Yêu Từ Bao Giờ
Phần 14
YÊU TỪ BAO GIỜ 14
Gần đến ngày cưới . Mạnh có những biểu hiện bất bình thường. Anh uống say nhiều hơn. Mà uống say lại không làm chủ được và gọi cho cô. Có khi anh khóc trong điện thoại. Luôn miệng xin lỗi cô. Cảm giác đau đớn và ân hận đang giày vò anh từng ngày. Lâm thương anh nhưng không còn cách nào khác cô phải tránh anh thôi.
Đêm đó cô đang học thì có tiếng điện thoại. Số điện thoại lạ cô chần chừ mãi mới nghe máy.
-sao lại chặn số anh
Giọng nói của Mạnh hơi lè nhè.
-Lâm Lâm ơi. Anh hối hận lắm. Hay … anh ko cưới nữa . Để Vi sinh xong anh . Sẽ cho cô ấy tất cả. Mình làm lại . Tha thứ cho anh đc không?
-Lâm ơi. Nói với anh một câu thôi.
-anh xin em. Anh muốn chết quá rồi.
Anh khóc. Cô cũng khóc.
Phải làm gì đây khi trái tim có nhau mà không thể vượt qua nổi lí trí. Phải nghe tiếng người đàn ông khóc vì đau khổ mỗi đêm quả là hình phạt đánh sợ nhất của cuộc đời.
Một đêm nữa anh lại đứng trước cổng nhà cô. Anh gọi điện.
-cho anh gặp nhé. Mai anh bận rồi. Nốt lần này nốt tối nay thôi.
Lâm mở cổng. Bước về phía xe anh đang đỗ cách đó không xa. Anh phóng đi rất nhanh. Đêm nay là đêm cuối cùng anh được gần cô. Những ngày tiếp theo phải sống như thế nào anh vẫn còn chưa biết. Còn cô đã có dự định của riêng mình.
Chiếc xe đỗ lại bên đường. Anh quay sang nhìn cô.
-Lâm lâm. Cho anh xin em một lần cuối cũng được không?
-cái gì cơ anh.
Cô nhìn anh trong ánh đèn đường. Hai đang gần nhau. Anh kéo cô lại hôn lên môi cô một nụ hôn tha thiết.. Tất cả cảm xúc dồn nén đặt vào nụ hôn này. Nụ hôn đầu tiên cũng là cuối cùng của cả hai . Tất cả đã kết thúc cho một tình yêu . Một tình yêu được giấu kín đến nỗi chỉ có cô , anh và Đạt biết. Có lẽ đi suốt cuộc đời cũng không thể nào quên nỗi đau khi thấy người mình yêu thương yêu mình nhưng lại phải đi bên người khác. Trái tim ngây thơ trong trắng lần đầu bước vào yêu đã phải chịu vết thương quá lớn. Lâm ko biết đến bao giờ mới quên được nỗi đau này đây.
Ngày mai anh cưới rồi. Tối nay bạn bè đến rất đông. Lâm cũng đưa lũ bạn của cô về. Trong đó có Diễm. Mà Diễm và Đạt đang quen nhau. Chúng nó bên nhau tình tứ bỏ cô lại. Nhưng hôm nay có Tuấn Anh. Từ lúc Tuấn Anh đến. Anh ấy ko rời cô nửa bước. Lâm thấy ngại khi mọi người cứ trêu cô
-bò rừng chúng nó gọi ra nhảy kia kìa.
Lâm cũng lũ bạn quậy tung đám cưới. Cô muốn vậy để không cho mình cơ hội được rơi nước mắt. Từ lúc biết là mình yêu anh cô cũng từng nghĩ đến đám cưới của cô và anh. Nhưng nó diễn ra quá sớm. Tiếc là cô dâu không phải là cô.
Quậy nhà trai nhà gái xong Đạt lại rủ tất cả đi tăng 3 . Nó biết cô buồn. Tuy đi bên Diễm nhưng ánh mắt nó cũng không rời cô .cô đi giữa nó và Tuấn Anh . Mọi ng đi qua ai cũng ngước lên nhìn họ.
-ôi. Sao lại có người cao và đẹp trai thế này.
chủ quán suýt xoa nó và Tuấn Anh.
-hôm nay đưa cô người mẫu nào đến đây vậy. Đẹp quá nhề.
Anh ta có giọng nói BD nghe rất ngộ. Tay chỉ về Lâm. Mắt hau háu nhìn cả ba người.
-Đạt ơi ra chị nhờ lấy hộ cái này trên tủ.
-tôi bận rồi chị nhờ người khác.
Nó đút tay túi quần đi vào bên trong. Diễm đi theo.
-thế nhờ chàng này vậy.
T.Anh hộ . Tay với lấy cái gói gì đó trên tủ
-ối giời. Thế mà người ta bắc ghế lên mà cũng không với nổi. Cao quá nhì, đẹp zai ghê cơ.
Anh ta miệng nói nhưng tay sờ Tuấn Anh liên tục.
-ối ối.
Người đó vờ ngã vào ngực anh. Tiện thể ôm anh rất chặt. Tuấn Anh đỏ mặt. Chưa gặp tay nào như cái tay này. Lâm đứng đó mím môi không dám cười to. Đến khi Anh kéo cô đi vào trong Lâm mới phá ra cười. Anh nhìn cô.
-haaa. Chị ấy thích anh rồi đó.
-đừng trêu anh nữa.
Tuấn anh méo mó. Cô lại càng cười. Anh nhéo má cô. Trông có vẻ khá tình tứ làm Đạt tức.
Mọi người lên hát Lâm không muốn hát. Cô chỉ muốn uống. Nhưng mọi người cũng ko tha. Thế là cô hát một bải hát đúng tâm trạng.
Mình đã biết nhau từ lâu
Nên em chẳng nói ra hết những lời nàу . Ѕợ anh đi mất
Lặng im thấу anh cùng ai.
Ɗần khoảng cách với em bao ngàу
Anh đâu nào haу.
Cô sẽ giải thoát cho mình. Giải thoát trái tim khỏi tình yêu này bằng cách tìm cho mình một tình yêu khác. Cất giữ những kỉ niệm vào tim thôi.
Đám cưới Mạnh xong thì cô chính thức chuyển về chỗ trọ mới. Cô ko muốn ở nhà. Ngôi nhà này thật ra là nhà Tuấn Anh. Bởi vì Tuấn Anh để cô đến thực tế công ty anh đang làm. Sáng đến tiện đường đưa cô qua trường luôn. Thế nên mẹ Lâm mới đồng ý.
Thế là hàng ngày thay vì Đạt hay Mạnh thì bây giờ là Tuấn Anh đón cô. Nhiều khi cũng băn khoăn ko biết anh cứ đưa đón cô thế này có gây hiểu lầm cô bạn gái anh không mà cô không dám mở lời.
Vừa đến cổng trường đã gặp ngay Đạt. Nó thấy cô leo xuống khỏi xe Anh thì mặt nó hầm hầm. Hai mắt quắc lên lườm cô và Anh. Đến khi Tuấn Anh đi khuất nó kéo mạnh cô vào một góc.
-chị định chơi trò gì đấy.
Hai mắt nó đỏ lên tức giận
-mày sao thế. Tao chơi trò gì đâu?
-thế cái lão Tuấn Anh kia là thế nào? Chị vừa đau khổ vì người yêu đi lấy vợ xong đã kiếm người khác thay thế à?
-ăn nói xằng bậy. Tao và anh ấy không có gì. Mày không đc phép nói như thế.
– chắc không?
– chắc mả cha mày.
Nó thấy cô nói vậy nên lại cười cười.
Nhanh nhẹn hôn lên môi cô một cái rồi cắn . Sau đó bỏ đi. Nó cũng không biết rằng có người đã nhìn thấy nó hôn Lâm và người đó rất tức giận.
Lâm bắt đầu bận rộn với việc đi thực tế chỗ Tuấn Anh ngoài giờ học. Sắp hết năm 3 rồi nên việc học rất nhiều. Có Tuấn anh ở công ty cô cũng học hỏi được khá khá. Mẹ Tuấn Anh thì rất ưng cô. Bà kể chuyện Tuấn Anh có bạn gái và chia tay vì cô ấy đi nước ngoài học và có bạn trai bên đó . Hoá ra vậy. Thảo nào Tuấn Anh lại FA.
Mấy tháng đi cùng anh cũng cảm nhận được anh là một người đàn ông rất tình cảm. Cách bày tỏ cảm xúc của anh khá nhẹ nhàng. Tuấn Anh không phải là mẫu người thích nói nhiều về mình cũng như về người khác.
Mấy tháng học hành thực tập bận rộn đến mức không có thời gian mà nghĩ. Chỉ mỗi tối cái thằng mất nết nó hay nhắn tin trêu cô. Hoặc là lên rủ cô đi chơi cùng lũ bạn nó.
Cái thằng đó từ ngày cô lên đây cũng thấy nó có nhiều biểu hiện hâm dở . Không một ngày nào là nó không tra tấn cô.
Hôm nay nó đến đón cô đi sinh nhật bạn. Vừa ra cổng đã chạm mặt Tuấn Anh. Nó nhếch môi.
chào anh Tuấn Anh
-Đạt rủ Lâm đi đâu à?
Anh quan sát hai người từ trên xuống dưới. Hôm nay Lâm mặc váy và trang điểm nhẹ.
-bọn em hẹn hò có cần báo với anh những gì sẽ làm ko?
Lâm cau mày nhìn cái kiểu Nhơn nhơn của nó. Chửi thầm cái thằng mất nết lúc nào cũng như móc họng người ta.
-Uh. Thế hai chị em đi liệu về sớm nhé.
Anh nhấn mạnh từ- hai chị em- để nhắc khéo Đạt. Mặt nó tối lại.
Tay nó vòng qua eo Lâm.
-chị yêu. Đi thôi.
Nó hôn lên tóc cô. Trái tim tự nhiên ấm áp lạ. Mặt cô cũng vì thế mà đỏ lên. Nó dắt cô đi một đoạn như nhớ ra điều gì quay lại nói với Tuấn Anh.
-tối nay hai đứa em về muộn. Anh cứ đóng cửa đi. Bọn em sẽ ra khách sạn NGỦ VỚI NHAU.
Nó nhấn mạnh từ NGỦ VỚI NHAU cho Tuấn Anh nghe. Lâm nhìn nó. Cô trợn mắt. Còn Tuấn Anh tím mặt. Dù biết thằng này luôn thích chọc tức người khác nhưng vẫn thấy rất bực mình.
Nó kéo cô vào xe rất nhanh. Cô quát nó.
-thằng mất dạy. Mày nói gì thế hả.
-em chỉ nói sự thật thôi mà.
Nó lại đắc ý.
-thật cái mả cha mày.
-này…
Nó tức lên phanh xe lại
-chị sợ lão Tuấn Anh hiểu lầm à.? Chị thích lão đấy có phải không?
-thích cái mẹ mày. Tao con gái con đứa đi thuê nhà. Người ta tưởng tao dễ dãi chứ sao.
-Uh nhỉ. Bò rừng nghe cũng tinh ra phết.
nó lại nham nham nhở nhở
-rừng … dạy cho chị một bài học này hay lắm nhé.
-tao đéo nghe mày.
-hihi. truyện mà.
Nó chả nể nang cái miệng lại bô bô
– có một bà mẹ dặn con gái cách phòng thân trước bọn biến thái thế này.
– Đi về trễ cẩn thận . Lỡ có bị chặn đường làm bậy thì con phải bình tĩnh
Cô con gái ngây ngô hỏi
-bình tĩnh làm gì hả mẹ?
Bà mẹ trầm ngâm nghĩ một lúc rồi nói.
-thì vui vẻ vén váy lên, bảo nó tụt quần nó xuống rồi mới bỏ chạy, kiểu đó thì đố cha nó đuổi theo kịp con, nhớ chưa…
Cô vừa ngại vừa buồn cười.
-Đấy chị thấy có diệu kế không ?
Cô cười như lắc lẻ nhìn cái mặt của nó kìa. trông có ghét không chứ nị.
Nó xoa đầu cô, miệng cười hớn hở. -hâm dở. càng ngày càng hâm dở.
Đến cửa vũ trường nó mở cửa cho cô. Lịch sự như nâng niu một đóa hoa đẹp. Đóa hoa này mặc chiếc váy xanh. ôm trọn cơ thể. cũng có đường cong đấy chứ. Nó nuốt nước bọt.
-hi. Lâm
Cô quay lại. Là Diễm. Trông nó xinh đẹp vẻ kiêu xa. Hà My cũng không kém phần long trọng. Ăn mặc sexy dễ sợ. Nhìn ngực chúng nó hở gần hết làm cô ngượng chín mặt. Dù trong đội nhảy có thể cô mặc áo ngắn quần ngắn nhưng vị trí nhạy cảm luôn phải kín đáo. Đứa nào đứa đấy mắt mũi đầy phấn. Mùi nước hoa sực vào mũi cô thấy buồn nôn.
Trước khi đi Lâm cũng có trang điểm nhẹ. Cô dùng chút nước hoa thôi chứ không nồng nặc như bọn kia. Nhưng thứ nước hoa cô dùng có mùi thoảng thoảng của hoa Hồng và quan trọng là rất quyến rũ.
Đạt cười nhẹ liếc sáng. Cô không ngồi gần nó mà là Diễm. Cô biết nó và Diễm đang quen nhau. Nhìn Diễm chăm chút cho nó cô thoáng chút buồn. Cô quay sang nói chuyện với Tuấn Anh và mấy người bạn nó. Tiếng nhạc vũ trường quá lớn khiến cô nhức đầu. Trông cá kiểu của Diễm cô thấy ớn quá. Nó cứ nép cả ngưc vào thằng mất nết ấy. Vậy mà nó vẫn thản nhiên như ko. Đúng là đàn ông.
