Ép Gả Cho Anh Chồng - Phần 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
718


Ép Gả Cho Anh Chồng


Phần 35


Tam gia tới bệnh viện một chuyến sau đó trở về nhà, anh không ở lại lâu nhưng vẫn gửi người ở lại bệnh viện giúp cậu Hai An đi tìm bà Ba Vân. Việc bà Ba mất tích, anh thực lòng không muốn quan tâm tới, nhưng ngặt nỗi Hai An lại quá tử tế và biết điều với nhà anh, anh buộc lòng phải để ý tới. Với lại, ông nội Báu cũng muốn anh tới xem mọi chuyện là như thế nào, chưa kể còn có ba anh, ông chưa từng bỏ qua chuyện nào liên quan tới bà Ba Vân…

Cả đêm không tìm được bà Ba Vân, đến gần sáng, bà ta ở đâu lại tự mò về bệnh viện, thái độ tỉnh queo, còn quở trách mọi người một trận vì lo chuyện không đâu. Tam gia nghe tới đây thì không muốn nói tới nữa, chưa kịp đi vào hỏi xem tình hình, anh đã vội kéo Cỏ xoay người đi nhanh ra khỏi hành lang của bệnh viện. Anh cảm thấy một người vô lý và ngang ngược như bà Ba Vân thì không đáng để anh và vợ anh phải phí thời gian quan tâm tới!

Nắm tay Cỏ bước xuống cầu thang của bệnh viện, Tam gia chậm rãi bước từng bước, bên cạnh anh là Cỏ, cô cũng đang trầm tư theo anh. Vừa bước xuống cầu thang của bệnh viện, vợ chồng anh vô tình nhìn thấy ông Lệnh đang gấp gáp đi vào. Hai cha con nhìn thấy nhau, ông Lệnh khựng bước chân, ngẩn người nhìn vợ chồng con trai đang đứng ở trước mặt.

Nếu như là bình thường, Tam gia sẽ không quan tâm tới, nhưng ngay trong lúc này, ngay lúc mẹ anh đang bệnh ở nhà mà ba anh lại chạy đi lo cho người phụ nữ khác nhiều hơn… anh thật sự là không thể chịu đựng nổi nữa.

Tam gia quay sang nói thầm với Cỏ, anh trầm giọng bảo cô:

– Em ra ngoài kia chờ tôi một chút, tôi nói với ba vài câu thì ra tìm em. Nhớ đừng đi xa, loanh quanh ở kia thôi, được chưa?

Cỏ gật đầu, cô biết Tam gia có chuyện tế nhị muốn nói với ba chồng cô, vậy nên cô liền thức thời, sau khi chào hỏi ba chồng một tiếng, cô liền nhanh chân co cẳng đi mất. Tam gia nhìn theo bóng dáng nhanh nhẹn của Cỏ, thấy cô tìm được ghế đá trống ngồi xuống chờ anh, anh mới yên tâm xoay sang nói chuyện với ông Lệnh. Bước tới trước mặt ba mình, anh nhìn ông, biểu cảm kính trọng có thừa nhưng cũng không ít phần nghiêm túc lãnh bạc:

– Ba, ba tới thăm mẹ chưa?

Ông Lệnh biết con trai đang không hài lòng về mình, mà không chỉ riêng Duy Long, ngay cả Hai Trân và Năm Quý cũng có thái độ lạnh nhạt với ông như vậy. Nhưng mà ông có làm cái gì sai, vợ ông bệnh, ông cũng tới thăm bà ấy nhưng rõ ràng là bà ấy không muốn gặp ông mà, sao lại trách ông được?

Ông Lệnh trầm giọng:

– Mẹ con không chịu gặp ba, bà ấy giận ba vì nói chuyện lớn tiếng với bà ấy.

Duy Long lại nói, lời nói sắt lạnh rõ ràng:

– Vậy ba tới đây làm gì? Thím Ba khỏe như trâu, là thím ấy rảnh rỗi nên bỏ đi, bây giờ còn đang ngồi trách con cái sao lại đi tìm thím ta ở trên kia kia kìa. Thím ta đã không sao, không bị bắt cóc, không phát bệnh tâm thần… ba có thể yên tâm về công ty hoặc là về nhà thăm mẹ. So với thím Ba, mẹ mới là người cần ba quan tâm chăm sóc hơn đó ba.

Ông Lệnh trầm tư nhìn con trai trước mặt, có nhiều chuyện ông không biết phải nói thế nào cho con cái hiểu. Ông sống với vợ, những gì cần làm ông đều làm đủ, một người chồng không tật xấu, một người cha biết quan tâm tới con cái. Cũng đâu phải ông không nói trước với vợ ông về chuyện ông có mối tình đầu, rõ ràng là bà ấy chấp nhận, vậy mà bây giờ lại làm tình làm tội với ông như thế này. Nếu biết trước sau này sẽ luôn sống trong cảnh dằn vặt và nghi ngờ, vậy thì năm đó ông đã không lấy vợ…

– Long à, có nhiều chuyện là tụi con không hiểu, tụi con thương mẹ, ba rất mừng, nhưng chuyện của ba và mẹ là chuyện mà không phải mấy đứa có thể xen vào được. Ba tôn trọng mấy đứa, và ba cũng hy vọng mấy đứa sẽ tôn trọng lại ba. Ba cũng không phải một đứa con nít, ba biết cái nào nên làm và cái nào không nên làm. Nếu ba làm bậy, vậy thì đã không đợi tới ngày hôm nay mới làm bậy… Chuyện với thím Ba con, đó là chuyện của ngày xưa, bây giờ chỉ còn lại trách nhiệm… là cái thứ trách nhiệm mà ba đã hứa với chú Ba của con năm xưa.

Tam gia nhìn ba mình, về người đàn ông này, suốt từ bé tới giờ, anh thật sự chưa bao giờ không ngưỡng mộ ông. Ông là người có tài, có đức, cũng có tình thương bao la dành cho con cái. Nếu không có sự xuất hiện của bà Ba Vân, vậy thì ông đã là một người chồng, một người cha hoàn hảo hết mực trong lòng con cái…

Có bất mãn nhưng cũng có kính trọng yêu thương, đối với ba của mình, Duy Long chỉ có thể khuyên chứ không dám hỗn láo bất hiếu:

– Con cũng là một người đàn ông, con cũng hiểu sức nặng của hai từ trách nhiệm và hai từ lời hứa. Nhưng mà đối với con, trách nhiệm dành cho vợ con luôn là trách nhiệm hàng đầu, là vợ con của con vui trước, vợ con của con cười trước… lúc đó mới tính đến chuyện bao dung che chở cho người ngoài. Con không dám dạy đời ba, nhưng con mong ba hãy nghĩ tới mẹ, nghĩ tới sự thiệt thòi và tình thương bao la rộng rãi của mẹ… ba đừng làm mẹ buồn phiền nữa… con không chịu đựng nổi!

Ông Lệnh tròn mắt nhìn con trai, ngoài sự kinh ngạc ra thì ông còn có thêm cả sự nghi ngờ. Duy Long là con trai của ông từ thuở lọt lòng, làm sao mà ông không hiểu được tính tình của anh ấy. Rõ ràng trong lời nói của con trai ông có ý gì đó, nhưng ông tạm thời lại không nhìn ra được là anh có ý gì…

Thấy ba mình im lặng, Tam gia nghĩ là ông đang khó chịu, anh cũng không muốn gây nhau với ba ở bệnh viện, vậy nên mọi thứ anh đều nhịn xuống, anh khẽ nói:

– Ba muốn lên thăm thím Ba thì ba đi đi, con phải đưa vợ con về nhà. Mẹ đang bệnh nằm ở trong phòng, nếu ba thật lòng muốn gặp mẹ, con sẽ đưa ba vào… Thôi con đi trước, vợ con đang đợi con.

Ông Lệnh cũng không giữ chân con trai, ông khôi phục lại tâm trạng, ông nói:

– Ừm, hai đứa đi trước đi, lát ba về.

Duy Long trầm mặc nhìn ba mình thêm vài giây, anh khẽ gật đầu, sau đó bước thẳng về phía trước, cũng không ngoái đầu nhìn lại thêm lần nào nữa…

Chỉ là ông Lệnh lại khác với anh, ông xoay người nhìn theo bóng lưng cao lớn của con trai, trong lòng lại có suy nghĩ rất táo bạo. Ông không biết linh tính của ông có đúng hay không, nhưng theo như ông cảm nhận được thì dường như là Duy Long đã biết gì đó về thân phận thật sự của anh ấy… ông đoán là như thế!
_______________________________
Cỏ mỗi ngày đều xuống phòng thăm bà Lệnh, sáng trưa chiều đủ cử, không dám lơ là chút nào. Chiều nay cũng vậy, cô vừa ngủ dậy là liền tới phòng thăm mẹ chồng liền, bà Lệnh thì vẫn như vậy, vẫn ăn uống không đuợc ngon, thuốc thì uống đủ nhưng sức khỏe vẫn không cải thiện được thêm chút nào. Cỏ lo lắm, nhưng bà Lệnh lại là người khuyên cô đừng lo. Bà bảo nhìn bà vậy chứ bà khỏe, không có việc phải lo lắng hết. Thiệt tình, bà cứ nằm mãi trên giường như vậy thì làm sao mà cô có thể yên tâm được…

Trong lòng muộn phiền, Cỏ không muốn trở về phòng, cô liền kêu bé Nhí đưa cô ra ngoài đi dạo. Ở trước nhà họ Cao có một con sông nhỏ dẫn ra sông Cái, nước sông trong mát, gần đó lại có một rừng tràm nước, không khí trong lành mát mẻ vô cùng. Cỏ đi dọc theo con sông, đi tới trước rừng tràm thì không đi tiếp nữa. Nếu đi vòng qua rừng tràm này là tới mộ chôn của Út Bảo, con đường quen thuộc trước giờ cô vẫn rất thường hay đi. Lại chợt nhớ tới hổm rày không có tới thăm mộ Út Bảo, Cỏ nghĩ nghĩ, cô mới quay sang nói với bé Nhí:

– Nhí, em ra tạp hóa cô À mua cho mợ bánh với nước ngọt đi, mợ tới cúng cho Út Bảo. Hổm rày nhà mình nhiều chuyện xảy ra quá, mợ quên béng đi mất.

Bé Nhí gật gù vâng dạ:

– Dạ, mợ ở đây chờ em, em ra mua cái vô liền, đừng đi đâu nghen mợ.

Cỏ cười cười, cô bảo:

– Con nhỏ này! Em tưởng mợ là tiểu thơ khuê cát lâu lâu mới ra đường chơi hay gì, đi đi, mợ ở đây đợi.

Bé Nhí cười lớn:

– Mợ Ba nhà mình dạo này được nhiều người để ý lắm á, em phải giữ mợ dùm cậu Ba chớ. Chứ hông thôi ai mà bắt cóc mợ là em hông có đền kịp cho cậu Ba đâu…

– Tào lao là giỏi hà, thôi đi nhanh đi cô, tôi đợi.

Bé Nhí nghe mợ Ba nói vậy, con bé cười hề hề vài tiếng rồi tức tốc chạy đi mua bánh. Cỏ đứng ở trước rừng tràm chờ con bé, rảnh rỗi không biết làm gì, cô đi loanh quanh ngó nghiêng xuống dòng nước, nhìn mấy con cá lìm kìm bơi cũng khá là thú vị. Đang thả hồn mình thư giãn thì cô chợt nghe như có tiếng bước chân của ai đó vừa mới chạy đi, còn nghe được cả tiếng cây lá dao động…

Linh tính mách bảo là có người, theo phản xạ của người bình thường, cô liền vội vàng đứng dậy, hai mắt dáo dác nhìn về phía rừng tràm tìm kiếm thử xem có ai đang ở trong đó hay không, biết đâu là người dân xung quanh vào rừng nước đi bắt cá, bắt cua. Ấy vậy mà cô nhìn chăm chú lại không thấy ai, chỉ thấy hàng cây ở phía ngoài cùng dao động lao xao, giống như là có người vừa từ hướng đó đi ra vậy…

Cỏ tò mò, nhưng không tò mò đến mức phải chạy ra đó xem, bởi vì trong rừng tràm cũng hay có cá lóc to quẫy nước hoặc là chuột đồng chạy quanh chẳng hạn, không chắc có phải là có người hay không. Với lại, cái chuyện mà lâu lâu cây cối xao động cũng là chuyện bình thường, cũng không có gì quá mức kỳ lạ. Nhưng mà, mặc dù đã biết là như vậy nhưng cô vẫn cảm thấy có gì đó hơi lạ, mà cụ thể là như thế nào thì cô lại không thể giải thích rõ được.

Đang lúc còn chăm chú nhìn quanh thì bé Nhí ở sau chạy tới, con bé vỗ nhẹ lên vai cô, hỏi lớn:

– Gì vậy mợ Ba? Mợ nhìn gì vậy? Trong đó có gì hả mợ?

Cỏ nhíu mày nhìn bé Nhí, cô chỉ tay về phía hàng cây dao động, cô khẽ hỏi:

– Em nhìn thử coi, ở chỗ đó, đúng rồi… ở đó đâu có người đâu phải hông?

Bé Nhí banh mắt nhìn theo hướng tay của Cỏ, nhìn một hồi thiệt lâu, con bé mới lắc đầu, nói:

– Đúng rồi mợ Ba, đâu có ai ở trỏng đâu… mà bộ mợ thấy ai hả?

Cỏ biết bản tính của bé Nhí vừa tò mò nhưng cũng vừa nhát gan, vậy nên cô mới không nói việc cô nghi ngờ là có người ở đó. Khều khều vai con bé, cô cười cười, nói:

– À đâu có, mợ tưởng có người thôi hà, mà chắc là cá lóc đó Nhí.

Bé Nhí nghe vậy liền giãn cơ mặt ra, con bé cười hề hề:

– Dạ, ở đây cá lóc bự lắm, mợ thèm cá lóc nướng hông, em kêu mấy chú đi bắt nướng cho mợ ăn nghen.

Cỏ lắc đầu, cô phẩy tay:

– Thôi đi em, mợ hông ăn đâu, mợ không có hảo cá. À mà em mua bánh chưa, lẹ lẹ ra thăm mộ Út Bảo, hông là trời tối khó đi lắm đó.

Bé Nhí giơ túi bánh kẹo với nước ngọt lên lắc lư, con bé cười nói:

– Đây nè mợ, em mua xong rồi, mình đi thôi mợ.

Cỏ cười cười:

– Ờ đi, đi sớm về sớm để hông lát nữa trời sụp xuống về hông kịp rồi em than sợ ma nữa đó, nhanh nhanh!

Hai người một chủ một tớ đi song song với nhau tới khuôn viên mộ của nhà họ Cao, vừa đi vừa nói chuyện rôm rả. Có thể là vì nói chuyện hăng say quá mà Cỏ không để ý tới có người đang âm thầm dõi theo cô từ phía xa…

Dưới tán cây to, một thân ảnh kỳ lạ nấp sau thân cây nhìn chằm chằm về phía hai cô gái đang đi ở phía trước. Người nọ trước là nhìn chăm chú, sau lại đột nhiên nhếch môi nở một nụ cười kỳ dị. Mặc dù không nhìn rõ được mặt nhưng lại nghe được giọng của người nọ rất trầm, trầm thấp giống hệt như là giọng nói vọng từ dưới âm ti lên dương gian vậy…

“Thì ra là âm khí đặc biệt… máu này mà dùng để luyện thuật thì còn gì để nói nữa… tốt lắm… tốt!”

Yêu thích: 5 / 5 từ (2 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN