Yêu Từ Bao Giờ
Phần 32
YÊU TỪ BAO GIỜ 32
Nó đứng sát cửa. Dì Được đi lại gần giường.
-Lâm…
Cô nằm thu lu trên giường. cả cơ thể cuốn lấy cái chăn run lên cầm cập. Nước mắt nhòe đi.
-Dì… xin lỗi con… để dì…thay đồ cho con nhé.
Tiếng dì cũng lạc đi, Dì khóc. Nó đứng đó nhìn hai người đàn bà. Cô sợ hãi, xấu hổ đến mức muốn chết đi cho rồi. trước đây cứ nghĩ, yêu nhau chỉ cần hôn nhau, ôm nhau thế là đủ… giờ mới biết, tình dục là phải cho vào. Cứ nghĩ nó sẽ ngọt ngào, ai ngờ lại đau đớn và đáng sợ đến thế.
-Lâm… dì xin lỗi con.
Dì càng tiến lại cô càng co người lại. cô vùi mình vào chăn khóc. Không thể tin được nó lại đối xử với cô như vậy, tại sao cơ chứ. Cô có làm gì sai, chả nhẽ làm trái ý nó là như thế này… rõ là không được phép, nó đang nghĩ cái gì, coi thường cô hả? giờ cô ăn nói thế nào với bố mẹ đây… trời ơi, Mạnh ơi… cô khóc.
-Lâm…
Dì ngồi xuống giường, đưa tay xoa đầu cô. Cô nằm run lên cầm cập vì sợ.
-để dì thay áo cho con.
-không.
Cô quấn mình trong chăn, hai mắt đỏ ngầu.
-Dì sẽ trừng trị nó. dì hứa với con. đừng sợ. Kể từ giờ nó không dám nữa đâu.
cô vẫn sợ. Dì ngồi đó dỗ mãi. Cuối cùng sau khi thuyết phúc. Cô cũng gật đầu để dì thay đồ cho.
Dì nâng cô dậy, xót xa nhìn những vết cắn của nó trên cơ thể cô, có chỗ đã thâm lại chỉ một vài hôm là nó tím ngắt. có chỗ thì rớm máu, quả thật đây là một trải nghiệm thật sự đáng sợ đối với cô. Sau khi mặc áo xong, dì quần chăn cho cô, nhẹ nhàng rìu cô đứng dậy, nhưng đôi chân của cô giờ không thể đi nổi cho nên vừa bước xuống cô đã gục xuống. cả cơ thể run rẩy.
-Con… con sao không?
Dì cúi xuống đỡ suýt nữa thì ngã cả hai. Nó đứng góc nhà từ nãy, thấy vậy thì bước nhanh lại đỡ cả hai. Cô thấy nó thì hoảng tay vơ cái chăn lại người.
-đi vào nhà tắm chứ gì.
Nó chẳng cần biết cô có đống ý không mà cúi xuống bế bổng cô lên đi vào nhà tắm, trước khi đến cửa còn quay lại dặn dì Được một câu khá nực cười.
-mẹ ở ngoài đó đi. con làm… con chịu.
Cô nằm gọn trong cái chăn, run lên vì sợ. Nó đặt cô ngồi xuống, tay bấm chốt rồi xả nước ra bồn. vơ cái khăn mặt rồi cầm chai sữa tắm ngồi xuống, vun mấy sợi tóc vương trên mặt cô. Cô run cầm cập.
-đừng sợ, thay đồ, rồi sẽ ổn.
Tay nó run run chạm vào vai cô, cô thu mình.
-đừng… buông ra.
-đừng sợ…
-tránh xa tao ra.
-xin lỗi mà.
-tránh xa ra…
Cô gào lên, ngang bướng và sợ hãi.
-Lâm… bình tĩnh đi. nếu làm tôi mất bình tĩnh lần nữa là không xong đâu.
Nó nghiêm túc. Cô run run , sợ quá mà ngồi im.
-đạt… để mẹ vào đi.
-mẹ ở ngoài đó đi, con làm được.
Nó bế cô lên, nguyên cả cái chăn thả vào bồn, tay xoa chút sữa tắm lên tay rồi xoa lên người cô mặc cô run lên trong đó, bàn tay to lớn của nó xoa nhẹ nhàng.
