Yêu Từ Bao Giờ
Phần 25
YÊU TỪ BAO GIỜ 25
Đạt chở cô lên. Ngồi sau, cô không dám hé răng chuyện Tuấn Anh đến. Chỉ sợ nó lại lên cơn.
Nhìn hai đứa giống y như đôi vợ chồng mới cưới. Đẹp một đôi trời sinh. Rất là gây sự chú ý. Cô tủm tỉm nhìn nó.
-có thể mày quá cao…nên ai ai cũng phải ngước nhìn thì phải.
-không phải vì cao đâu
Nó tay đút túi quần. Đi một cách thản nhiên.
-vì hâm quá à.
Nó lườm . Cô tủm tỉm.
-vì đẹp trai. Nghe rõ chưa.
-mày có mang túi nilon bên người không đó?
-để làm gì?
-để tao nôn.
Nó cau mày nhìn cô. Tay vẫn đút túi quần. Cửa thang máy mở lên tầng 19. Hai đứa nó đang cười nói đi ra thì trước mặt xuất hiện một cô bé khá xinh. Cô và nó bước ra ngoài mà cô bé ấy cứ nhìn theo mãi không ngừng. Cho đến khi cô và nó mở cửa bước vào phòng
-này. Cô bé kia hình như bị thần stupid (tu-pít) bắn trúng rồi. Nhìn mày mãi không thôi.
-tưởng thần tình yêu là cu-bít cơ mà
-uh.
-bà đọc sai rồi đó. Đã ngu lại thích tỏ ra hơn người. Thật nguy hại cho xã hội.
-này. Nói cho mày nghe. Nó bị thần ngu bắn trúng nên mới nhìn mày. Chỉ có đứa ngu mới đi thích thằng hâm.
Đạt cau mày. rồi nó lại nhơn nhơn.
-có đứa còn ngu hơn nó. Bị xỏ mũi như con bò. Thịt bò rất chi là ngon.
Thịt bò???. Mẹ ơi nó lại khơi nỗi đau đấy ra cho cô. Bị đánh vào điểm yếu Lâm tịt ngủm. Cô bỏ vào nhà tắm rửa rồi lên giường.
Từ ngày chuyển đến bây giờ mới nhìn thấy hàng xóm. Bên cạnh nhà cô có mấy gia đình. Đặc biết là mấy nhà đều có con gái. không học cấp ba thì cũng đang tuổi đại học. Cho nên khi hàng xóm xuất hiện hai đứa sinh viên đẹp trai đẹp gái như cô và nó thì không khỏi bị chú ý rồi. Nhất là đám con gái của mấy nhà đó thì thôi rồi. Có anh hàng xóm cao to đẹp trai thật đáng tự hào mà. Rất đúng giờ. Sáu giờ chiều cô và nó sẽ về nhà. Do vậy sáu giờ chiều thang máy tự nhiên rất đông những cô bé đeo cặp. Mua đồ gì đó. Hay đi thể dục về. Nhưng tất cả có chung đặc điểm đó là chúng nó rất hay liếc trộm Đạt. Cô biết vậy cố mím môi nén cười. Trưng ra một khuôn mặt rất chi là người lớn.
-em trai. Hôm nay việc học của em thế nào?
Nó quay sang cô nhìn bằng ánh nhìn khó hiểu. Cô nhơn nhơn
-sao. Học giỏi thì cũng không nên chủ quan nghe chưa?
Nó lườm cái thái độ đó của cô. Mấy đứa con gái cứ liếc trộm nó. Không gian trong thang máy thật ngột ngạt và im ắng. Ngoài tiếng Lâm ra thì không có ai nói câu gì. Bởi vì họ đang tập trung vào việc quan trọng đang đứng cạnh cô.
Cô bước vào nhà mà hớn ha hớn hở. nó cau mày.
-uống nhầm thuốc à?
-đâu có. Mình thích thì mình vui thôi.
Nó không thèm chấp cô mà chạy ngay vào nhà tắm tắm rửa. Cô nấu cơm. Đang đun thì có tiếng chuông cửa. Cô ra mở. Quả đúng mà. Cô nén cười.
-em chào chị.
-uh . chào em.
-em ở nhà bên kia. định sang nhờ chị chút việc.
-việc gì em?
-có mấy bài khó em định hỏi chị vì đợt này em cũng định thi trường chị. Nó cười nhưng hơi ngượng. Cô đon đả
-uh. Thế em vào đây. Ngồi chờ chị chút. Chốc em chị ra nó giảng cho. Nó học giỏi hơn chị .