Cô đứng lên đi vào nhà vệ sinh. Đi ra thì bắt gặp mấy tay thanh niên cũng đang đứng chờ bạn. Thấy cô bọn chúng chặn lại trêu. Sợ với cô.
-em là người mẫu phải không? Đẹp quá nhỉ?
-em ơi. Một đêm của em giá bao nhiêu?
-đi với bọn anh. Muốn bao nhiêu anh sẽ trả.
Lâm lầm lì . Cô lườm bọn chúng.
-mấy anh tránh ra cho tôi đi.
-em chưa trả lời anh chưa được đi.
-tôi không cần phải trả lời mấy người.
-thế thì em cứ đứng đó.
Lâm đi tránh sang một bên. Nhưng bọn chúng không cho đi. Cô đang lúng túng thì có tiếng người nói bên cạnh
-tránh ra cho cô ấy đi đi.
Lâm quay sang. Giọng nói ấy . Bóng dáng này…mắt cô sáng lên . Miệng cười tươi rói. Đúng là như bắt được vàng.
Bọn chúng cũng ngước lên nhìn người đàn ông này . Cô gái kia thật sự đã cao hơn hẳn bọn chúng vậy mà người đàn ông này khiến chúng phải với tay mới tới đc. Nếu như để một chọi một. có lẽ chỉ cần một cú đấm của người đàn ông này bọn chúng sẽ gục ngay. Nhưng hôm nay chúng cũng có men vào rồi. Máu sĩ diện nổi lên. Chúng ko chịu tha cho cô .
– mấy anh tránh ra cho người yêu tôi đi.
Người yêu? Lâm tròn mắt nhìn người đàn ông đó. Người yêu?
Bọn chúng thi gan. Đã thế còn thách thức nhau. Đến khi hai bên chuẩn bị có cuộc ẩu đả thì lại có người lên tiếng.
-chúng mày làm cái trò gì vậy?
Mọi người quay sang. Đạt với vẻ mặt cau có. Mãi không thấy Lâm vào nó mới chạy ra tìm cô.
Mấy tay kia lại được phen thất kinh khi nhìn lại Đạt và Tuấn Anh. Nhìn chúng cao to như vậy. Lăm tên này chắc chỉ làm bao cát cho hai người xả hơi. Bọn chúng lùi lại rồi tự động rút. Chúng chẳng lạ gì Đạt trong cái bar này.
-về thôi em. ở đây ko hợp với em đâu
Tuấn Anh rất nhẹ nhàng với cô
-bò Rừng. Chị đi ra ngoài phải nói tôi một tiếng chứ. Sao chạy lung tung vậy?
Đạt tỏ vẻ ko hài lòng và lo lắng. Tuấn Anh dắt tay cô đi ra ngoài. Đạt bắt đầu bực mình. Nó cũng tới kéo tay kia của Lâm. Hai người đàn ông , một cô gái. Càng về đêm. Thanh niên đến vũ trường càng đông. Không khó để nhìn thấy hai người đàn ông cao to đang giành nhau một cô gái. Tưởng như kiều nữ này được đại gia dắt đi rồi nhưng đại gia kia muốn giành lại. Trông rất chi là nực cườ
-hai người bỏ ra. Tôi tự đi đc.
Lâm giằng tay. Hai người đàn ông nhìn nhau ánh mắt đầy lửa. Nhất là Đạt vì bản thân nó không điềm đạm như Tuấn Anh.
-Lâm. Ra xe. Tôi đưa chị về.
Nó nhìn cô nói như ra lệnh
-Anh Tuấn Anh đưa tao về cũng được. Mày ở lại chơi với bạn đi.
-cãi …
Nó quát to. Ánh mắt trừng lên hằn những tia đỏ. Lâm giật thót. Chưa bao giờ thấy nó bốc đồng vậy. Cô sợ. Đành theo nó ra xe. Không quên nói nhỏ với Tuấn Anh.
-em về theo nó vậy.
-uhm.
Tuấn Anh lúc nào cũng thế. Rất nhẹ nhàng. Anh đi theo Lâm và Đạt về đến nhà. Nó kéo cô vào trong. Ngồi đó nhìn cô. Hình như nó có chút men rồi. Nên cô không dám gây với nó. Cô ngoan ngoãn tắm rửa rồi trèo lên giường. Nó mới yên tâm đứng lên. Dặn đi dặn lại là phải khóa cửa kín. Nhưng nó cẩn thận đến mức chờ cô khóa cửa xong mới yên tâm ra về. Tránh trường hợp lúc nó đi có người lại mở cửa vào nhà bò Rừng của nó.
Nhưng liệu nó đề phòng như vậy thì mọi thứ có ổn hay không?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!