Ngày Anh Đến
Phần 14
Tôi xoay người lại nhìn chú Trung, không còn giống mỗi lúc tôi về nhà, không còn là cảm giác thoải mái, vui vẻ mà là sợ hãi. Cố gắng trấn tĩnh, tôi hít một hơi rồi đáp:
– Cháu có chuyện về cô nhi viện một chút, sao chú lại ở đây?
– Tôi có việc tiện đi qua đây. Để tôi đưa cô về.
– Dạ thôi cháu đứng đây chờ chồng cháu, chồng cháu sắp qua rồi ạ.
Chu Trung chợt nhìn tôi chằm chằm, rõ ràng chú gần như không quan tâm mấy lời tôi nói mà lặp lại, giọng nói như ra lệnh:
– Lên xe đi, tôi đưa cô về.
Tôi bất giác lùi lại, không ngờ chú Trung liền túm lấy tay tôi. Chú Trung dùng lực rất mạnh, gương mặt chú lộ rõ một ánh nhìn đáng sợ. Tôi run rẩy đẩy chú ra gào lên:
– Chú làm gì thế, buông cháu ra.
– Đi lên xe, tôi đưa cô về.
Nói rồi chú Trung định kéo tôi đi, không ngờ phía trước một chiếc xe quen thuộc tiến đến. Là xe của Thành. Chú Trung thấy vậy vội buông tay rồi quay sang tôi nói:
– Tôi tưởng cô hai không có ai đưa về nên đưa cô về. Sao tự dưng tôi thấy cô có vẻ sợ tôi vậy? Trước kia tôi vẫn đưa đón cô đấy thôi?
Tôi nhìn chú Trung, lúc này mới lấy được sự bình tĩnh, nhìn chú diễn kịch tôi bỗng càng ý thức được người đàn ông này nguy hiểm cỡ nào. Tuy rằng chưa có gì chứng minh, chưa có bằng chứng về việc chú đã làm gì hại tôi nhưng theo lời kể của bác Quỳnh tôi biết phía sau chắc chắn là âm mưu. Không thể tự dưng chú lại đến đây doạ dẫm để bác Quỳnh không được tiết lộ thông tin của tôi ra, đến ngay cả cha mẹ tôi còn chưa bao giờ làm như vậy. Chắc chắn không phải chú bảo vệ tôi, nếu bảo vệ tôi chú đã không nói dối, nếu bảo vệ tôi chú đã dùng cách khác chứ không phải doạ dẫm, chú chỉ cần nói với cha mẹ tôi dặn bác Quỳnh giữ kín là được. Mang đàn em đến đây doạ dẫm chỉ có duy nhất một lý do: chú sợ thân phận thật của tôi lộ ra, chú đang tìm cách giấu đi thân phận ấy. Tôi nhìn chú Trung chưa muốn lật tẩy chú nên đáp lại:
– Cháu đã nói chồng cháu đến đón mà chú cứ lôi lôi kéo kéo chứ chú làm gì mà cháu lại sợ chú chứ?
Chú Trung thấy Thành lại gần, chắc cũng không muốn giáp mặt nên chỉ cúi đầu chào rồi vội vã lên xe. Khi Thành lại gần tôi mới dám thở mạnh, thấy anh tôi liền hỏi:
– Anh vừa đi đâu vậy? Sao anh lại tắt máy? Tôi gọi anh không được.
Nghe giọng đầy hoảng hốt của tôi Thành dường như nhận ra điều gì đó. Anh cúi xuống nhìn tôi một lượt, xác định không bị thương tích gì mới đáp:
– Ở đây cấm đỗ xe nên tôi lùi xe về phía đầu ngõ. Điện thoại lúc nãy vừa hết pin… có chuyện xảy ra rồi?
– Thành… tôi có thể nhờ anh một việc được không?
Thấy tôi nói có vẻ nghiêm trọng Thành liền nói:
– Đi lên xe đã. Lên xe rồi nói.
Khi đã ngồi lên xe tôi vẫn còn run, tôi nhìn Thành, lần đầy tiên tôi kể với anh toàn bộ chuyện của mình, kể về thân thế của tôi, kể về chú Trung. Trừ việc chị Hạnh hại tôi tôi không kể, dù sao chị Hạnh cũng là chị dâu anh, mấy việc vụn vặt của đàn bà tôi cũng không muốn anh để tâm nên bỏ qua chuyện đó. Thành nghe xong, anh không hề ngạc nhiên, tôi cũng không lấy làm lạ với việc này, cũng đoán anh biết cả rồi chỉ là không nói ra. Kể xong Thành hỏi tôi:
– Giờ em muốn tôi giúp em chuyện gì?
– Tôi thấy chú Trung rất nguy hiểm, mà chú lại đang sống ở nhà cha mẹ tôi. Anh có thể giúp tôi tìm cách bảo vệ họ không?
Thành xoay vô lăng, chiếc xe từ từ lăn bánh, anh chậm rãi đáp:
– Chuyện này đơn giản thôi, đang trong quá trình điều tra vụ án của cha em, công an chắc chắn sẽ bảo vệ họ, để tối tôi gọi thằng Duy nhắc nó để ý hơn. Vả lại anh trai em là liệt sĩ, đội của thằng Duy kiểu gì cũng không để ai làm hại đến cha mẹ em.