Đúng ý. Khuôn mặt con bé hớn hở hẳn. Cô cười đi vào bếp. Đạt mở cửa nhà tắm bước ra. Từ ngày bị cô dọa, nó lịch sự mặc cái quần đùi. Nhưng cởi trần. Cơ thể săn chắc. body đẹp khiến con bé con cứ nhìn chăm chăm.
Nó giật mình khi thấy cô bé ngồi ghế. Con bé nhanh mồm lên tiếng
-em chào anh .
-chào em.
Nó ngại đi vào phòng mặc thêm quần dài và áo rồi đi ra. con bé vẫn ngồi đó. Lịch sự mỉm cười.
-em có việc gì vậy em?
-à. Em sang hỏi chị mấy bài. Nhưng chị bảo đợi anh ra giảng cho.
Nó méo mặt. Con bò rừng xỏ lá này. Cái loại chết tiệt mà. Dám chơi nó phải không?
Nó nhìn đôi mắt chờ đợi của con bé. Ngay lúc này chưa biết xử trí ra sao.
Cố gắng cười nụ cười dễ thương nhất để đánh lạc con bé. Nó quay đi.
-chờ anh chút nhé.
Lẩn vào phòng bà chị ngồi. Đến khi Lâm tắm xong đi ra. Thấy con bé ngồi đó mà không biết thằng kia chuồn đi đâu. Chắc xấu hổ lắm mà.
Vừa mở cửa phòng đã bị nó kéo tay dồn vào tường.
-bò…. định giở trò phải không?
-đâu có.
Mặt cô rất thản nhiên.
-vậy cô bé kia chạy đâu ra?
-à. Đấy là nó thấy chú em đẹp zai quá nên mò tới đấy. Ra kèm em nó học đi.
Nó ấm ức. Lâm thừa biết nó có chịu học bao giờ đâu. Quả này thì….mất mặt trước con gái là nỗi xỉ nhục lớn mà.
-hay là ra bảo em nó là…
anh thi ngồi phải bàn đầu
buồn như xe đạp đấu đầu ô tô
buồn như chết đói xịt lô
buồn như chuột rút giữa hồ vắng tanh
buồn như đâm phải xi lanh
buồn như vợ bỏ trở thành độc thân.
Đọc câu nào cô gạt tay lên áo nó cái đó. Đôi mắt có phần chế giễu nhìn nó. Hành động lại làm cho nó thấy nóng hết cả người. Cũng bởi vì cái mùi thơm từ sữa tắm cô vừa tắm. Quyến rũ lắm mà. Nó cau mày nhưng không phải vì giận mà là vì cố kìm nén.
-mẹ nó nữa chứ cái loại tài năng có hạn …. mà khốn nạn thì vô cùng.
-haaaaaa .
cô cười nhưng không dám cười to. Tay nó vẫn đặt trên vai cô. Nụ cười này khiến nó mất kiểm soát rồi. Nó cúi xuống hôn thật mạnh lên đôi môi ấy. Môi lưỡi quấn lấy môi cô. Cô lại đơ ra. Chân tay như mất hết lực không thể chống đỡ. Đến khi khó thở mới đập lưng nó để nó rời ra. Mặt nó cũng đỏ lên. Nó bỏ ra khỏi phòng với một câu nói chữa ngượng.
-biết phải làm sao với bé kia rồi.
Lâm đơ ra đó. Cô dựa tường. Tay chạm nhẹ lên môi một cách cô thức. Nụ hôn của nó cho cô cảm giác không giống của Tuấn Anh chút nào. Quả thật, nếu nó cứ thế này. Có ngày tai họa sẽ là do cô gây ra.
Bây giờ cánh cửa nhà Lâm trở thành một địa chỉ thân quen của mấy em hàng xóm. Quả thật sự xuất hiện của nó khiến cho mấy cô em nhìn nhau bằng ánh mắt thiếu thiện cảm. Có lẽ vì trai mà chúng nó bỏ đi hết tình cảm hàng xóm với nhau.
Lâm hiểu ý nhưng cô rất chi là khoái trí mà. Nhìn cái bản mặt nhâng nháo của nó mà mấy em đấy cũng thích được hay sao? Đúng là cái đồ trẻ con mà. Ngày xưa cô yêu Mạnh chắc cũng đam mê như chúng nó bây giờ nhưng cô không bạo , không chủ động như chúng nó. Nhắc đến Mạnh lại có chút buồn buồn.
Thấy cô có vẻ mệt mỏi. Nó nói với mấy đứa con gái
-mấy em về nhé. Hôm nay anh mệt rồi. Mai nói chuyện tiếp.
Chúng nó nuối tiếc đứng lên ra về. Cô mặt ngơ mày ngác vì hành động của nó. Thoáng cái nhà đã còn cô với nó. Nó mới ngồi sát lại. dùng giọng nói rất nhẹ.
-hôm nay sao thế?
Cử chỉ quan tâm đơn giản ấy mà khiến cô run run vì xúc động. Từ cái hôm chúng nó hôn nhau. Hình như nó khác và cô cũng khác. Ngại ngùng hơn.
-không … không sao.
-sao cái mặt lại thế này. Hay ghen với chúng nó à?
Gô trừng mắt nhìn nó
-ghen cái mả cha mày.
Định đạp cho nó bay đi chỗ khác cho cô đỡ hồi hộp thì có tiếng chuông cửa. Hai đứa nhìn nhau. Nó đứng lên ra mở cửa. Cô bé nhà 1902. Tay nó cầm gói bánh. Đúng hơn là gói socola. Thấy Đạt cô bé đỏ mặt đưa cho nó. Đạt đứng im mấy phút rồi nó cúi xuống nhìn cái gói màu bạc trên tay cô bé. Lâm chứng kiến cảnh tượng này cô mím môi bụng bắt đầu rung rung. Cho đến khi nó bình tĩnh lại, tươi cười nhận cái gói quà, tiện tay xoa đầu con bé.
– cảm ơn bé nhé. Về nghỉ đi. Có gì mai nói.
Còn bé nuối tiếc rời đi. Lúc nó đóng cửa lại là lúc cô phá ra cười.
– hahaha
-này con mụ điên kia lên cơn rồ à?
Nó nhìn cô khó hiểu.
-hahaha
cô cười mãi không thôi làm nó tức. Nó mặc kệ cô vật vã mà bế thốc cô lên , mang vào giường và ném lên đó.
-làm sao???
-con bé đó học lớp mấy?
-ai biết được….
Nó cau mày khi cô vẫn nhăn nhở.
-nhìn mày đứng với nó như con hươu cao cổ đứng cạnh con nai vậy. hehe. chắc nó chỉ cao 1m4 thôi à.
-thì tôi cũng chỉ nhìn đc mỗi cái đỉnh đầu của nó. Đã nhìn được mặt mũi nó đâu. Muốn nhìn mặt nó phải quỳ xuống à…?
-hahaha , không trách địch quá thấp mà phải trách mình quá cao.
Chưa cười xong thì lại có tiếng gõ cửa.
– gì nữa đây
Lần này nó trèo lên giường. Nhất quyết không ra mở cửa vì lại sợ nhìn đỉnh đầu người khác hay sao ý? cô nín cười đứng lên ra mở cửa. Tối hôm đó ngập một bàn đồ ăn. Quả thật sống với nó rất có lợi mà….
Buổi chiều hôm nay nó đi đâu đó mà không đi học. Đang trong giờ nó nhắn tin cho cô.
-chiều về tắm rửa sớm tối nay đi chơi.
-uh.
Dự định là như vậy nhưng tối hôm nay Tuấn Anh tự nhiên đến đón cô về nhà anh. Anh nói là mẹ anh muốn cô đến ăn cơm. Không còn cách nào từ chối nên cô đi theo anh. Nhắn tin cho Đạt là cô không đi cùng nó được. Cất đồ vào tủ lạnh. Cô mặc quần áo đi theo anh đi ra ngoài.
Vừa ngồi xuống bàn ăn thì nó gọi.
-đang ở đâu rừng?
-đang ở….
Cô quay sang. Anh cau mày. Anh biết ngay là ông bố vợ non mà.
– nhà anh Tuấn Anh
-uh.
Nó buông một câu nhanh gọn rồi cup máy. Không hỏi thêm bất cứ điều gì. Bữa ăn cơm nhà Tuấn Anh đúng chất ra mắt con dâu tương lai. Cô dì chú bác đến là đông. Cô ngại vì mọi người cứ soi mình. Nhưng cũng sốt ruột vì không thấy nó gọi cho cô. Mà gọi cho nó lại tò tí te. Chắc giận rồi. Lần nào nó tắt máy cũng thế mà.
-em sao thế?
Tuấn Anh thấy cô lo lắng nên hỏi ngay
-không. em không sao. Chỉ là đến giờ phải về rồi.
