Yêu!! - Chap 9
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
96


Yêu!!


Chap 9


1 tháng sau
Tình hình ngày càng căng thẳng, kẻ địch đã bắt đầu hành quân hướng đến biên giới hai nước, vì vậy trong hoàng cung, vô số cuộc họp diễn ra. Kết quả cuối cùng, Tam Vương Gia sẽ đích thân dẫn đầu binh lính đi chinh phạt.
Ngày Mạc Khiết Thần lên đường, Gia Linh đến tiễn. Hắn lạnh nhạt, Gia Linh cũng không nói gì. Chỉ có điều, lúc sắp khởi hành, hắn ghé nói nhỏ gì đó với Gia Linh, đưa cho nàng 1 mẩu giấy. Sau khi đoàn người rời đi, đám nô tì chỉ thấy Gia Linh cười nhẹ đầy ý chí.

Mất 5 ngày để đến nơi hạ trại, chính là 1 vùng đất trống rộng lớn gần biên giới. Mạc Khiết Thần cùng tướng lĩnh và thuộc hạ bàn bạc kế hoạch tác chiến đến tận nửa đêm. Vừa mới chợp mắt được 1 lát thì trời đã sáng.
Buổi sáng ở miền quê xanh mát này thật trong lành.
– Ảnh Tuyết, chỉ cần kết thúc chuyện này, ta nhất định sẽ cùng nàng đi du ngoạn_ Hán cười, ngày trước nàng luôn muốn đi chơi, lúc nào cũng tìm cách lẻn ra khỏi phủ.
Làn gió nhẹ nhàng lướt qua. Không gian rộng lớn vang vọng 1 giai điệu, từ tứ phía vọng đến. Hắn để ý, đây chính là âm thanh lúc đi thám thính hắn nghe được, có vẻ như là 1 bài hát của dân địa phương. Nhưng mà… càng nghe càng thấy quen thuộc, hắn đã nghe ở đâu rồi. Cố gắng tĩnh tâm nghe cho rõ lời bài hát kia, cuối cùng cũng nghe được, chỉ là… hắn không thể tưởng tượng được những gì mình vừa nghe thấy.
“Tuyết là ánh trăng tan trên mái hiên khi mặt trời mọc
Tuyết là mái tóc phai sương vương trên đầu mày”
Bài.. bài hát này chính là của Tuyết Nhi, nàng không lẽ ở gần đây.
Hắn tức tốc phi ngựa, lần theo âm thanh mà tìm nơi phát ra. Lần này, ta nhất định sẽ tìm được muội, không để muội phải chịu uất ức nữa.
Hắn cứ phi ngựa như vậy, âm thanh ngày càng rõ ràng, hi vọng của hắn cứ thế cũng ngày càng lớn. Ảnh Tuyết của hắn ở rất gần rồi!
Tốn nhiều công sức, cuối cùng cũng lần ra nguồn gốc của âm thanh kia. Đó là 1 ngôi làng nhỏ thanh bình gần bờ sông. Hắn cột ngựa, bước đến. Dân làng đều làm việc như ngày thường, có vẻ như họ vẫn chưa nhận được thông báo di tản của triều đình. Ngay trung tâm ngôi làng, nơi có 1 khoảng đất rộng, lũ trẻ đang chơi đùa, miệng không ngừng hát:
“Tuyết là ánh trăng tan trên mái hiên khi mặt trời mọc
Tuyết là mái tóc phai sương vương trên đầu mày
Tuyết là lọng trướng che trời quang, là dây cung chưa bắn
Tuyết là nhiễm bụi hồng trần, số mệnh chia đôi”
Bài hát dường như là 1 thú vui của những đứa trẻ nơi đây.
– Cậu nhóc, có thể cho ta biết vì sao nhóc lại biết bài hát này không?_ Hắn bước đến hỏi.
– Vị thúc thúc đẹp trai này, ở đây trẻ con ai cũng biết đến bài này cả, nhưng mà người tạo ra bài hát này thì chúng ta đều không rõ. Chúng ta đều vì cảm thấy hay nên mới hát thôi_ 1 cậu nhóc nhanh nhảu trả lời.
– Không biết ư?_ Hắn ngạc nhiên
– Thúc thúc đẹp trai, mùa đông năm nào cũng có người hát bài hát này vào những đêm có tuyết. Có thể trưởng lão sẽ cho thúc biết đó_ 1 tiểu cô nương lên tiếng.
