Yêu Từ Bao Giờ - Phần 31
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
1530


Yêu Từ Bao Giờ


Phần 31


YÊU TỪ BAO GIỜ 31
Về đến nhà, mọi người đang ngồi tập trung trong nhà Mạnh. tiếng chuông tiếng gõ mõ nghe sao xót xa tang tóc. Cô bước vào, Vi đang ngồi thẫn thờ ôm đứa con nhỏ, đứa bé ngây thơ vẫn còn cầm cái đồ chơi nghịch khiến người ta càng thấy xót xa trong lòng. Trên bàn thờ, di ảnh Mạnh đang nhìn cô nghiêm túc. Cô đau, muốn khóc và chạy lại ôm lấy anh mà không được . Anh đã đi rồi. Mạnh…
Cổ họng cô nghẹn ngào. Ánh mắt ấy, giờ suốt đời cô không nhìn thấy nữa. Tại sao thế anh? Tại sao? Giá mà hôm đó em đi cùng anh, giá mà hôm đó em không nói như vậy, giá mà em đủ dũng cảm để nói em nhớ anh, em yêu anh. thì giờ có lẽ chúng ta đã hạnh phúc bên nhau rồi. xin lỗi anh, ngàn lần xin lỗi.
Nước mắt cô rơi ra, lòng đau thắt. đến bao giờ mới quên được anh đây. thật ra bận rộn với công việc chứ trong tim cô chưa bao giờ quên nỗi đau mất anh.
Quanh quẩn với công việc của Mạnh, lúc cô về nhà trời đã tối. Vì xa bố mẹ lâu nay mà giờ cô chưa muốn đi ngay. Bận rộn cũng quên cả những gì thằng khỉ kia nói. Vả lại, nó cũng chưa bao giờ khiến cô sợ vì cơn điên của mình. Do vậy mà cô quên câu nói của nó cũng phải thôi.
– đang ở đâu?
Tiếng nó nghiêm khắc trong điện thoại.
– đang ở nhà.
– nhà ai?
Cô cau mày.
– đừng có mà kiểm soát tao như thế.
– hôm qua tôi nói chị thế nào? Chị coi thường câu nói của tôi đúng không?
-ơ… Mày điên rồi.
– đúng thế. Tôi điên đó. Để tôi cho chị xem, cái việc coi thường người khác là như thế nào.
– này… Mày khùng hả thằng kia.
Nó cúp máy. Cô giờ mới nhớ ra… Anh lái xe… Lúc nãy cô bảo về rồi mai cô chủ động đi xuống. Cô bấm vào số điện thoại của anh ấy. Máy bận… Tự nhiên thấy có lỗi. Nhỡ nó đuổi việc người ta thật thì tội nghiệp lắm.
Mãi sau tiếng chuông anh lái xe mới đổ.
– alo.
Giọng nói có vẻ chán nản của anh ấy khiến cô thấy có vấn đề.
– lúc nãy Đạt nó có gọi cho anh không?
– không. Nhưng chị Hường phòng nhân sự gọi.
– chị ấy nói gì.
– chị ấy nói mai không cần đi làm nữa.
– trời ạ. Nó làm thật.
Cô lẩm bẩm.
– gì đấy Lâm.
– anh quá bộ quay lên cho em về dưới đó được không ạ.
– công ty cho anh nghỉ rồi. Anh…
– chị Hường là trưởng phòng nhân sự, chứ Dì Được là giám đốc. Cho nên anh lên chở em đi. Ngày mai vẫn đi làm bình thường cho em. Giờ em ra cổng đợi anh.
– phải gần tiếng anh mới tới.
– không sao. Ra ngoài trời đợi anh cho mát.
Trên cả chuyến xe về dưới đó. Cả hai cũng không nói với nhau câu nào. Không véo von như hồi sáng. Cô ngại anh ấy. Tránh nhắc đến vì sợ anh lại trách mình. Nhưng lần này. Dù chết cũng không để anh ấy bị đuổi việc.
Chẳng chờ đợi lâu, cô đến cửa phòng nó gõ cửa. Nó đi từ bên trong ra, hình như đã uống vài chén, cái mặt nó đã đỏ lên, ánh mắt cũng lầm lì tức giận.
– tại sao lại đuổi việc anh ấy?
– chị không nhớ hôm qua tôi nói à?
– tao về nhà có việc chứ tao có đi chơi đâu. Mà đi chơi thì sao chứ? Không ảnh hưởng gì đến ai.
– nó không ảnh hưởng đến chị nhưng ảnh hưởng đến người khác.
