cả ăn một miếng thức ăn, uống một miếng nước còn không thể làm được. Thậm chí một cái chớp mắt cũng chưa từng. Thế mà tên khốn đó lại có thể lấy vợ, sinh con. Trên đời này thật ra cái thứ gì mới được gọi là công bằng?
Win khẽ đặt một tay vỗ lên vai Kaiz hy vọng an ủi được phần nào nổi đau của người bạn thân. Được một lúc lâu không thấy Kaiz phản ứng gì Win mới lặng lẽ lên tiếng:
– Tao tin trên đời này có luật nhân quả. Người hiền nhất định sẽ gặp lành.
– Gặp lành? Ngày nào Minh Hy chưa tỉnh dậy, tao quả thật vẫn không thể tin vào chuyện đó. Tao chỉ muốn thay trời hành đạo, trời không ban thì tự tay mình phải đòi lại nó. – Nói xong Kaiz liền quay sang Bảo An, Kaiz nói nhanh trong hơi thở còn nóng giận:
– Jay, mục đích tao kêu mày qua đây cũng vì chuyện này.
Thả ly rượu đang cầm trên tay xuống bàn. Bảo An ngồi thẳng lưng nghiêm túc nhìn Kaiz. Im lặng một chút Kaiz tiếp tục nói:
– Tất cả những gì tao đang cố gắng bây giờ đều chỉ đủ lo tiền viện phí hàng tháng cho Minh Hy. Quả thật không thể nào cố hơn được nữa. Tao muốn mua lại một phần cổ phần trong tập đoàn SJ của mày. Chỉ cần mày giúp tao, tao cam đoan sau khi hoàn thành xong kế hoạch trả thù, tao sẽ trả toàn bộ cả vốn lẫn lời lại cho mày.
Ngã người ra sau ghế, Bảo An trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lên tiếng hỏi:
– Nói tao nghe kế hoạch trả thù của mày là gì?
Thả ánh mắt ra một hướng xa xăm, hít một hơi thật mạnh. Kaiz cười một cái thật buồn. Trả lời một cách vô cùng dứt khoác:
– Tao muốn dùng SJ lật đổ tập đoàn Đông Du.
Lại uống thêm một ngụm rượu, Bảo An buông một cái thở dài như đang suy nghĩ một cái gì đó. Trầm ngâm một lúc anh lặng lẽ lên tiếng:
– Được, tao đồng ý giúp mày. Nhưng trước hết tao cần phải lật đổ anh trai tao trước. Sau đó sẽ chuyển toàn bộ số cổ phần của anh ta qua sang cho mày, chỉ cần có được số cổ phần đó trong vòng bảy đến tám năm sau đừng nói là một Đông Du mà ngay cả nền kinh tế Việt Nam đều có thể biến đổi tùy theo mày xoay chuyển.
Win nheo mắt nhìn Bảo An thở dài, một cái cảm giác gì đó thật xót xa. Im lặng một hồi anh lên tiếng nói:
– Jay, Kaiz nó hận gia đình Trần Hào tao còn có thể chấp nhận hiểu được. Nhưng dù sao đó cũng là anh trai của mày, là máu thịt của mày. Tao biết những chuyện đồi bại mà anh ta đã gây ra với Mie nhưng cũng không đến nổi là phải ăn miếng trả miếng như vậy đâu Jay à!
Bảo An quay người sang Win, nhếch môi một nụ cười đầy khinh bỉ.
– Mày là tao sao? Mày hiểu được những nổi đau tao đang chịu? Một con người có đầy đủ sự hạnh phúc như mày và thằng Reen sẽ không bao giờ hiểu được những nổi đau tao đang có. Minh Hy dù sao vẫn còn ở đó, vẫn là còn của Kaiz. Còn mày nhìn tao đi? Tao còn cái gì? Bản thân tao còn cái gì nữa hả?
– Không còn gì cũng không có nghĩa là mất thêm thứ gì nữa. – Win nhất quyết lên tiếng nói lại Bảo An.
Kaiz quay sang đặt một tay lên vai Bảo An vỗ nhè nhẹ vài cái. Rồi hạ giọng thật thấp anh lặng lẽ nói:
– Win nói cũng đúng đó Jay, đó là anh ruột của mày. Ép anh ta đến bước đường cùng thì có chắc gì những ngày tháng sau này của mày sẽ thanh thản?
Thấy Bảo An im lặng không đáp, cơn giận hình như cũng bắt đầu tiêu tan đi không ít. Reen liền nhanh nhẩu nói thêm vào.
– Ngày nào Minh Hy còn chưa tỉnh lại thì ngày đó thằng Kaiz còn hận. Nhưng tụi tao tin chỉ cần Minh Hy tỉnh lại lập tức nó sẽ sẵn sàng tha thứ tất cả. Phải không Kaiz?
Kaiz rút tay ra khỏi vai Bảo An. Ánh mắt mơ hồ anh nhìn vào khoảng hư vô trước mặt. Hiện tại ngay bây giờ anh còn có mong ước gì lớn hơn việc Minh Hy tỉnh dậy, một giọt nước mắt lăn dài trên má. Anh nở một nụ cười thật buồn:
– Ừ! Chỉ cần Minh Hy tỉnh dậy thì tao nhất định sẽ bỏ qua tất cả. Một chút cũng không tính toán.
Bảo An rót đầy ly rượu của mình, uống cạn rồi bật cười một cách chua xót. Cũng nhìn về một hướng xa xăm anh buông ra một câu như tự thì thầm với chính mình.
– Ừ! Minh Hy dù sao cũng có cơ hội tỉnh dậy. Nhưng còn tao? Cánh tay này của tao đã mãi mãi tàn phế, NÓ SẼ KHÔNG BAO GIỜ CÓ THỂ LÀNH LẶN ĐƯỢC NỮA. Tụi mày nói đi, ngay cả một bức tranh tao cũng không thể nào tự tay vẽ được nữa. Cả đời này vẫn không sao vẽ được…bỏ qua? Tha thứ? Mày nói tao làm sao có thể đây?
– Nhưng con tim mày vẫn còn sống. – Kaiz nói nhanh cắt ngang sự nóng giận của Bảo An. Im lặng một lát anh xoay người đối diện nhìn thẳng vào mắt Bảo An mà từ tốn nói rõ từng chữ một. – Nếu như có thể yêu thêm một ai đó, hãy tự cho bản thân mình một cơ hội đi Jay.
Bảo An đẩy người Kaiz ra, đưa tay chống lấy đầu. Anh ngã nghiêng trong tiếng cười đầy thê lương.
– Yêu? Hahaha mày nói xem…tao còn có thể yêu ai được nữa? Con tim này ngang ngỗn đầy rẫy các vết thương. Ngay bây giờ vẫn còn thổn thức đau nhói thì làm sao có thể yêu thêm ai được nữa?
Thấy Bảo An muốn rót thêm rượu Win nhanh tay chụp lấy trước. Nhíu mày nhìn chằm chằm Bảo An xong Win âm thầm lên tiếng:
– Tao thấy con bé An Đình đó rất ổn.
Hướng theo câu nói của Win, Bảo An đưa mắt tìm kím An Đình. Lập tức nhìn thấy cô đang nhảy tung tăng ngay vòi phun nước tạo dáng chụp hình. Trong lòng lập tức có một xíu cảm giác dễ chịu, anh hừ mũi một cái rồi thì thầm trả lời:
– Tao đang bao nuôi con bé đó.
– Bao nuôi? – Ba người còn lại đồng thanh lên tiếng.
Reen không nén được tò mò liền lập tức lên tiếng thắc mắc:
– Tao nhìn sao vẫn không ra được con bé đó giống loại gái bao.
Bảo An ngã người ra sau ghế, mệt nhọc thở một hơi dài nồng nặc mùi rượu.
– Cô gái bên cạnh tao dĩ nhiên sẽ đặc biệt hơn những đứa con gái khác.
Kaiz thở dài lắc đầu rồi nghiêm túc nói với Bảo An.
– Tao dù sao vẫn cảm thấy cô bé đó rất tốt. Hứa với tụi tao nếu như một ngày nào đó mày phát hiện ra bản thân đã yêu cô bé đó thì hãy xóa bỏ đi tất cả các thù hận kia.
Bảo An cúi mặt xuống đất. Cười một cái thật buồn, bản thân anh quả thật còn có yêu thêm một ai đó nữa sao? Hít một hơi anh liền ngước mặt lên với dáng vẻ đầy tự tin. Trả lời một cách thật dứt khoác:
– Ok! Tao hứa.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!