-nước ấm sẽ dễ chịu hơn.
-tại sao mày đối xử với tao như thế.
Cô khóc nức nở, mặc kệ nó vẫn đang làm việc của mình.
-nói ít thôi.
-tại sao lại như thế. mày là thằng tồi.
Cô vừa khóc vừa trách móc nó.
-muốn đánh thì đánh đi, muốn chửi thì chửi đi, nhưng sự thật là chúng ta… vừa ngủ với nhau rồi.
-mày là thằng khốn nạn.
Cô đánh nó, nước bắn lên người nó cũng ướt hết bộ quần áo nó đang mặc, nó vẫn ngồi im. Rồi cuối cùng giữ tay cô. Một tay đưa xuống dưới xoa nhẹ cô bé. Cô run lên, nó không ngại, cô đẩy nó ra.
-tránh ra… tránh xa tao ra.
-chúng ta cưới thôi.
-mày điên à? Mày nghĩ gì thế.
-ngủ với nhau rồi thì cưới đi.
-mày ngủ với bao nhiêu người rồi, ai mày cũng đòi cưới đúng không?
-chỉ duy nhất mình chị là tôi muốn cưới.
-mày có biết tao là chị mày không, chúng ta có họ không?
-đó là chuyện của người lớn, còn chuyện của chúng ta tôi quyết. cưới…
-giờ muốn tự làm hay tôi làm nốt.
Nó trừng mắt lên, cô ngồi im vì sợ.
-để tao yên, tao không cần.
Cô đành tự lau. Giờ nó đang lên cơn điên. Nếu động vào cũng không sống nổi với nó. ở bên nó lúc này… thấy nó… cảm giác muốn chết lại biến đâu mất vì sợ.
Sau khi xong, nó bế cô ra khỏi, phun nước. bàn tay xoa nhẹ. trước khi bế cô ra ngoài, nó quỳ xuống nhìn cô giọng nói nghiêm túc.
-sáng mai, tôi sẽ về nói chuyện với bác Kiểm. bác ấy mà đánh chết tôi thì coi như chúng ta hòa, còn nếu không thì bác ấy phải cho tôi cưới con gái.
-đừng… đừng nói.
-tôi làm tôi chịu.
-đừng.
Cô ngập ngừng nhìn nó, thân thể chẳng quấn cái gì, lộ liễu trước mặt nó. giờ còn ngại ngùng gì nhau khi những vết hằn trên ngực đỏ ửng là do nó làm. Cả cái cổ giờ cũng thâm lại. ngực nó cũng đầy vết cào xước. hai đứa vừa hành hạ nhau bằng một phút mất lý trí của nó.
-tôi quyết rồi.
-đừng.. tao xin mày đấy.
-tại sao? Chả nhẽ không muốn lấy tôi. lần đầu tiên … là cho tôi rồi. giờ… không thế làm khác được.
-tao không cần mày chịu trách nhiệm.
-tôi là đàn ông, tôi quyết. nếu chị còn yêu người khác, chị không yêu tôi, thì tôi đợi.
Nó đứng dậy với cái khăn. Quấn vào người rồi mở cửa bế cô ra. Trong căn phòng không còn mình dì Được mà có cả chú Hùng. Sau khi đặt cô xuống và kéo chăn . nó tiến lại phía cả hai người đó, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc.
-bố … mẹ…
-bốp
Cái tát chú Hùng giáng thẳng vào mặt nó, nó đứng im.
-cho mày ăn học mà mày hành xử như một thằng đốn mạt như thế hả?
-con xin lỗi.
-mày có phải con người không? đến cái Lâm… nó chơi với mày từ tấm bé mà mày cũng không tha… mày có phải con người không hả?
-con muốn cưới cô ấy.
-mày điên à? Bác Kiểm không đồng ý đâu.
-ngày mai con sẽ về nhận lỗi với bác ấy, khi nào Lâm khỏe lại con sẽ đưa cô ấy về
-mày nghĩ đơn giản vậy à? Cái Lâm nó có đồng ý lấy một thằng như mày không? mày nhìn mày xem, mày tưởng mày là ai?