Nghe Thành nhắc đến hai chữ anh trai tim tôi bất giác nhói lên. Thành không nhìn tôi, nhưng tôi thấy đôi mắt anh cũng trầm mặc hơn. Anh lại nói tiếp:
– Công an họ bảo vệ cha mẹ em là theo quy định, cũng không ai thắc mắc hay ý kiến được. Nhưng theo tôi nghĩ… nguy hiểm không phải nhắm đến họ mà nhắm đến em. Tất cả mọi chuyện đều liên quan đến thân phận thật của em. Tôi có cảm giác thân phận thật của em đang bị người ta cố gắng che giấu, cố gắng em để không phát hiện ra. Tôi nghĩ rằng kể cả việc cháy xưởng gỗ cũng có liên quan đến điều đó. Tất nhiên cái này… muốn xác minh cần phải có chứng cứ rõ ràng
Mấy lời Thành nói quả thực rất có lý, tự dưng tôi nghĩ việc cháy xưởng gỗ mấy tháng nay chưa điều tra chân tướng. Hầu hết mọi người đều nghĩ đến việc cha tôi bị đối thủ hoặc kẻ xấu liên quan đến cha hại. Nhưng giờ Thành nói tôi bỗng dưng lại nghĩ đến có khả năng việc ấy liên quan đến tôi nhiều hơn không? Bất chợt tôi nhớ đến chị Hạnh, vì sao chị hại tôi? Nếu vì tài sản tôi cảm thấy có lẽ nó chỉ là một phần thôi, căn bản Thành làm giảng viên, anh không phải người của công ty, cũng hoàn toàn không có ý định tranh giành cổ phần… có lẽ nào chị Hạnh hại tôi cũng bởi vì chị đang muốn giấu đi thân phận của tôi? Có lẽ nào chị Hạnh và chú Trung là cùng một giuộc? Có lẽ nào kết quả ADN kia không sai, có lẽ nào chị Hạnh quả thực không phải chị ruột tôi, mà chị đang tìm cách lấp liếm đi sự thật ấy?
Tôi nhìn Thành, trình độ tiến sĩ có khác, đầu óc tư duy cũng hơn tôi. Càng lúc tôi càng cảm thấy suy đoán của mình có cơ sở. Vậy thì trước tiên tôi phải mang mấy mẫu tóc này đi xét nghiệm đã, trước tiên tôi phải xác định tôi có liên quan gì đến gia đình chị Hạnh trước. Thành nói đúng, tất cả mọi sự suy đoán đều không có ý nghĩa, cái quan trọng nhất phải là bằng chứng. Thành đưa tôi đến trung tâm Gentis. Vẫn như cũ sau khi đọc thông tin tôi giao lại ba mẫu tóc trong túi zip và thêm một mẫu tóc của tôi cho bên trung tâm. Có điều lần này làm ba xét nghiệm lận nên tôi không lấy sớm nữa, kết quả đằng nào cũng có, số tiền còn lại tôi còn muốn dùng cho những việc khác. Thế nên trung tâm hẹn tôi năm đến bảy ngày nữa có kết quả trung tâm sẽ gọi tôi đến lấy.
Khi tôi với Thành trở về nhà trời cũng sẩm tối. Cái Trúc vẫn đang nấu ăn dưới bếp, hôm nay thứ bảy, mai là chủ nhật nên lẽ ra Thành và tôi được nghỉ cả hai ngày. Nhưng mà mai Thành có buổi giao lưu với sinh viên tại trường. À mà tất nhiên tôi là sinh viên ở trường thì mai tôi cũng phải tham dự rồi. Thầy hiệu trưởng còn ưu tiên phát giấy mời cho tôi từ hôm thứ năm rồi cơ. Chắc để chuẩn bị cho ngày mai nên tôi thấy Thành chăm chú vào máy tính lắm, đến nỗi cái Trúc dọn cơm lên phải gọi mấy lần anh mới ra ăn. Bình thường Thành cho phép nên cái Trúc vẫn ăn cơm cùng gia đình tôi, nhưng hôm nay nó không ăn cùng, còn nói lát ăn sau. Tôi cũng không để ý lắm, cho đến khi ăn xong nó lên dọn bát tôi thấy nó chợt nôn khan. Lúc này cả tôi và Thành đều ngước lên nhìn nó, tôi thấy có vẻ nó mệt vội hỏi:
– Có chuyện gì vậy? Em không khoẻ hay mệt chỗ nào? Em để đấy mợ dọn cho.
Nó nhìn tôi lắc đầu đáp:
– Em không sao đâu mợ, đêm qua cày phim cả đêm mất ngủ, trưa em lại dọn nhà lớn với cái Cúc nên thế thôi.
Thành thấy vậy liền nói:
– Mệt thì về nghỉ đi, để tao gọi con Cúc xuống nó dọn.
– Thôi để em dọn cũng được cậu ạ. Em không sao đâu.
– Không sao cái đầu mày, nhìn mày xem trông có khác gì con gà rù không, đi về phòng nghỉ đi, mày cứ nói nhiều tao vả chết cha mày bây giờ.
– Cha em chết ba đời rồi còn đâu.
Con bé này trông thế nhây phết, cơ mà thấy Thành đứng dậy lừ mắt nó sợ hãi lủi luôn. Đợi cái Trúc đi Thành gọi cái Cúc xuống dọn mâm bát, còn cho nó năm trăm nghìn khiến nó sướng rơn. Thực ra tôi thấy Thành rất tốt, ngoa mồm thế thôi nhưng đối với người làm không hề tệ. Thế nên đám người làm có sợ thì sợ thật nhưng trong nhà này hỏi đến ai cũng quý nhất cậu Thành và bà Hoa. Mà chính ra tôi thấy sống với người như vậy mới thoải mái, tuy nhiều lúc thấy anh không có tư cách của người giảng viên lắm, cũng nghĩ không biết sao anh học được đến cả bằng tiến sĩ mà mồm anh ngoa thì thôi rồi, có điều ngoa là ngoa với con Trúc rồi mấy người thân thiết trong nhà thôi, chứ mấy người lạ lạ mà chọc anh như hôm nay ở viện anh ngoa theo kiểu khác, kiểu ngoa mà người ta lại chẳng bắt bẻ được gì, cay mà chỉ có thể nhịn. Nhưng nói đi phải nói lại, Thành lúc đứng ở bục giảng với ngoài đời cũng khác nhau, anh trên lớp lịch sự, tuy có ác ma một chút nhưng chưa bao giờ mở lời tao mày với sinh viên, đó là điểm mà tôi cực kì thích học môn của Thành.
Sau khi tắm xong Thành ra ngoài làm việc. Bình thường anh cũng không phải quá nhiều việc, nhưng mỗi khi làm việc Thành lại dành rất nhiều thời gian cho nó, anh cực kì tập trung nên tôi không muốn làm phiền mà lên giường đi ngủ. Thế nhưng không có anh tự dưng tôi thấy hơi trống trải, nằm xoay ngang, xoay ngửa, trằn trọc mãi tôi đến nửa đêm tôi mới có thể ngủ được. Tôi không biết Thành làm việc đến lúc nào, cũng không biết anh về giường từ bao giờ chỉ biết đến sáng hôm sau tỉnh dậy đã thấy anh dậy từ bao giờ. Hôm nay giao lưu với sinh viên có khác, anh mặc bộ vest chỉn chu, gọn gàng. Thực ra bình thường anh cũng mặc thế thôi, nhưng chả hiểu sao hôm nay tôi lại nom thấy ngứa mắt kiểu quái gì ấy. Cứ nghĩ đến việc Thành đến rồi đám sinh viên nữ bi quanh tự dưng còn thấy tưng tức mới sợ. Thấy tôi nằm đó nhìn mình Thành liền nói:
– Em có đi không tôi còn chờ?
Sặc! Ý anh ta là gì? Là nghĩ tôi chả là cái đinh gì, sự có mặt của tôi không ảnh hưởng đến anh ta tôi đi cũng được, không cũng chả sao à? Tôi không thèm đáp đứng dậy đánh răng rửa mặt rồi vào trang điểm. Thành thấy tôi trang điểm thì ngạc nhiên hỏi:
– Sao hôm nay tự dưng lại trang điểm thế? Đi giao lưu với thầy giáo thôi có cần làm lố thế không?
– Lố gì? Lố chỗ nào chứ? Sinh viên nữ trường mình chả tô son đánh phấn đấy thôi.
– Có chồng rồi sao phải son son phấn phấn, định liếc mắt đưa tình với thằng nào à?
– Có mà anh ấy, anh mới lố vãi ra, đi giao lưu với sinh viên thôi mà cũng phải vest viếc mới chịu. Có vợ rồi sao phải vest viếc chắc định liếc mắt đưa tình với con nào à?
Thành thấy tôi cãi lại thì chợt nhìn tôi, nhìn gì mà nhìn, tôi là tôi học anh chứ gì mà phải nhìn. Trò học thầy thôi sao phải ngạc nhiên thế? Đột nhiên anh bật cười, tôi chẳng hiểu anh cười vì gì nhưng mà soi gương thấy mình cũng hơi lố thật đành tẩy trang đi, bôi kem chống nắng với đánh son thôi. Nãy còn đang định mặc váy đầm diêm dúa công chúa các kiểu mà nghĩ lại mặc thế đến trường chắc người ta cười thối mũi nên chỉ mặc áo sơ mi trắng với quần bò. Khi tôi đến trường đã thấy đông nghịt người. Thực ra sáng nay Thành không muốn dừng ở trạm xe bus, anh nói đằng nào sau người ta cũng biết tôi là vợ chồng, giấu mãi đâu được? Thế nhưng tôi vẫn đang là sinh viên, bản thân tôi không muốn bị đem ra bàn tán. Mối quan hệ giữa sinh viên và thầy giáo hay bị nhạy cảm, nên thôi, tôi cứ tạm thời giữ kín trước, sau này ra trường rồi công khai sau cũng không muộn.
Lên đến sảnh tôi gặp ngay cái Tâm, thấy tôi nó kéo tôi vào hội trường, chọn góc ở gần giữa ngồi. Ban đầu tôi còn tưởng chỉ là giao lưu bình thường thôi, không ngờ thầy hiệu trưởng còn ra phát biểu để trao học bổng cho sinh viên suất xắc của năm ngoái. Bảo sao thầy đích thân đưa giấy mời cho tôi, toàn trường chỉ có duy nhất tám suất học bổng suất xắc trong đó có tôi. Năm ngoái gia đình tôi còn hạnh phúc, thế nên tôi hoàn toàn đặt tâm ý vào việc học, năm nay nhiều biến cố xảy ra, tuy hôm thi lại Marketing tôi vẫn được điểm giỏi nhưng tôi cũng tự nhận thấy lực học năm nay của mình giảm sút nhiều. Thế nên lúc thầy gọi tôi lên nhận học bổng tôi không khỏi lúng túng, còn cảm thấy mình có chút chưa xứng. Nhưng đây là học bổng của năm ba nên tôi vẫn phải lên. Thầy hiệu trưởng trao học bổng cho các bạn, đến lượt tôi thầy khẽ nói:
– Cố gắng lên nhé.
Tôi gật đầu cảm ơn thầy, lúc trao xong tôi bất giác quay sang Thành thấy anh cũng nhìn mình. Tôi khẽ vênh mặt! Đấy, vợ anh tuy trong mắt anh ngu si đần độn thôi chứ học hành cũng không phải dạng xoàng đâu nhé. Tự dưng Thành lại cười, gương mặt rạng rỡ mang đầy vẻ tự hào. Vợ chồng với nhau rồi mà tự dưng đứng ở đây liếc mắt đưa tình bỗng thấy xấu hổ đỏ mặt. Khi xuống dưới cái Tâm gọi vội:
– Nào, đi nhanh nhanh lên cho thầy Thành phát biểu.
Mẹ, cái bọn con gái này chẳng quan tâm gì đến việc ai được học bổng ai không, chúng nó chỉ quan tâm đến nhân vật chính là Thành trên kia. Học môn của anh còn chưa chán hay sao mà đến buổi giao lưu này cũng vẫn mê muội thế? Tôi ngồi xuống ghế, Thành bắt đầu giảng giải kiến thức cho sinh viên, có người chú tâm ghi chép, có người thì chỉ ngồi nhìn thầy. Thành giảng rất tập trung, slide anh cũng chuẩn bị rất kĩ càng, say mê giảng đến mức còn chả thèm liếc mắt nhìn tôi lấy một cái. Tôi nhìn Thành, tự dưng hơi chạnh lòng, mấy sinh viên nữ chống tay lên cằm nhìn anh, anh thi thoảng có nhìn xuống dưới nhưng chỉ lướt nhẹ qua rồi lại giảng tiếp khiến tôi thấy mình như không khí, chả có tí ảnh hưởng nào đến anh sất. Xong phần giảng kiến thức thì đến phần giao lưu với sinh viên, anh đặt câu hỏi, sinh viên trả lời. Mấy đứa như cái Tâm thì thôi khỏi nói, đến ngắm thầy chứ học hành gì đâu, thế nên hỏi đến là câm tịt, cũng may tôi tuy dạo này học hành có sa sút nhưng về nhà được anh kèm nên vẫn nắm được kiến thức. Thành hỏi ba câu tôi đều trả lời được cả ba câu, trả lời xong tôi thấy vẻ mặt Thành hài lòng lắm, khoe miệng còn như cười làm tôi thấy cũng vui vui. Mà tự dưng tôi nghĩ chẳng có lẽ anh cố cho tôi câu mà tôi biết để đỡ mất mặt với suất học bổng vừa nhận hay sao mà câu nào tôi cũng trả lời được nhỉ. Sau khi thầy hỏi sinh viên trả lời lại chuyển đến phần sinh viên đặt câu hỏi, thầy trả lời. Ban đầu còn là câu hỏi về kiến thức, sau các sinh viên nữ bắt đầu hỏi về đời tư của thầy. Nào là thầy sinh ngày tháng năm nào, nào là quê thầy ở đây, dần dần đám sinh viên nữ chả thèm nể nang gì nữa hỏi luôn:
– Em nghe nói thầy lấy vợ rồi đúng không?
Đấy! Khổ chưa, đẹp làm quái gì để rồi đời tư cũng bị soi đến khổ. Thành bất chợt hướng ánh mắt về tôi đáp lại:
– Đúng vậy!
Đám sinh viên nữ thất vọng ồ lên một tiếng. Một bạn khác lại hỏi:
– Em nghe đồn rất nhiều về cuộc hôn nhân của thầy. Em muốn hỏi thầy thầy có yêu vợ mình không?
Ánh mắt Thành vẫn dừng ở tôi. Tự dưng tôi thấy hồi hộp, anh không rời ánh mắt đi, vẻ mặt rất tự nhiên đáp:
– Tôi rất yêu cô ấy.
Bên dưới có người vỗ tay, có người thì trưng ra bộ mặt không tin, có người thì buồn rầu. Tôi biết anh trả lời cho có vậy thôi, chẳng lẽ lại nói trước mặt sinh viên tôi không yêu vợ, cuộc hôn nhân của chúng tôi là ép buộc nhưng tự dưng tôi lại thấy trong lòng có chút ngọt ngào. Thành bất chợt lại cười, để lộ cả núm đồng tiền khiến tôi đỏ ửng mặt. Cái Tâm nhìn Thành rồi nhìn tôi hỏi:
– Này. Thầy cười với mày à?
Tôi chột dạ lắc đầu đáp:
– Không. Thầy cười với tất cả mọi người mà.
– Rõ ràng tao thấy thầy nhìn mày rồi cười.
– Đâu có, mày nhìn nhầm à?
– Nhầm đâu mà nhầm, thấy nhìn thẳng mày luôn, tao thấy thầy cười với mày hai lần rồi ấy.
Tôi vội phủ nhận:
– Mắt thầy hơi lác nên mày mới nhìn ra thành thế, chứ thầy nhìn cả hội trường cười chứ nhìn riêng tao đâu?
– Ủa tao học thầy bao lâu rồi thấy mắt thầy bình thường mà lác chỗ nào?
– Thầy bị lác nhẹ thôi, để ý thật kĩ mới thấy, hồi trước hàng xóm nhà tao có anh mắt cũng lác nhẹ, tao chơi thân với anh ấy từ nhỏ nên nhìn cái biết ngay.
– Thật à? Tao có thấy đâu nhỉ?
– Thật luôn, đã bảo lác nhẹ đâu phải ai cũng thấy, lâu lâu thầy trợn lên mới rõ.
Cái Tâm nghe tôi nói vậy mới thôi không hỏi nữa mà chuyển sang tiếc nuối nào là thấy đẹp trai thế mà lại lác, may thầy lác nhẹ không ảnh hưởng gì đến vẻ đẹp trai của thầy, nào là thực ra nhìn kĩ cũng chẳng thấy lắm, đâu có thấy đâu nhờ hay tao không để ý, nào là đừng nói với ai nhé tội thầy. Tôi nghe xong buồn cười lắm cố nhịn, cuối cùng khi buổi giao lưu kết thúc, lúc lên xe tôi mới dám cười một trận. Thành thấy tôi cười có hỏi mà tôi không dám trả lời. Mãi đến khi cười xong anh mới nói:
– Nói xấu tôi chắc vui lắm nhỉ?
Tôi nghe Thành nói thì thoáng kinh ngạc. Đùa chứ lỗ tai trâu chắc mà từ trên đó nghe được tôi nói xấu. Thế nhưng anh cũng không nhắc thêm mà hỏi:
– Hôm nay em có muốn đi đâu không?
– Đi đâu là sao ạ? Đi về thôi chứ đi đâu?
Thành hơi ngừng lại nhìn tôi rồi nói:
– Hôm nay là sinh nhật em, em muốn đi đâu, muốn ăn gì tôi đưa em đi?
Tôi há hốc mồm nhìn Thành, nếu anh không nhắc tôi cũng quên béng mất sinh nhật mình. Thực ra tôi không biết vì sao Thành lại biết sinh nhật tôi, năm nay sinh nhật nhiều biến cố quá nên tôi cũng không còn thiết tha lắm đến sinh nhật, giờ tôi chẳng muốn đi đâu, tự dưng chỉ muốn về nhà ăn với cha mẹ bữa cơm nên nói với Thành:
– Nếu anh không ngại thì mình về nhà ăn cơm với cha mẹ tôi được không?
Thành nghe tôi nói thì gật đầu, anh quay xe đi về phía huyện. Mọi năm sinh nhật tôi dù bận cỡ nào tôi cũng về nhà. Năm nay không còn Vũ, nhưng tôi vẫn thèm cảm giác không khí gia đình ấm áp.
Khi về đến nhà cha mẹ tôi thấy tôi và Thành thì bất ngờ lắm. Không biết Thành chuẩn bị từ bao giờ mà mang cả nước yến vào biếu cha mẹ tôi, còn có cả mấy loại thuốc nước ngoài cho cha tôi nữa. Cha tôi thấy vậy thì cảm động, mẹ tôi thì sụt sùi chuẩn bị cơm. Nhìn cha mẹ tôi tự dưng tôi thấy có chút biết ơn Thành. Cha tôi kéo Thành ngồi xuống cạnh ông, mẹ tôi thì rót nước cho tôi và anh. Tôi ngồi tự dưng nghĩ sau này nếu có tìm ra cha mẹ ruột có lẽ tôi cũng không thể nào thương họ được như cha mẹ nuôi. Tình cảm hai mươi mấy năm nay nó còn vượt qua cả ruột thịt. Hôm nay chú Trung không ở nhà, Thành ngồi với cha tôi một lúc rồi không biêys làm gì mà anh lại đi kiểm tra mấy ngóc ngách trong nhà. Tôi để anh trên đó với cha còn mình xuống bếp với mẹ, lúc chỉ còn tôi với mẹ tôi kể cho mẹ nghe chuyện chú Trung. Thế nhưng phản ứng của mẹ khiến tôi sửng sốt. Mẹ không hề kinh ngạc khi biết chuyện, thậm chí là bình thản. Thấy thái độ tôi như vậy mẹ khẽ nói:
– Chuyện này mẹ biết một thời gian rồi, từ lúc cha con nằm viện mẹ xem sổ sách đã nhận ra nhiều cái bất thường nên có theo dõi ông ta. Tuy rằng đến giờ chưa có bằng chứng xác thực nhưng mẹ cũng nhận ra gia đình mình đã nuôi ong tay áo bao nhiêu năm nay. Có điều giờ chưa điều tra xong chuyện của cha, cậu Duy có dặn tạm thời chuyện này cứ giữ kín để cậu ấy điều tra. Mẹ cũng không biết ông ta làm những gì, chỉ cảm thấy chuyện xưởng gỗ có liên quan đến ông ta.
– Vậy còn cha biết chuyện này chưa? Xưởng gỗ lại giao hết cho ông ta?
– Xưởng gỗ nói là giao cho ông ta nhưng sau vụ cháy nó còn gì đâu, vốn liếng mang đi trả nợ hết. Cha con khoẻ rồi nhưng giả bệnh thế thôi, mẹ lo là lo cho con nhất, ở đây có cậu Duy, cậu ấy còn lắp camera ở trước cửa nên ông ta không dám manh động, sợ ông ta giở trò với con thôi.
Tôi nghe mẹ nói cũng yên tâm hơn, tôi chỉ sợ nhất cha mẹ tôi không biết, vẫn tin tưởng ông Trung biết rồi coi như cảnh giác được rồi. Nấu ăn xong cả nhà tôi quây quần bên bàn ăn. Năm nay vắng Vũ nhưng bù lại có thêm Thành, cha mẹ tôi cố gắng không nhắc đến Vũ, trong bữa ăn chỉ là hỏi han tôi với cái Chi chuyện học hành, hỏi Thành về gia đình, rồi hỏi hai đứa bao giờ định sinh con, bao giờ định cho hai ông bà có cháu ngoại khiến tôi ngượng đỏ mặt. Tôi biết nỗi mất mát kia khó nguôi, nhưng thấy cha mẹ tôi vui vẻ hơn, tinh thần khá hơn, bớt cảm giác lạnh lẽo cô đơn tôi cũng thầm cảm ơn Thành. Ăn cơm xong tôi và Thành chưa về mà ở lại chơi, cha tôi mở đĩa bật phim xem, cả nhà tôi ai cũng thích xem phim kiếm hiệp, mà lạ thật Thành cũng rất thích xem, còn ngồi chém gió với cha mẹ tôi cả buổi về bộ phim đang chiếu. Lâu lâu tôi thấy anh với cha phá lên cười, bầu không khí này quả thực rất ấm áp.
Ban đầu tôi định về ăn trưa với cha mẹ thôi, nhưng vì Thành với cha tôi nói chuyện say sưa quá nên cuối cùng tôi và anh ở lại ăn tối cùng luôn, thế nên lúc về nhà cũng gần chín giờ tối. Thành tắm trước, sau đó mới giục tôi đi tắm. Cứ tưởng ra anh ngủ rồi vì hôm nay trưa anh không hề được ngủ mà ra chẳng thấy Thành đâu. Tôi vào phòng bôi kem dưỡng rồi lên giường mới thấy tiếng lạch cạch bên ngoài. Lúc vào anh đưa cho tôi một chiếc hộp màu đỏ khá to, tôi nhìn chưa hiểu chuyện gì liền hỏi:
– Đây là gì vậy ạ?
Thành giục tôi mở hộp rồi đáp:
– Quà sinh nhật của em.
Cả ngày hôm nay anh đã cho tôi một sinh nhật rất ý nghĩa, giờ còn tặng quà khiến tôi thấy hơi áy náy. Tôi mở hộp quà ra, bất chợt kinh ngạc không tin nổi. Bên trong là một bộ sưu tầm tem cổ được đóng trong năm cái khung gỗ lim. Trong một giây lát tôi thấy tim mình nhói lên. Từ nhỏ tôi và Vũ rất thích sưu tầm tem cổ, hồi ấy cả hai đều dùng tiền tiết kiệm để mua lại tem. Có điều đến tận lúc lớn lên tôi với Vũ mới chỉ có ba khung tem. Sau này Vũ đi làm, tôi đi học chúng tôi vẫn giữ sở thích ấy, còn hứa hẹn bao giờ được hai mươi khung tem sẽ mang đi bán đấu giá để lấy tiền hỗ trợ cho các em học sinh ở vùng núi. Có điều còn chưa kịp thực hiện anh đã mất, giờ tôi cũng đã không còn sưu tầm tem nữa. Tôi nhìn Thành khẽ hỏi:
– Sao anh biết tôi thích tem cổ?
Thành ngồi xuống cạnh tôi, anh không trả lời câu hỏi của tôi mà nói:
– Thực ra tôi biết em và cậu ấy có rất nhiều điều dang dở chưa thể thực hiện được cùng nhau.
Tôi nghe Thành nói đến đây, đôi tay đang chạm vào khung gỗ cũng khựng lại. Đây không phải là lần đầu Thành nhắc đến Vũ trước mặt tôi, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhắc đến Vũ không phải theo cách nhắc đến người anh trai, em gái. Anh lại nói, giọng anh tựa hồ như mang một nỗi buồn phảng phất:
– Tôi cũng biết rất khó để em quên cậu ấy. Có điều tôi muốn thay cậu ấy cùng em thực hiện những điều dang dở mà hai người chưa thực hiện được, tôi muốn đoạn đường sau này sẽ thay cậu ấy nắm tay em đi, được không?
Lồng ngực tôi bỗng như có ai đó siết chặt, tôi bất giác nắm chặt mấy khung gỗ, ngước nhìn Thành. Nỗi buồn trong đôi mắt anh đã hoá bi thương. Tôi rất muốn chạm vào anh, tôi rất muốn ôm anh, tôi rất muốn nói với anh đừng nhìn tôi thế này, tôi rất đau lòng, thế nhưng cuối cùng tôi lại không làm được chỉ có thể nhìn anh. Đôi mắt ấy vẫn xa xăm u ám như màn đêm, tôi cúi xuống, bất giác thấy một giọt nước long lanh nhỏ xuống mặt kính của khung tem. Thành đưa tay chạm vào má tôi, ngón tay anh lau giọt nước còn chưa khô khẽ nói:
– Nếu em cảm thấy khó quá thì không cần trả lời. Tôi chờ được, chỉ là…
Anh hơi ngừng lại, nói nhỏ:
– Chỉ là… em đừng khóc! Tôi đau lòng!
Giọng Thành rất thê lương, tôi bỗng cảm thấy mình không chịu nổi, đôi mắt cay xè, hai tay tôi buông hộp tem xuống nhưng lại không chạm nổi vào anh, chỉ buông thõng xuống. Thành chợt kéo tay tôi, anh nắm chặt, hơi ấm từ lòng bàn tay anh khiến tôi tay của tôi bớt lạnh lẽo. Tôi thấy tim mình nhói đau, cảm giác thương xót tận cùng, tôi không dám nhìn Thành, sợ mình sẽ oà lên khóc. Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy có lỗi với Thành, nhưng đây là lần đầu tôi thấy thương anh đến mức không thể thở nổi. Sao anh lại tốt với tôi như vậy? Sao anh lại làm cho tôi nhiều điều như vậy, tôi cúi xuống không dám nhìn anh nhưng rồi tôi không chịu được nữa cuối cùng tôi quay sang Thành, hai tay tôi đưa lên, tôi bỗng ôm chặt lấy anh. Thành không nói gì, tôi chỉ thấy anh khựng lại mấy giây rồi đột nhiên siết chặt tôi. Tôi không biết mình có khóc hay không, nhưng áo Thành đã ướt, trái tim anh đập rất mạnh, anh ôm tôi như thể buông ra tôi sẽ rời xa anh. Tôi sợ anh hiểu nhầm rằng tôi chỉ vì nhớ thương Vũ mà khóc khẽ giải thích với anh, nhưng có lẽ vì nấc mà câu nói ngắt quãng, câu được câu mất, cuối cùng chỉ nghe tiếng Thành nói:
– Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, anh hiểu rồi, đừng khóc nữa, ngoan.
Tôi nghe Thành nói vậy mới yên tâm. Đây là lần đầu tiên tôi sợ Thành hiểu nhầm, đây là lần đầu tiên tôi khóc vì thương một người đàn ông khác. Tôi cảm thấy có lỗi, cảm thấy day dứt, thương tâm. Tôi biết tôi không thể ép mình quên Vũ. Nếu nói tôi không buồn là nói dối, nghĩ đến Vũ tôi vẫn buồn, vẫn nhớ anh, nhưng tôi đã dần chấp nhận chuyện anh không còn, và tôi cũng nhận ra dường như mình dần dần tiếp nhận Thành, dường như tôi đang dần dần để Thành bước vào thế giới đau thương của mình để anh xoa dịu nó. Thành không nói gì nữa, anh cho tôi nằm xuống, cả người tôi cuộn tròn trong lòng anh. Bình yên, ấm áp.
Những ngày tiếp theo mẹ Hoa, thầy Đăng vẫn chưa về, chị Hạnh thì được ra viện nhưng chị không về nhà mà ở nhà cha mẹ đẻ chị. Nói chung không có ai cuộc sống ở đây tạm coi là dễ chịu nhưng có một điều: dạo này cái Trúc rất xanh xao, nôn thì thi thoảng thôi nhưng người nó xanh như tàu lá. Thế nhưng khi tôi và Thành giục nó đi viện nhất quyết nó không chịu đi còn nói rằng bệnh dạ dày của nó tái phát. Tôi vốn định cuối tuần này rảnh sẽ nhờ Thành lái xe để tôi đưa nó đi khám xem thế nào chứ thấy tình trạng này kéo dài lâu sợ nó sinh bệnh trong người
Thứ sáu sau khi học xong tôi nhận được điện thoại của trung tâm Gentis nói đã có kết quả xét nghiệm ADN. Buổi chiều Thành không có tiết nên anh đưa tôi sang bên Gentis lấy kết quả rồi sẽ về nhà. Trên đường đi tôi đã nghĩ đến rất nhiều phương án xảy ra, nhưng điều tôi nghĩ đến nhiều nhất vẫn là tôi không cùng huyết thống với cả ba người. Khi đến trung tâm tôi vào một mình, Thành ở ngoài chờ. Người nhân viên trung tâm đưa tôi vào trong, tôi đọc thông tin cho anh ta rồi ngồi xuống ghế. Ban nãy tôi thấy cũng bình thường thôi mà giờ ngồi ở đây tôi lại hồi hộp. Tự dưng tôi lại nghĩ nếu như tôi và ba người họ có chung huyết thống thì tôi phải làm gì? Tôi không phải chưa từng nghĩ đến chuyện này, chỉ là không nghĩ được sau đó phải làm thế nào? Thấy tôi run run nhân viên đưa cho tôi cốc nước, giọng rất dịu dàng nói:
– Cô đã lắng nghe được chưa?
Tôi uống một ngụm, kết quả có ra sao thì cũng phải nghe nên gật đầu. Nhân viên lấy ra ba bản xét nghiệm, đặt lên trên bàn, trước tiên là bản của chị Hạnh và tôi khẽ nói:
– Kết quả xét nghiệm ADN của cô Đỗ Khánh Ngân và cô Đồng Trân Hạnh: Không có quan hệ huyết thống chị em.
Tôi nghe xong không còn thấy bất ngờ, là tôi cố chấp xét nghiệm lại thôi chứ bản thân đã biết nó là chắc chắn rồi. Giờ thì tôi cũng hiểu chị Hạnh hại tôi là thật, không có lý do để biện minh. Người nhân viên lại chỉ vào bản xét nghiệm thứ hai nói:
– Kết quả xét nghiệm ADN của cô Đỗ Khánh Ngân và bà Đinh Khánh Hoà không có quan hệ huyết thống mẹ con.
Tôi nhìn người nhân viên, khi anh ta đọc đến đây tôi cũng hiểu, rốt cuộc tôi và gia đình chị Hạnh thực sự không có quan hệ huyết thống. Tuy đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng tôi bỗng dưng cảm thấy hơi trống rỗng, nếu không có quan hệ huyết thống rốt cuộc chúng tôi có quan hệ gì, quan hệ gì để chị Hạnh phải hại tôi, quan hệ gì để cha chị phải tìm tôi. Người nhân viên lại cầm bản kết quả xét nghiệm cuối cùng, đọc kiên định:
– Kết quả xét nghiệm ADN Đỗ Khánh Ngân và ông Đồng Thái Minh có quan hệ huyết thống cha con.
Tôi nghe xong, đột nhiên bủn rủn chân tay, ban nãy khi đọc đến kết quả của tôi và mẹ chị Hạnh tôi đã xác định tôi và cả nhà chị chẳng có quan hệ gì rồi, thế nên kết quả cuối cùng khiến tôi không tin nổi. Tôi tưởng mình nghe nhầm hỏi lại:
– Anh nói gì cơ ạ?
– Kết quả xét nghiệm ADN của cô Đỗ Khánh Ngân và ông Đồng Thái Minh có quan hệ huyết thống cha con.
Tôi bỗng cảm thấy lồng ngực mình rất khó thở, cả người không đứng vững hỏi lại lần nữa:
– Anh… anh đọc lại giúp tôi được không? Được không? Sao… sao lại như vậy?
Người nhân viên chỉ tay vào kết quả xét nghiệm nói:
– Chúng tôi phân tích mẫu tóc, kết quả chính xác 99,9999% cô và ông Đồng Thái Minh có quan hệ huyết thống cha con.
Tôi đọc dòng chữ đỏ in đậm bên dưới : CÓ QUAN HỆ HUYẾT THỐNG CHA – CON. Rõ ràng đến mức không thể nhầm nổi. Tôi và ông Đồng Thái Minh có quan hệ huyết thống cha con, ông ta là cha tôi? Không phải tôi không tin, mà là tôi không dám tin, mà là tôi không thể tin nổi. Tai tôi như ù đi, vội vã túm lấy hai bản xét nghiệm ADN còn lại. Tôi cùng huyết thống với ông Minh, nhưng không cùng huyết thống với chị Hạnh và mẹ chị? Tôi đã từng nghĩ đến cả trăm phương án, hoặc tôi và chị Hạnh cùng cha khác mẹ, hoặc tôi bị tráo đổi, hoặc tôi chẳng có quan hệ gì với cả ba…. nhưng không ngờ kết quả lại là một đáp án tôi chưa từng nghĩ đến. Điều đó có nghĩa là gì chứ? Tôi cùng huyết thống với cha chị, không cùng huyết thống với mẹ con chị có nghĩa là gì chứ? Là chị và cha chị hoàn toàn không có quan hệ huyết thống với nhau? Tôi ngồi phịch xuống, thở không ra hơi. Cuối cùng tôi đứng dậy, có lẽ vì bàng hoàng không tin nổi tôi còn quên cả phép lịch sự tối thiểu nhất là cảm ơn người nhân viên, vội vã cầm ba bản xét nghiệm ADN rồi đi ra ngoài. Khi ra đến ngoài tôi thấy Thành cũng mở cửa xe đi về tôi. Tôi nhìn anh, không thể cười nổi, đang định tiến về phía anh thì đột nhiên một chiếc xe trắng từ xa lao tới phóng với tốc độ rất kinh hoàng. Còn chưa kịp phản ứng tôi thấy Thành đã vội vã lao lên. Trong một giây lát tôi thấy Thành túm lấy tôi đẩy mạnh tôi ra ngoài, cùng lúc đó một tiếng rầm lớn vang lên, cả người tôi loạng choạng ngã xuống đất, chưa kịp bò dậy đã thấy chiếc xe trắng vẫn phóng tốc độ kinh hoàng lao thẳng đến cây cột điện. Tôi nhìn lên, trước mặt mình là một vũng máu tươi, Thành nằm trên vũng máu đó, bất động! Toàn thân tôi như rơi thẳng xuống vực sâu, những tiếng la hét thất thanh vang lên.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!