-mới chín rưỡi mà. Chắc Đạt lại gọi em à?
-không. hôm nay nó đi chơi với bạn.
-vậy thì về muộn chút cũng được.
Anh cười có vẻ gian. Cô lạị thấy lo lo.
ngồi nói chuyện thêm với người nhà anh lúc nữa, cô sốt ruột bảo anh cho về nhưng Tuấn Anh vui vẻ. Anh vẫn đưa cô ra ngoài nhưng đi được nửa đường thì rẽ vào công viên. Chưa kịp định thần thì anh bước xuống. Cô vẫn ngồi trên xe. Anh ôm lấy cô, hôn cô say đắm. Nụ hôn đầy ham muốn, tham lam ,chiếm hữu. Bàn tay lại bắt đầu hoạt động. Cô cứ cố kéo tay anh ra nhưng anh quá khỏe. Cô hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra. Tuấn Anh như mất kiểm soát. Anh làm cô đau. Lâm không chịu nổi nữa không còn cách nào khác cô cắn môi anh rất đau. Lúc ấy anh mới rời cô ra.
Mặt anh nhăn lại.
-em sao thế.?
-em….em….đừng làm thế em ngại.
Anh cười cười.
-yêu nhau ai chả thế. Sau này còn nhiều chuyện hơn cơ. Quen dần đi là vừa.
Anh lại siết eo cô. Ánh mắt rất chi là nham hiểm. Cô sợ.
– cho em về đc ko? Hôm nay em có việc.
-việc gì lúc nửa đêm này. Hay lại việc với thằng Đạt.
Anh nhìn cô chăm chăm.
-nó đi uống rượu giờ này chưa về. Không gọi được cho nó. Nhỡ sao thì mẹ nó lại mắng em.
-nó lớn rồi em lo cho nó được mãi ko? Suốt ngày Đạt với Đạt. Anh không biết nó hay anh mới là người yêu của em.
Anh cáu. Cô biết anh lại ghen rồi. Anh càng ngày càng hay ghen. Nhiều khi thấy mệt mỏi lắm cơ.
Mở cửa vào , nhà vẫn tối om. Nó chưa về. Cô gọi điện vẫn không nghe máy. Tò tí te mà.
Cô gọi cho gián điệp. Nó nói bọn chúng say lắm rồi.
Cô bắt taxi đi đến đó. Quả thật nó rất say rồi. Bỏ xe lại và đưa nó về. Nó cao nên việc dìu nó khá khó khăn. Cô mím môi nhéo mạnh vào eo nó một cái nhưng nó không nói gì. Mãi mới lết đc hai cái xác vào đến nhà. Cô mệt lả ra. Buông tay thì cả người nó đổ ập lên người cô. Thân thể nó nặng. Mùi nước hoa lẫn mùi rượu. Quyến rũ vô cùng. Cô thấy mình cũng nóng lên. Chắc do dìu nó thôi. Cô chống chế với lòng mình như vậy. Nhưng rồi nó không chịu để yên. Nó nôn ra người cô. Rồi cứ thế ôm lấy cô. Cả hai đứa cùng chịu bẩn. Cô ậm ọe . Tát vào má nó. Nó chẳng biết gì. Làm sao đây?
Lấy khăn ấm rồi cởi đồ thay cho nó. Cởi đến đâu mặt đỏ đến đấy. Cho đến khi trên người nó còn cái quần chip. Cô ko dám nhìn. Lau thật nhanh rồi kéo nó lên giường và đắp chăn.
Nó không nhớ tối nay là ngày gì hay nó giận cô không đi cùng nó. Lâm ngồi dưới giường ngắm nó ngủ. Khuôn mặt nó, nước da nó quả là năm tính. Cái vẻ đẹp kiêu ngạo.
Nhìn nó lại nhớ đến cảm giác nụ hôn của nó. Bất giác nhìn vào đôi môi đó và đỏ mặt.
-sao? Tôi đẹp trai đến vậy à?
Cô giật mình. Nó mở mắt từ từ. Rồi cười mỉm. Cô ngơ ra.
-tỉnh rồi à?
-Uh
-sao uống nhiều vậy ?
-Ngồi đó cả đêm nhìn tôi ngủ sao?
Lâm đỏ mặt cúi xuống. Chả nhẽ lại thừa nhận.
-đâu. Tao lo mày cảm chết , mẹ mày lại bắt đền.
Nó cười . Rồi vùng dậy đi vào nhà vệ sinh mà hoàn toàn không để ý mình đang mặc gì. Mà hình như nó vẫn không quan tâm. Chỉ có cô là nhìn thấy cái thứ gì đó lớn lớn bên trong . Không như lúc nãy. Xấu hổ quá mẹ ơi.
Đứng dậy ra mở cửa để về thì va vào nó. Cái bàn tay vô tình chạm vào cái chỗ đấy. Mẹ ơi. Nó không xấu hổ một tí nào mà cứ thản nhiên như không. Cô càng ngại. Nó kéo cô lại cho một câu giễu cợt.
-đàn bà giỏi nhỉ. Có thể ướt khi không dính nước. Có thể chảy máu khi không bị thương và có thể làm một thứ đang mềm thành….cứng.
Cô ngơ người. Lúc nào cũng nói bậy nhưng có nhất thiết nói trong thời điểm này, không gian này, trạng thái này hay không?
Cô phải nói là mặt đỏ tía tai. Xấu hổ vô cùng. Đẩy nó ra rồi bỏ về phòng. Nằm vật lên giường. Cảm giác bồn chồn khó chịu trong người dâng lên. cô đang muốn gì đây. Đừng đừng. Hư hỏng quá.
Tiếng gõ cửa phòng, nó bật dậy, rồi đôi mắt tròn xoe. Nó đứng ngây người. Trong ánh nến nó thấy cô cười. Nụ cười rất đẹp.
happy birthday to you.
happy birthday to you.
happy birthday to you.
Nó xúc động tới mức không nói nổi lên lời. Từ ngày Minh Anh đi thì mỗi sinh nhật nó cũng chỉ có cô nhớ và rủ bạn bè chung vui. Nhưng năm nay thì đặc biệt ở chỗ chỉ có hai người. Nó hít sâu để qua cơn xúc động.
-này. Mua đâu ra được cái bánh biết hát đấy. Đặc biệt nhỉ.
-hứ. Chị đây phải khác.
-không phải là tiếng chị hát đấy chứ?
-sao??
-nghe như bò kêu í……hí hí..
Nó vui. Quả thật rất vui.
-mất nết. Chị mày hát hay mà.
-thế giờ hát cho tôi nghe đi. Việc gì phải ghi âm vào điện thoại rồi mở ra như thế.
Bị bóc mẽ cô ngại quá. Dù đã để điện thoại ở dưới rồi mà nó vẫn đoán ra.
Cô chấm một tí kem quyệt vào mũi nó rồi cười. Nó cũng không kém, trả thù cô bằng một nắm luôn. Hai đứa bôi kem đầy người nhau cười. Đến khi toàn thân đầy kem. Khuôn mặt trắng bệch thì nó lại nhìn cô chằm chằm.
-rừng…
-sao thế?
cô quay ra.
-có ai bảo chị rất xấu không?
-có
-ai?
-mày…hì..
-tôi nói thật mà. Vậy chị có muốn xinh không?
-có… ai chả muốn.
-chỉ cho cách nhé.
-thôi…. không tin nổi mày.
-nói thật….nghe không?
-nói đi.
Vừa dứt câu nó lại hôn cô một cái. Cô đỏ mặt
-rừng.
-không hôn nữa.
-quà của tôi đâu?
-nhận rồi đấy còn gì?
-đấy ko phải quà. Tôi muốn cái gì nó thật cơ.
-thích gì mai mua cho. Đòi hỏi.
Cô chu mỏ lên lườm nó. Nó cười.
-thật ra đơn giản lắm chỉ cần đồng ý là được.
-đồng ý cái gì? không xấu xa thì được.
-không…hoàn toàn trong sáng.
-thế thì được.
Vừa dứt lời nó kéo mạnh cô vào lòng. Cả người cô ngồi trên đùi nó. Mặt giáp mặt. Ngực chạm ngực. Tim cô đập rất mạnh. Nó cũng thế, cả hai có thể cảm nhận nhịp tim của nhau. Nó kéo đầu cô xuống hôn một cách đắm say.
Ngày tháng sống chung với nhau cô cũng khiến nó nhiều phen sống dở chết dở với mấy em hàng xóm.
Chả là hôm ấy nhà em 1807 tự nhiên mất điện. Em ý gọi sang nhờ sửa hộ. Chưa kịp sửa xong thì em ấy ở đâu bay ra, ôm chầm lấy nó từ phía sau. Nó đứng sững trong giây lát rồi mới nhẹ nhàng kéo cô ta ra. Không ngờ rằng trên ng cô ta trống trơn không một mảnh vải.
Đạt giật mình. Tuy không phải dạng hiền lành nhưng cái kiểu cưỡng hiếp như này thì quả nó không thể nào mà tiêu hoá nổi. Thật muốn ói lắm cơ. Nó bỏ của đi thẳng ra cửa ko một lời từ biệt.
Về đến nhà nó hậm hực.
-này… sao thế?
-sao …sao cái gì?
Nó quát cô.
-ơ hay….dở à?
-từ lần sau đừng có bảo tôi đi giúp mấy đứa con gái ở đây nghe chưa? đúng là đàn bà toàn bọn thích xui dại.
Nó làn cô không nén nổi tò mò. Cô bước lại. Dùng giọng nói dịu dàng nhất để dụ dỗ nó nói ra.
-sao thế? nói nghe xem nào. có chuyện gì làm Đạt không vui à.
Nó dừng ngay cái biểu hiện bực bội đó. Và thay vào đó là ánh mắt nồng ấm, cái môi chúm chím lại vẻ như vừa có cái gì làm nó sung sướng thỏa mãn vậy.
-cô ta suýt nữa thì cưỡng hiếp tôi đó. lại còn cởi hết cả đồ ra. Kinh thật con gái bây giờ.
Nó lắc đầu ngao ngán còn cô thì phá ra cười. Quả thật ko nhịn nổi nữa mà.
-bà điên à?
Nó lại cau có
-ai bảo đẹp zai lắm vào. Nó như thế sao không vồ lấy. Sướng thế còn gì???
-haaaaa.
-này bà có im mồm ngay cho tôi không?
-haaaaa
-để tao kể cho Minh Anh chuyện này nhá
-này…tôi giết bà đó.
-không…tao phải nói với Minh anh
Cô cầm điện thoại lên. Hai người tranh nhau . Cô làm sao khỏe được bằng nó. Lấy lí do cướp điện thoại, nó vật cô ra. Đè cả cơ thể lên người cô. Nó mặc kệ cô, nó cù cho cô cười sằng sặc, cô gào thét nó cũng không tha cho.
-rừng….
-buông điện thoại ra chưa?
-buông ….buông rồi
cô vừa nói vừa thở. Nó nhìn cô nhếch môi ,dừng hình phạt nhưng nó chưa chịu trèo xuống.
-rừng…
-….
-có thấy tôi đẹp trai không?
Lâm dừng lại nhìn nó một hồi rồi trả lời…..một câu trả lời thật nhưng vì nó đang ở thế chủ động nên cô mới phải nói thật đấy thôi.
-có. đẹp trai mà.
-thế có muốn yêu một người đẹp trai không?
-ai chả muốn có người yêu đẹp trai nhưng mà…..
Nó chờ đợi câu nói tiếp theo của Lâm. Cô mím môi nén cười
-….nhưng mà đẹp trai thì đéo ăn được.
Nó phì cười. Nó thích cái kiểu nói chuyện đáng yêu của Lâm . Mà phải nói nó nghiện cái kiểu nói chuyện đấy. Chưa có ai có cái kiểu nói chuyện cấc nấc, lại dễ thương như thế.
-vậy tôi cả chị yêu nhau đi. Tôi sẽ cho chị thấy đẹp ăn được.
-ặc. lại lên cơn rồi.
Nó mím môi lườm yêu cô.
-ai lên cơn?
Tay nó bắt đầu không để yên
-không …. không
Nó siết cô vào lòng. Ngay lúc này cô cảm thấy như cô và nó đang yêu nhau thật sự. Vòng tay nó an toàn. cảm giác ấm lòng. Mọi thứ đều bình an và hạnh phúc.
-cho tới khi nào chúng ta có gia đình thì chúng ta cứ yêu nhau thế này hay nhỉ?
-dở à. Bố tao lại gào lên.
-thì chị cứ làm người yêu tôi ở đây đi. Để bọn con gái kia nó không kiếm tôi nữa
-nhưng nó biết mày và tao là chị em rồi .
-tôi có cách mà.
-cách gì?
câu hỏi như dẫn đường cho nó. Nó chả ngại ngùng mà kéo mặt cô lại hôn. Dường như cái hôn của nó là chuyện bình thường. Nhưng hôm nay. Cảm giác này. Nụ hôn này. Cái ôm này…cả không gian yên tĩnh này nữa….Làm cô quên mất mình là ai? Như một phản ứng bình thường của cơ thể …. Cô đáp lại nụ hôn của nó và thế là… Hai đứa hôn nhau….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!