-bố, con là con, nhưng con sẽ chăm sóc cho cô ấy được.
Nó đứng nghiêm túc.
-mày nghĩ đơn giản quá con ạ.
-bố cứ để con giải quyết chuyện này. ngày mai con về, gặp bác Kiểm.
-nếu bác ấy biết chuyện. bác ấy không bắn chết mày thì tao bé bằng con kiến.
Tất cả nhìn nó, cô cũng nhìn.
-có cái Lâm ở đây bố nói luôn. Chuyện này nó nhạy cảm quá. nếu hai đứa muốn cưới thì chờ cái Lâm khỏe lại rồi bố mẹ cùng về nói chuyện, chứ hai đứa nói bác Kiểm chắc chắn không đồng ý.
-còn cái Lâm.. chú thực sự xin lỗi . cháu cứ nghỉ ngơi, khi nào khỏe lại chúng ta tính tiếp. Là con cháu trong nhà, mọi chuyện sẽ có cách giải quyết êm đẹp. Chú cũng không muốn nhiều người biết chuyện, càng kín đáo bao nhiêu càng tốt cho hai đứa bấy nhiêu.
cô tin lời chú Hùng. Nhưng mãi về sau cô mới biết là cho dù chửi bới đánh mắng con như vậy, nhưng thức tế họ nói vậy là tránh để con vướng vào rắc rối. Mãi về sau cô mới hiểu được cách chơi của những người có tiền, đó là giải quyết bằng tình cảm, nếu không bằng tình cảm thì bằng tiền mà không bằng tiền thì bằng rất nhiều tiền. chỉ cần con họ an toàn là được.
chính cái suy nghĩ ấy đã làm hư đứa con mà họ rất mực yêu thương.
Sau khi thuyết phục được nó không về. Dì Được ở lại chăm sóc cho cô. Nó vẫn đi sang phòng nhìn cô nhưng mặt mày lạnh lùng hơn và không tươi cười hớn hở như trước nữa. sau chuyện đấy cả hai cùng giữ kẽ với nhau hơn. Xa cách hơn.
Sau khi khỏe lại. cô lại bắt đầu công việc. cô không dám về nhà… cô sợ đối diện với bố mẹ, sợ bố sẽ điên lên nếu bố biết chuyện. sợ sẽ làm mẹ đau lòng. và sâu trong thâm tâm đang cho mình một quyết định. cô muốn đi khỏi đây. nó và cô… không thể.
Chiều nay cô xuống nhà máy, cả nhà máy rộng với mấy phân xưởng. đi một vòng mà chân tay mỏi nhừ. đầu óc choáng váng. Cô đứng dựa tường. cảm giác đầu óc quay cuồng hết cả.
-Lâm… em sao đấy?
-em không sao.
-em bị gió hay sao ấy.
-vào đây… vào đây chị xoa dầu cho.
-thôi… em sợ mùi dầu gió lắm, có dám ngửi bao giờ đâu. kệ đi, thi thoảng em vẫn bị mà, bác sĩ bảo thiếu máu lên não.
-trẻ thế đã bị à?
-em không sao.
Cô cười
-Lâm cũng chịu khó nhỉ, từ trên đấy xuống đây mà đi làm suốt không thấy về quê.
-em mới ở được có ít ngày. Về làm gì đâu ạ. Còn đi kiếm tiền nuôi thân mới có người nhòm ngó đấy.
-chị có thằng em trai, chắc cũng không thấp hơn em đâu. ưng chị giới thiệu cho nhé.
-quan trọng nhà nó có đủ điều kiện lo người ta không?
Tiếng nó nói ngay phía sau. Mặt nó nóng lên vì hai chữ giới thiệu. chị quản lý trông thấy nó thì chạy xa. Lơ mơ lại mất việc ý chứ. Nó đảo mắt nhìn cô.
-chiều có về nhà không?
-ngày gì mà về,
Hai đứa nó nói chuyện vừa trống không vừa ngại ngùng.
-sinh nhật ông già.
-chú Hùng hình như sinh nhật tháng 3 rồi mà.
Vừa nói câu đó cô giật mình. nay ông già nó vừa nói là bố cô… trời ơi, cô quên mất.
-ơ… nay sinh nhật bố… thế mà quên.
Cô đứng thẳng dậy đi một mạch về phòng nó bám theo sau.
-chiều về nhé… để mua biếu ông già ít quà… chiều hai đứa đi.
-không cần đâu, để đặt mua tặng bố cái bánh sinh nhật.
Cô không nhìn nó mà cúi xuống. nó đứng đó, có vẻ ấm ức vì cái sự thờ ơ.
-nghỉ trưa xong thì về, dù sao cũng đặt ít đồ mang qua đó rồi, giờ đi mua quà thôi. coi như tặng bố một điều bất ngờ. chuẩn bị đi.
Nó nói lạnh lùng như ra lệnh , có lẽ nó đã sắp xếp mọi thứ. đâu cần cô phải đụng tay. Cũng không có khả năng mà cãi lại. nó kệ cô ngồi đó rồi quay đi
Đến chiều, sau khi ăn trưa xong, công nhân cũng đi vào làm việc, nó lại xuất hiện. Trên người diện bộ đồ thể thao, cái quần đến đầu gối, mắt đeo kính đen, dáng nó cao nhìn càng sang chảnh. Nhất là cái con Audi bóng nhoáng nó đang đi thì đúng chất con nhà đại gia rồi.
-đi thôi.
Nó vẫn lạnh lùng như vậy. cô ngồi đó, chưa có phản ứng gì thì nó quay lại nói như quát.
-không nghe thấy hả , đứng lên.
Cô ngước lên, ánh mắt nó như giận. Biết thân nên đành ngoan ngoãn đứng lên. cô sợ thấy nó cáu.. sợ nó sẽ lại khùng lên. có lẽ lần này về nhà… sẽ xin phép bố mẹ cho đi học… cô muốn đi sang chỗ Minh Minh. Không muốn ở đây nữa.
Nó đưa cô vào xe và phóng đi.hai đứa không nói với nhau câu gì. đến cửa hàng trong trung tâm thành phố, nó đỗ lại, bước xuống.
-Xuống đây?
-xuống làm gì?
-bảo xuống thì xuống.
Cô theo nó xuống. đi vào bên trong.
-em giúp được gì cho anh chị.
-anh muốn mua đồng hồ.
-vâng. Em mời anh. có rất nhiều mẫu để chọn ạ.
Nó gật đầu. cô đứng đó nhìn nó, nó quay lại, đưa tay với cô kéo đi.
-chọn cho bố một cái đi.
-thôi không cần đâu.
-anh chị chọn loại nào ạ?
-ở đây em có.
-rolex
-tissot
-Frederique
-emily chouriet
-anh muốn xem mẫu nào có thể chỉ định em sẽ mang ra ạ.
Cô đứng nhìn trong cái tủ kính, trưng bày rất bắt mắt nhưng bên cạnh, những dòng chữ và những con số dài đằng đẵng khiến cô không tin vào mắt mình.
-cho anh xem con Rolex kia.
-vâng, em mời anh.
Cô gái xinh xắn mang ra cái đồng hồ mà chỉ nhìn nó thôi cô cũng vã mồ hồi.
-mua con này nhé.
Nó quay lại hỏi cô.
-bố thích đồng hồ dây da. Giống cái này mà giờ khó mua lắm.
Nó đưa cái trên tay nó, cô nhìn nó thở dài.
-thôi không cần mà.
-chị cứ để anh chọn. nếu mua cho bác thì tốt quá.
-anh mua cho bố… vợ…
Nó nói mãi mới chốt được câu.
-ôi… thế thì còn gì bằng. chị là nhất rồi.
-em gói cho anh cái này.
-thôi…
cô giữ lại.
-sao?
-hơn trăm triệu cái đồng hồ. định mua bố, hay trả tiền mua con gái bố đấy. không cần thế đâu.
Nó cau mày.
-nghĩ… vớ vẩn.
-mua cái vừa tiền thôi, nhà nghèo, đeo cái đồng hồ xịn quá người ta cười cho. mà đồng hồ cũng chỉ để xem giờ. Đắt cũng làm gì đâu.