– ảnh hưởng cái gì. Tao không phải vợ mày, cũng không phải người yêu mày. Tao cũng cần có cuộc sống của tao, cũng cần có gia đình của riêng mình. Giờ mày rút ngay câu nói đó. Cho anh ấy đi làm trở lại đi. Đừng có mang chuyện riêng ra để giải quyết chuyện công.
– tôi đuổi việc rồi. Đừng bao giờ nghĩ tôi sẽ nói lại.
Cô ấm ức . Hai mắt đỏ lên, nước mắt ứa ra vì càng ngày nó càng ngang bướng.
– vậy mày muốn gì. Mày muốn cái gì. Mày làm ơn, sống để đức cho con cháu đi. Đừng sống ác như thế.
Nó hai mắt đỏ lên theo. Tức giận kéo mạnh cô vào phòng. Tay gạt cái cửa đến rầm nghe như các mắt nối sắp sửa vỡ vụn hết ra.
– tôi như thế là vì ai. Tôi nói chị về cơ mà. Nếu chị nghe lời thì đâu có như vậy.
– mày không có quyền ra lệnh cho tao. Đi đâu làm gì kệ tao. Không liên quan đến mày.
– chị không muốn tôi liên quan nhưng tôi muốn đó. Tôi muốn quan tâm đến chị. Tôi không muốn chị nghĩ đến cái thằng cha Mạnh đó nữa. Anh ta chết rồi.
Nhắc đến Mạnh là một điều tổn thương sâu sắc đối với cô. Cô ấm ức.
– mày không có quyền nhắc đến Mạnh ở đây. Anh ấy chết rồi.
– vậy chị quên anh ta đi. Nghĩ tới những người còn sống.còn quan tâm chị.
– tao không cần mày, cũng không cần ai quan tâm hết. Tại sao mày không quan tâm mấy đứa con gái ngủ cùng mày ý.
– tôi muốn quan tâm chị đấy thì sao.
– tao không cần, tao không cần. Tao là chị mày không cần thằng nhóc như mày quan tâm.
– chị nói gì.
Mắt nó nóng lên. Nó ghét bị gọi là thằng nhóc. Nó ghét bị coi là trẻ con. Chuyện hai đứa cãi nhau tay đôi là chuyện hết sức bình thường. Nhưng giờ men rượu khiến nó mất hết cả bình tĩnh. Nó một tay nhấc cô lên rồi vật xuống ngay cửa. Lưng cô chạm xuống nền lạnh ngắt. Cả thân nó giữ cô bên dưới.
– mày làm gì thế hả. Buông tao ra.
Cô quát nó.
– buông tao ra.
Cô đánh nó, cấu cào nó ,nó cũng không chịu buông. Thấy cô la lối nó cúi xuống giữ má cô rồi hôn. Hôn thật mạnh đến mức môi cô bật máu. Bàn tay nó đưa lên bóp mạnh ngực cô. Tiếng nó thở như con bò phì phò thật đáng sợ. Cô vùng vẫy tay chân. Nhưng cơ thể cao lớn của nó lúc này quá mạnh mẽ. Nó cong người hai tay vạch áo cô lên rồi xé tan không chút chần chừ.
Cả cơ thể trần trụi đỏ hồng lên càng hấp dẫn.
– đừng… Buông tao ra. Mày điên rồi.
Nó không nói mà cúi xuống ngậm lấy xái núm nhỏ xíu hồng hào. Cô kêu lên, tay giữ đầu nó hoảng sợ.
– đừng làm thế… Đừng mà.
Nó có khi không quan tâm. Há miệng ngoạn chặt lấy rồi cắn một cái dứt khoát. Cả hàm răng in trên làn da trắng rớm máu.
– anh… yêu em.
Nó nói trong tiếng thở hổn hển. Đưa tay xuống tháo quần của cả Hải. Cô cong người khép mạnh chân không cho nó cởi. Nó buông mình. Chồm lên kéo hết mấy thứ vướng víu trên người cô.
– không… Đừng mà. Tao xin đấy. Đừng làm thế.
Cô gào lên. Nó không thèm nghe. Chân cô đạp nó rất mạnh vậy mà nó không dừng lại. Nó giữ chân cô.
– tao xin mày mà.
Hai đứa vật lộn. Cuối cùng nó cũng kéo được chân cô luồn vào giữa. Lúc này tay và ngực nó cũng hằn đầy vết cào rớm máu. Cái thân dài cùng đứa em to lớn chồm chỗm trên bụng cô. Nó kéo chân cô lên. Đưa tay xoa xoa cô bé để tìm đường vào.
– đừng… Đừng mà..
Cô vẫn ngọ nguậy không đồng ý. Nó nằm xuống hôn lấy hôn để môi cô. Hôn lên cổ rồi cắn lên đó tạo ra những vết đỏ chót. Tay bên dưới vẫn khuấy đảo rồi cuối cùng sau khi tìm được thứ nó cần. Nó nắm đứa em đưa vào thật mạnh.
– aaa
Cô hét lên. Cảm giác cơn đau đớn đến xé lòng. Cô và nó… Là nó… Lấy đi đời con gái của cô.
-Đạt ơi, Lâm ơi…hai đứa làm gì đấy.
– dì ơi… Cứu… con
Cô chỉ kịp kêu lên một tiếng. Còn nó mặc kệ. Thằng đàn ông đang đưa đẩy cái thứ ấy của nó vào người cô. Cô khóc. Nó lau nước mắt. Cúi xuống hôn lên mắt lên môi. Bên dưới vẫn đều đều. Cuối cùng chả nhịn được mà tăng tốc. Làm thật mạnh.
– đừng mà …đừng…
Cô lắc đầu nhìn nó khóc.
– lâm ơi… Đạt ơi.
Dì Được đứng bên ngoài đập cửa. Tay đẩy cánh cửa thì bị nó chặn lại. Hai đứa nó đang nằm chắn cánh cửa. Nó chống tay lên đó. Một tay cũng đủ cho dì chẳng thể nào vào được.
Nó kéo cô áp sát cửa. Ngồi thẳng dậy mà cho thật mạnh thật nhanh. Nó có vẻ thích như vậy. Thứ nước ấm chảy ra không ngừng làm ướt ướt dính dính chỗ va chạm của hai đứa. Nó làm nhanh hết sức rồi cúi xuống cắn vào cổ cô để kìm chế không hét lên như những lần nó kéo cái tạ quá nặng. Lát sau nó dừng lại thở.. tiếng thở đầy thỏa mãn. Gục xuống trên ngực cô. Ôm ghì. Hai đứa chẳng nghe được tiếng dì Được gọi.
– mày mở cửa ngay thằng kia. Mở ngay không tao gọi bố mày.
Nó ngẩng lên. Mồ hôi nó chảy. Uớt đầm vầng trán. Cô khóc, giận nó không thèm nhìn. Quay đi nức nở.
Nó đưa tay kéo má cô lại.
– xin lỗi…
Tiếng nó ngập ngừng.
– buông tao ra.
Cô đẩy nó.
– tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị.
– mày cút đi
– chỉ cần chị đồng ý. Còn mọi việc khác để tôi lo.
– mày về lo với bố tao đi. Tại sao… Tao ghét mày.
Cô khóc đẩy nó ra. Nó vẫn nằm lì trên bụng mặc kệ dì Được ở bên ngoài đã im lặng. Có lẽ đi nhờ người giúp.
Không được sự ủng hộ của cô. Nó ấm ức. Tiếp tục đưa đẩy. Rồi cuối cùng không kiềm chế được mà làm mạnh lần nữa. Tiếng va chạm da thịt của hai đứa khiến nó kích thích. Nó gầm lên vẻ thỏa mãn. Ánh mắt dại đi. Và gục xuống. Bóp mạnh bầu ngực. Rồi bật dậy. Cái đứa em lủng lẳng thô lỗ.
Nó cúi xuống bế cô lên. Chân cô mỏi nhừ. Phần tổn thương nhất đau ê ẩm. Nó kéo chăn đắp lên người cho cô rồi vào nhà tắm.
Dì Được mở cửa đi vào vội vàng. Nhìn nó mà xót xa. Quay lại nhìn cái vết máu vẫn đỏ chót dưới nên. Bước nhanh lại. Nó quận chăn khóc.
– Lâm…con…
Cô không biết nói sao. Dì Được cũng rối bời rồi. Lát sau nó tắm xong đi ra. Khuôn mặt đã bớt đỏ.
– bốp … bốp…
Dì Được tát hai cái mạnh vào mặt nó.
– mày vừa làm gì thế hả. Mày có biết nghĩ không hả thằng kia.
Nó vẫn đứng thẳng. Quay sang nhìn cô rồi nhìn vết máu.
– mẹ vệ sinh cho cô ấy giúp con. Còn chuyện này. Ngày mai con sẽ về nhận lỗi với bác Kiểm và xin bác cho con cưới cô ấy… Làm vợ con.

Yêu thích: 4.5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN