Ép Gả Cho Anh Chồng
Phần 29
Từ chỗ ông nội Báu trở về, Cỏ như biến thành người không hồn, cô cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ, làm cái gì cũng không được, đụng tới đâu thì đổ bể tới đó. Rõ ràng là ông Trời quá bất công với cô rồi, hạnh phúc chỉ vừa mới chớm nở… vậy mà lại chết yểu, còn chết một cách thương tâm tới như vậy…
Bé Nhí nhìn thấy mợ chủ nhà mình như sắp khóc tới nơi, con bé lo lắng, vội hỏi:
– Mợ Ba, mợ sao vậy? Sao mợ lại khóc rồi? Ai chọc gì mợ hả?
Cỏ nghe bé Nhí hỏi nhưng cô thật lòng không muốn trả lời, cô chỉ nói vơ:
– Không có gì đâu Nhí, mợ đau bụng thôi hà.
Bé Nhí lại hỏi:
– Mợ đau ở đâu? Con đi lấy thuốc cho mợ uống nghen?
Cỏ phủi tay, giọng cô thều thào:
– Thôi đừng Nhí, mợ uống rồi… à mà em xuống dưới nhà, em kêu cậu Dư xuống nhà mát gặp mợ có chuyện quan trọng.
– À dạ, em đi liền, mợ chờ chút.
– Ừ, em đi đi.
Trong lúc đợi bé Nhí đi kêu Dư, Cỏ cũng mệt mỏi vác thân xác xuống nhà mát để gặp mặt bạn hiền. Vừa thấy Dư tới, Cỏ đã ngước mắt lên nhìn bạn mình, cô thỉu não khẽ kêu:
– Dư…
Dư chơi chung với cô đã lâu, vậy nên chỉ cần thấy cô như thế này thì cậu cũng đủ biết cô đang có tâm sự trong lòng. Ngồi xuống ghế đối diện với cô, cậu nhìn cô, cậu quan tâm, hỏi:
– Sao vậy? Vụ gì mà trông bà như cọng bún thiu vậy hả?
Cỏ không cười nổi, cũng không cãi nhau nổi nữa, cô rầu rĩ cất giọng:
– Tôi có chuyện này muốn hỏi ông, ông giải thích cho tôi hiểu được không?
– Ờ, thì bà nói đi, để coi tôi biết không rồi mới giải thích cho bà được chớ.
Cỏ ngồi thẳng dậy, cô nghĩ qua một hơi, lựa lời, cô nói:
– Tôi hỏi ông cái này, nếu như hai vợ chồng đang sống rất hạnh phúc mà bị chia cắt vì một lý do nào đó vô cùng chính đáng… vậy thì ông nghĩ hai người họ có nên bỏ nhau không?
Dư nhíu mày, cậu nhìn cô, ngờ ngợ hỏi:
– Mà là ai? Mà lý do gì mới được? Rồi lý do chính đáng là chính đáng làm sao?
Cỏ ngập ngừng:
– Thì… chuyện này là chuyện của một người quen với tôi thôi hà. Bả nói là, bả với ổng mới cưới nhau nhưng tại vì bả có số yểu mệnh nên nhà ổng bắt ổng chia tay với bả. Nhưng mà bả thực lòng hông có muốn chia tay với chồng, tại bả… thương ổng mà.
Dư đứng hình khoảng vài giây, cậu cảm thấy cái trường hợp này nó có chút gì đó… thân thuộc quá chừng. Mà thú thực thì từ đó tới giờ cậu đâu có rành mấy chuyện tình cảm nam nữ này đâu mà biết khuyên cái gì bây giờ. Nghĩ nghĩ một hồi, cậu mới do dự, nói:
– Rồi hai người họ chia tay chưa?
Cỏ lắc đầu, giọng buồn thiu:
– Chưa. Bả nói với tôi là bả đang suy nghĩ, mà chắc có thể là bả… không ở với ổng nữa. Tại vì bả lo cho ổng, sợ cái số yểu mệnh của bả làm cản trở con đường tương lai của ổng sau này.
Dư chớp chớp mắt, cậu gãi gãi đầu, nói:
– Chuyện này… bà biểu tôi khuyên sao đây? Chứ bà thấy sao?
Cỏ nhìn bạn mình, cô thấp giọng, đáp:
– Tôi… cũng hông biết nữa.
Im lặng khoảng vài giây, Dư lại nói:
– Ờ cái này, theo như tôi nghĩ, là theo như tôi nghĩ thôi nha… thì về mặt tình cảm… tôi nghĩ là không nên bỏ nhau chỉ vì một lý do như vậy. Nhưng còn về mặt vận số thì tôi khuyên là nên cân nhắc lại về chuyện mệnh số của bà bạn kia, coi coi có thật là bà ấy yểu mệnh thiệt hay không. Nói chung thì không có việc một người yểu mệnh làm cản trở gì hậu vận của bạn đời mình đâu, nhưng đúng là người yểu mệnh thì thường gặp rất nhiều chuyện xui xẻo. Thì… nếu bà bạn kia yểu mệnh thật, rồi gia đình ông đó ngăn cấm thì cũng không trách gia đình ổng được… người ta lo lắng cho con người ta thì cũng là có cơ sở mà.
Thấy Cỏ im lặng, Dư lại nói tiếp:
– Mà tôi thấy quan trọng là ở cái ông chồng, nếu ổng thiệt lòng thương vợ ổng thì sợ gì người nhà ngăn cản. Bộ từ đó tới giờ bà hông có nghe sư phụ nói “Đức năng thắng số” hả, chỉ cần sống tốt, sống thiện lành thì phước đức sẽ cãi số cho mình. Nói chung thì do tâm của hai người kia thôi, còn những người trong gia đình ông kia chỉ là áp lực bên ngoài, sợ là sợ áp lực từ trong tâm kia kìa…
Cỏ thở dài một hơi, đúng thật là áp lực bên ngoài không đáng sợ, đáng sợ nhất là áp lực từ bên trong của mỗi người. Ông nội Báu cũng đã dặn cô không được nói chuyện này cho Tam gia biết, cô chỉ cần âm thầm rời đi là được, đừng để cho anh ấy vấn vương khó chịu. Cuối cùng cũng chỉ có cô phải đau lòng, phải vấn vương, phải khổ sở…
Thấy cô cứ nghệch mặt ra, Dư nhíu mày, cậu hỏi nhỏ:
– Mà khoan, bạn của bà là ai vậy? Tôi có biết không? Chắc là biết phải không?
Cỏ chớp chớp mắt, cô lắc đầu buồn rầu:
– Ông làm gì biết, ông hông biết đâu…
Lại chợt nhớ tới chuyện gì đó, cô có phần sốt sắng hơn chút, cô hỏi bạn mình:
– Ê Dư, đó giờ sư phụ có nói với ông về số mệnh của tôi hông?
Dư khó hiểu, cậu hỏi lại:
– Số mệnh gì? Ý bà là số gì mới được?
– Thì là… số của tôi yểu mệnh hay là thọ mệnh? Có phải vướng vào mệnh xấu hay gì gì hông á mà…
Dư nhìn cô, cậu im lặng khoảng chừng vài giây, sau lại phá lên cười, cậu nói:
– Trời đất, một người mang toàn âm khí trong người như bà mà còn bày đặt hỏi có xấu hay hông. Bà nghĩ thử coi trong hàng vạn người ngoài kia, có ai mà được “may mắn” mang chữ “âm” to tướng như bà….
Cỏ không buồn hỏi tới nữa, bởi vì cô thừa biết Dư nói như vậy là có ý gì. Đúng thật là mệnh của cô xấu, bảo sao ông nội Báu lại lo sợ cho tương lai về sau về dài của Tam gia như vậy. Nghĩ thử mà xem, vất vả lắm mới tìm được một người mang âm khí trong người như cô để về làm vợ Tam gia. Mặc dù đã tìm khó như vậy nhưng vẫn không thể giữ cô ở lại được, vậy thì cô còn mong mỏi cái gì nữa đây. Đúng thật là cô bất hạnh quá mà, từ nhỏ sinh ra đã bất hạnh, tới bây giờ đi lấy chồng rồi mà vẫn còn bất hạnh vô cùng!
Cỏ rời khỏi vườn nhà, cô đi về phòng với bộ dạng thất tha thất thỉu. Dư nhìn thấy cô ủ dột như vậy, cậu cũng không hiểu vì sao, mới khi sáng còn hát ca líu lo mà bây giờ lại rầu rĩ như mất sổ gạo vậy. Hay chẳng lẽ do nhập tâm vào câu chuyện kia quá nên cô mới như vậy… chắc chắn là như vậy rồi, con gái thiệt là khó hiểu hết sức hà!
_________________________
Tam gia trở về phòng, còn chưa kịp đóng cửa thì đã bị cái gì đó mềm mềm ấm ấm va chặt vào. Anh thoáng giật mình, vội vàng xoay người lại, cái thứ mềm mềm ấm ấm mà anh vừa cảm nhận được không phải là ai khác mà chính là Như Ý, vợ của anh. Dạo gần đây tình cảm của anh và cô có sự khắng khít hơn trước, tối ngủ chung giường không còn e dè, đôi khi còn ôm ấp thân mật vài thứ nhẹ nhàng tình tứ. Tối ngủ cô cũng thường hay chui rút vào trong lòng anh, nhưng đó là lúc ngủ thôi, bình thường cô vẫn giữ khoảng cách, hiếm khi nào thấy cô bạo dạng giống như bữa nay.
Biết là cô đang ôm anh, vậy nên anh liền dang tay ôm ngược cô vào lòng. Vì cô vừa nhỏ lại vừa nhẹ nên anh có thể nhấc bổng cô lên một cách dễ dàng, rồi lại bồng cô đi tới bên giường đặt cô ngồi xuống. Tư thế ngồi của cả hai có chút ám muội, anh thì ngồi ở trên giường, còn cô thì lại ngồi trên đùi anh…
Nhìn vào gương mặt nhỏ xinh của cô, thấy cô cứ chăm chú nhìn anh, anh lo lắng hỏi:
– Sao vậy? Ai chọc em?
Cỏ lắc lắc đầu, giọng cô nhỏ xíu:
– Có ai chọc em đâu…
– Vậy chứ sao lại thế này? Em có bao giờ bám tôi như vậy?
Cỏ mím môi nhìn anh, trong lòng cô lúc này ngổn ngang lắm, nhưng cô đã hứa sẽ không nói ra mọi chuyện, vậy nên cô chắc chắn sẽ không nói gì cho anh biết…
– Thực ra là em buồn chuyện của bạn em á cậu, vợ chồng bạn em thương nhau lắm nhưng lại bị gia đình chồng ngăn cấm. Nghe bạn em kể mà em buồn hoài, ai mà nỡ chia lìa như vậy chứ hả cậu?!
Tam gia nghe cô nói, anh thoáng buồn cười, anh lại hỏi:
– Nhưng cuối cùng thì hai người họ vẫn chia tay?
Cô nhìn nhìn anh, bất giác có chút run rẩy, cô ngạc nhiên hỏi:
– Sao… cậu biết?
Tam gia siết mạnh lực ôm eo, anh nhàn nhạt đáp:
– Thì hai người kia bỏ nhau nên em mới buồn, chứ nếu bọn họ vẫn ở bên nhau thì em đâu có buồn như vậy… tôi nói phải không?
Nghe Tam gia nói đơn giản như vậy, chẳng hiểu sao Cỏ lại thấy rầu rĩ còn hơn là khi nãy nữa. Tới cả Tam gia cũng nghĩ là “vợ chồng người bạn” kia của cô chia tay… đã vậy thì cô còn hy vọng gì nữa đây trời?!
Nghĩ nghĩ, cô mới bạo gan ngồi thẳng dậy, hai tay cô ôm lấy cổ anh, cô hỏi, nửa là chờ mong, nửa là lo sợ:
– Cậu Ba, em hỏi cậu câu này… nếu… em chỉ nói là nếu như thôi nghen. Nếu như em với cậu cũng bị ngăn cấm giống như vợ chồng của bạn em… vậy thì cậu sẽ làm sao?
Trước câu hỏi có tính lựa chọn mạnh như vậy, Cỏ cứ nghĩ là Tam gia sẽ có thời gian suy nghĩ rồi mới trả lời. Nhưng mà không, anh không hề suy nghĩ, cũng không hề chần chừ chút nào, ngược lại anh còn dứt khoát trả lời ngay:
– Những thứ tôi đã chọn, những người tôi đã định, nếu có xảy ra chia xa thì một là tôi không cần họ nữa và hai là họ không cần đến tôi… chứ chuyện bị bắt ép hay bị ngăn cấm… tôi chưa bao giờ lo tới. Không ai ép buộc được tôi cả, cũng không ai có cái quyền đó, tôi sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.
Cỏ chớp chớp mắt nhìn anh, cô biết Tam gia bản lĩnh có thừa nhưng khí chất vang dội như vậy, quả thật là lần đầu tiên cô được chiêm nghiệm. Anh nói sẽ không ai ngăn cấm được anh… trừ khi là anh chán hoặc là người kia muốn từ bỏ…
Nuốt một ngụm nước bọt, Cỏ lại hỏi, dù đã cố khắc chế nhưng giọng cô vẫn khá là run:
– Em… hỏi cậu thêm một câu nữa nghen… nếu như… nếu như em… à là nếu như em làm cản trở tới con đường thăng tiến của cậu… vậy cậu có muốn chia tay với em hông?
Lần này thì quả thật là Tam gia có chút ngạc nhiên, anh im lặng khoảng chừng vài giây, mà cũng chỉ là vài giây thôi, anh lại có câu trả lời vô cùng kiên định. Câu trả lời này của anh làm cho Cỏ mở mang tầm mắt, cũng làm cho cô thay đổi suy nghĩ hoàn toàn về anh…
– Cản trở con đường thăng tiến của tôi? Không đâu! Không ai có thể cản trở được tương lai của tôi, kể cả là em. Tôi sẽ không để em rời xa tôi dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra…
Dừng đoạn, anh lại nói, lời nói dịu dàng nhưng ý tứ lại chắc nịch:
– Khó khăn lắm mới gặp được nhau, cũng khó khăn lắm mới có thể trở thành vợ chồng của nhau… tại sao lại vì lý do cản trở gì đó mà chia lìa? Em có từng nghĩ là… kiếp trước có thể là tôi phải chịu đựng cực hình thê thảm lắm để kiếp này mới có thể được ở bên cạnh em… em có từng nghĩ như vậy bao giờ chưa?
Cỏ ngẩn người, cô đã từng nghe về duyên phận vợ chồng, cô cũng hiểu rõ đạo lý kiếp trước có tu nên kiếp này mới có duyên nên vợ nên chồng. Cô cứ nghĩ một người không sợ trời không sợ đất như Tam gia thì sẽ không tin vào những truyền thuyết như thế này chứ… nào ngờ… anh còn tin tưởng hơn cả cô!
Thấy cô vẫn cứ ngây người không nói gì, Tam gia khẽ kéo cô sát lại gần anh, chóp mũi cả hai chạm vào nhau, kề sát nhau không khoảng cách. Trong khoảnh khắc gần nhau như thế này, Tam gia có thể nhìn thấy rõ được hàng mi run run của cô, có thể thấy thật rõ làn da của cô mịn màng như thế nào. Anh siết chặt lấy cô, môi chạm khẽ vào môi cô, anh nỉ non, có lẽ đây là những lời nói thân mật nhất mà anh đã từng nói và cũng chỉ nói riêng với một mình cô:
– Như Ý, em sợ cái gì… chồng của em tới chết còn không sợ… vậy thì em sợ cái gì mà cản trở tương lai… sợ cái gì mà ngăn cấm. Em đừng sợ gì cả, em sống với tôi, em chỉ cần thoải mái là được, còn lại mọi thứ… tôi gánh hết cho em!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!