-cô nói nó một hồi, nó nhìn cô thuyết phục rồi đặt xuống.
-vậy cho anh xem cái da đen kia.
-Frederique ạ.
-uh.
Nó cầm cái đồng hồ ngắm ngía một lúc.
-gói vào cho anh.
-vâng. Của anh 35 triệu ạ. Mời anh qua ghế ngồi chúng em ghi hóa đơn và giấy bảo hành. Anh muốn gói quà thế nào mong anh chọn mẫu hộp ạ.
-được rồi. em cứ gói đẹp cho anh là được.
Cô nhăn mặt nhìn nó. nó nắm tay cô đi lại ghế ngồi đợi.
-không mua cái khác được à?
-bố thích từ hôm nọ. mua tặng một cái có sao.
Nó ngả lưng ra phía sau.
-muốn tặng cũng phải có dịp. Cứ để bố đeo khi nào chán, đổi cho bố con này.
-bao nhiêu tiền?
-rẻ.
-là bao nhiêu?
-rẻ mà.
Nó ngồi ngả ra, còn cô ngồi thằng ngay sát nó. cô gái mang hộp đồng hồ cùng cái túi đến.
-em gửi anh chị ạ.
Nó rút ví ra đưa cho một tập tiền.
-vâng em cảm ơn ạ.
Cô ta định quay đi thì cô gọi lại
-chị nhờ cái.
-vâng
-Lại đây
Cô ta tiến lại. cô cầm tay nó nhấc lên.
-cái này bao nhiêu tiền.
Cô gái nhìn chăm chú rồi ngước lên nhìn cả hai.
-khoảng 350 triệu ạ.
Cô giật mình quay sang. Mặt nó vẫn thản nhiên. Trong lòng dấy lên cảm giác ấm ức. cô ghét cái kiểu công tử con nhà giàu của nó. sao mà trước đây lại có thể chơi với nó được nhỉ.
Thật ra mà nói , ngần ấy năm chưa bao giờ quan tâm nó mặc quần áo bao tiền, đeo đồng hồ gì, và chơi bời tốn kém ra sao. Cô không bận tâm chuyện giàu nghèo của nó. vậy mà giờ khi giận nó… lại trở thành thánh soi.
-về đi.
Nó kéo cô đứng lên cả quãng đường ấm ức không nói nổi thành lời.
-tao không có đủ tiền để trả mày tiền đồng hồ đâu.
Nó quay sang quắc mắt lườm. cô im. Về đến nhà, Tuấn Anh cũng có ở đó, thấy Tuấn Anh, nó đi chậm lại, cười nhếch môi không thèm chào.
Kể từ vụ đó , cô cũng không trả lời tin nhắn của Tuấn Anh nữa. giờ anh biết ngày sinh của bố mà đến, càng làm cô thấy ngại hơn.
Bữa cơm đơn giản đầm ấm của gia đình đã được chuẩn bị trước.
-Dì Được chú Hùng, cùng với bố mẹ.
Vì lâu con gái không về, nên bố mẹ cô vui hẳn. Cô chưa kịp nói gì với mọi người trong nhà, mà khi vừa bước vào, cái thứ mùi nồng lên từ thức ăn để trên bàn khiến cô thấy cồn cào. Cô ôm bụng.
-con sao đấy.
-con thấy khó chịu quá, chắc đau dạ dày mày hôm nay.
-để mẹ hỏi nhà bác Tí, trước bác hay đi bốc thuốc nam chữa, khỏi nhanh mà không bị lại.
-vâng…
-công việc bận lắm hả con? con gầy đi đấy.
-kiếm tiền có sướng như ở nhà ăn bám mẹ đâu ạ.
Cô cười, nhưng cuối cùng cũng thua cuộc bởi cái nồi nước lẩu. cái thứ mùi mà ngày trước cô thích lắm giờ lại trở nên đáng sợ.
-ọe…
Cô ôm miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Cả dì Được chú Hùng, cả bố và Tuấn Anh…và nó đang hướng mắt nhìn theo. Dì Được đứng phắt dậy đi theo nó vào.
-Lâm… con khó chịu chỗ nào?
-con buồn nôn quá.
-bị lâu chưa.
-mấy hôm nay, chắc do ăn uống không đúng bữa đau dạ dày rồi.
-con có uống thuốc gì không?
-không… sáng chóng mặt, con định uống viên thuốc mà lại thôi.
-uh… không được uống gì đâu nhé. Con… con… hình như… có rồi.
-có gì ạ.
Cô vẫn ngây thơ.
-có con…
-gì ạ… con có… có… con ạ?
Cô đơ ra… không tin vào tai mình nghe thấy nữa. mọi thứ trở nên tối lại.
-gì cơ… Lâm… con có con với ai?
Mẹ cô đứng phía sau nghe ra, tự nhiên lại hỏi lại. tất cả mọi người một lần nữa nhìn cô. Cô vẫn đứng đó. Tuấn Anh đứng phắt lên, còn nó ngồi đó nhìn cô không rời.
-là do… hai đứa…
Mẹ cô quay lại nhìn Tuấn Anh… mọi người đâu có nghi ngờ nó.
-không… không phải.
Cô bắt đầu run. Dì được nắm tay cô, quay lại như bảo vệ.
-là em tránh mặt anh vì chuyện này à?
Tuấn anh tiến lại nhìn cô .
-em xin lỗi.
-em có thể nói câu này trước khi em qua lại với người khác. Chứ đừng để giờ này anh ở đây mới nói.
-em… cũng định nói với anh.. nhưng mà em… em xin lỗi.
-em…
-được rồi.
Nó đứng lên. vỗ vai Tuấn Anh.
-được rồi, tôi biêt Lâm không đúng. Nhưng giờ tôi nghĩ, cô ấy đã bỏ anh rồi, có thai với người khác thì coi như cũng không còn gì để nói với anh nữa., anh có thể ngồi lại … nhưng tôi nghĩ anh nên về thì tốt hơn, cảm ơn anh đa chăm sóc cô ấy trong thời gian quan.
Nó vừa nói vừa đẩy Tuấn Anh về. còn bố cô ngồi đó, mắt nhìn cô nghiêm khắc.
-con Lâm ra đây.
Nghe bố quát cô hoảng sợ thật sự. Giật mình thon thót. Dì được nắm tay cô.
-Anh Chị bình tĩnh. Cứ bình tĩnh giải quyết dần ạ.
-dần cái gì. trước khi xuống dưới đấy còn quen thằng tuấn Anh… giờ đi được tháng giời thì chửa với thằng nào? mày mất dậy, học thói lăng nhăng từ khi nào?
Cô nước mắt ngắn dài. nó đứng lên. Tiến lại nắm tay cô trước sự ngỡ ngàng của bố mẹ vợ và trước sự chứng kiến của bố mẹ mình.
Dắt cô đi lại phía bố, đôi mắt bố nghiêm khắc nhìn nó. nó đứng đó, nhìn bố rồi nghiêm túc quỳ xuống. nó hình như đã chuẩn bị tinh thần, nhưng cái chuyện đứa con.. có lẽ mới là lý do cho nó quỳ xuống ngay lúc này.
-đứa nhỏ trong bụng Lâm… là của con.
Bố cô nhìn cả hai đứa mà sốc, có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chúng nó sẽ làm chuyện tày đình. ông ngồi thần người ra bất ngờ. có lẽ chưa thể tin vào câu nó nói.
-con biết bố mẹ sẽ sốc khi con nói ra câu này. nhưng hôm nay con về. là nhận lỗi với bố mẹ. xin bố mẹ đồng ý cho con lấy Lâm. Là con yêu Lâm…
-xin bố mẹ…đồng ý cho con cưới Lâm làm vợ.
Bố cô vẫn mắt tròn mắt dẹp, miệng cứng đơ chưa nói được câu gì.
-tao không đồng ý. Tao không cưới.
Tất cả mọi người lại ngước lên nhìn cô bất ngờ. nó quay lại, xoay người nắm lấy cánh tay cô.
-em vừa nói gì?
Cô lạnh lùng nhìn nó
-tao nói tao không muốn cưới.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!