Yêu Từ Bao Giờ
Phần 26
YÊU TỪ BAO GIỜ 26
Bàn tay nó bám chặt lấy eo cô rồi siết lại. Nó nhấc cô lên đặt hẳn lên đùi mình. Kéo lại hôn nhiệt tình. Cô bị nó làm che mờ hết lý trí rồi. Chị em gì nữa. Ngu người rồi. Cô quên hết những gì lòng đã dặn. Vòng tay siết cổ nó hôn lại. Tim cả hai đứa cùng đập mạnh. Tiếng thở của nó đầy khao khát. Bàn tay liên tục xoa tấm lưng thon của cô. Lớp áo lụa mềm mại càng gợi tình với nó. Nó không chịu được. Đứng dậy nhấc bổng cô lên mang vào giường. Cái thứ phía sau mấy lớp quần đã cứng lại. Còn cô thì cảm giác vừa tò mò. Vừa ham muốn nó. Khó chịu.
Hải đứa hư hỏng hết cả rồi. Nó không chịu buông mà quấn lấy cô. Vòng tay gói gọn cô bên dưới thân mình. Bàn tay bám eo giờ không làm chủ được. Luồn vào áo bóp lấy bóp để bộ ngực tròn. Lúc ấy cô mới giật mình tỉnh cơn mê muội. Cô đẩy nó ra. Đôi mắt nó đã đục ngầu. Nó như không còn là thằng Cò của cô mọi khi nữa. Giờ nó như một người khác, một con thú hoang bản năng. Mặc kệ cô túm tóc. Cô đẩy nó. Nó chẳng biết gì. Hai tay vẫn mân đều hai cái nhũ hoa nhỏ. Rồi cuối cùng mất kiên nhẫn mà xé cả áo cô ra, cúi xuống ngậm lấy cái thứ xinh xắn này.
-Cò… Buông ra. Đừng làm thế.
Nó không nghe ra. Cái miệng ngậm chặt lấy. Bàn tay cũng giữ chặt như kiểu sợ ai sẽ giật mất miếng ăn của nó ngay bây giờ.
Cô nằm bên dưới bất lực không thể nói nó. Nhưng có thứ ấm ấm chảy ra bên dưới. Cảm giác thôi thúc muốn thử được nó yêu. Cô cũng muốn nó. Muốn cảm giác đàn ông đàn bà gần gũi nhau. Hay liều đi. Minh Minh và Minh Anh cũng ngủ với nhau rồi mà. Giờ cô và nó nữa thì mối quan hệ chéo này có đáng buồn cười không.
Nó vùng dậy kéo kéo cái thứ vướng bận trên người. Rồi lại nhanh nhảu vồ lấy thân thể cô. Nửa thân trắng muốt lộ ra hững hờ bên cái áo lụa hồng , mềm mại, gợi tình.
Cô không nhịn nổi nữa. Vòng tay quấn lấy cổ nó. Tiếng rên khẽ trong cổ họng phát ra theo tiếng thở của nó. Nóng… Nóng vô cùng.
Nó sau khi nhận được tín hiệu tích cực từ đối phương. Cuối cùng cũng ngẩng lên nhìn. Ánh mắt đục ngầu dục vọng. Bàn tay đưa xuống eo cô. Bám lấy hai cái cạp quần. Lúc này nó không nói gì cả. Nhưng đôi mắt như muốn xin phép. Bàn tay từ từ kéo cái quần xuống mông.
Thấy cô không phản đối. Nó cúi xuống hôn. Luồn tay vào bên trong vuốt vẻ. Cái thứ nước ấm ấy chảy mất kiểm soát khiến nó càng điên rồ.
Nó kéo cái quần ra khỏi thân thể cô. Giờ này cả hai đứa… Không còn gì để mất.
Lúc nó chuẩn bị vào vị trí. Lúc cả hai đứa cùng đồng thuận. Lúc mà ham muốn thôi thúc nhất. Khao khát nhau đến từng tế bào. Thì cũng là lúc tiếng chuông cửa vang lên.
Mà không phải. Hình như chuông cửa kêu mấy lần nhưng hai đứa nó không để ý đến. Giờ đi kèm là tiếng đập cửa. Tiếng gọi phát ra từ bên ngoài vào. Tiếng điện thoại réo lên ngoài ghế.
– Lâm ơi. Đạt ơi.
– hai đứa có trong nhà không?
– mở cửa cho bố nào.
Hai đứa ngẩng lên nhìn nhau. Nó nuốt nước bọt. Mặt sưng lên cau mày.
– gì… Sao lại đến giờ này hả bố.
Cô ngượng chín mặt. Đẩy nó ngồi lên.
– ra mở cửa đi không chết cả lũ bây giờ.
-kệ.
– thôi. Dậy đi. Không lại mất công về giải trình đấy.
-coi như mình không có nhà đi.
– điện thoại kêu kia kìa.
Nó cau mày. Cuối cùng cũng phải vùng dậy. Cả thân thể cao lớn. Cái thứ thô lỗ lòng thòng trước mặt cô. Cô ngại kéo áo kín người còn nó chả ngại. Nó mặc nhanh quần áo vào rồi buông câu.
– đắp chăn vào. Không cần ra đâu.
Nó cởi trần đi ra mở cửa. Cô không biết ai gọi nữa.
– sao hai đứa làm gì mà để gọi mãi mới ra mở cửa vậy.
-con ngủ.
– cái Lâm đâu?
– chị ấy cũng ngủ.
– sao ngủ sớm thế. Con ngủ sớm là giông giời đấy.
– đến giờ cần ngủ thì ngủ thôi ạ.
Dì Được nhìn nó nghi ngờ.
-thế cái Lâm đâu?
– chị ấy… Ngủ ạ.
Nó nhìn cái điện thoại để trên bàn nên đành trả lời như vậy?
– hai đứa này nay khùng hết rồi.
Dì Được nhìn nó rồi tiến lại phía cửa Phòng cô.
– mẹ… Để yên cho chị ấy ngủ. Chị ấy đang đau đầu.
-Nó ốm hả?
Dì Được quay lại hỏi nó. Nó ngập ngừng.
– không… Chỉ là…
Dì Được chẳng chờ nó trả lời xong câu đã mở cửa. Căn phòng cô trống trơn. Dì quay lại nhìn nó nghi ngờ. Ánh mắt như bắt sóng được tình hình. Lẳng lặng đi sang phòng nó mở cửa. Lâm đang mặc áo và trèo xuống khỏi giường. Thấy dì Được mở cửa cô quay lại. Mặt đỏ lên. Nó cũng bước theo và đứng ngay sau lưng mẹ.
– mẹ….
– hai đứa…
– là do con… Cô ấy…con…
Dì Được nhìn hai đứa khẽ cau mày.
– hai đứa ra ngoài ngay. Chúng ta cần nói chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!