Vừa dứt lời, có tiếng bước chân người hướng về phía bọn họ. Hắn quay lại nhìn, đều là những người đã có tuổi, chắc chắn là trưởng lão của làng này. Tốt, vậy hắn không cần phải đi tìm rồi
– Vị huynh đệ này, ngươi là người của Hoàng Thất?_ 1 lão bà có vẻ như là lớn tuổi nhất lên tiếng
– Đúng vậy_ Hắn lạnh lùng trả lời, toát lên sự cao quý.
– Chẳng hay vị huynh đệ đây đến ngôi làng nhỏ này của chúng ta có việc gì?_ 1 vị khác lên tiếng.
– Ta muốn tìm người, người đó đang ở gần đây_ Hắn
– Ngôi làng nhỏ bé của chúng ta làm sao có người của ngài chứ?_ Lão bà lên tiếng
– Người ta tìm chính là chủ nhân bài hát mà lũ trẻ này hát_ Hắn nói
Trên mặt của các vị trưởng lão thoáng vẻ ngạc nhiên.
– Huynh đệ, ngươi có quan hệ gì với người đó?_ Trưởng lão lên tiếng.
– Tại sao ta phải nói?_ Hắn hỏi ngược lại, hắn là người không thích những kẻ tò mò quá nhiều.
– Huynh đệ, nếu ngươi không nói chúng ta e rằng sẽ không thể giúp ngươi_ Lão bà lắc đầu, không hề bị ảnh hưởng bởi uy nghiêm của Mạc Khiết Thần
– Không thể?_ Hắn nhướn mày, hàn khí tỏa ra ngày càng nhiều.
– Đúng vậy_ Lão bà không hề sợ hãi uy nghiêm của Mạc Khiết Thần, ngược lại còn cực kì bình tĩnh. Mạc Khiết Thần cũng không phải kẻ ngốc, dù hắn rất tự cao nhưng Ảnh Tuyết nều lần này không tìm được, không biết bao giờ hắn mới có cơ hội thứ 2, hơn nữa, trước mắt là cuộc chiến với kẻ địch, e rằng… không thể toàn vẹn trở về, vì vậy hắn muốn gặp Ảnh Tuyết.
– Người đó là thê tử của ta_ Mạc Khiết Thần nói.
– Thê tử của ngươi ư?_ Trên mặt các vị trưởng lão và cả lã bà bà đều tỏ vẻ ngạc nhiên
– Cô nương đó… thật sự là thê tử của ngươi?_ 1 vị hỏi lại
– Đúng vậy, có chuyện gì?_ Hắn nói
– Vậy tại sao đến bây giờ ngươi mới đi tìm cô nương đó?_ Bà bà hỏi
– Bà có phải là muốn biết quá nhiều?_ Mạc Khiết Thần bắt đầu khó chịu
Các trưởng lão nhìn nhau e ngại, trên mặt đều hiện rõ nỗi buồn.
– Nàng ấy rốt cuộc là đang ở đâu? Các người có biết hay không?_ Mạc Khiết Thần.
– Ta sẽ dẫn ngươi đến gặp cô nương đó_ Bà bà thở dài lên tiếng_ Mau đi theo ta
Vị lão bà đưa hắn đến chỗ Ảnh Tuyết, phía sau là những cái lắc đầu, có điều hắn không nhìn thấy. Băng qua khu rừng rậm rạp, vài con suối nhỏ, 2 người đều im lặng, không nói gì.
– Huynh đệ, tình cảm của ngươi đối với nàng ấy là như thế nào?_ Đến lúc ra khỏi khu rừng lão bà mới cất tiếng.
– Cả đời ta chỉ có nàng ấy_ Hắn nói. Không bao lâu nữa, hắn sẽ được gặp nàng, người hắn luôn mong mỏi, tâm tình rất tốt nên bước chân hắn có phần vội vã.
– Vậy à_ Lão bà nói, biểu cảm không nhìn rõ.
Phía trước là thảo nguyên rộng lớn, đằng xa chính là vách núi dựng đứng. Mạc Khiết Thần biết, đó là nơi Ảnh Tuyết sống.
Thảo nguyên bao la, cỏ xanh lay động trong gió, lác đấc màu trắng của bồ công anh, đây là loài hoa Ảnh Tuyết rất thích. Càng đến gần vách núi, hoa càng nhiều, trắng muốt, như tuyết.
Đi xa như vậy cuối cùng lão bà cũng dừng lại, ánh mắt hướng về phía trước:
#het_chap 9

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN